Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 16



Sau ngày hôm đó, cô Ngọc Lan xin nghỉ không lương không kỳ hạn. Mọi người trong trường cũng cố phớt lờ những chuyện đã qua. Cảnh sát có tới làm việc, phỏng vấn các giáo viên và một số học sinh, trong đó có thằng Hùng, nhưng không phát hiện ra điều gì.

Cá nhân thằng Hàn thì đi theo một con đường khác. Nó không nghĩ mình có khả năng thám tử, truy tìm dấu vết gì, nhưng nó vẫn tiếp tục theo dõi thằng Hùng. Từ chỗ hút thuốc lén sau trường, đến thói quen trốn học, địa điểm tụ tập ngoài trường… Để tiện dụng cho việc tác nghiệp, thằng Hàn mượn chiếc xe máy mới mua của Vi. Sau ba ngày công phu ròng rã, cuối cùng thằng Hàn cũng phát hiện hành vi khả nghi của thằng Hùng. Nó đi một nhóm bốn đứa dùng hai chiếc xe máy đến một cái nhà nghỉ ở Quận 10. Bốn đứa con trai vào nhà nghỉ với nhau làm gì ? Rất khả nghi. Sau khi tụi đó bước vào được hai phút, thằng Hàn ưỡn ngực bước vào.

– Anh đi một mình ? – Thằng tiếp tân có vẻ thấy thằng Hàn lạ mặt, ăn mặc xềnh xoàng liên nghi ngờ.

– Ha ha… Đùa hả mảy ?

Thằng Hàn nhếch mép cười, bước lại bàn đặt điện thoại công cộng. Nó bấm đại mười số, thầm vái trời đừng có ai nhấc máy.

– Alô… – Một giọng bà già ngoài sáu mươi vang lên trong điện thoại, làm thằng muốn đánh rơi cả tai nghe.

– Ah hem… Anh đặt phòng ở nhà nghỉ Bồng Lai… Số phòng… – Nó nháy mắt ra hiệu với thằng tiếp tân.

– Ah… 104… – Thằng nhỏ cũng nhanh nhạy không kém.

– Phòng 104 nha…

– Cái gì ? Mày là thằng nào… Mày giỡn mặt với bà ah ? – Giọng bà già rít lên chua như giấm.

– Lẹ nhe cưng… Anh tắm chờ cưng đó… chụtttt…

Sau khi hôn gió một cái rõ kêu, thằng Hàn cúp máy, nghênh ngang cầm chìa khóa phòng bước vào trong. Nhà nghỉ này không quá lớn, chỉ có dãy phòng trên tầng 1, hơn mười cái. Thằng Hàn đứng nhìn dãy phòng, nhíu mày suy nghĩ. Nếu làm chuyện xấu thì mình sẽ chọn phòng nào ? Không ngoài dự đoán của nó, đám thằng Hùng chọn căn sau cùng. Có thể nói là chí hướng lớn gặp nhau. Vừa áp tai lên cửa phòng, hai mắt thằng Hàn liền trợn lên giận dữ.

– “Đừng mà… Cứu tôi với… Không… Ai cứu tôi với…”

Tiếng kêu cứu yếu ớt trong phòng làm máu thằng Hàn sôi lên. Mọi kế hoạch theo dõi tìm chứng cứ liền vứt sạch, nó co giò đạp mạnh, cánh cửa nhựa Đài Loan yếu ớt bật tung.

“Ầm”

– Mẹ nó… WTF…

Trên giường, bốn thằng con trai trần trụi bu quanh thân thể lõa lồ trắng nõn của một đứa con gái. Tay chân con bé bị trói căng ra bốn góc giường, mắt bịt kín bởi vải đen, cơ thể bóng nhoáng lên dưới ánh đèn như vừa được tắm nước miếng của bốn thằng con trai.

– Là thằng Hàn… Mẹ nó… Nó làm gì ở đây…

Bốn thằng nhìn nhau tồng ngồng bước xuống giường, nhưng sao thằng Hàn thấy bọn chúng có vẻ tức giận hơn là hoảng sợ.

– Tụi mày thả con bé ra… Cái trò dơ bẩn cưỡng bức này mà cũng dám làm… Tụi mày chán sống rồi… – Thằng Hàn rít lên.

– Mẹ nó… tao muốn làm gì… Liên quan đéo gì mày ? Tao thích chơi cưỡng bức đó, thì sao hả ? – Thằng Hùng bước đến, chỉ thẳng mặt nó mắng.

– Tao sẽ báo cảnh sát… – Thằng Hàn gầm gừ.

– Hả ? Khoan đã. – Thằng Hùng chợt hoảng sợ, la lên.- Mày điên rồi… Bọn tao chỉ chơi trò chơi thôi… ăn bánh trả tiền mà…

– Trò chơi ?

Thằng Hàn nhìn bốn thằng rồi lại nhìn con bé kia. Kể cũng lạ, con bé từ lúc mình vào đến giờ lại không la ó kêu cứu gì nữa. Thằng Hàn tò mò bước đến giường. Nó chợt nhìn thấy trên bụng con bé bày ra bốn năm tấm hình của một người phụ nữ lõa lồ. Chỉ lướt qua thằng Hàn khẳng định đó là cô Ngọc Lan. Hắn kéo khăn bịt mắt của con bé xuống. Trước mặt nó là một khuôn mặt khá xinh xắn, đang đỏ bừng vì ngượng. Thân thể lõa lồ của con bé cứ phơi ra trước mắt thằng Hàn, không cách gì che đậy.

– Là… Là đang chơi trò ? – Nó hỏi nhỏ.

– Ừm… – Con bé ngượng chín cả người, khẽ gật gật.

Thằng Hàn nhìn hai bầu vú căng tròn của con bé bên cạnh những tấm hình của cô Ngọc Lan, nó như đã rõ ra điều gì. Đám học sinh này thuê gái làng chơi, vừa chơi trò bệnh hoạn vừa thị dâm hình khỏa thân của cô giáo chúng. Cũng không sao. Chẳng ít thằng xách cặp đến trường, nhưng đầu óc toàn nghĩ chuyện xấu xa với cô giáo. Nhưng nghĩ là một chuyện, dám làm lại là chuyện khác. Bản năng đàn ông mách bảo, thằng Hùng và ba đứa con trai này không liên quan đến vụ hãm hại cô Ngọc Lan. Giải thích thế nào nhỉ ? Bạn có thể thích thú xem hình khỏa thân của một cô người mẫu trên tạp chí, dù xem đi xem lại nhiều lần. Nhưng nếu cho bạn dày vò cô ta bằng xương bằng thịt một đêm, liệu sau đó bạn có còn hưng phấn khi xem hình cô ta ? Dù sao suy luận cũng không có gì chắc chắn.

– Ha ha… Thấy chưa ? Tao nói rồi mà… Còn đứng đó làm gì ? Hay muốn ở lại chơi chung ? – Thằng Hùng hất hàm hỏi.

– Ah Không… – Thằng Hàn nhếch mép khinh thường. – Xin lỗi… Tui đi về đây…

Thằng Hàn bỏ đi đến cửa, chợt quay lại. Nó nghênh ngang bước lại giường, thu lấy những tấm hình.

– Này này… Mày…

– Muốn giữ lại hình sao ? Được… Vậy để tao báo Ban Giám hiệu. – Thằng Hàn đưa trả lại.

– …..

Bốn thằng nghiến răng, im lặng.

Thằng Hàn đi dọc hành lang, đầu óc nó mông lung, rối mù những câu hỏi ngỗng ngang. Manh mối duy nhất đã mờ nhạt, nó hoàn toàn không còn định hướng tiếp theo. Bước qua cửa phòng 104 mở toang, bên trong vọng ra tiếng gào thét chanh chua:

– Mẹ mày… mày ở đâu ? Dám gọi điện hẹn, mà không có gan ngồi chờ bà hả ? Thằng khốn nạn… Mày ở đâu ?

– Có tình cờ vậy không chứ… gọi đại một số mà trúng bà hàng xóm sao ? – Thằng Hàn rụt cổ, vọt lẹ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...