Dưới Một Mái Trường
Này này… Tui đâu có liên quan gì tới vụ này…
Thằng Hàn nhăn nhó bị thầy Hiệu trưởng lôi đi xềnh xệch. Nó cố ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Tuyết Nga vừa khuất sau lối ra sau trường. Nó có hẹn với con bé, thực hiện phương án giải tỏa áp lực tình dục sau kế hoạch.
– Không cần nhìn… Con bé là vị thành niên, không tiện lộ diện trong việc này… – Thầy Hiệu trưởng kiên quyết.
– Haizz… Vậy tui phải đứng ra nhận là gã Tôn cưỡng bức tui sao ? – Thằng Hàn lải nhãi.
Đột nhiên thầy Hiệu trưởng dừng lại, ông nheo mắt nhìn thằng Hàn. Nó chột dạ, nhớ lại câu nói vô ý của mình.
– Tôi chưa hề nói về chuyện vừa xảy ra, tại sao cậu biết ? – Ánh mắt ông ta như xuyên thấu suy nghĩ của thằng Hàn.
– Hắc hắc… Cần ông nói sao ? – Thằng Hàn nhe răng cười. – Công việc của tui là gì ? Bảo vệ ah…
– Nếu anh biết tại sao không cứu con bé ? – Ông ta nheo mắt, giọng trầm lại.
– Tui cũng không biết chắc ah… Nhưng chính con bé lớp trưởng ngăn cản tui mà… Ông không tin có thể hỏi nó… Nó bảo con Nga đang tắm… lỡ tui xông vào thấy con bé đang tắm thật… rồi ép tui chịu trách nhiệm cưới nó… tui chưa muốn cưới vợ ah…
Ông Hiệu trưởng phải nén cười với kiểu nói năn lảm nhảm của thằng Hàn. Nhưng hơn ai hết, ông biết nó đang tự làm ra vẻ nông thôn ngơ ngác. Ngay ngày hôm trước, chính nó đã dùng lập luận sắc bén của mình đập tan âm mưu vu khống của thầy Phước. Và chuyện hôm nay… Điều khúc mắc duy nhất của ông là… Động lực nào thúc đẩy con bé Tuyết Nga gài bẫy thầy Tôn… Và dường như thòng lọng còn dương sẵn cho thầy Phước đưa cổ vào… Ông chợt rùng mình nhìn qua khuôn mặt rám nắng ngây ngô của thằng Hàn.
– Đi thôi… Cậu chỉ cần viết đơn giải trình chuyện cậu bị thầy Phước vu khống hôm trước thôi… – Thầy Hiệu trưởng bước tới.
– Ahhh… Đúng rồi… Đúng… Chính hắn vu khống tui… thầy Hiệu trưởng thật thông minh… Thầy Hiệu trưởng thật sáng suốt… Ông là Bao công xử án…
– Immm…. bước nhanh… cấm nói…
Hiền Mai thong thả đi dọc hành lang trống trải. Những dãy bàn bóng loáng vì nhiều năm sử dụng, bục giảng vung vãi bụi phấn trắng nổi rõ vết giày giáo viên. Giờ trưa, hầu hết các học sinh về nhà, chỉ những em có giờ ban chiều mới quay lại. Lưng áo dài ướt đẫm mồ hôi trên chiếc xe đạp cọc cạch, già cỗi. Hiền Mai mỉm cười một mình nhớ lại những năm tháng khó khăn đó. Cô yêu mái trường, vì thế cô theo ngành sư phạm. Nhưng với bằng tốt nghiệp tại Đại học danh tiếng Anh quốc của Hiền Mai hiện giờ, nơi xứng đáng để cô đến có lẽ chỉ là những Trường Đại học.
Sân trường mát rượi, lốm đốm những tia nắng xuyên qua tán lá bàng dầy đặc. Lòng Hiền Mai thật thanh thảng thả bộ quanh hai khối lớp học, rồi chậm rãi rẽ vào lối nhỏ ra sau trường.
– Ôi… Con thích quá… Nút mạnh lên chú… Ưm…
Tuyết Nga rít khẽ, ngực ưỡn ra cho hai bàn tay chai sần của ông Bần xoa nắn thích thú. Hai bầu vú con bé căng tròn tràn ra khỏi tay nắm của ông, lưỡi ông say mê liếm quanh quanh hai chiếc núm vú đỏ hồng săn cứng, rồi mút chùn chụt ngon lành. Ông Bần chẳng biết chuyện quái gì đã xảy ra với con bé. Nó lao vào đây, nhấp nhỏm chờ đợi được năm phút, tự dưng cởi phăng hết quần áo leo lên người ông. Dĩ nhiên ông không khách sáo dù chỉ một chút. Ông say mê ngấu nghiến hai bầu vú tròn trịa của con bé, mà lần trước ông chỉ được thưởng thức một chút, chưa đã thèm.
Hiền Mai chợt dừng bước, đầu nghiêng nghiêng như muốn nhìn căn phòng gỗ xiêu vẹo trước mặt cho ngay ngắn. Cô thầm ngạc nhiên vì nơi đây lại đặt một căn phòng tồi tàn như vậy… Từng mảnh gỗ vụn chắp vá chằng chịt, ô cửa kính nứt nẻ dán bằng băng keo, cánh cửa lớp học cũ to quá khổ lồi ra khỏi khung xiêu vẹo, điểm thuận mắt duy nhất có lẽ là căn phòng nằm dưới tán cây trứng cá phủ tròn mát rượi… Ai có thể ở một nơi tạm bợ, bần hàn như vậy chứ ?
– Ưmmm… Ôi…
Hiền Mai chợt nhíu mày quay lại. Cô vừa nghe âm thanh gì đó… như là… mặt cô bé đỏ bừng lên. Âm thanh đó phát ra từ bên trong căn phòng. Cô chợt nghĩ đến hình ảnh một cặp học sinh đang lén lút làm chuyện người. Ý nghĩ đó làm mặt Hiền Mai nóng bừng lên. Cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, gia giáo. Thời đi học tuy cũng khó tránh suy nghĩ chuyện nam nữ, nhưng chỉ thoáng qua trong đầu Hiền Mai. Mãi đến lúc cưới Hồng Phương, cô mới biết mùi vị ân ái hoang lạc như thế nào. Có một điều rất ít người biết, Hồng Phương đã từng là thầy giáo của Hiền Mai. Hai người cách nhau mười bốn tuổi, thuộc hai thế hệ khác nhau. Mỗi khi gần gũi với chồng, Hiền Mai thích gọi anh ta là thầy, như một thú vui chăn gối bí mật chỉ hai người biết. Thật ra bí mật chăn gối của vợ chồng cũng là bình thường. Bình thường hơn rất nhiều bí mật to lớn khác của Hồng Phương. Đừng nhìn vẻ bề ngoài hào nhoáng kia mà nhầm, Hồng Phương còn giàu hơn cả ngàn lần so với những gì mọi người tưởng tượng… Hiền Mai cũng bất ngờ vì chồng cô quyết định về làm Hiệu phó một trường trung học như thế này. Dù không rõ lý do, nhưng cô biết mỗi nước cờ anh ta đi đều trải qua nhiều suy tính sâu xa… Hiền Mai mím môi, nhìn quanh như sắp làm chuyện gì rất xấu xa. Cô bước thật khẽ đến sát căn phòng. Như chưa yên tâm, cô đi vòng qua sau lưng căn phòng, nơi có một khoảng trống giữa vách gỗ và tường rào của trường. Hiền Mai lén nhìn vào kẽ hở trên vách.
Quan cảnh đập vào mắt làm Hiền Mai chết sững. Một đứa con gái thật xinh đẹp, với mái tóc dài gợn sóng xõa tung che gần kín lưng. Thân thể con bé lõa lồ tuyệt đẹp, hai mắt nhắm nghiền rên rỉ. Nhưng người bên dưới đang xoa nắn thỏa thích hai bầu vú núch nít căng tròn của con bé lại không phải là một nam sinh như Hiền Mai tưởng tượng. Mà chính là lão già bảo vệ của trường, lúc sáng đã mở cửa ôtô cho vợ chồng cô. Trong lòng Hiền Mai không khỏi dâng lên một sự khinh bỉ, kinh tởm. Nhìn bàn tay chai sần, to bè của lão xoa nắn, chà sát hai núm vú đỏ hồng căng cứng của con bé. Lại nhìn con bé đưa tay xuống dưới cầm dương vật to lớn xù xì đen thui của lão, nhỏm người lên, chậm rãi ngồi xuống.
– Ưmm…. Ôi…
Máu nóng Hiền Mai dồn lên mặt. Hai chân cô vô thức khép lại, hạ thể nóng bừng lên. Cô cũng không hiểu tại sao như vậy ? Nhìn làn da hồng hào căng bóng của con bé tương phản với sự đen đúa, nhăn nheo già cỗi của lão già, trong lòng cô vẫn rõ ràng cảm giác kinh tởm. Nhưng xen lẫn đâu đó là một cảm giác rạo rực hưng phấn kì lạ. Phải chăng chính con bé kia cũng có cảm giác như cô ?
– Ưm.. Ưm…
Con bé nhấp nhỏm đều đều, hai mắt vẫn nhắm nghiền tê dại, miệng há hốc rên la không cố kị. Hiền Mai ánh mắt mê man không rời, hơi thở dồn dập như chính cô là người đang cưỡi trên lão già đó. Không… Không thể nào… Cô lắc đầu cố xua tan ý nghĩ dơ bẩn đó. Nhưng tiếng rên rỉ của con bé văng vẳng bên tai, lại tiếp tục gieo rắc những suy nghĩ lệch lạc hoang dâm vào đầu Hiền Mai. Cô mơ màng khép hờ hai mắt, tay vô thức chui vào váy.
– Ưm…
Tiếng rên rỉ thật nhỏ phát ra từ đôi môi đỏ mọng hé mở của Hiền Mai như một hồi còi báo hiệu của vận mệnh. Cô không thể dừng lại được hành động của mình. Váy vén lên thật cao, bàn tay nhỏ nhắn chui sâu vào quần lót. Áo sơ mi xộc xệch, tay còn lại mân mê hai bầu vú căng tròn.
– Ưmm…
Ông Bần đè ngữa Tuyết Nga ra giường. Hai chân con bé mở rộng, âm hộ nhoè nhoẹt hé mở chờ đợi ông. Ông cầm dương vật mình chèn vào cửa mình con bé. Thúc mạnh.
– Ưm… Ưm…
Hiền Mai bưng kín miệng ngăn tiếng rên rỉ của mình. Bàn tay đỏ hồng bóng nước liên tục không ngừng lộm cộm dưới đáy quần lót. Cơ thể cô run rẩy, cúi gập lại. Ánh mắt Hiền Mai không dứt ra được hai bàn tay ông ta xoa nắn chà sát hai bầu vú con bé, làm núm vú cô cũng ray rứt săn cứng lại. Cặp mông đen nhám nhấp nhỏm, buồi dái nhăn nheo lông lá và cả phần gốc dương vật căng cứng của lão không ngừng thúc vào âm hộ ướt đẫm của con bé. Những ngón tay cô vô thức tự nhét sâu vào âm hộ trống trãi của mình.
– Ưmmm…
Hiền Mai há hốc rên rỉ, không hề hay biết sau gốc cây trứng cá một ánh mắt hừng hực đang nhìn chằm chằm vào cô. Thằng Hàn nín thở quan sát cô gái này đã vài phút đồng hồ, nhưng nó vẫn phân vân cân nhắc phương án xử lý. Phương án này có thể nói là quyết định con đường sống còn của cha con nó, sai một ly đi ngàn dặm, không thể có sai sót. Từ vị trí này, nó chỉ thấy được một góc của khuôn mặt cô ta, dáng người tuyệt đẹp, váy vén cao lộ ra gần hết cặp đùi thon dài trắng muốt. Nó còn có thể tưởng tượng dưới lớp váy mỏng kia là một cặp mông tròn trịa căng mẩy. Cô gái đang động tình này, có thể nói là người phụ nữ thành thục xinh đẹp nhất mà nó từng gặp. Hiền Mai, có lẽ là tên của cô ta, vợ của thầy Phương – Hiệu Phó, khi nảy trên văn phòng thằng Hàn có nghe ông ta đang đi quanh trường tìm cô ta. Nó phải làm gì ? Xông tới ăn sống Hiền Mai và biến cô ta thành đồng minh trung thành. Kế hoạch này có rất nhiều rủi ro. Thứ nhất, đừng thấy Hiền Mai đang động tình mà nhầm lẫn, cô ta là một người phụ nữ trưởng thành đã có chồng, cô ta đủ tỉnh táo để kháng cự và thằng Hàn liền trở thành tội phạm có hành vi hiếp dâm. Thứ hai, dù cô ta không phản kháng, nhưng sau khi mọi chuyện đã xong, lại tố cáo, kết quả của nó còn thảm hơn. Thứ ba, cô ta chấp nhận, nhưng khi mọi chuyện đang xảy ra, thầy Phương đến, kết quả… nó không dám tưởng tượng.
Thằng Hàn nheo mắt nhìn dáng vẻ sang trọng kiêu sa của Hiền Mai. Cô gái này dứt khoát là một tiểu thư, khi sinh ra miệng đã ngậm châu ngọc. Đối với một người con gái, sinh ra giàu có, học thức cao, lấy chồng danh giá như vậy… Quan trọng nhất là điều gì ? Phải chăng là danh dự ? Cô ta sẽ không thể chấp nhận danh dự mình bị bôi nhọ dù chỉ một điểm hoen ố nhỏ, dù chỉ là một loại tin đồn không chứng cứ. Tiếc là thằng Hàn nghèo đến mức điện thoại hay máy ảnh chụp hình đều không có, muốn tạo lưu lại chứng cứ cũng vô phương. Mặc kệ thế nào… Thằng Hàn không thể để Hiền Mai đến và đi đơn giản như vậy… Biết đâu, khi về đến nhà, sau khi bình tâm lại, cô ta lại kể chuyện này cho thầy Phương nghe. Nếu đã không thể tạo ra được chứng cứ, vậy cứ lưu lại trong đầu cô ta một khoảnh khắc mãi mãi không thể quên…
– Ưmm…
Thằng Hàn nhón chân thật khẽ bước tới. Hiền Mai vẫn mê man rên rỉ, không hề hay biết. Nó có thể ngửi được mùi nước hoa đắt tiền trên người cô ta. Thấy rõ cả làn da trên chiếc cổ trắng muốt, mịn màn. Chiếc đùi thon dài, tròn lẳng lộ ra bên dưới mép váy vén cao. Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, hé mở khao khát. Thằng Hàn thấy hạ thể mình chật chội khó chịu…
– Cậu Hàn…
Tiếng kêu của thầy Phương bất chợt sau lưng, làm thằng Hàn đứng sững người. Hiền Mai cũng bừng tỉnh, quay phắt lại, suýt hét lên vì phát hiện có người đứng sát bên. Cô bưng kín miệng bằng những ngón tay ướt đẫm, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa như nài nỉ nhìn thằng Hàn. Bản thân nó cũng choáng ngợp trước sắc đẹp kiêu sa hoàn mỹ khi đối diện với Hiền Mai. Nhưng thời gian đã không còn, tiếng bước chân xào xạo vang lên thật gần, hai ánh mắt nhìn sâu vào nhau như thấu hiểu.
– Thầy Phương… – Thằng Hàn quay đầu lại trả lời.
