Dưới Một Mái Trường
Tối hôm đó, thằng Hàn ngồi trầm tư trên chiếc ghế đá trước cửa phòng, bên cạnh nó là năm tấm hình của Ngọc Lan. Nó định bụng sẽ giữ xem chán thì tiêu hủy đi. Nhưng mới xem một lượt, nó đã thấy tâm trạng mình ngột ngạt khó chịu nổi. Trong hình là một cô gái, vẫn nét mặt đó, nhưng tràn đầy tủi nhục, tuyệt vọng. Quần áo bị bung mở, tay chân kềm chặt, mở rộng, đôi mắt nhoè lệ, gào khóc. Những gì sâu kín, hấp dẫn nhất của thân thể Ngọc Lan đều phơi bày rõ mồn một. Nhưng thằng Hàn không tìm thấy một tia hấp dẫn gợi dục nào trong những tấm hình này. Thằng Hàn lặng lẽ bật lửa, tấm hình cong lại biến màu, mồi điếu thuốc trên môi nó.
– Hùuuu…- Chợt con Vi nhào đến từ sau lưng.
– …..
– Vậy mà không giật mình… Anh chán ghét… – Con bé bỉu môi, ngồi xuống bên cạnh.
– Anh làm gì vậy ? Đốt hình ai vậy ? Cho em xem đi… – Con bé toan giật lấy.
– Không được… Ngoan đi… – Thằng Hàn dụi tấm hình cháy dở, nhét cả xấp vào túi.
Con bé bĩu môi giận dỗi. Nhưng cặp đùi không yên khép ra khép vào liên tục, như ra hiệu cho nó. Thằng Hàn dửng dưng, đặt tay lên đùi con bé, luồn tay vào trong váy. Cảm giác mát rượi, trống trải bên dưới váy con Vi làm thằng Hàn ngạc nhiên.
– Em không mặc quần lót ? – Nó quay sang hỏi.
– Hi hi… – Con bé đỏ mặt, mắt chớp chớp.
– Ha ha… – Thằng Hàn bế bổng con bé, đứng lên. – Bữa nay chiêu đãi cha con anh nha ?
– Không được… Trước sau… Được không ? – Con Vi rút mặt vào ngực thằng Hàn lí nhí.
– Ha ha… Đúng đúng… Người trước… Người sau… như hôm bữa ha….
– Không… Không phải như vậy… Anh…
Ông Bần nghe tiếng cười đùa nheo nhéo của thằng Hàn và con Vi ngoài cửa, lòng ông đã rục rịch khó chịu. Cánh cửa bật mở, thằng Hàn bế con bé trên hai cánh tay mạnh khoẻ, tà váy rơi xuống đung đưa phơi bày cả cặp mông trắng nõn không nội y của con bé. Ông Bần đã ngồi chờ sẵn bên mép giường, cố ý chừa chỗ trống như thể thằng Hàn chuẩn bị đặt xuống một mâm cỗ thịnh soạn. Con bé vừa đặt mông xuống giường, ông Bần đã kéo váy nó tuột qua khỏi đầu. Thằng Hàn kéo con bé dựa lưng vào ngực nó, tay mở rộng hai chân con bé sang hai bên.
– Anh làm gì vậy… Kì cục quá…
Con bé muốn che, nhưng không thể, chỉ biết bưng kín mặt, hơi thở phập phồng hồi hộp. Âm hộ đỏ hồng của con bé trần trụi mời mọc trước ánh mắt nóng bỏng của ông Bần. Ông khum người sát xuống, tay bợ mông con bé. Miệng há to, ngậm kín lấy âm hộ nó.
– Ôi… Ưmm….
Lưỡi ông khao khát len vào giữa hai mép thịt, vét sâu vào trong. Thằng Hàn hôn chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, tay mân mê hai bầu vú đang săng cứng lại. Ngón tay nó se se hai đầu vú mềm mại của con Vi đến đỏ bừng, cương cứng lên.
– Ưmmm…. Em thích quá… Ôi… Em….
Thằng Hàn đặt con bé nằm xuống giường, hai chân mở rộng cho ông Bần xì xụp say mê. Nó tuột quần xuống, cầm dương vật mình cọ quệt quanh miệng con Vi. Cái lưỡi đỏ hồng của con bé le dài ra, khao khát tắm mát đầu dương vật nó đến bóng lưỡng lên.
Đột nhiên thằng Hàn thấy một dấu vết tròn tròn ửng đỏ trên bầu ngực con Vi. Dù khá mờ nhạt, nhưng nó có thể nhận ra là dấu răng. Nó chợt nhìn ông Bần đang say mê rúc đầu vào âm hộ con bé. Không thể là ông… ông nâng niu con bé như nữ thần. Còn bản thân nó, nó nhớ rất rõ mọi chuyện mình làm. Không hề có.
– Em có bạn trai ? – Thằng Hàn chợt hỏi nhỏ.
– Hử ? – Ông Bần giật mình ngẩng mặt lên, lưỡi còn liếm quanh mép bóng nhẫy.
– Hả… Em… Em không có… – Con Vi lúng túng, chối quanh.
– Vậy thì… Đây là gì ? – Thằng Hàn chỉ vào vết răng trên bầu vú con bé.
– Ahh… không… Cái này… Cái này… – Con Vi bối rối nhìn thằng Hàn, rồi quay qua nhìn ông Bần như cầu cứu.
– Cái này… Không phải của bạn trai… – Con Vi lí nhí. – Là… là của thầy Phước…
– Thầy Phước… ? – Thằng Hàn lẩm nhẩm cái tên không mấy quen thuộc.
– Mẹ nó… Cái thằng… Già mà không nên nết… – Ông Bần mắng một câu, chợt lặng lẽ đỏ mặt.
– Là hắn ép buộc em ? – Thằng Hàn hỏi tiếp.
– Thầy Phước… Ổng… Ổng nói em cho ổng… một lần… Ổng sẽ không mách chuyện của em… – Con Vi che mặt, lí nhí. – Nhưng… Ổng chưa kịp làm gì… thì có người lên văn phòng… Nên… Nên… chưa có gì hết ah… Chỉ một chút vậy thôi…
– Mách chuyện gì của em ? – Thằng Hàn nheo mắt.
– Chuyện… Chuyện… Em… và anh… – Con bé bưng mặt, má đỏ bừng. – Em và anh… ấy ngoài sân trường… Tối đó…
– Hả ? Trời ơi… Tụi mày loạn rồi… Dám làm bậy ngoài sân trường… – Ông Bần giật nảy mình, hét lên.
– Suỵt… Ông già… Chuyện này không đơn giản như vậy… – Thằng Hàn ra dấu, quay lại nhìn con Vi.
– Tiêu rồi… Thôi… Xong rồi… – Ông Bần ngồi bệt xuống, lầm bầm.
– Thầy Phước… Hắn nói hắn… nhìn thấy anh và em làm tình trên sân trường… sau bể nước ? – Thằng Hàn nhấn mạnh từng chữ. – Cái này rất quan trọng đó… Em nhớ rõ đi…
– Ban đầu… Ổng nói… Tôi biết em cặp bồ với thằng Hàn, con chú Bần… Em chối… Thì ổng nói tôi bắt gặp em làm tình với nó giữa sân trường… Nếu nếu không chiều ý ổng… Ổng sẽ mách Ban Giám hiệu, rồi cả trường biết em… dâm đãng thế nào… Em sợ lắm… – Con Vi ôm đầu gối, co rút người lại.
– Ông già… – Thằng Hàn chợt quay sang. – Thầy Phước dạy gì trong trường ? Bao nhiêu tuổi ?
– Hả ? Thầy Phước khoảng 35 tuổi, dạy môn Hóa… Chưa vợ… Ah… Nghe đồn là theo cô Ngọc Lan giữ lắm… – Ông Bần kể vanh vách.
– Chung bộ môn với cô Lan… lại dùng cái gì… cái gì đó gây mê… có mặt tại trường vào đêm thứ Năm… Nhưng… không đi ra bằng lối trước… Vậy leo rào phía sau trường… – Thằng Hàn tênh hênh bước đi quanh phòng miệng lảm nhảm, mặc con Vi nhìn dương vật nó đung đưa chép miệng.
– Ông già… Ông biết nhà cô Lan không ?
– Không… Sao tao biết được… – Ông Bần làu bầu, nhích người lại gần cơ thể trắng nõn của con Vi.
– Em biết… Mà anh muốn gặp cô Lan làm gì ? – Con Vi đứng dậy, làm bàn tay ông Bần vồ hụt vào không khí.
– Đi với anh… – Thằng Hàn nắm tay con bé toan kéo đi.
– Giờ này sao ? Khoan… Để em mặc đồ… Anh này kì cục quá…
– Này… này… khuya lắm rồi ah…
Ông Bần còn bần thần vì bữa tiệc dọn đến miệng lại vụt mất.
———
Nhà Ngọc Lan cách trường khoảng mười lăm phút đi xe máy, nằm trong khu công chức Cán bộ Ngân hàng. Theo lời con Vi kể, căn hộ chung cư này do ba mẹ Ngọc Lan để lại. Ông bà nắm tay nhau về thế giới bên kia, vỏn vẹn cách nhau ba tháng. Cô Ngọc Lan lúc đó mới vào trường, mắt thâm quần, ủ rủ suốt ngày, mãi sau mới vượt qua được.
– Không thể nào… Không thể nào… – Ngọc Lan ôm đầu, giọng khàn đặc.
Con Vi ngồi bên cạnh nắm tay, an ủi. Con bé không biết đã xảy ra chuyện gì với cô Ngọc Lan, nó chỉ đoán ra chuyện liên quan đến những tấm hình mấy hôm trước.
– Đây là manh mối lớn nhất hiện giờ… Thằng Hùng… theo tui thì không có khả năng… Nó không có gan…
Thằng Hàn chỉ nói đến nghi vấn thầy Phước có mặt tại trường đêm đó. Không đề cập đến chuyện hắn ta uy hiếp con Vi. Dù sao chuyện bay bướm của nó không nên để quá nhiều người biết, nhất là phụ nữ xinh đẹp như Ngọc Lan.
– Nhưng anh Phước… Anh Phước rất tốt với tôi… Ảnh không làm như vậy đâu… – Cô bé nghẹn ngào.
– Hắn không những tốt… Còn theo đuổi… Muốn cưới cô nữa… Đúng không ? – Thằng Hàn hỏi.
– Ừm… Hai tuần trước… nhưng tôi đã từ chối… Tôi quý anh Phước… nhưng không có tình cảm. Làm sao cưới nhau được ? – Cô bé vẫn thì thầm vừa như trả lời nó, vừa như tự nói với mình.
