Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 45



– Em đẹp không ? – Hiền Mai xoay người, chiếc váy dạ hội hồng cánh sen mỏng manh rũ xuống ôm sát cơ thể.

– Vợ anh hấp dẫn nhất…

Ông Phương cúi xuống hôn nhẹ lên bờ vai mịn màn của Hiền Mai, tay luồng vào khoảng hở trước ngực, ngạc nhiên nhận ra khoảng trống trải trên hai bầu vú căng tròn mát rượi của cô.

– Ư… Thầy thích không ? – Hiền Mai quay lại, hôn lên môi ông.

– Ha ha… Thích chứ ? – Ông hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, rồi quỳ xuống tay mò mẫm luồn vào váy.

– Thầy ơi… Trễ giờ rồi… Để tối nay đi… – Hiền Mai thở hổn hển.

– Thầy có nói sẽ làm gì bây giờ sao ? – Ông nháy mắt, kéo tuột chiếc quần lót ren Victoria Secret, đưa lên mũi hít hà say mê.

– Thầy… Đáng ghét… – Hiền Mai đỏ mặt nhìn dáng vẻ đê mê của chồng.

– Em muốn trống trải mà… Cho trống luôn… – Cái quần lót bị ông đút vào túi áo vest.

– Hi hi… Thầy nói rồi đó… Có ai nhìn thấy thì em không biết đâu – Hiền Mai xoay người kéo váy lên thật cao, phơi bày gần trọn vẹn cặp đùi thon dài tròn lẳng và bờ mông mủm mỉm trắng tinh.

– Em dám cho ai thấy sao ? Em không xấu hổ thì anh cũng không ngại đâu… – Ông nghiến răng mân mê cặp mông mát rượi, ngón tay miết dọc hai mép âm hộ mềm mại của cô.

– Ưm… Thầyyy… thầy sẽ hối hận đó… – Hiền Mai bĩu môi, rít khẽ vào tai ông.

Chiếc BMW đen bóng đỗ lại trước cổng rào to lớn của một căn biệt thự lộng lẫy. Hai gã bảo vệ lăng xăng chạy ra đón tiếp, vừa mở cửa cho Hiền Mai vừa nhận chìa khóa xe tự đỗ nơi khác. Con đường nhựa phía trước của căn biệt thự đỗ dài hai hàng xe ôtô bóng bẫy. Chiếc BMW series 5 của thầy Phương có vẻ khá khiêm tốn trước đầy dãy những thương hiệu bậc nhất thế giới đang hội tụ tại đây.

Bước lên bậc thang đá cẩm thạch bóng lộn dẫn đến sảnh tiếp khách của căn biệt thự thật sang trọng. Ngay cả Hiền Mai cũng toát mồ hôi choáng ngợp trước sự xa hoa bài trí nơi đây. Đá thạch anh đen bóng, gỗ cẩm lai quý hiếm chỉ là những họa tiết tầm thường dùng để lót sàn và chạy chỉ hoa văn. Những bộ đèn chùm phalê nhập khẩu từ Pháp giăng kín trần. Những bộ ghế da bóng lộn của Ý xếp ngang dọc chừa một lối đi chính trải thảm dệt tay Rumani. Tấm thảm hoa văn chỉ vàng óng ánh, mềm như nhung như lụa làm mỗi bước chân cứ lâng lâng như trên mây. Trong sảnh hơn mười người đàn ông ăn mặc sang trọng và vài người phụ nữ đứng ngồi xen kẽ hai bên. Phần lớn những ánh mắt đều tập trung lên người Hiền Mai, hâm mộ, thèm khát và cả ghen tị.

Hiền Mai hôm nay thật lộng lẫy trong bộ váy dài dạ hội mỏng manh chấm gót. Phần ngực trên của chiếc váy là hai dãi lụa xếp kiểu lớp lớp phất phơ, ẩn hiện đôi gò bồng đảo căng tròn trắng muốt không chút gò bó. Tấm lưng cong cong thon gọn của cô để trần toàn bộ từ cổ đến sát trên bờ mông. Dù đã quen đối diện với những ánh mắt hân hưởng nóng bỏng, nhưng nghĩ tới bên dưới trống trải của mình là Hiền Mai lại thoáng đỏ mặt, tim đập thật nhanh.

– Thầy Phương…

– Xin chào… Thầy Trung…

Ông Phương chợt buông lỏng tay vợ, bắt tay hồ hởi với người đàn ông trước mặt và đi đến chào hỏi mấy người bạn đang túm tụm một góc sảnh. Hiền Mai lúng túng bị bao quanh bởi ba người đàn ông khác. Cô nhíu mày, nhìn theo bóng lưng ông Phương. Hôm nay chồng cô thật lạ. Từ ngày cưới đến giờ, chưa bao giờ ông Phương rời tay khỏi cô trong những buổi tiệc. Ông vừa như chồng, vừa như cha, luôn cản trở những con ong ve vãn trước bông hoa đẹp nhất cả rừng hoa.

– Chào em…

– Chào anh…

Chẳng cần biết người mới chào mình là ai, Hiền Mai chào xã giao. Nụ cười xinh xắn như hoa nở trên đôi môi đỏ mọng chúm chím của Hiền Mai làm người đàn ông đối diện mê mẩn, mặt thộn ra ngốc trệ.

– Em mặc chiếc váy này rất đẹp… Màu hồng cánh sen làm da em trắng sáng đến đau cả mắt anh…

Một gã cao lớn khác bên cạnh không nhịn được, bắt đầu nói vào với giọng vừa nịnh vừa dê. Hiền Mai mới bắt đầu chú ý tới gã. Những người khác lại có vẻ nhường nhịn gã, cùng lùi lại một chút như nhường đường cho gã tiếp cận Hiền Mai. Khuôn mặt gã không có điểm nào ấn tượng đặc biệt ngoài ánh mắt gian tà đang soi mói như muốn nhìn thấu lớp quần áo của cô. Hiền Mai thoáng rùng mình cảm nhận hai núm vú mình dưới lớp vải mỏng đang nhột nhạt, ray rứt dưới ánh mắt của hắn. Bình thường chẳng bao giờ ông Phương để cô đứng nói chuyện đối diện với một gã lồ lộ dã tâm như thế này. Từ ngày đó, sau những chuyện xảy ra dưới tán cây trứng cá, Hiền Mai nhận thấy tâm tính mình biến chuyển khác xa ngày xưa. Cô không còn khinh thường những kẻ xum xoe chỉ chực chui vào váy cô, thay vào đó là cảm giác thấp thỏm phấn khích kỳ lạ.

– Ai giới thiệu với em chưa ?

Đột nhiên, Thầy Phương bước tới ôm nhẹ bờ eo của Hiền Mai. Theo sau ông là một người đàn ông lớn tuổi bệ vệ mặt hồng hào, tóc hoa râm. Ánh mắt ông ta nhìn Hiền Mai thật lạ, như cười như không. Những gã bu quanh Hiền Mai như ruồi nhặn gặp lửa, tản ra gần hết, chỉ còn lại gã cao lớn lì lợm tủm tỉm cười.

– Đây là thầy Trung… – Thầy Phương trịnh trọng đưa bàn tay hướng về người đàn ông lớn tuổi. – Thầy là chủ nhân của căn biệt thự này…

– Dạ… Em chào thầy… – Hiền Mai nở một nụ cười thật tươi, giọng nói dịu dàng.

– Không dám… Gặp em tôi mới biết mình thua sút thầy Phương xa như thế nào ah… Ha ha… – Giọng nói ông ta vang ong ong như chuông đồng, giọng nói của một người cực kỳ tự tin.

– Ha ha… thầy cứ nói vậy… của em khác gì của thầy chứ ? – Thầy Phương giả lả nịnh bợ.

– Câu này là cậu nói đó… lát cậu về một mình… bỏ vợ lại đây… – Ông nửa đùa nửa thật.

– Hi hi… thầy không nuôi nổi em đâu… Em ăn nhiều lắm… – Hiền Mai hơi đỏ mặt, nhưng dù sao không phải lần đầu cô tiếp xúc với kiểu đùa giỡn như vậy.

– Ha ha… – Ông ta bật cười, lắc lắc đầu nhưng không nói gì nữa.

– Ah… Để tôi giới thiệu… – Thầy Trung chợt mở lời, hướng về người đang đứng bên cạnh Hiền Mai. – Còn đây là… thầy Tuân… Giáo viên cũ của trường Xuân Mai…

– Thầy Tuân đã từng dạy tại Xuân Mai ?

– Ah hem… – Mặt gã Tuân chợt hơi đỏ lên. – Ah Phải… Cũng dạy một thời gian… Nghỉ lâu rồi…

– Vậy ah… Thật tiếc ha… Em cũng mới về dạy Xuân Mai đấy… Vậy là mình không có duyên rồi… Hi hi… – Hiền Mai che miệng cười.

– Ha ha…

Hiền Mai lén đánh giá gã đàn ông cao to vừa trêu chọc mình. Hắn chẳng có gì giống một người thầy giáo. Không cao ốm, thanh thoát, ánh mắt tri thức như ông Phương, cũng không bệ vệ, oai nghiêm như thầy Trung mà lại vai u thịt bắp, ánh mắt lì lợm. Ánh mắt này… rất giống một người… nhưng người kia lại sắc xảo khôn ngoan hơn nhiều… Hiền Mai chợt đỏ mặt, im lặng.

Tiệc đứng là một phong cách thể hiện của giới nhà giàu. Vì vừa ăn vừa nói chuyện nên không ai ăn được nhiều. Món ăn phải thật cao cấp, quý hiếm, để ăn một miếng nhỏ cũng đủ chất như một bữa ăn lớn. Cocktail Tổ yến, Vi cá mập chiên sauce cay, trứng cá muối Caviar Thụy sĩ, Bánh mì nướng gạch tôm hùm… Các loại món ăn xa xỉ mà ngay cả xuất thân trung lưu như Hiền Mai, cũng không biết tới. Qua những món ăn này, Hiền Mai đoán được tầm quan trọng của thầy Trung đối với sự nghiệp của chồng. Biểu hiện của ông Phương cũng rất lạ, dù thầy Trung có mời Hiền Mai uống rượu nhiều ít thế nào, ông cũng ủng hộ. Buổi tiệc cũng qua rất nhanh, mọi người đi về gần hết. Chỉ còn lại hai vị khách cuối cùng là Hiền Mai và ông Phương.

Trên tầng 1 của căn nhà. Hiền Mai mặt đỏ hồng, chếch choáng say, tựa lưng vào ghế sofa giữa chồng và thầy Trung. Câu chuyện của đàn ông đôi khi thật nhàm chán, hết tranh cãi chính trị, lại moi móc lịch sử để dẫn chứng, rồi quay ngược lại kinh tế. Hiền Mai cố kềm hơi men lâng lâng trong người, nhưng cơ thể cứ dựa dần vào người chồng. Bàn tay ông thật ấm áp vỗ về bàn tay nhỏ bé như trấn an, như ru cô ngủ. Chợt một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ eo nhỏ nhắn thon gọn của Hiền Mai. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt dọc mạn sườn trống trải mịn màn của cô. Hiền Mai nín thở, lặng im. Ông Phương bên cạnh vẫn huyên thuyên liên tục. Ngón tay đó lại vào mép vải váy hờ hững phất phơ, vuốt dọc bẹn vú căng tròn của cô. Hiền Mai im thin thít, môi mím lại. Hơn ai hết, cô biết bàn tay đó của thầy Trung. Hiền Mai cũng không ngờ ông ta dám táo tợn như vậy, ngay trước mặt chồng cô. Hiền Mai vẫn nhắm mắt như đang ngủ. Hiền Mai luôn biết cân nhắc nặng nhẹ, việc nhỏ nhặt này không nên là nguyên nhân phá hủy mối quan hệ của chồng mình. Cô muốn khép cánh tay mình, ngăn chặn bàn tay ông ta trước khi chồng phát hiện ra hành động quá trớn này. Nhưng chợt ông Phương nắm lấy bàn tay của Hiền Mai. Cô lúng túng, cảm nhận những ngón tay hắn đùa nghịch vẽ tròn tròn trên một bên ngực, quanh núm vú đỏ hồng của cô. Ngón tay ấm áp của thầy Trung chợt miết lên núm vú Hiền Mai. Cô suýt rút tay lại phản kháng, cảm giác nhột nhạt thật khó chịu. Nhưng lượt thứ hai, thứ ba… cảm giác trở nên quen thuộc như đã từng gặp đâu đó… Dưới tán cây trứng cá, bàn tay thô kệch chai sạn đó… núm vú Hiền Mai săng cứng lại ray rứt. Bàn tay ông ta lại thôi đùa giỡn với ngực cô, đi dẫn xuống dưới. Những ngón tay nóng bỏng vuốt ve vùng bụng thon gọn phẳng lì, rồi… cảm giác trống trải… giữa hai chân bị bao phủ.

– Ư… Không…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...