Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 32



– Em nói sao kì vậy anh không hiểu ? – Thằng Hùng cau có hét vào điện thoại.

– Tại sao video trong máy anh chỉ có một mảng tối đen ?

– Sao em không biết được ? Lúc đó em làm gì với lão già đó ? – Nó nóng nảy muốn ném cả cái điện thoại xuống đất.

– Không làm gì ? Ha ha… Không làm gì mà rên rỉ ngất trời ? Không có hình, anh vẫn nghe được mà… Em đừng nói là em tự sướng một mình, lão ngồi bên cạnh xem chứ ?

– Cái gì ? Cái quái gì vậy ? Em….

Thằng Hùng trượt dài trên ghế ném cái điện thoại xoạch lên bàn nước. Lỗ tai nó ong ong, đầu óc ngỗng ngang rối mù. Lúc con bé thần thờ đi ra khỏi trường, nó đã nghi ngờ có gì bất thường xảy ra. Con bé trả điện thoại cho nó, không nói một lời. Thằng Hùng khá yên tâm vì cái điện thoại còn nóng hổi, chắc đã quay được không ít.

Nó còn đinh ninh là kế hoạch loại bỏ cha con thằng Hàn trong trường đã thành công một nữa. Chỉ cần đoạn video này đến tay Ban Giám hiệu, lão Bần nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì bị truy tố lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên. Cả hai trường hợp, thằng Hàn đều không thể ở lại trường. Cần lý do sao ? Nó chẳng thèm chấp thằng Hàn vô cớ đạp tung cửa phòng xông vào giữa cuộc chơi hôm đó. Nó cũng không thèm để ý bốn trăm ngàn sửa cánh cửa mà nó phải trả cho khách sạn. Nhưng có một chuyện, nó không thể không tính toán… Nghĩ đến đây là máu thằng Hùng sôi lên. Cả trường này, nữ sinh xinh đẹp, nổi bật nhất là Tuyết Nga, Thùy Vi và Khả Nghi… Nó mất ba bò chín trâu, sáu tháng ròng rã mới ăn được con Nghi. Vậy mà thằng Hàn không biết bằng cách nào dễ dàng xơi được con Thùy Vi… Dĩ nhiên, đó chỉ là tin đồn. Ban đầu thằng Hùng cũng nghi ngờ, nhưng chính nó đã chứng kiến con bé đá mắt đưa tình với thằng Hàn. Ánh mắt đó còn thân thiết, mê luyến hơn cả con Nghi dành cho nó. Ông trời thật bất công mà…

Thằng Hùng đặt điếu thuốc, lên môi bật lửa. Nó nhớ lại cuộc điện thoại với Khả Nghi. Con bé có vẻ rất kỳ lạ, hỏi gì cũng nói không biết. Cuối cùng còn gắt gỏng với nó đòi chia tay. Mẹ nó… chuyện này là thế nào ? Nó tóm cái điện thoại, bấm nút xem lại đoạn video. Con Nghi nằm trên đống quần áo, vặn vẹo rên rỉ. Rồi bóng ông Bần chần chừ đứng đó. Tiếng bước chân ông Bần với đôi dép nhựa, lẹt xẹt lại gần. Tối đen. Năm giây sau, tiếng rên rỉ của con Nghi im bặt. Hai mươi giây sau, hơi thở con bé bắt đầu nặng nề hổn hển. Hai phút sau, tiếng con bé chợt thổn thức kêu khẽ: “Ôi… Chú… Chú Bần… Khoan đã…” Rồi hơi thở con bé tắt nghẽn, ư ử kềm nén. Sau đó là rên thành tiếng, lớn dần, lớn dần, rồi khò khè yếu ớt. Tiếng chan chát phành phạch liên miên bất tận.“Ahhh…” Tiếng la gầm gừ, xuýt xoa của ông Bần. Sau cùng là tiếng loạt xoạt mặc quần áo.

Thằng Hùng cứng đờ, ngón tay run run kẹp điếu thuốc cháy sát tận cán.

– Ahhh….

Cảm giác đau rát ở đầu ngón tay làm nó nhảy dựng lên. Chợt lại rũ xuống, thằng Hùng trượt dài trên ghế như cọng mì Udon nhão.

Thùy Vi và Tuyết Nga tay trong tay vui vẻ ngồi trên ghế đá. Hai đứa chính thức thân nhau sau mọi chuyện xảy ra ở nhà con Nga. Xa xa rất nhiều ánh mắt học sinh nghi ngờ, bàn tán. Tin đồn con Vi cặp bồ với thằng Hàn không biết xuất phát từ đâu, nhưng lan ra rất nhanh. Con Vi cũng được mách lại, nhưng nó chẳng quan tâm. Trường học luôn là một ổ thông tin đồn thổi loạn xạ, chẳng có gì phải lo lắng, huống chi sự thật còn xa xa vượt quá những gì mọi người có thể tưởng tượng.

– Tại sao lại như vậy ? Chuyện này lộ ra ngoài thì khốn… – Ông Bần ngồi ghế bảo vệ, thì thào bên tai thằng Hàn.

– Ông đừng lo… Bằng chứng đâu chứ ? Hắc hắc… Chắc là gã Phước tung tin đây… – Thằng Hàn dửng dưng, ánh mắt vẫn ngắm nghía hai bóng dáng xinh đẹp từ xa.

– Mày ngon lắm… – Ông Bần thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

– Hắc hắc… Ngon sao bằng ông ? Hoa khôi của trường ba đứa, ông xơi đủ ba… – Nó chắt lưỡi nhìn quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng con bé Khả Nghi.

– Im ngay… Mẹ mày… Muốn hại chết tao ah ? – Ông Bần gắt lên.

Ông hơi hối hận vì đã kể chuyện đó với thằng Hàn. Nhưng không kể thì ông không chịu được bộ dạng đắc ý của nó cứ úp úp mở mở về chuyện ngủ ở nhà cô giáo Ngọc Lan. Nghĩ tới càng tức… ông biết nó đi với con bé, tối ngủ lại, nam đơn nữ chiếc đêm khuya còn làm đéo gì. Vậy mà ông hỏi còn ra vẻ bí mật.

– Này ông già… Cái số điện thoại mà hôm trước ông đi nhậu để lại cho tui, là của ai ? – Thằng Hàn chợt hỏi.

– Của thằng Tôn… Giáo viên thể dục mới của trường… – Ông Bần nói.

– Hắn có quen với gã Phước không ?

– Sao tao biết được… Nhưng nghe nói nó vào được đây là có người dẫn dắt… mà mày hỏi để làm gì ?

– Hắc hắc… Ông không thấy chuyện hủy bài thi hôm qua là quá tình cờ sao ? Hành động như biết trước là không có ai ở trường… Trước khi tui đi chơi, tui có nhắn cho ông, qua số điện thoại của gã Tôn…

– Nhắn gì ? Tao có biết đâu ? – Ông Bần chợt giật mình hỏi lại.

– Ah… Ha… Thòi ra rồi… Hắn nhận tin nhắn… Hắn không báo ông, lại báo cho gã Phước… – Thằng Hàn gật gù, ánh mắt loé sáng.

——–

– … Hai… hai… Ba bốn… Ba… Hai ba bốn…

Tiếng đọc nhịp đều đều của của gã Tôn vang vọng cả khoảng sân sau trường. Trước mặt hắn là 43 đứa con gái, 2 thằng ẻo lả, học sinh Lớp 11A7 đang cúi gập người từng động tác theo khẩu hiệu. Mí mắt gã giật giật không tránh được cặp mông tròn trịa, mái tóc dài gợn sóng của con bé Tuyết Nga. Mẹ nó… Con gái con lứa đâu mà căng tròn thành thục như như vậy chứ. Dáng người con bé lồi lõm lượn sóng trong bộ đồ thun thể dục bó sát. Hắn chợt phát hiện ra một chuyện làm răng suýt cắn vào lưỡi. Lưng áo con bé láng trơn, không có gân nổi ngang. Ánh mắt hắn nhìn chếch lên trước, đúng là có một điểm nổi cộm khá rõ. Hắn lại nhìn xuống cặp mông đang ưỡn ra cong vòng của con bé, bên dưới nổi rõ một khối thon dài múp tròn. Mẹ nó chứ… Không mặc đồ lót… Hắn nuốt nước bọt, bước tới.

– Em Nga… Em lập lại động tác mới nảy xem… – Hắn nói.

– Dạ…

Con Nga mím môi, gật đầu. Hai chân con bé xoải rộng ngang vai, lưng õng xuống vuông góc với chân. Gã Tôn ánh mắt loé sáng nhìn chằm chằm vào cổ áo mở rộng của con bé. Hai bầu thú căng tròn trắng muốt, hắn còn nhìn được loáng thoáng một bên núm vú đỏ hồng. Hắn nghiến răng, mặt hơi đỏ lên.

– Em rời khỏi hàng, ra đây… Các em tiếp tục tập, động tác 5,7,9,11… – Hắn cao giọng, đi thẳng ra phía sau hàng.

Con Nga thấp thỏm đi theo, hai bàn tay vặn vẹo sau lưng. Học sinh trong lớp tiếp tục tập theo tiếng hô của Lớp trưởng. Nhưng không biết do tình cờ hay thế nào, tất cả đều quay lưng về phía Tuyết Nga và thầy Tôn.

– Em làm lại động tác khi nãy cho tôi xem… – Hắn nói giọng vừa đủ cho con Nga nghe.

Con bé ngoan ngoãn gật đầu. Hai chân xoạc ngang vai, lưng cúi gấp vuông góc, tay chống đầu gối. Gã Tôn ngồi quỳ một gối xuống đất, tay đỡ sau đùi con bé nắn nhè nhẹ như điều chỉnh tư thế. Ánh mắt cú vọ của hắn xuyên qua cổ áo, mân mê hai bầu vú no tròn trần trụi của con bé. Hơi thở hắn nóng hầm hập phả lên làn da trắng nõn phập phồng của con Nga.

– Giữ nguyên như thế… – Hắn lén quay lại nhìn đám học sinh vẫn tập đi tập lại 4 tư thế.

Hắn bước ra sau lưng Tuyết Nga, hai bàn tay đặt nhẹ lên bờ eo con bé.

– Lưng cong xuống… Ừ… Thế mới đúng chứ… Ưm..

Tuyết Nga đỏ mặt, cảm nhận một vật u cứng ngắt đang áp vào mông. Vật đó của hắn, khẽ trượt dọc khe mông, áp vào cái múi thịt nhô lên tròn trịa của con bé. Hai bàn tay hắn bóp lại, ghì chặt. Qua lớp vải thun mỏng manh hắn có thể cảm nhận sự mềm mại ấm áp của âm hộ con bé.

– Thể lực em… hơi yếu… – Chân gã hơi trùng xuống, tay ghì chặt hơn.- Điểm học kỳ vừa rồi em được mấy điểm ?

– Ư… Dạ… 6… – Con Nga mặt mũi đỏ bừng, lén nhìn chúng bạn đang tập, lại gục đầu xuống, hai chân run run.

– Ưm… Nếu em nghe lời tôi… Tôi sẽ phụ đạo cho em… Tôi… Tôi…

Hắn trượt người lên, răng nghiến ken két. Hắn có thể cảm nhận âm hộ con bé cũng đang nóng lên.

– Tôi sẽ… Tôi… sẽ giúp em tăng điểm môn thể dục…

Tay hắn từ từ di chuyển theo hai mạng sườn Tuyết Nga, hướng lên trên. Đến khi bàn tay hắn vừa chạm được hai khối êm ái, thì con Nga vụt đứng dậy. Con bé xoa xoa hai gò má đỏ bừng, hai cánh tay vặn vẹo làm hai bầu vú nổi rõ hơn, mặt cúi gằm hỏi lại:

– Thầy thực là chịu phụ đạo cho em ?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...