Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 44



Ngọc Lan không còn nhớ mình đang ở đâu ? Thân phận cô là gì ? Là nạn nhân hay đồng phạm… Có khác gì sao ? Cô chỉ muốn cảm giác tuyệt diệu này vẫn liên miên không dứt… Cặp đùi thon dài của cô quắp quanh mông thằng Hùng, hai tay cô ôm ghì lấy tấm lưng nở nang của nó.

– Ưmmm… Ôi…

——–

– Ba…

– Suỵt… – Ông Phương đưa tay lên ngăn thằng Hùng nói, tay kéo rèn cửa nhìn ra ngoài.

Yên tâm vì chiếc xe cảnh sát chở thằng Phước và Ngọc Lan ngồi trên xe máy đã đi xa, ông quay lại:

– Nói…

– Làm sao ba đoán được là cô Ngọc Lan sẽ tới đây ? – Thằng Hùng tò mò hỏi.

– Phải cảm ơn thằng Phước… Nó căm thù con Tuyết Nga cài bẫy, làm nó mất việc… Nó lại phát hiện ra nhà con Nga theo địa chỉ đăng ký ở trường là Quận 3, nhưng ngày nào đi về xe ôtô đều đi hướng Thủ Đức… Cuối cùng theo dõi, nó phát hiện ra con Tuyết Nga ở chung với bạn trai trong khu biệt thự mà chính công ty của ba quản lý … Mới năn nỉ cho nó tới đây làm quản lý bảo vệ… Nó định trả thù con Tuyết Nga thôi… Ai ngờ… Thằng ngu ngốc đó thù vặt lại chó ngáp phải ruồi giúp ba con mình một việc lớn… Ha ha… – Ông Phương bật cười ha hả.

– Việc lớn ? Nhưng ba lại giao hắn cho cảnh sát ?

– Đã nói là làm việc lớn… thí vài con tốt có gì quan trọng đâu ? – Ông gác chân lên bàn lim dim đắc ý.

– Con thấy… cô Ngọc Lan ba có muốn cũng không có gì khó ? – Thằng Hùng nhíu mày khó hiểu. – Vậy thì cần gì phải…

– Con không cần biết… Đến lúc… Ba sẽ cho con biết thôi…

——–

Thằng Hàn vừa dìu Tuyết Nga lên xe taxi, con bé đã thiếp đi vì mệt mỏi. Nó cũng chẳng khá hơn gì. Trưa một phát với Ngọc Lan, chưa kịp nghỉ ngơi, lao qua đây “Giải cứu Binh Nhì” bằng hết sức lực còn lại. Cũng may, thể lực con bé có hạn, mặc dù hiệu lực của thuốc chưa tan hết, nhưng cũng thiếp đi. Nó nhanh chóng lao lên phòng, tìm một chiếc váy dài mặc vào cho Tuyết Nga. Khi đi ngang qua garage, nghe âm thanh khò khè hồng hộc bên trong, nó còn rùng mình kinh sợ.

“Ò ò”

Đột nhiên, một chiếc xe cảnh sát lao nhanh lướt qua. Thằng Hàn chỉ kịp nhìn thấy sau xe có một gã cúi thấp đầu bị kềm chặt giữa hai người cảnh sát. Gã đó, dường như…

– Tuyết Nga sao rồi ? – Chợt sau lưng vang lên tiếng của Ngọc Lan.

– Ah… Con bé bị ngấm thuốc, ngủ rồi… Em mới đi đâu ? Sao mặt đỏ vậy ? – Thằng Hàn lau mồ hôi trên trán hỏi.

– Em… Em mới bị bắt lên văn phòng Ban Quản lý… Không có gì… Chỉ hiểm nhầm thôi… Khai báo một chút rồi về… – Cô quay đi tránh ánh mắt tò mò của thằng Hàn.

– Khai báo sao ? – Thằng Hàn cúi thấp sát mái tóc ẩm ướt của Ngọc Lan, hít hít.

– Ah… Em… – Ngọc Lan lúng túng mặt đỏ bừng. – Em…

“Pin” – Chợt tiếng còi xe vang lên.

– Này… Anh chị có đi không ? – Ông tài xế taxi chồm ra khỏi xe hỏi.

– Có… Có…

Thằng Hàn nhanh chóng đẩy Ngọc Lan lên xe taxi, đưa tạm Tuyết Nga về nhà cô bé. Nhìn theo chiếc taxi xa dần, lòng thằng Hàn trùng xuống. Nó phát hiện có gì đó rất bất thường với Ngọc Lan. Cô bé không phải người yêu nó, dĩ nhiên cũng không cần khai báo mọi hành động cho nó. Nhưng biểu hiện lúng túng của cô bé có gì đó làm cho lòng nó nôn nóng không yên…

… Đọc truyện sex tại TruyenSet.com

Chuyện nhà của Tuyết Nga, hai ngày sau, được giải quyết một cách đơn giản đến không ngờ. Hai gia đình thống nhất từ hôn, khoản nợ của cha Tuyết Nga xem như khoản đề bù không cần hoàn trả. Gã chồng con bé nằm bệnh viện, nhưng mặt mày cứ tươi cười như phụ nữ hồi xuân tìm được tình yêu mới. Gã tài xế lại lăng xăng đôn đáo chăm sóc hắn, thỉnh thoảng lại đá mắt đưa tình. Một gã gân guốc lại nựng yêu một thằng ốm yếu xanh mướt, cảnh tượng buồn nôn đến mức hai gia đình không ai dám vào thăm lần thứ hai.

Buổi sáng sau đó, sân trường chật kín các khối học sinh xếp hàng thẳng tắp. Thằng Hàn cầm cây chổi dắt lên vai, từ cuối sân trường, phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, mới xuất hiện trong hàng ngũ giáo viên. Hiền Mai, người phụ nữ xinh đẹp nhất mà nó từng gặp. Ah… Không chỉ gặp mặt…

– Ngoaị trừ những nội dung cần thông báo, tôi mới nói. – Thầy Hiệu trưởng cao giọng. – Tôi xin trân trọng giới thiệu với các em… một thành viên mới của trường chúng ta… cô Hiền Mai.

Hiền Mai mỉm cười bước tới trước, ánh mắt trong veo như hai ngôi sao sáng, trên đôi môi đỏ hồng thắp lên một nụ cười sáng rỡ cả khuôn mặt xinh đẹp, không chút tì vết. Học sinh cả trường nhao nhao chấn động, choáng ngợp trước nhan sắc hoàn mỹ của cô giáo mới. Hiền Mai mặc trên người một bộ áo dài vẽ tay, vải hồng nhạt. Chiếc áo dài được may cắt khéo léo ôm sát đường cong uốn lượn tuyệt đẹp trên cơ thể cô. Hiền Mai cất bước nhẹ nhàng, tà áo phất phới phô bày bờ mông căng tròn uyển chuyển, cô vẫy tay với nụ cười tươi xinh nhất trên môi.

– Cô Nguyễn Thị Hiền Mai, cao 1,67, số đo… Ah hem… tốt nghiệp sư phạm tại Anh quốc. Nguyện vọng của cô là đem kiến thức ngoại ngữ của mình chia sẻ với các em… – Thầy Hiệu trưởng oan oan.

– Mẹ nó… Có phải thi hoa hậu đâu ? Cha già này… dứt khoát có bệnh… – Thằng Hàn lầm bầm một mình.

Nhìn Hiền Mai, mỗi người bên dưới theo đuổi những ý nghĩ khác nhau. Số đông nhất có lẽ có cùng suy nghĩ của ông Bần và thằng Hàn, chỉ mong có một ngày được nằm trên người cô ta mà dày vò vùng vẫy. Đám con gái như Tuyết Nga và con Vi lại mê man thần tượng.

Chỉ có Thằng Hùng là suy nghĩ mâu thuẫn nhất. Nó chăm chăm nhìn người mẹ kế xinh đẹp của nó. Người mà cha nó chăm sóc nâng niu như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ. Không phải nó chưa từng suy nghĩ gì sai lệch khi đứng trước cô ta, nhưng so với lo lắng nghiêm trọng trong lòng nó, ý nghĩ bậy bạ kia chỉ là thứ yếu. Nó là con một, lại sống chung với mẹ ruột – vợ trước của ông ta, vậy thì tài sản khổng lồ đó nó sẽ được phân phối thế nào ?

Một người nữa, cũng suy nghĩ phức tạp không ít hơn thằng Hùng. Ngọc Lan nhìn theo Hiền Mai với ánh mắt mâu thuẫn. Chợt cô bé quay sang bắt gặp ánh mắt thầy Phương đang mỉm cười, cô bé đỏ mặt cúi gằm xuống. Chỉ một chút lúng túng đó của cô bé, không ngờ không thoát đôi mắt chim ưng của thằng Hàn. Nó nín lặng, thở dài.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...