Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 49



Hai ngày qua đối với thằng Hàn ly kỳ như trong phim. Từ nhà Tuyết Nga trở về trường, nó mệt mỏi leo lên giường muốn đánh một giấc tới sáng. Mặc kệ ông Bần càu nhàu chửi rủa, chửi chán ông lại xách chổi đi quét sân trường. Chưa ngủ được bao lâu, nó lại có khách. Hai vị khách kỳ lạ, xuất hiện giữa nhà như hai bóng ma. Một ông lão trọc đầu, râu bạc trắng và một con bé xinh như mộng. Cặp đũa lệch này không làm nó quá ngạc nhiên bằng thân phận của họ. Cái gì mà điệp viên… Cái gì mà hình cảnh quốc tế… Lại còn gì đó Polítxe… Rồi còn tội phạm quốc tế… Lại muốn xác minh mối quan hệ của nó với cô giáo Ngọc Lan… Địt chưa ? Mấy lần ? Mỗi lần mấy phát… Lại yêu cầu hợp tác, điều tra… Tất cả vì lợi ích quốc gia… Rối mòng mòng… Suýt nữa thằng Hàn đã xách chổi đập cho hai ông cháu một trận vì tội quấy rối giấc ngủ và xâm phạm đời tư công dân liêm chính. Nhưng ý định của nó chỉ loé lên trong đầu rồi tắt ngúm, sau khi tận mắt chứng kiến con bé xinh xắn đó dùng một ngón tay mảnh mai đâm thủng tấm vách gỗ. Bạn không nghe nhầm… Đúng thế… rất đơn giản… Một ngón tay trần trụi… đâm tới, phụp một tiếng, lủng một lỗ. Cứ như phim chưởng Hong Kong. Thằng Hàn nín lặng nhìn cái lỗ sơ xác tròn tròn trên tấm vách, cho đến khi bừng tĩnh quay lại hai người đã biến mất, để lại trên đầu giường một chiếc điện thoại. Thằng Hàn chẳng buồn nhìn, lăn ra giường ngủ ngay lập tức, đến sáng nhìn lại chiếc điện thoại và cái lỗ trên vách, nó mới biết đêm qua mình không mơ. Sáng nay nó nhận một cú điện thoại, con bé xinh xắn giỏi chọt lỗ đó nhờ nó tìm một bộ áo dài để trà trộn vào trường. Thằng Hàn suy nghĩ mãi, mới quyết định hỏi mượn con Vi. Sau đó thấp thỏm suốt, vì không biết lúc nào con bé tới. Thế là, từ sáng giờ, thỉnh thoảng nó lại thở dài, hỏi chổng một câu “Ra đi… Tôi biết cô đang ở đây…”. Ai ngờ lần này, con bé xuất hiện thật.

Thằng Hàn đưa tay che ánh mặt trời chói chang, nheo mắt nhìn lên. Bóng đen đó nhẹ nhàng nhúng người nhảy xuống từ mái nhà. Nền đất chỉ phát ra một tiếng phịch nho nhỏ, nếu không để ý cũng khó mà nghe được. Một khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt long lanh hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ hếch hếch kiêu ngạo và một đôi môi mím chặt nghiêm nghị lạnh lùng. Tất cả những nét đó tạo nên một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lạnh lẽo tựa băng sơn. Thằng Hàn thẫn thờ nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể săn chắc uốn lượn của cô bé phô bày trong bộ đồ thun đen bó sát. Con bé này đẹp hơn rất nhiều so với ký ức ngái ngủ của nó ghi lại.

– Tại sao anh không nói anh có quan hệ với Hiền Mai ? – Con bé nhíu mày hỏi.

– Này này… Nghe lén chuyện riêng của người khác không hay đâu nhé… Làm sao cô biết Hiền Mai ? – Chợt nghĩ lại thân phận của con bé, thằng Hàn bỏ qua ý định chất vấn.

– Tôi là người hỏi… Anh là người trả lời… Quan hệ của anh và Hiền Mai là như thế nào ? – Con bé không chút nhân nhượng, hỏi cứng.

– Tại sao tôi phải trả lời cô ? – Thằng Hàn ngoan cố.

– Anh không trả lời… tôi sẽ công bố bằng chứng hai cha con anh quan hệ với Thùy Vi và Tuyết Nga… – Con bé dửng dưng đi lướt qua nó, đi thẳng vào căn phòng.

– Khoan đã… Này này… Có cần tuyệt tình vậy không chứ ? Haizz… – Thằng Hàn nhăn nhó lẽo đẽo đi theo con bé.

– Thôi được rồi… Tôi và Hiền Mai… cũng gần như với Ngọc Lan thôi… – Nó thấy rõ ánh mắt khinh thường loé lên trong mắt con bé.

– Nhưng cô quan tâm Hiền Mai làm gì ? Không phải đối tượng điều tra chỉ có Ngọc Lan thôi sao ? – Tức tối, nó hỏi ngược lại.

– Vì… Hiền Mai là vợ của mục tiêu chúng tôi cần theo dõi…

– Ah… Thầy Phương – Hiệu phó ?

– Phải… Hắn ta là một đối tượng cực kỳ nguy hiểm… có tầm ảnh hưởng đến an nguy quốc gia…

– Ah… Mẹ nó chứ… – Thằng Hàn thấy gai ốc mình nổi đầy người. – Vậy tại sao cô không bắt ông ta luôn cho rồi ?

– Muốn bắt cũng không bắt được… Tất cả tin tức tình báo của chúng tôi không được sử dụng làm bằng chứng trước tòa án… Vả lại chúng tôi còn phải nhờ hắn tìm kiếm ra bí mật cuối cùng… Bí mật đó quốc gia cần thu hồi, bảo quãn nghiêm mật… – Cô bé nói, ánh mắt rất nghiêm túc.

– Vậy… có phải… bí mật đó liên quan đến Ngọc Lan ? – Thằng Hàn nhíu mày.

– Hôm nay tôi đã cho anh biết quá nhiều… Bây giờ đến lượt anh… kể rõ ràng cụ thể chuyện giữa anh và Hiền Mai cho tôi nghe. – Con bé khoanh tay, nói như ra lệnh.

– Hắc hắc… Được thôi… Muốn tìm hiểu tôi chinh phục cô Hiền Mai như thế nào hả ? Tôi sẽ mô tả lại với cô… Từng chi tiết một…

– Còn không lại đây… ? – Nó ngồi xuống giường, bắt chéo chân nhịp nhịp. -Haizz… Xem cô kìa, mặt mày cau có, khó chịu… Tôi cam đoan cô không biết cảm giác luyến ái nam nữ tuyệt vời như thế nào ? Nếu có cô đã không lạnh lùng trước một thanh niên to khoẻ, rắn chắc như tôi chứ ?

Nó chợt nín bặt, trước một họng súng đen ngòm lăm lăm chĩa thẳng giữa trán. Cô gái nét mặt sắt lạnh, nghiến răng rít lên từng tiếng:

– Anh còn nói thêm một tiếng… Tôi cũng không ngại làm giải trình với cấp trên về lý do tại sao tôi bắn anh đâu ?

– Này này… súng đạn vô tình ah… – Thằng Hàn vẫn nhe răng cười, tay gạt nhẹ nòng súng khỏi trán mình. – Đây là cách cảnh sát các cô gọi là hợp tác ah ? Đúng là không có chút thành ý ah…

Cô gái nheo mắt nhìn chằm chằm thằng Hàn, như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Đôi môi đỏ hồng mím chặt, tay cầm súng run rẩy kềm nén. Cô bé tên là Phương Trinh, hai mươi hai tuổi, nhưng nhìn thoáng qua khuôn mặt và vóc dáng ai cũng nghĩ cô bé chỉ khoảng mười bảy. Đừng nhìn vẻ bề ngoài non tơ mà lầm, Phương Trinh đã trải qua tám năm đào tạo nghiệp vụ cảnh sát đặc nhiệm và hai năm truy lùng tội phạm quốc tế. Hành sự quyết đoán, không mềm lòng trước bất cứ hoàn cảnh nào, nên cô bé được cấp trên giao phó nhiệm vụ quan trọng này. Ban đầu, cô bé khá thoải mái khi biết đối tượng cần tiếp xúc và thuyết phục hợp tác của mình là một gã thanh niên nông thôn bằng tuổi, có quan hệ mật thiết với cô giáo Ngọc Lan. Nhưng không nghĩ đến, hắn cũng có quan hệ thể xác với Hiền Mai, đối tượng thứ hai cần theo dõi của cô. Còn tệ hại hơn như vậy, Phương Trinh phát hiện ra thằng Hàn là một tên gàn dỡ, nham nhở, nói nhiều và đặc biệt ánh mắt soi mói gian tà luôn chằm chằm vào cô. Làm cả người cô bé cứ nhột nhạt không yên. Mới gặp hai lần mà Phương Trinh suýt mấy phen muốn đè hắn xuống đập một trận tơi bời, đánh sưng phù hai con mắt đó. Cấp trên trách mắng thì sao ? Cô bé vẫn có thể đỗ lỗi cho hắn làm cản trở công vụ, gây ảnh hưởng đến mục tiêu nhiệm vụ và an nguy quốc gia.

Phát hiện đôi mắt đẹp của cô bé nheo lại, sát khí dâng lên, thằng Hàn đang huyên thuyên liền im bặt. Giỡn chơi nhiêu đó đủ rồi ah… Đúng là con gái chơi với vũ khí sát thương quanh năm suốt tháng, chút nữ tính cũng không còn… Nó lấy bộ áo dài xếp ngay ngắn trên đầu giường đưa qua.

– Thay vào… Tôi ra ngoài chờ… – Nó dúi bộ đồng phục vào tay con bé, phủi đít đi ra cửa.

– Bên ngoài có người… Đang tiếp cận… – Phương Trinh nói khẽ.

– Không sao… Chắc mấy thằng học sinh trốn ra sau này hút thuốc thôi… – Thằng Hàn nhúng vai. – Cô cứ thay đồ đi… Tôi sẽ ra đuổi chúng…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...