Dưới Một Mái Trường
– Dậy… Mẹ mày… Dậy ngay…
Tiếng gào thét của ông Bần làm thằng Hàn bừng tỉnh.
– Rửa mặt mau… Tới phòng thầy Hiệu trưởng… Có chuyện lớn rồi… – Ông gấp đến muốn khóc, đi qua đi lại.
– Chuyện gì gấp ? – Thằng Hàn dụi dụi mắt.
– Tao không biết… nhưng giọng ổng rất giận dữ…
Thằng Hàn chợt rùng mình nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Không phải chứ ? Mình rõ ràng thấy hắn còn thở ah… Nó không dám chần chừ, mau chóng rửa mặt, đi theo ông Bần. Dọc hàng lang, nó thở phào khi nhìn thấy Tuyết Nga đang ngồi trong lớp. Mắt con bé nhìn nó hơi thâm quần, nhưng nụ cười trên môi thật xinh tươi. Chắc vì sung sướng khi nhìn thằng chồng với cái mặt sưng húp… Vậy thì, chuyện gì đang xảy ra ?
Phòng thầy Hiệu trưởng đầy kín giáo viên, ông Bần phải xin lỗi rối rít mới mở ra đường vào.
– Đêm qua hai cha con ông đi đâu ? – Câu đầu tiên của thầy Hiệu trưởng thật lạnh lùng.
– Dạ… Tôi… Tôi ra ngoài một chút… Thằng Hàn vẫn ở trường mà… – Ông Bần nói dối.
– Hừ… Tối qua có kẻ phá ổ khóa phòng Giáo viên, trộm đi một cái laptop dùng chung… – Ông ta gầm gừ. – Nhưng điều đáng nói là hắn còn xé nát tập ba bộ bài thi chưa chấm…
– Sao ? – Ông Bần rùng mình lo lắng.
Hơn mười năm làm việc ở trường, ông biết được tầm quan trọng của sự việc.Mất laptop là chuyện không lớn lắm, vì dù sao cũng là máy công cụ dạy học, không lưu trữ gì quan trọng. Nhưng phá hủy bài thi của học sinh, là chuyện lớn. Nếu tổ chức thi lại, học sinh sẽ than phiền. Nếu đến tai phụ huynh, nhà trường bị la mắng là chuyện nhỏ, nhưng đến tai cơ quan quản lý chiều dọc, vậy thì lớn chuyện rồi.
Cả nhóm người kéo nhau đi qua phòng giáo viên. Thằng Hàn nhìn ổ khóa bị nạy tung lên, thầm mỉm cười. Nhìn cả căn phòng bị lục tung lên, dưới sàn rất nhiều giấy thi nát vụn dồn đống.
– Trường còn mình cậu Hàn, thì cậu ấy giải thích đi…
Một giọng đàn ông vang lên trong đám người, được khá nhiều người đồng tình. Cả đám quay lại nhìn thằng Hàn. Nó mỉm cười lên tiếng:
– Cho hỏi người mới nói có phải là thầy Phước không ?
Gã Phước thoáng giật mình, rồi bình tĩnh lại bước ra. Ánh mắt hắn nhìn thằng Hàn như muốn nói, lần này mày chết chắc.
– Đúng là tôi… Nhưng trách nhiệm của cậu là phải giải thích với mọi người… Không phải của tôi… – Hắn hất hàm khiêu khích.
– Ah Không… Tui chỉ muốn hỏi vậy thôi… Trách nhiệm dĩ nhiên là của tui mà… dù thầy có hiểu rõ chuyện gì xảy ra… tui cũng phải đứng ra trả lời, đúng không ? – Nó nhe răng cười.
– Cậu… Cậu nói năng cho rõ ràng… – Gã Phước nghiến răng.
– Thôi… thầy lùi xuống đi… tạm thời hết chuyện của thầy… – Nó xua xua tay như đuổi tà.
– Mày… – Gã Phước căm tức lùi xuống.
Thằng Hàn chắp tay sau đít đi vòng vòng căn phòng trước ánh mắt tò mò của bao nhiêu người. Ông Bần thấp thỏm như đứng trên đống lửa, mắt dán chặt vào từng cử chỉ của thằng con. Nó nhìn cái ổ khóa hư hỏng, kéo cửa tủ đựng laptop, rồi nhìn đống giấy thi rách nát bừa bộn.
– Đúng là…. có kẻ đột nhập…
Một đám người suýt ngã ngữa với câu nhận xét đầu tiên của nó.
– Giả vờ giả vịt… Sao không nhận đi cho rồi ? – Gã Phước lầm bầm trong miệng, nhưng cũng đủ cho mọi người xung quanh nghe.
– Ý tôi… – Thằng Hàn nói lớn hơn, át cả giọng hắn. – Ý tôi muốn nói là kẻ đột nhập không thật sự muốn ăn cắp…
– Vậy để làm gì ?
– Kẻ đó… – Nó nhìn chằm chằm gã Phước. – Muốn vu oan giá họa cho người khác…
– Bằng chứng đâu nói như vậy ? – Gã Phước gân cổ lên cãi.
– Hắc hắc… – Thằng Hàn nhếch mép cười. – Ăn trộm thông thường đâu có ngu vậy… Cạy khóa thì thôi đi… Còn đập nát cả tay nắm cửa… cứ như sợ người ta không biết là nhà vừa có trộm…
– Ăn cắp laptop tại sao không lấy hết… – Nó kéo ngăn tủ ra, hai cái khác còn nguyên vẹn bên trong. – Lấy một cái thì đủ sao ?
Mọi người gật gù đồng ý. Gã Phước đỏ mặt, cố cãi:
– Lấy một cái, để trường không biết, lần sau quay lại còn lấy tiếp… – Vừa nói ra, gã chợt hối hận vì sự ngu xuẩn của mình.
– Hắc hắc… Nếu sợ trường biết thì đập nát ổ khóa làm gì ?
– Ha ha… hi hi…
Mọi người bật cười trong khi gương mặt gã Phước đỏ bầm như dương vật cương cứng.
– Vậy hắn xé bài thi làm khỉ gì ? Cậu Hàn nói xem… – Thầy Hiệu trưởng hỏi.
– Hắc hắc… Vì hắn biết bài thi chưa chấm sẽ mang lại rắc rối lớn với trường như thế nào… Và quan trọng là trường không dám báo cảnh sát vì sợ tới tai cơ quan quản lý…. Và… – Thằng Hàn nhếch mép cười khinh thường, ánh mắt không rời khuôn mặt gã Phước.
– Tui chắc chắn hắn phải là người trong trường… vì hai lý do… – Nó đưa tay lên. – Thứ nhất hắn hiểu được tầm quan trọng của bài thi chưa chấm… thứ hai… không có thằng ăn trộm nào rảnh rỗi ngồi xé cả xấp giấy đến nát như đến nỗi muốn ghép, cũng không ghép lại được…
Mọi người xôn xao to nhỏ.
– Kẻ đó đang có mặt tại đây… – Thằng Hàn quay một vòng, ánh mắt chằm chằm như xuyên thấu được cả quần áo mọi người.
– Thầy Phước… – Nó hô lớn.
– Cái gì ? Chứng cứ đâu… Thằng oắt con… Mày đừng có suy luận bậy bạ… – Gã Phước nhảy lên đong đỏng.
– Hắc hắc… Tui có nói thầy là kẻ đó đâu… Tui chỉ muốn hỏi ý thầy một chuyện thôi mà…
– Mày…
– Có phải… – Thằng Hàn nhìn chằm chằm gã, chân bước tới chậm chậm. – Thầy nói xem… Có phải là tìm được cái laptop bị mất ở đâu thì kẻ đó chịu trách nhiệm ?
– Ừ… – Gã vô thức gật đầu.
– Kể cả chuyện xé bài thi ? – Nó hỏi không ngừng, chân vẫn bước.
Gã gật gật, thoáng lùi lại.
– Tức là cái laptop không bị mang đi, mà giấu trong trường ? Tức là không phải bị ăn cắp mà là mục đích giá họa người khác ? – Nó đã sát mặt gã, ánh mắt mở trừng, miệng không ngừng nghỉ.
Gã Phước mồ hôi ướt trán, vô thức gật gật liên tục.
– Người bị giá họa phải là kẻ khả nghi nhất ? Vì người đó có mặt ở trường vào thời điểm đó, không có ai làm chứng ? Người đó không ai khác ngoài tui… Tại sao thầy hãm hại tui như vậy ?
– Tại mày… Hả ? Không… – Gã Phước buột miệng, chợt chối phăng đi. – Không… liên quan gì đến tao ?
Thầy Hiệu trưởng hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn thầy Phước. Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ, nhìn gã. Nhưng bao nhiêu đó không đủ, chỉ có thể nói rằng gã lỡ miệng.
