Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 14



Tối hôm đó, ông Hàn vừa lọ mọ nấu cơm, vừa lầm bầm chửi thằng con lười biếng nằm trên giường phe phẩy cái quạt mắt lim dim.

– Ông già… Ông nghĩ sao về vụ Ngọc Lan ? – Thằng Hàn chợt ngồi dậy hỏi.

– Ngọc Lan nào ? – Ông Bần ngơ ngác.

– Trời… Cô Ngọc Lan đó… – Không hiểu sao thằng Hàn không thoải mái khi phải gọi cô bé đó là cô.

– Xùy… – Ông Bần xua xua tay. – Chuyện nhảm nhí thôi… Chắc mấy thằng học sinh bị cô giáo mắng, rồi đi ghép hình bậy bạ…

– Không phải hình ghép đâu… – Thằng Hàn trầm giọng.

– Sao ?

– Sáng nay, tui gặp Ngọc Lan khóc lóc sau trường…. Hình là thật, không chỉ như vậy… còn bị làm nhục… – Thằng Hàn trầm giọng. – Chuyện xảy ra tối thứ Năm tuần trước… Ngay trong trường mình.

– Hả ? Mày nói ? – Ông Bần đứng phắt dậy đánh rơi cả đũa cơm.

– Trời ơi… Thôi đúng rồi… Thật khốn nạn… Tối đó tao nghe tiếng gì đó như kêu cứu, tao đi ra sân thì không nghe nữa… Tao gặp con bé… còn mở cửa cho nó… Con bé có vẻ hoảng sợ, hoang mang lắm… – Ông ngồi bệt xuống đất thất thần.

– Đúng rồi… Sao tui không nhớ ra… Lúc đó… – Thằng Hàn cũng sực tỉnh, la lên.

– Mày… ? Có ở đó sao ? – Ông Bần chợt nhíu mày hỏi lại. – Mày núp ở đâu ?

Thằng Hàn mím môi nín lặng. Nó nhớ đêm đó, khi nó và con Vi núp sau bể nước. Ông Bần đã chào hỏi Ngọc Lan, giọng cô bé lúc đó vừa hoang mang, vừa lúng túng xấu hổ. Vậy thì… thời điểm gã đó làm hại cô bé, thằng Hàn lại đang đứng ngồi sốt ruột ngoài quán cafê, chờ đợi con Vi làm tình với cha nó. Nếu lúc đó nó ngồi quanh quẩn ở cổng trường… Nếu lúc đó… Máu nóng nó sôi lên, cơ thể căng cứng khó chịu. Nó cảm giác như mình là mèo mà để lũ chuột nhắt ăn mất miếng mỡ trước miệng. Thật mất mặt. Nó muốn giải tỏa, muốn bùng nổ.

Chợt có tiếng bước chân trên sỏi xào xạo vang lên bên ngoài.

– Thôi được rồi… mày đi uống cafe đi… – Ông Hàn đứng lên, vương vai, ẹo trái ẹo phải như khởi động làm nóng.

Thằng Hàn chẳng nói tiếng nào, đứng lên bẻ xương sống răng rắc. Nó bước lại chặn trước cửa.

– Chú… ơi… – Tiếng con Vi kêu thật khẽ.

– Ông già… ông núp vô kia nhanh đi… – Thằng Hàn xua xua tay.

– Để làm gì ? – Ông Bần ngạc nhiên hỏi lại.

– Ông nói tui có thể tự năn nỉ nó… Nó chịu thì ông không có ý kiến mà…

– Ừ… thì… – Ông ngập ngừng, mắt láo liên muốn tìm cớ thoái thác.

– Nè… Đừng nói ông nuốt lời nha… – Thằng Hàn trợn mắt tức giận.

– Không… không tao là cha mày mà… Sao nuốt lời chứ ? – Ông Bần chợt nghĩ ra chuyện gì, nói gấp. – Nhưng mày dụ nó bao lâu, phải giao hẹn chứ ? Không lẽ mày thủ thỉ cả đêm không xong, tao phải đứng đó chờ ah ?

– Năm phút… – Thằng Hàn xoè bàn tay ra.

– Ok… Năm phút… Hắc hắc… – Ông đắc ý cười với điều kiện của mình.

Đừng nói năm phút, cho mày năm chục phút cũng chưa chắc sờ được vú con bé. Phải biết lần đầu tiên ông chạm được con bé là gom đủ tất cả các yếu tố Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa. Dù thằng Hàn có là thiên tài, thì ông vẫn còn chiêu cuối cùng lận lưng. Ông cứ bước ra ngoài, đối diện với ông, con Vi sẽ ngượng ngùng là từ chối nó. Chiêu này có hơi bẩn, nhưng có sao. Ông tự trấn an mình, chui vào đứng sau tấm chăn phơi góc tường.

– Chú ơi… – Tiếng con Vi ngập ngừng lại vang lên ngoài cửa.

– Suỵt… Ông già… Trong năm phút, ông phải giữ im lặng đó… và không được nhìn lén… – Thằng Hàn dặn lần cuối trước khi mở cửa.

Tiếng cửa vang lên ken két.

– Ủa… Anh Hàn… Chú… Chú Bần đâu rồi anh ? – Con Vi thấy mặt thằng Hàn, ánh mắt nó nhìn cái nồi cơm còn bốc khói nghi ngút.

– Ông già đi uống cafe rồi… Vô đây với anh… Anh có chuyện muốn nói với em… – Thằng Hàn kéo tay con bé, nháy nháy mắt.

“Đừng vô… Đừng vô” Ông Bần nói nhẩm trong đầu, hai tai vểnh lên nghe ngóng.

– Ngồi xuống đây !! – Thằng Hàn quay lại nhìn tấm màn, yên chí, kéo con Vi ngồi lên đùi nó.

Con bé nhấp nhỏm sợ ông Bần bước vào bất chợt, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi vào lòng thằng Hàn.

– Vi ơi… – Thằng Hàn gọi khẽ, ngoạm nhẹ vào vành tai con bé.

– Dạ… – Con Vi đỏ mặt đáp lời.

“Bịt tai lại, đừng nghe lời nó” Ông Bần tim muốn nhảy ra ngoài.

– Anh ao ước từ lâu… Mỗi đêm anh đều bị một giấc mơ giày vò… Trong mơ… – Thằng Hàn vừa nói, tay vừa cởi nút áo con bé.

“Phì… Sến bỏ mẹ” Ông Bần nghĩ.

– Anh và em… hai đứa mình làm chuyện đó… Từ sáng đến tối… Rồi từ tối đến sáng…

Con Vi bị chọc cười vì lời tán tỉnh nhảm nhí đó, nhưng miệng con bé đã bị môi thằng Hàn bao kín. Nó bấm nút áo ngực, mò tay vào mân mê vú con bé.

“Thô tục… Nói chuyện vậy mà cũng nói được” Ông khinh bỉ thằng con mình.

– Em không chịu anh sao ? Ôi… Em làm anh buồn quá…. – Thằng Hàn kéo tuột chiếc váy khỏi người con bé.

Con Vi lắc lắc đầu, toan lên tiếng, lại bị thằng Hàn hôn đến choáng váng đầu óc.

“Tao đã nói mà… Tưởng bở sao” Ông Bần đắc ý, ngước nhìn cái đồng hồ treo tường. Đã qua ba phút.

– Em có suy nghĩ lại không ? Anh quả thật rất khoẻ đó… – Thằng Hàn cởi quần áo mình, nhẹ nhàng cho con Vi quỳ xuống đất.

Con Vi đã nhận ra điều gì đó bất thường, nhưng chưa kịp lên tiếng thì dương vật thằng Hàn đã lấp kín miệng con bé.

– Vi ơi… Em cho anh một lần thôi… Được không ? – Nó vừa nói, vừa nhìn đồng hồ, khẽ mỉm cười.

– Ha ha…

Ông Bần bật cười vui sướng, thời gian giao hẹn đã hết. Ông kéo phăng chiếc chăn trước mặt, ném xuống đất. Chợt ông đứng sững tại chỗ. Giữa căn phòng thằng Hàn trần truồng lim dim đứng, dưới chân nó con Vi không mảnh vải che thân đang say mê ngậm mút dương vật nó. Chưa bao giờ ông thấy con Vi say mê như vậy đối với ông. Con bé nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé đỡ thân dương vật, miệng nó há to để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc lên, sau đó đón cả vào miệng thật sâu. Thằng Hàn hít hà thõa mãn, bàn tay đan vào tóc con bé, ghì chặt.

“Thằng nhóc đã gạt mình… Chắc nó phải nhìn ra con Vi chịu nó từ trước…”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...