Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 33



– Ừ… ừ… Được chứ… nhưng vì… – Hắn nuốt nước miếng ừng ực, nói nhỏ. – Nhưng vì… nhà trường không cho phụ đạo trong giờ… hay là… sau giờ học… tôi tìm chỗ nào đó… kín đáo…

– Không được rồi… – Con Nga nuối tiếc kêu lên. – Nhà em đưa rước bằng xe hơi… Em không đi được đâu….

– Ah… phải ha…

Hắn thầm mắng mình đầu óc chểnh mảng. Cả trường đều biết Tuyết Nga là con nhà giàu, đi học có xe đưa rước. Đúng là tinh trùng lên não mà.

– Hay là… trong phòng thay đồ ah… Giờ sau của em là giờ Hóa… Em không thích lắm ah… – Con bé chợt nói nhỏ, mặt cúi gằm đỏ bừng như nhỏ nước.

– Ah… phòng thay đồ… không hay lắm ah… – Hắn nhìn con bé cắn nhẹ bờ môi, cổ họng đánh ực một cái. – Được… Ok… Lát em thay đồ… Cứ nán lại đợi tôi…

Mọi chuyện diễn ra ở khoảng sân sau trường không thoát khỏi ánh mắt của thằng Hàn. Mọi hành vi bất thường của Tuyết Nga hôm nay, đều nằm trong Kế hoạch “Nhất tiễn hạ song điêu” của nó. Nó đắc ý cười nhìn dáng vẻ cứng ngắt mất tự nhiên của gã Tôn trong suốt giờ học sau đó.

Giờ tập thể dục của Lớp 11A7 kéo dài bốn mươi phút. Như thường lệ, học sinh có năm phút thay quần áo đồng phục để chuẩn bị cho giờ học sau. Phòng thay đồ tại Trường Xuân Mai chỉ dành riêng cho nữ sinh. Căn phòng khá rộng, thiết kế rất đơn giản, chỉ có một gian tắm rửa chung và gian treo móc quần áo. Căn phòng được xây dựng sau khi Ban Giám hiệu phát hiện nhiều trường hợp nữ sinh thay đồ trong toilet, sát bên toilet Nam, bị chụp hình lén, thậm chí còn bị phát tán lên mạng. Sau khi có phòng thay đồ, hết chuyện cũ lại phát sinh chuyện mới. Học sinh dùng nơi này để trốn học hẹn hò, làm chuyện người lớn. Thế là, phòng thay đồ nữ bị áp quy định chỉ dành sử dụng cho giờ thể dục, sau giờ đó, thầy thể dục sẽ khóa lại. Tuyết Nga bồn chồn ngồi trong phòng thay đồ nữ, ánh mắt con bé dáo dác nhìn quanh, đám con gái chíu chít, thay quần áo.

– Nga không thay đồ ah ? – Con bé Lớp trưởng bước lại hỏi.

– Không… Người mình dơ quá, muốn tắm sơ một chút… – Tuyết Nga vươn vai, nhưng vẫn ngồi một chỗ.

– Tắm thì tắm ngay đi… Sắp tới giờ vào lớp rồi…

– Ah thôi… Mẹ dặn mình phải chờ ráo mồ hôi, mới tắm được… Nếu không lỗ chân lông nở ra… Gớm lắm…

– Ờ phải ha… Ok… Vậy tụi này vào lớp trước… Mà nhớ khóa cửa ah… – Con bé không quên dặn dò.

– Biết rồi… Hi hi…

Đám con gái vội vã thay đồ, kéo nhau ra ngoài hết. Trong góc tối từ xa, gã Tôn nhẩm đếm số lượng:

– Bốn mươi hai… Chính xác… Còn mỗi con bé bên trong thôi… Vậy là nó đang chờ mình… Hắc hắc…

Hắn dáo dác nhìn quanh, sải chân bước nhanh về phía phòng thay đồ. Thường ngày vẫn khóa cửa phòng không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ lại hồi hộp lạ kì. Tim hắn cứ nhảy choi choi như một con ngựa hoang. Đến sát cửa phòng, sau khi đinh ninh là không ai nhìn thấy. Hắn bước vào nhanh vào trong, không quên khóa trái cửa.

– Phanh… phanh…

Thầy Phước vẻ mặt hung tợn gõ cây thước to bản lên bàn. Ánh mắt quét quanh lớp học, làm cả đám học sinh im phăng phắt.

– Điểm danh… Chuẩn bị… Kiểm tra mười lăm phút… – Hắn hét lên như muốn phát tiết bao nhiêu uất ức mấy ngày nay.

– Dạ… Thầy ơi… – Lớp trưởng ấp úng đứng lên.

– Chuyện gì ?

– Dạ… bạn… bạn Tuyết Nga đang… đang…. còn trong phòng thay đồ…

– Hả ? Bây giờ là mấy giờ rồi hả ? – Hắn bật dậy, hét lên làm cả đám con gái tái mặt.

– Dạ… Bạn… Bạn Nga hơi mệt nên… Để em đi gọi bạn ấy… – Con bé lớp trưởng khá thân thiết với Tuyết Nga, cố năn nỉ.

– Hừ… Đi nhanh đi…

Con bé Lớp trưởng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, co giò chạy đi thật nhanh. Con bé vừa chạy tới trước Phòng Thay đồ, chợt thấy thằng Hàn đang đứng ngoài cửa. Tay nó nắm tay cầm cửa, chân nhỏm lên, người chồm tới như chuẩn bị mở cửa bước vào trong.

– Anh Hàn… Anh… Anh không vào trong được đâu… – Con bé hoảng hốt ngăn lại.

– Tại sao không ? – Thằng Hàn ngạc nhiên, “đứng” lại.

– Ah… Có người… Tuyết Nga… Tuyết Nga đang… đang… ở trong đó… – Con bé ấp úng.

– Tuyết Nga ? Tôi được kêu lại đây sửa bóng đèn… Tuyết Nga làm gì thì làm… Tôi chỉ làm chuyện của mình thôi… – Thằng Hàn toan xoay nắm cửa.

– Ah… khoan đã… Bạn Nga đang tắm… Anh không vào được đâu… – Con bé gấp đến muốn khóc.

– Hả ? Tắm trong giờ học sao ? Ha ha… Bé gái… bé lại đùa rồi…

– Không… Em không đùa… – Con thấp thỏm lo lắng nhìn quanh như tìm người cầu cứu.

– Ha ha… Tắm thì cứ tắm… Công việc sửa đèn đôi khi cũng nhàm chán lắm… Vừa sửa vừa nhìn không tốt hơn sao ? – Thằng Hàn liếm liếm mép, vẻ mặt thật bỉ ổi.

– Anh… Đồ…đồ… Anh đứng yên đó… Anh mà bước vào thì không yên đâu…

Con bé Lớp trưởng quay đầu chạy. Nó vừa đi được vài bước, sau lưng chợt vang lên âm thanh như cánh cửa sập lại. Con bé quay phắt lại, trước cửa Phòng thay đồ, bóng dáng thằng Hàn đã biến mất. Nó sợ hãi, gấp đến muốn khóc lao thẳng về lớp.

Từ sau vách tường bên cạnh, thằng Hàn ló đầu ra, nhìn theo nhếch mép cười. Nó chợt nhìn lại cánh cửa vẫn đóng im ỉm, lòng bồn chồn khó chịu.

– Có tiếng gì vậy ?

Gã Tôn ngẩng đầu lên nhìn, mặt hắn đỏ bừng phấn khích.

– Không có gì đâu… Mình tiếp tục đi… – Tuyết Nga ánh mắt loé sáng như nhận được tín hiệu để tiến hành bước kế tiếp.

– Ừm tiếp tục…

Hai cánh tay con bé nắm lại, vươn thẳng ra sau, vòng qua cổ gã Tôn. Hắn ở phía sau, dùng đầu gối chống vào lưng con bé, đầu kéo ra sau, làm lưng con bé uốn lại cong vòng, ngực ưỡn ra phía trước. Hai tay hắn đặt nhẹ lên vòng eo, từ từ vuốt lên, miệng diễn giải:

– Em ít vận động quá… Xương khớp cứng hết rồi… Tư thế này… Phải hít sâu vào… Kéo không khí vào ngực… Thế…

Hai bàn tay hắn run rẩy đặt lên ngực Tuyết Nga bên ngoài lớp áo, mân mê nhè nhẹ. Lòng bàn tay hắn xoa xoa hai điểm nhô cao dưới lớp áo con bé.

– Thầy… Đừng mà… – Con Nga lí nhí, mặt đỏ lên.

– Ah… Thầy chỉ muốn xem em hít thở thôi… Hít sâu vào… Hít sâu vào… – Hắn nghiến răng trèo trẹo, tay xoa nắn hai bầu vú con bé.

– Không được… Áo vướng víu quá… Không hiểu nhà trường… tại sao lại chọn loại đồng phục… thể thao lùng nhùng như thế này chứ… Hay là… – Hắn nắm vạt áo Tuyết Nga kéo lên thật chậm như chờ con bé phản ứng.

– Ư… Kì lắm… Không được đâu… Thầy ơi… – Con Nga rối rít nhìn xuống áo mình đang nâng lên.

– Không kì… Cũng như em… em tập thể dục không… không mặc áo… áo ngực thôi… – Hắn lim dim cảm nhận hai bàn tay mình trượt dài trên da thịt mát rượi của con bé.

Con Nga nhắm mắt lại, gò má đỏ bừng. Hai bàn tay gã Tôn ôm kín lên hai bầu vú căng tròn trần trụi của con bé. Tay nó lỏng dần, buông xuống, đặt lên tay hắn, ngăn cản một cách yếu ớt, hời hợt.

– Thầy… Em nhột mà… – Con Nga rít lên thật khẽ.

– Không sao… Thầy giúp em… hô hấp tốt hơn thôi… – Hai tay hắn say mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn, lòng bàn tay chà sát nhè nhẹ lên núm vú con bé.

Tuyết Nga nhắm tịt hai mắt, hơi thở gấp gáp, ngữa đầu ra sau gối lên vai hắn. Ngực con bé ưỡn ra, hai tay buông lỏng, mặc cho hắn vuốt ve sờ mó hai bầu vú.

– Cái gì ? Em nói… thằng Hàn… xông vào ? Mẹ nó… Nó gan bằng trời…

Thầy Phước lao ra cửa lớp nhanh như chớp, chạy về hướng phòng thay đồ. Con bé lớp trưởng lại hồng hộc chạy theo. Chợt hắn dừng lại giữa đường.

– Em mau lên mời thầy Hiệu trưởng xuống chứng kiến… Ah… không được… Để tôi lên mời… Lần này xem mày có chết không… Hắc hắc…

Hắn tự nói, tự trả lời, rồi cắm cổ chạy ngược lại. Bỏ con bé Lớp trưởng dồn chân một chỗ, gấp như gà mắc đẻ.

– Ôi… ngực em đẹp quá… Cho thầy… Cho thầy….

Gã Tôn hổn hển, gấp gáp. Hắn đỡ Tuyết Nga nằm xuống sàn, hai tay không rời xoa nắn hai bầu vú con bé, nước miếng nuốt ừng ực liên hồi.

– Thầy ơi… Em khó chịu quá… Đừng làm vậy nữa được không ? – Con bé ư ử mê man.

– Thầy cho em… dễ chịu ngay thôi… – Hắn vụt xuống, vùi mặt vào giữa ngực con bé hít hà.

– Ư… đừng như vậy… Đừng hôn ngực em… mồ hôi không à…

– Không sao… Thơm lắm… ngon lắm…

– Ư… thầy… Để em tắm đã… Được không ? – Con bé thở hổn hển, tay che ngang ngực, nài nỉ.

– Hả… Tắm… Được… Được chứ… Thầy sẽ tắm cho em… – Hắn gật đầu như gà mổ thóc.

Tuyết Nga đứng lên, quay lưng lại tránh ánh mắt thèm thuồng của gã, thoáng chần chừ. Cơ thể con bé chỉ còn duy nhất chiếc quần thun ống dài bên dưới. Tuyết Nga nhắm mắt, nghĩ đến nét cười tự tin lưu manh trên mặt thằng Hàn, chậm chậm kéo quần xuống. Gã Tôn hít hít thật sâu như không khí xung quanh chợt loãng đi thật nhiều. Ánh mắt hắn toé lửa nhìm theo cạp quần thun tuột dần trên bờ mông căng tròn trần trụi không nội y của con bé. Con bé hơi khom người lên trước, hai múi thịt đỏ hồng nhẵn thín bên dưới khe mông lộ ra trước mắt hắn. Tuyết Nga không dám quay mặt lại, sải chân bước thân nhanh đến vòi sen trên tường.

– Thầy… Thầy không tắm với em sao ?

Tuyết Nga chợt quay lại, mặt đỏ hồng như mận chín, hai bàn tay vặn vẹo che chắn trước vùng tam giác nhỏ phía trước. Thân thể con bé không còn mảnh vải che chắn trước ánh mắt nóng bỏng của hắn. Những tia nước long lanh chảy dài xuống cơ thể trần truồng của con bé. Hai bầu vú to tròn cân xứng, hai cái núm đỏ hồng nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn, hông nở vồng lên cân xứng, cặp đùi tròn lẳng trắng muốt và sau hai bàn tay hờ hững thấp thoáng vùng mu hồng hào lúng phúng lông tơ. Hạ thể hắn căng cứng, chật chội, máu sôi lên bốc khói. Hắn vội vã cởi hết quần áo trên người, dương vật cong cớn bật tung ra ngoài, lao tới.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...