Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 29



– Tui chỉ hỏi thử thôi mà… Hỏi thử thôi… hắc hắc…

– Tôi thấy… – Gã Phước hít sâu một hơi, nói.

– Kiểm tra căn phòng của cha con tui đúng không ? – Thằng Hàn cắt ngang như biết rõ từng câu từng chữ gã sẽ nói.

– Tôi không có ý nghi ngờ cậu Hàn… – Gã đã bình tĩnh lại. – Nhưng đôi khi kiểm tra chỉ là hình thức thôi… Mong cậu hiểu cho.

– Ok… Tui biết mà… Vậy mời mọi người đi kiểm tra thôi… – Thằng Hàn ngồi lên bàn giáo viên, dửng dưng như chẳng liên quan gì đến nó.

– Cậu… không đi ? – Thầy Hiệu trưởng hỏi.

– Không… Đi để làm gì ? Dù gì mọi người có thể hỏi thầy Phước xem nó giấu chỗ nào ?

– Này… Này… thằng oắt con… Mày… – Gã Phước xắn tay áo, trừng mắt nhìn thằng Hàn, nhưng không dám bước tới.

– Khoan đã… khoan đã… Thầy Hiệu trưởng…

Chợt một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên bên ngoài phòng. Thằng Hàn thở dài, nhưng lòng dâng lên một chút ấm áp lạ kì. Ngọc Lan mặt đỏ bừng, thở hổn hển chen người bước vào, tay cô bé ôm một cái laptop còn dán tem hiệu của trường.

– Em nghĩ mọi người đang hiểu lầm rồi… Em mang cái máy về nhà làm việc tối qua… – Cô bé lén nhìn thằng Hàn, miệng thở dốc. – Mới đến trường nghe chuyện này… Em mới vội lên đây…

Thằng Hàn cười tủm tỉm khiến mặt cô bé càng đỏ hơn.

– Cô Lan… Theo tôi nghĩ dường như cô vừa chạy từ sau trường lên đây thì hơn… – Gã Phước hậm hực nói.

– Tôi không có… – Ngọc Lan đỏ mặt vì nói dối.

– Tôi thấy cô có ý bênh vực thằng nhóc này… Hôm qua rõ ràng cái máy còn ở đây… Cô không có mang về nhà… Cô có gì với nó… – Gã hằn học, mắt nổi tơ máu.

Ngọc Lan lúng túng, mặt đỏ bừng lên.

– Khoan đã… Khoan đã… – Thằng Hàn tuột xuống bàn, xăm xăm bước lại.

– Hôm qua rõ ràng là không có lớp của thầy Phước… – Nó chỉ tay vào bảng Thời khóa biểu giáo viên treo trên tường. – Vậy… làm thế nào thầy Phước biết được tối hôm qua ba cái máy còn ở đây ?

– Tôi… Tôi đoán thế… Lúc nào chẳng vậy ? – Gã lúng túng thấy rõ.

– Thôi… Đủ rồi… – Thầy Hiệu trưởng tức giận hô lớn. – Chuyện này đến đây thôi… Không bàn tán nữa… Chuyện bài thi…

– Chuyện bài thi… – Ông nhìn qua Ngọc Lan và thằng Hàn. – Tôi giao cho thầy Phước… lựa lời giải thích với học sinh… cho làm lại đề cũ cũng được… Nhưng lưu ý các em không được nói ra ngoài… Ah… Anh tìm thợ sửa luôn cánh cửa đó cho tôi…

Mọi người rã đám. Tiếng xì xào bàn luận vẫn cố kềm nén thật thấp. Thằng Hàn cười hắc hắc khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt sượng cứng của gã Phước. Nó nghênh ngang khoác eo Ngọc Lan đi ra, không quên nháy mắt với ông Bần còn lau mồ hôi nhỏ giọt.

– Ấy… Kì cục quá… – Ngọc Lan chợt tỉnh ra, gắt thật nhỏ.

Cô bé gạt tay thằng Hàn khỏi bờ eo mình, mặt cúi gằm, sải chân bước thật nhanh.

Thế là xong một âm mưu đen tối, nhưng trong danh sách của thằng Hàn lại có thêm một kẻ cần tiêu diệt.

———

Chiều tối hôm đó, sân trường lại vắng tanh. Chỉ còn tiếng chổi sàn sạt của ông Bần văng vẳng vang vọng. Ông Bần dồn lá bàng lại thành đống, bật lửa đốt. Ông bần thần nhìn làn khói trắng bốc lên cuộn tròn tròn trước khi tản ra, không khí tràn ngập mùi khen khét quen thuộc. Chuyện mất cắp sáng nay, ông biết nó là một âm mưu dơ bẩn của gã Phước.

Nhưng vấn đề là thằng Hàn con ông đã làm gì để hắn căm ghét như vậy ? Không lẽ vì ghen tức chuyện con Vi ? Hay con bé Ngọc Lan ? Con bé Ngọc Lan có lẽ cũng có gì đó với thằng Hàn. Nếu không phải thì sao tối nay lại rủ nó đi ăn chứ ? Nói là đền đáp sự giúp đỡ của nó, nhưng ông không thấy như vậy. Trong chuyện này, ông không có gút mắc gì, chỉ hơi lo lắng về những hiềm khích thằng Hàn đang đối mặt.

Ông Bần mãi suy nghĩ, không hề hay biết trong góc cầu thang tối, một ánh mắt đang quan sát ông. Thằng Hùng lớp 12A3 nhếch mép cười nhìn ông Bần, sau lưng nó một giọng con gái thì thào lo lắng.

– Em thấy chuyện này sao đó… Kì cục lắm…

– Gì đâu mà kỳ… Em làm được mà… – Thằng Hùng tay không ngừng cởi nút áo dài của con bé.

– Nhưng…

– Không sao… Ông già đó làm ăn được gì chứ ? Cùng lắm thì sờ mó chút thôi… – Nó vắt cái áo lên vai, tiếp tục cởi quần con bé.

– Em sợ lắm…

– Em sợ gì chứ… Lão già đó không dám làm gì em đâu… Nếu em không đồng ý… Em cứ giả vờ một chốc, cho lão sờ mó một chút, rồi đẩy gã ra… Xong…

Con bé đang nhấp nhỏm, môi mím chặt, nhìn bàn tay thằng Hùng tuột cái quần lót xuống, mảnh vải cuối cùng trên thân thể nó. Thằng Hùng nhìn hai bầu vú căng tròn mập mờ trong bóng tối, nhịn không được nó ôm ghì vòng eo con bé, miệng há to ngậm lấy núm vú mút mạnh.

– Ưmmm… Anh… – Con bé rít lên thật khẽ.

– Bao nhiêu thôi… Xong chuyện… Anh chìu em tới sáng… Chịu không cưng ?-

– Hứ… Ai thèm chứ… – Con bé mặt đỏ bừng, gắt lên.

Thằng Hùng tiện tay, ném quần áo con bé xuống sàn nhà. Nó rút điện thoại di động, bật chế độ quay phim, đặt giấu sau một cục gạch ống trong góc. Con bé chần chừ nằm xuống, tay bắt quanh miệng làm loa:

– Cứu tôi với…

– Nhỏ vậy ai nghe ? – Thằng Hùng gắt lên. – Lẹ đi… Ông già đang đi ra sau trường kìa…

– Đừng mà… Cứu tôi… Dừng lại…

– Hắc hắc… Nghe được đó… thương tâm lắm… – Thằng Hùng bật cười, nói nhỏ.

– Hứ…

– Xuỵt… Ông già tới rồi… Cứ theo kế hoạch mà làm nhé… Anh chờ em ngoài trường…

Ông Bần vừa nghe tiếng kêu cứu nho nhỏ từ phía góc trường. Nghĩ ngay đến chuyện con bé Ngọc Lan bị làm hại, ông vội vã ném cây chổi, toan chạy đi. Chợt nghĩ gì đó, quay lại nhặt cây chổi, nắm chặt trong tay, cố chạy thật nhanh. Từ xa, ông thấy một bóng đen, đội mũ đeo khẩu trang lao ra từ gầm cầu thang. Nhìn thấy ông, nó luống cuống chuyển hướng vọt ra sau trường. Khi ông Bần hổn hển chạy tới nơi đã không còn bóng dáng kẻ đó nữa.

– Ưmm… Cứu tôi…

Ông lò mò đi vào góc cầu thang tối, bật đèn. Chết sững cả người. Trước mặt ông là một đứa con gái lõa lồ nằm rên rỉ vặn vẹo trên đống quần áo nhàu nát. Khuôn mặt nó thật xinh đẹp, đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt. Cơ thể trần truồng của nó phơi bày toàn bộ trước mắt ông, hai bầu vú nảy nở căng tròn còn ửng đỏ dấu vết gặm nhắm của kẻ vừa bỏ chạy.

Ông Bần nhận ra con bé tên Khả Nghi – Lớp 12A3. Ngày xưa, không hiểu ba nó nghi ngờ gì mẹ nó mà đặt một cái tên mập mờ như vậy. Ông còn nhớ ngày con bé vào trường năm lớp 10, bị bạn bè trêu chọc cũng vì cái tên. Nhưng đến cuối năm đó, nó chợt trổ mã xinh đẹp hẳn, nổi bật hơn phần lớn con gái trong trường. Cũng chính cái tên đó, lại trở thành giấc mơ của bao đứa con trai. Rồi con bé bắt đầu cặp bồ yêu đương, bao quanh nó chỉ còn những thằng quậy phá cá biệt, bọn ngoan hiền sợ hãi tránh xa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...