Dưới Một Mái Trường
Chiều tối hôm đó, thằng Hàn có khách. Ông Bần rất biết điều, nhường hẳn cả căn phòng, đi ra ngoài uống cafe. Ngọc Lan mím môi im lặng ngồi trên chiếc giường ghét ọp ẹp duy nhất trong phòng. Căn phòng đơn sơ đến mức chẳng thể đơn giản hơn. Một cái giường, hai cái bàn học sinh chắp đôi có lẽ cũng dùng để ngủ. Hai cái nồi nhôm đen thui móp méo, vài ba cái chén sứt mẻ. Ngay cả nhà vệ sinh trong phòng cũng không có. Cô tự hỏi không biết mình phải sống như thế nào với điều kiện như vậy.
– Cô uống nước nha… – Thằng Hàn hỏi.
– Dạ…. Cảm ơn anh…
Thằng Hàn bất đắc dĩ phải đứng lên vì câu trả lời của Ngọc Lan. Nó định mở lời trước vậy thôi, chứ ở đây có gì mà uống. Thường ngày nó vẫn phải mang chai đi đong nước uống của học sinh về phòng.
– À… Thôi khỏi đi anh… Tôi uống rồi… – Ngọc Lan e ngại nhìn thằng Hàn loay hoay móc ra được cái ly đầy bụi từ góc nhà.
– Ah… Vậy thôi nhé…
Thằng nhỏ lau lau bàn tay bám bụi vào quần, rồi ngồi xuống giường ngay bên cạnh Ngọc Lan.
– Tôi muốn hỏi ý kiến anh về chuyện anh Phước… – Ngọc Lan nói nhỏ, khẽ nhích người xa ra chút.
– Cô gặp hắn rồi ah ? Cô có nói như lời tui không ? Hắn phản ứng ra sao ? – Thằng Hàn tự nhiên sốt sắng lạ kì, người nó lại nhích sát Ngọc Lan hơn.
– Anh ta… Anh ta… – Cô bé toan nói, lại thấy mặt thằng Hàn sát bên mình, đỏ mặt lùi lại.
– Anh ta… – Ngọc Lan dứt khoát đứng lên, đối diện với thằng Hàn. -… có vẻ như không muốn cưới tôi nữa… Ảnh cứ lờ đi khi tôi đề cập đến chuyện đám cưới… Nhưng anh lại muốn mời tôi sang nhà… ăn tối.
– Hắc hắc… nhà riêng… rõ rồi… – Thằng Hàn vuốt râu, dù cằm không có cọng nào.
– Rõ chuyện gì ? – Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh, nắm tay thằng Hàn lay lay.
– Tui nói thật nhé… – Thằng Hàn nâng cằm Ngọc Lan lên, ánh mắt thật gần. – Ngọc Lan rất đẹp… Chiếm được thân xác em đừng nói một lần, một trăm lần, một ngàn lần cũng không đủ…
– Anh… nói gì thế ? – Cô Lan mặt đỏ bừng lùi lại đến sát mép giường.
– Ah… ý tôi là… Gã Phước… hắn có âm mưu… xâm hại cô lần nữa… – Thằng Hàn gãi gãi đầu, tiện thể vắt chéo chân che khối u đang dựng lên.
– Thật ra… thật ra… – Ngọc Lan chợt không tìm ra được lý do để cô giải thích cho thằng Hàn.
– Thật ra gì ? – Thằng Hàn hỏi.
– Ah… thật ra… Tôi vẫn không tin là anh Phước làm… – Ngọc Lan chợt chuyển qua chuyện khác.
– Ha… Bây giờ thế này… Cá cược đi… Nếu là gã Phước, cô thua tui một điều kiện… và ngược lại… Thế nào ? – Thằng vênh mặt cười.
– Điều kiện gì ? – Ngọc Lan nghi ngờ nhìn nó.
– Điều kiện gì thì lúc đó tui mới nói… Sao không có gan ah ?
– Tôi… Tôi không cá… Lỡ anh yêu cầu… – Ngọc Lan mặt đỏ bừng lên.
– Cô nghĩ bậy bạ gì đó ? Đúng là…
– Tôi không có… – Ngọc Lan xoa xoa hai gò má đỏ hồng.
– Thôi không đùa nữa… Bây giờ tôi muốn biết phải làm sao ? Còn chuyện tối nay nữa… – Cô lo lắng hỏi.
– Cô có hai lựa chọn. – Thằng Hàn đưa ngón tay lên. – Chấp nhận đến nhà gã Phước, ngủ với hắn và quên đi chuyện xảy ra đêm đó, xem những hình ảnh đó là hình ghép, như hầu hết mọi người vẫn nghĩ.
– Hai, gạt phắt đề nghị của gã Phước sang một bên và quyết tâm tìm ra kẻ hãm hại mình… bằng kế hoạch của tui… – Thằng Hàn hít một hơi thật sâu, hồi hộp.
– Tôi… tôi muốn tìm ra kẻ đó… Hắn phải bị trừng phạt… Nhưng… – Cô Ngọc Lan mặt đỏ bừng. – Nhưng không còn cách nào khác sao ?
– Có lẽ cũng có… Nhưng tôi hiện giờ chưa nghĩ ra… – Thằng Hàn dửng dưng, ngã ra giường gối tay lên đầu. – Biết đâu vài ngày nữa… gã đó quyết định in hết số hình còn lại… lúc đó thì trường lại thêm một dịp sôi động rồi.
– Không… không thể được… Tôi tôi… – Ngọc Lan cuống lên.
– Thật ra… cô ngại cái gì chứ ? Chỉ vài chục tấm hình… – Thằng Hàn bật dậy thì thầm vào tai cô bé.
– Vài chục tấm… sẽ rất nhanh, đúng không ? – Ngọc Lan thì thầm.
– Ừm… Sẽ rất nhanh… – Thằng Hàn hớn hở, giọng kềm chế.
– Nhưng… không phải chỉ có năm tấm hình gốc phải mô phỏng lại thôi sao ? Tại sao phải chụp vài chục tấm… – Ngọc Lan chợt quay qua hỏi nó.
– À… Phải phải… Chỉ có năm tấm… – Thằng Hàn ấp úng. – Nhưng cô nghĩ xem… nếu kẻ đó phát hiện ra trong thẻ nhớ chỉ có năm tấm hình và đúng năm tấm hắn phát tán…. thì hắn có nghi ngờ không ? Vả lại, cho dù chính hắn cũng không có khả năng nhớ hết chi tiết mỗi tấm hình, đúng không ?
Cô Ngọc Lan mím môi im lặng, có lẽ cô bé đã bị lời lẽ của thằng Hàn thuyết phục.
– Cô đừng lo quá… Dù gì những gì cần thấy… tôi cũng đã thấy rồi… – Thằng Hàn đỡ tay cô Ngọc Lan đứng dậy.
Cô Ngọc Lan sợ hãi, mặt mũi đỏ bừng quay lại nhìn cánh cửa đóng kín, chốt cài kỹ càng. Có vẻ như mọi thứ đã được thằng Hàn định sẵn. Hai bàn tay cô tái nhợt, lúng túng với cái nút áo loay hoay hoài không mở ra được. Thằng Hàn nôn nóng, lên tiếng:
– Hay là để tui giúp nha…
– Không… Tôi làm được mà… Tôi… – Cô bé chợt gật đầu nhẹ, mặt càng đỏ hơn.
Thằng Hàn chậm rãi gỡ hai cánh tay Ngọc Lan trước ngực. Ngón tay nó nhẹ nhàng mở những chiếc nút áo sơ mi. Chiếc áo rơi xuống, trước mặt thằng Hàn như sáng lóa lên. Làn da cô bé quá trắng, mịn màn như nhung như lụa. Hai bầu vú căng tròn đè nén trong chiếc nịt ngực half cup như muốn nổ tung ra. Nó kềm nén, tay kéo dây khóa váy. Không còn lời để tả. Cặp đùi cô bé thon dài, tròn lẳng, không chút tì vết. Nhưng thứ làm mắt thằng Hàn đau nhức là chiếc quần lót ren trắng tinh, nhỏ nhắn vừa bó khít vùng mu hồng hào xinh đẹp. Thằng Hàn liếc nhìn Ngọc Lan. Cô bé đang cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, nắm tay bóp chặt lại sợ hãi. Thằng Hàn chầm chậm đưa tay ra sau lưng cô bé. Mũi nó hít hà dí sát giữa hai bầu vú căng tròn mơn mởn. Nó còn nhìn thấy cả những lỗ chân lông đang dựng đứng dưới hơi thở nóng bỏng của nó. Sau cùng thì chiếc nịt ngực cũng rời ra. Cổ họng thằng Hàn đánh ực một cái rõ to. Hai bầu vú trọn vẹn của Ngọc Lan đang phơi bày trước mặt nó trong gang tấc. Những vết hằn ửng đỏ của áo ngực vẫn lưu rõ bên dưới hai bầu vú. Hai núm vú đỏ hồng chúm chím như hai nụ hoa. Nó muốn ngay lập túc vùi mặt vào giữa hai đồi da thịt mềm mại này. Tay nó run run kéo nốt chiếc quần lót xuống.
– Ôi… khoan… Bỏ tay…
