Dưới Một Mái Trường
Ngày hôm sau là một ngày không bao giờ quên đối với học sinh và giáo viên trường Trung học Xuân Mai.
Giữa giờ học buổi sáng, đột nhiên các giám thị, thầy cô được tập hợp lên phòng Hiệu trưởng. Chỉ năm phút sau, tất cả học sinh được điều động ra ngoài sân trường, túi áo quần lộn trái ra ngoài, tất cả cặp xách, điện thoại để lại tại chỗ ngồi. Trong tình huống như thế, lẽ ra phải nháo nhào, ồn ào bàn tán như vỡ chợ, nhưng sân trường lại bao trùm bởi bầu không khí im ắng đáng sợ. Vài tiếng xì xào thật khẽ cũng bị những ánh mắt nghiêm khắc bóp chẹt lại. Giáo viên phân thành nhóm năm người lục soát từng lớp học, cặp xách, thậm chí điện thoại cũng xem qua không sót. Ông Bần chịu trách nhiệm giữ cửa chính, thằng Hàn lại bị phân ra giữ hàng rào phía sau.
Thằng Hàn ngồi vắt vẻo trên ghế đá, phì phèo điếu thuốc lá chẳng quan tâm. Nó nhìn cái hàng rào cũ kĩ trước mặt, khá thấp, học sinh trốn học thường leo ra ngoài đường này. Nhưng bắt trốn học có cần làm rầm rộ nghiêm trọng vậy không ?
“Lý do mà tôi phải triệu tập gấp các em ngày hôm nay, có lẽ khá nhiều em đã biết.” Giọng Hiệu trưởng qua hệ thống loa, từ phía trước sân trường, nhưng ở đây thằng Hàn vẫn nghe khá rõ.
“Sáng hôm nay, trong trường chúng ta phát tán ra một số hình ảnh bậy bạ, nhằm hạ uy tín cô Ngọc Lan… Tôi xin nói rõ… Những hình ảnh này là không thật, là… là hình đã qua xử lý photoshop… chỉ có khuôn mặt là của cô Ngọc Lan… còn ngực… mông… Ah hem… và những thứ khác… đều không phải của cô Lan…. Tôi có thể làm chứng… Ah hem… những bức hình này chỉ để… để bôi nhọ danh dự người khác… Hành vi này trường đang kiểm tra làm rõ… và tịch thu… Nhưng qua buổi hôm nay, nếu tôi còn thấy bất cứ ai lưu trữ những hình ảnh này, dù dưới bất cứ hình thức nào, tôi sẽ buộc em đó thôi học… Còn nếu tôi tra ra được số hình này do người nào phát tán, tôi sẽ giao ngay cho cảnh sát…”
Từng lời nói của Hiệu trưởng vang vọng khắp cả trường, đối với thằng Hàn thì chui vào tai này, chảy ra tai kia, nhưng đối với một người khác thì đau nhức đến từng thớ thịt. Thằng Hàn rung rung chân, không hề biết sau lưng nó không xa đang có một người run rẩy núp sau gốc cây.
– Haizz… Vú mông không phải của cô Ngọc Lan thì có gì để xem ? Hắc hắc…
– Mà thằng nào cũng rảnh chuyện… Con gái mơn mởn đầy cả trường… lại đi nhắm vô bà cô già… ah… mà chụp không được thì thôi đi… lại còn ghép hình… Nhục đéo chịu được.
Từng lời thô tục của thằng Hàn đều làm bóng dáng gầy yếu dưới gốc cây kia run lên.
– Mà cha Hiệu trưởng này cũng đáo để… ghép hình thì nói vậy thôi… còn vú với mông không phải của cô… còn đòi làm chứng nữa chứ… Mẹ… chắc là chả sơ muối rồi, nên mới biết… Hắc hắc…
– Anh im ngay….
Đột nhiên có tiếng hét lên sau lưng, thằng Hàn giật mình quay lại. Một cô gái chạc tuổi nó, mặt mày nhoè nhoẹt nước mắt, nắm tay run run nắm chặt, đôi mắt đang tức giận bừng bừng nhìn nó. Cô gái mặc trên người áo sơ mi trắng bó sát những đường cong lồi lõm trên người, bên dưới là một chiếc váy dài ngang gối lộ ra hai bắp đùi thẳng tắp trắng muốt. Thằng Hàn nheo nheo mắt, bước lại.
– Cô bé là ai ? Sao núp ở đây ?
– Cô bé… tôi…
– Sao đi học mà không mặc đồng phục hả ?
– Tôi là giáo viên trường mà… – Cô bé lau nước mắt nhoè nhoẹt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
– Giáo viên ? Thẻ đeo của cô đâu ? – Ánh mắt nó nhìn chằm chằm trên ngực cô bé như tìm cái thẻ, nhưng thật ra đang nhắm vào khoảng da thịt phập phồng trắng muốt giữa khuy áo.
– Tôi… Tôi… là giáo viên thực tập… Chưa được cấp thẻ… – Cô bé lúng túng phân bua.
– Muốn gạt tui hả ? Cô giỏi lắm chỉ nhìn già hơn đám học sinh kia một chút… Giáo viên… phì… – Thằng Hàn được nước làm tới, nắm tay cô bé kéo đi.
– Anh buông tôi ra… Anh làm gì ? – Cô bé dằn tay lại, vẻ mặt vừa giận vừa tức.
– Đi ngay… Tui giao cô cho Ban giám hiệu… Tui được giao trực phía sau này… – Thằng Hàn nắm tay cô bé kéo đi. – Nhìn cô lén lút như vậy… Do cô phát tán hình ảnh bậy bạ trong trường phải không?
– Anh điên rồi… – Cô gái nghẹn ngào vì tức. – Sao tui tự đi làm xấu mình chứ ? Hu hu….
Thằng Hàn nhìn cô bé ngồi bệt xuống cỏ bưng mặt khóc nức nở, miệng nó chợt mỉnh cười. Nó đâu có ngu. Từ lúc nó bắt gặp cô bé khóc lóc ở đây, nó đã nghĩ đến nhân vật chính của sự kiện này. Nhưng nó ngạc nhiên nhận ra, thì ra cô Ngọc Lan, chỉ chạc tuổi nó lại còn xinh đẹp, hấp dẫn như vậy.
– Thôi mà… – Thằng Hàn ngồi chồm hổm, ánh mắt lục lọi chui vào khe hở trên ngực áo cô bé.
– Làm lỗi thì phải chịu thôi… Cô nghe thầy Hiệu trưởng nói rồi đó… Họ sẽ giao cô cho cảnh sát… Chắc phạm lỗi lần đầu cũng không sao đâu… Cô giáo Ngọc Lan thấy cô trẻ người non dạ, chắc sẽ tha lỗi cho cô thôi…. Đừng ăn vạ ở đây mà, tui đi làm kiếm cơm từng bữa đó… – Nó tiếp tục lảm nhảm.
– Anh… Anh điên thật rồi… Anh có xem những tấm hình dơ bẩn đó chưa ? Tôi là nạn nhân mà… – Cô bé gào lên.
– Nạn nhân ? Ý cô là… – Thằng Hàn sững người ngạc nhiên.- Cô là cô Ngọc Lan ? Không thể nào ?
– Tôi nổi tiếng lắm đó… – Ngọc Lan nhếch mép cười chua chát. – Có kẻ ngốc như anh mới không nhận ra tôi…
– Ah… Xin lỗi ah… Tui không biết… – Thằng Hàn gãi gãi đầu cười ngây ngô. – Mà cô đâu cần lo lắng như vậy ? Là hình ghép thôi mà… Haizz… thầy Hiệu trưởng còn làm chứng… Vú… Mmm…
Ngọc Lan quắc mắt giận dữ làm thằng Hàn nghẹn lại. Cô bé lại cúi đầu, đôi vai gầy run lên từng đợt, nước mắt lả chả rơi xuống đùi.
– Cô đừng khóc nữa mà… Trời ơi… Sao nó trắng như vậy… – Thằng Hàn nghiến răng nhìn bầu vú phập phồng theo tiếng nấc của cô ta. – Ahh… Đừng khóc nữa… Ôi… Tôi thiệt chịu không nổi nữa…
– Hu hu… Hu… Tôi không muốn sống nữa… Tôi thật sự không muốn sống nữa… Hu hu…
Ngọc Lan khóc càng lớn hơn, nhưng lời nói dọa thằng Hàn muốn nhảy dựng.
– Này… Này… Có cần nghiêm trọng vậy không ? – Nó vỗ vỗ vai cô bé. – Dù sao cũng là hình giả thôi… Có cho tui… Tui cũng không thèm xem đâu…
– Anh thì biết cái gì ? – Cô bé giận dữ gào lên, rồi mếu máo. – Nếu giả thì tôi có gì phải khóc chứ… Hu hu…
– Là thật ?
Thằng Hàn nhấp nhỏm dáo dác nhìn quanh như muốn tìm ra một hai tấm hình còn sót lại. Thật tiếc ah… Sáng ngủ trễ, để ông già quét sân một mình, nếu không… Haizz…
– Thằng khốn nạn… Thằng mất dạy… Tôi muốn giết hắn… – Ngọc Lan lẩm bẩm, thì thào, tay siết chặt nhúm cỏ đến nát nhừ.
– Ai… ? Là kẻ nào làm chuyện này ? – Thằng Hàn đột nhiên sốt sắng lạ kỳ, nắm vai cô bé lắc lắc thật mạnh. – Nói ra đi… Tui sẽ… tui sẽ…
– Tôi không biết… Tôi không biết kẻ đó… Tôi hoàn toàn không biết mặt hắn… – Cô bé dò mái tóc, rũ rượi.
– Vậy… – Thằng Hàn chưng hửng.
– Tối thứ Năm tuần trước… Tôi chấm bài về muộn… Vừa bước ra, sân trường tối đen… Rồi… Rồi… – Giọng cô bé run lên sợ hãi như đang đối mặt với chuyện đó một lần nữa. – Có kẻ trùm lên gì đó lên mũi tôi… Mùi Isoflurance nồng nặc… Tôi dạy môn Hóa học… Làm sao tôi không biết chứ… Tôi cố nín thở, nhưng đã không kịp…
– Hắn… Hắn… mang tôi lên lầu một… cởi quần áo tôi… – Ngọc Lan nhìn chằm chằm vô định, đôi mắt toé máu như thấy kẻ thù của mình. – Đèn flash thật chói mắt… Hắn… Hắn còn muốn… làm nhục tôi… Tôi… Tôi chỉ muốn mình chết ngay đi…
– Rồi… ? – Thằng Hàn trầm giọng.
– Tôi không biết… – Cô bé vò nát mái tóc mình. – Lúc đó… tối lắm… Tôi lại nửa tỉnh, nửa mê… Tôi cố vùng vẫy… Tôi cố la… cơ thể tôi chợt nhẹ bẫng… hắn biến mất…
– Thành công không ? – Không biết thằng Hàn đang hỏi cái gì, nhưng Ngọc Lan không nghe thấy.
– Hai ngày trước… Có tin nhắn từ một số máy lạ…. Hắn yêu cầu tôi đến một phòng khách sạn… Nếu không sẽ phát tán… phát tán hình… Tôi báo cảnh sát… họ bảo tôi cứ giả vờ ưng thuận… đến khách sạn… họ sẽ theo dõi và bảo vệ tôi… Nhưng không… hắn không xuất hiện… có lẽ hắn phát hiện nghi ngờ… Và rồi sáng nay… – Ngọc Lan ôm mặt nghẹn ngào.
– Cô có nghi ngờ ai không ? – Thằng Hàn hỏi. – Học sinh lớp nào không ?
– Không… Tôi không biết… Mà… có lẽ… – Cô bé nhíu mày suy nghĩ, lại lắc đầu. – Tôi không nghĩ nó dám làm chuyện này…
– Nó là thằng nào ? – Không biết tự lúc nào, thằng Hàn đã tự nguyện nhúng chân vào chuyện này.
– Thằng Hùng… Học sinh cá biệt lớp 12A7… Hôm trước… cách ngày đó hai ngày…. Tôi có la mắng nó không học bài… mời mẹ nó lên làm việc… bà ta… Bà ta… hung dữ lắm… Tát vào mặt nó ngay trước mặt tôi… ánh mắt nó nhìn tôi… rất… rất căm thù… Nhưng không phải nó đâu… Tôi không tin… – Cô bé lắc đầu mệt mỏi.
———
