Dưới Một Mái Trường
– Hai tuần trước… Vậy là trước một tuần xảy ra chuyện… – Thằng Hàn mỉm cười một mình.
– Nhưng… Không phải đâu… – Ngọc Lan vẫn lắc đầu.
– Thôi được rồi… không có gì chắc chắn… Tui muốn hỏi… Lúc đó… Hắn chụp hình cô có nhiều không ? – Thằng Hàn đút tay vào túi, rút ra xấp hình đặt lên bàn. – Năm tấm này có phải là tất cả hình ?
– Ahh… – Ngọc Lan hét lên, chồm lên chụp lấy những tấm hình lõa thể của mình.
– Này… Đừng xé… Nếu cô muốn truy tìm ra thủ phạm… – Thằng Hàn vội ngăn lại.
– Ở đâu anh có những tấm hình này ? Hả ? – Cô ta như điên lên, gào thét.
– Cô điên ah… Ngồi xuốnggggg…
Thằng Hàn đứng bật dậy hét thẳng vào mặt Ngọc Lan. Con Vi cũng giật bắn mình, ánh mắt long lanh hâm mộ. Ngọc Lan chợt nhận ra mình vô cớ, ngồi rũ xuống ghế, bưng mặt khóc.
– Cô nên biết ai là bạn, ai là thù chứ ? Cô không muốn tui giúp… Ok. Nói một tiếng… Tui lập tức đi ngay, không bao giờ lo chuyện bao đồng này nữa. – Thằng Hàn giật xấp hình ra khỏi tay Ngọc Lan, vuốt vuốt lại cho thẳng thóm. – Cô còn muốn hỏi tôi tìm ra những thứ này ở đâu sao ? Không phải vài hôm trước nó vung vãi cả sân trường sao ?
– Thôi được rồi… nghe tôi hỏi lại… – Thằng Hàn ngồi xuống, nâng mặt cô bé lên, ngón tay lau nước mắt.
– Nínnnn…
Nó lại hét lên một tiếng, làm cả hai cô gái giật bắn người, vang ong ong cả nhà.
– Tôi hỏi cô… hắn chụp cô bao nhiêu hình ? Đây có phải là tất cả…
– Tôi không biết… Lúc đó tôi mê man… Chỉ nhớ đèn flash chớp liên tục… Nhiều lắm… – Ngọc Lan thều thào yếu ớt.
– Vậy thì… – Thằng Hàn xoè xấp hình trong tay, nghiêng đầu nhìn ngó qua ngó lại.
Ngọc Lan đỏ mặt nhìn hành động của nó, nhưng chỉ mím môi theo dõi. Ngón tay nó còn chà chà vết dơ trên hình ảnh hai bầu vú căng tròn của cô, rồi như vô tình trượt xuống dưới. Ngọc Lan thấy tim mình dồn dập như muốn ngạt thở.
– Hắn còn nhiều hình của cô… Hắn sẽ không hủy cuộn phim đi… Có thể hắn đã rửa ra… Cất giấu đâu đó… – Thằng Hàn lẩm bẩm như đang nói một mình.
– Hi hi… Phim gì ? Rửa hình gì chứ ? – Con Vi bật cười. – Thời đại công nghệ thông tin… ai chụp phim chứ ? Vả lại chụp phim thì phải ra tiệm rửa… Sao không chụp máy kỹ thuật số… rồi in bằng máy in ảnh ở nhà… Bảo đảm không bị lộ… Tốt hơn không ?
– Máy… kỹ thuật số là cái gì ? – Thằng Hàn nghệch mặt ra.
– Hi hi… – Ngọc Lan cũng bị chọc cười.
– Là máy chụp hình… Không dùng phim…
Con Vi kiên nhẫn diễn giải một lúc. Ngọc Lan lại lấy ra cái máy chụp hình của mình để minh họa. Sau mười phút, thằng Hàn đã được phổ cập thêm một lớp kỹ thuật hiện đại.
– Hi hi…
– Cười cái gì… khép miệng lại… Gió lùa vào đau bụng bây giờ… Có gì hay lắm sao ? – Thằng Hàn đỏ mặt, dứ dứ cái máy trước mặt hai cô gái.
– Ah hem… Vậy hắn sẽ lưu hình trong… thứ này… – Tay nó phẩy phẩy cái thẻ nhựa vuông vuông.
– Thẻ nhớ… – Con Vi nhắc.
– Biết rồi.. – Thằng Hàn lườm mắt.
– Cái thẻ nhớ… Hắn sẽ giấu đâu đó… hoặc trong trường… hoặc ở nhà hắn… Nhưng biện pháp đảm bảo nhất… vẫn là ở trường… Vì nếu có ai lục soát nhà hắn cũng không tìm được… và nếu tìm được ở trường lại không liên quan đến hắn. – Thằng Hàn nhíu mày suy luận.
– Sao không tìm trong hộc bàn hắn ? – Con Vi nói xen vào.
– Em nghĩ sao vậy ? Chưa nói là mình không thể chắc “hắn” là gã Phước… Dù có chắc… Liệu hắn có ngu bỏ trong hộc bàn ? Vậy còn mạo hiểm hơn cất ở nhà… – Thằng Hàn tận dụng tối đa cơ hội sỉ nhục, gỡ gạt mặt mũi.Con Vi đỏ mặt, bĩu môi im lặng, nhưng ánh mắt lại nhìn thằng Hàn say mê hơn. Cùng ánh mắt đó, có vẻ như cũng đang xuất hiện từ phía Ngọc Lan.
– Vậy làm thế nào để tìm và hủy đi cái thẻ nhớ ? – Ngọc Lan hỏi.
– Hắc hắc… Tôi có cách cho thủ phạm tự lộ diện và nộp ra cái thẻ nhớ… – Thằng Hàn cười bí hiểm.
– Cách nào ? cách nào ?
Hai cô gái cùng lúc nhào đến hai bên thằng Hàn. Nó thong thả dựa lưng vào ghế, tay choàng nhẹ qua hai cái eo như thể vốn dĩ phải như thế.
– Chiêu này tuyệt cổ chí kim… của Khổng Minh dùng để đánh bại Tần Thủy Hoàng… – Thằng Hàn đắc ý, hai bàn tay xoa xoa nhẹ nhẹ.
– Xùy… Hai người từ hai thời đại khác nhau mà cũng đánh nhau được sao ? – Ngọc Lan gạt tay nó ra, bĩu môi thật dài.
– Hi hi… – Con Vi che miệng cười.
– Thôi được rồi… Tui chỉ nói đùa thôi. – Thằng Hàn gãi gãi đầu, chữa thẹn. – Thế này… chúng ta sẽ tạo ra mồi… dùng cái thẻ nhớ này… có hình khỏa thân của cô… để nhử gã đó chui ra khỏi hang…– Hình của tôi… Nhưng chúng ta đâu có file… làm sao chép vào thẻ nhớ ? – Ngọc Lan ngơ ngác.
– Haizz… File… File là gì ? Người thì có sẵn ở đây… không có thì chụp lại thôi… Cần gì file gì đó chứ ? – Thằng Hàn nhe răng cười, ánh mắt lén nhìn vào vùng da thịt trắng nõn phập phồng bên trong cổ áo Ngọc Lan.
– Chụp… Chụp lại… Không… Anh điên rồi… Tôi không bao giờ… – Cô bé đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng lên.
– Trời ơi… Anh… – Con Vi che miệng, hai mắt trừng trừng nhìn thằng Hàn.
– Bình tĩnh nào… ngồi xuống…
Thằng Hàn nắm tay Ngọc Lan. Cô bé toan rút về, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên nghị của nó, để yên. Bàn tay cô bé thật mềm mại, mát rượi như gió đầu xuân. Bàn tay này, thường ngày cầm phấn trắng, vung vẫy trên bảng thật uy nghiêm trước bao học sinh. Nếu như có một lúc nào đó, những ngón tay thon dài này bao quanh dương vật nó, trượt xuống, vuốt lên…. Ôi…– Này… Anh định nói gì ? – Ngọc Lan hơi đỏ mặt, tay muốn rút lại.
– Ahhh… – Thằng Hàn bừng tỉnh, đỏ mặt bối rối.
Con Vi che miệng cười, chỉ có nó là hiểu trong đầu thằng Hàn có bao nhiêu chuyện xấu.
– Tui… Tui muốn nói thế này… – Thằng Hàn tranh thủ siết chặt bàn tay mềm mại của cô ta. – Cô có thể suy nghĩ thêm về kế hoạch này… Tạm thời cô cứ giữ những tấm hình này… và nhớ không được xé bỏ… Nếu không tôi cũng bó tay…
– Còn chuyện gã Phước… Nếu muốn biết hắn có liên quan đến vụ này hay không ? – Đầu ngón tay nó xoa xoa lòng bàn tay cô bé. – Ngày mai… cô vào trường… gặp gã… thử nói thế này… thế này… Xem gã phản ứng ra sao ? Được chứ ?
Tối hôm đó, sau khi từ nhà Ngọc Lan về, thằng Hàn khó ngủ, mũi nó cứ hít hà mùi hương nhàn nhạt còn vương vấn trên tay. Bên cạnh, ông Bần vẫn cau có lầm bầm chuyện con Vi đến mà không được ăn.
