Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dục Vọng và Quyền Lực

Chương 63 : : Hôn phu



[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4b634e5f46376e55485a63495a413d3d2d313536323539343233352e313835353164303365386562616132373533323834323734363639372e6a7067.webp]

Ngày 20 tháng 12 năm 2017, trong bối cảnh thế chiến giữa Mỹ, Trung Quốc, Nga, và châu Âu bùng nổ với cường độ chưa từng có, Alexander Gilkes, vị hôn phu của Maria Sharapova, được đội đặc nhiệm Triều Tiên giải cứu từ New York và đưa đến Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên qua một hành trình bí mật đầy rủi ro. Alexander, sinh ngày 16 tháng 7 năm 1979 tại London, Anh, là một doanh nhân nổi tiếng với chiều cao 1m85, mái tóc nâu sẫm luôn được chải gọn gàng, và phong thái lịch lãm của một người từng học tại Eton và làm việc với giới thượng lưu quốc tế. Là đồng sáng lập nền tảng đấu giá nghệ thuật trực tuyến Paddle8, anh từng kết nối với các nhân vật như Damien Hirst và nhà đấu giá Sotheby’s. Tuy nhiên, chiến tranh Mỹ-Trung, với các cuộc không kích liên tục từ tên lửa Trung Quốc và Nga, đã biến New York thành một chiến trường, với các tòa nhà chọc trời như Empire State Building bị phá hủy, khói bụi mịt mù, và dân chúng hoảng loạn chạy trốn.

Alexander bị mắc kẹt trong một căn hầm dưới tầng hầm của khách sạn Plaza ở Manhattan, nơi anh ẩn náu cùng một nhóm người tị nạn khác trong suốt ba tuần. Căn hầm, vốn là kho chứa rượu vang cũ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn pin, không khí ngột ngạt bởi mùi ẩm mốc và khói từ các vụ nổ trên mặt đất. Anh sống sót nhờ bánh quy, thịt hộp, và nước lọc khan hiếm, luôn trong trạng thái căng thẳng vì tiếng bom vang rền và lo sợ bị lực lượng an ninh Mỹ bắt giữ với cáo buộc làm gián điệp. Khi đội đặc nhiệm Triều Tiên, phối hợp với các đặc vụ Nga tại Vladivostok, liên lạc với anh qua một kênh mã hóa, Alexander được hướng dẫn di chuyển đến một điểm hẹn tại cảng New Jersey vào lúc 3 giờ sáng, nơi một tàu ngầm Kilo-class của Nga đang chờ.

Hành trình giải cứu kéo dài 72 giờ, đầy nguy hiểm. Tàu ngầm, sơn màu xám đậm để tránh radar, lặng lẽ di chuyển qua vùng biển Bering, nơi các tàu chiến Mỹ và Nga liên tục giao tranh. Alexander, được giấu trong khoang chở hàng chật chội, chỉ có một chiếc chăn mỏng và một bình oxy nhỏ để chống lại cái lạnh và không khí ngột ngạt. Anh mặc một bộ đồ lặn màu đen để che giấu danh tính, đôi tay run rẩy khi tàu ngầm lướt qua các mìn hải quân. Sau khi cập cảng Vladivostok, anh được chuyển sang một máy bay vận tải Il-76 của Nga, được hộ tống bởi hai chiến đấu cơ Su-35, trước khi hạ cánh tại sân bay quốc tế Bình Nhưỡng vào lúc nửa đêm. Đội vệ binh Triều Tiên, mặc quân phục đen với phù hiệu đỏ, đeo kính hồng ngoại và trang bị súng trường Type 88, hộ tống anh bằng xe bọc thép đến Bệnh viện Trung ương Bình Nhưỡng, nơi anh được kiểm tra sức khỏe ngay lập tức do tình trạng kiệt sức và suy dinh dưỡng.

Bệnh viện Trung ương Bình Nhưỡng, một tòa nhà bê tông năm tầng với mặt tiền sơn trắng và đỏ, là cơ sở y tế hàng đầu của Triều Tiên, được nâng cấp với sự hỗ trợ từ Nga và Trung Quốc. Khu VIP, nằm ở tầng năm, được bảo vệ bởi các bức tường chống đạn dày 30 cm, hệ thống camera giám sát 24/7, và đội vệ binh canh gác liên tục. Phòng bệnh của Alexander có diện tích 30 mét vuông, với giường y tế nhập khẩu từ Đức, màn hình theo dõi nhịp tim và huyết áp từ Nhật Bản, và cửa sổ kính chống đạn nhìn ra Quảng trường Kim Nhật Thành, nơi các lá cờ Triều Tiên tung bay trong gió lạnh tháng 12. Một bó hoa lan tím được đặt trên bàn gỗ mun, cạnh một bình nước pha lê và một khay trái cây nhiệt đới nhập khẩu từ Malaysia. Alexander, nằm trên giường với ống truyền nước biển cắm vào tay trái, mặc áo bệnh nhân màu xanh nhạt, tóc rối bù, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được nét thanh lịch.

Ngày 21 tháng 12, vào lúc 10 giờ sáng, Nam đến thăm Maria và Alexander tại khu VIP của bệnh viện, dẫn theo một đội vệ binh gồm mười người, tất cả mặc quân phục đen với phù hiệu đỏ hình ngôi sao và búa liềm, mang súng trường Type 88 và tai nghe liên lạc. Nam, 25 tuổi, mặc một bộ vest đen được may đo bởi thợ may hàng đầu ở Seoul, với ve áo gắn huy hiệu vàng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, bước vào phòng với phong thái tự tin nhưng không thiếu sự ấm áp. Cậu mang theo một giỏ quà bằng mây, chứa sâm Cao Ly được thu hoạch từ núi Baekdu, trà xanh từ đặc khu kinh tế Kaesong, và một chai rượu soju cao cấp trong chai thủy tinh khắc hình rồng, đặt lên bàn cạnh giường bệnh như một cử chỉ ngoại giao.

Alexander, dù kiệt sức, cố ngồi dậy khi thấy Nam, ánh mắt anh lộ vẻ biết ơn nhưng vẫn cảnh giác. Maria, đứng cạnh giường, mặc một chiếc áo len cashmere màu trắng ôm sát cơ thể, quần jeans xanh đậm bó sát làm nổi bật đôi chân dài, và đôi giày cao gót màu nude. Mái tóc vàng óng của cô được buộc cao thành búi gọn gàng, nhưng đôi mắt xanh biếc ánh lên sự lo lắng và mệt mỏi sau những ngày chờ đợi Alexander. Cô nắm tay anh, ngón tay đeo chiếc nhẫn đính hôn bằng vàng trắng với viên kim cương 2 carat lấp lánh, một món quà từ Alexander trước khi chiến tranh bùng nổ.

Nam bắt tay Alexander nhẹ nhàng, giọng trầm ấm: “Anh Gilkes, chào mừng đến với Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên. Tôi đã ra lệnh cho bệnh viện này, với đội ngũ bác sĩ được đào tạo tại Moscow và Berlin, chăm sóc anh tốt nhất. Anh sẽ sớm hồi phục để cùng cô Sharapova xây dựng tương lai tại đây.” Alexander, giọng khàn khàn, đáp: “Chủ tịch Nam, tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào. New York đã trở thành một chiến trường. Tôi thấy những tòa nhà sụp đổ, nghe tiếng bom mỗi đêm, và suýt bị lực lượng an ninh Mỹ bắt giữ vì nghi ngờ làm gián điệp. Nếu không có ngài, tôi không biết mình có còn sống không.”

Maria, ánh mắt lấp lánh cảm kích, bổ sung: “Chủ tịch Nam, ngài đã cứu anh ấy, cứu cả hai chúng tôi. Triều Tiên là nơi an toàn nhất trong thế chiến này. Tôi không biết làm thế nào để báo đáp.” Nam mỉm cười, ánh mắt thoáng lướt qua cơ thể Maria, chiếc áo len làm nổi bật đường cong ngực và eo thon của cô, khơi dậy ký ức về những khoảnh khắc thân mật trước đây. “Cô Sharapova, sự hiện diện của cô và anh Gilkes tại đất nước tôi đã là một món quà. Tôi cam kết bảo vệ cả hai, và các dự án của cô, như nhà máy Sugarpova ở Busan, sẽ tiếp tục được hỗ trợ.”

Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 20 phút, với Alexander kể chi tiết về những ngày ở New York: tiếng còi báo động vang lên mỗi giờ, những con phố ngập khói bụi, và cảnh dân chúng tranh nhau chạy trốn qua các cây cầu bị phá hủy. Anh mô tả cảm giác bất lực khi bị cô lập trong căn hầm, chỉ có một chiếc radio cũ để nghe tin tức về các cuộc không kích. Maria bổ sung: “Khi nghe tin Alexander còn sống, tôi đã khóc vì mừng. Nhưng tôi lo anh ấy không qua nổi chuyến đi đến đây.” Nam gật đầu, ánh mắt cậu chuyển từ Alexander sang Maria, nhận ra sự căng thẳng trên khuôn mặt cô.

Thấy Alexander bắt đầu mệt, mí mắt anh khép lại, hơi thở chậm dần và đôi tay buông lỏng trên ga giường trắng, Nam ngỏ ý: “Anh Gilkes cần nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe. Cô Sharapova, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát để anh ấy thư giãn.” Maria, lo lắng cho Alexander nhưng cũng muốn trao đổi thêm với Nam về tình hình chiến tranh và các dự án kinh doanh, gật đầu. Cô nhẹ nhàng kéo tấm rèm lụa màu xanh nhạt quanh giường bệnh của Alexander, tạo một không gian kín đáo để anh chìm vào giấc ngủ. Rèm, được làm từ lụa nhập khẩu từ Trung Quốc, dày vừa đủ để cách âm nhẹ và che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, với những họa tiết hoa văn tinh tế ánh lên dưới ánh sáng đèn huỳnh quang.

Maria dẫn Nam sang giường bệnh trống kế bên, cách khoảng ba mét, được ngăn cách bằng một tấm rèm cotton màu trắng dày, dài đến sàn, tạo cảm giác như một căn phòng nhỏ trong khu VIP yên tĩnh. Giường bệnh trống được phủ ga trắng tinh, được giặt sạch và phẳng phiu, cạnh đó là một tủ y tế nhỏ bằng thép không gỉ chứa dụng cụ vô trùng như găng tay y tế, băng gạc, và ống tiêm. Một bình hoa cúc vàng rực rỡ được đặt trên tủ, tỏa hương thơm nhẹ, mang lại chút ấm áp trong không gian lạnh lẽo của bệnh viện. Ánh sáng từ đèn huỳnh quang trên trần dịu nhẹ, chiếu lên khuôn mặt Maria, làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi môi hồng tự nhiên, và đôi mắt xanh biếc đang đẫm nỗi lo.

Maria bắt đầu kể chi tiết về những trải nghiệm kinh hoàng của Alexander: “Anh ấy kể rằng ở New York, các tòa nhà cao tầng bị tên lửa Trung Quốc phá hủy. Tòa Plaza, nơi anh ấy trốn, rung chuyển mỗi khi bom nổ gần đó. Anh ấy phải chia sẻ thức ăn với những người lạ trong hầm, chỉ có vài gói bánh quy, một lon thịt bò, và hai chai nước lọc trong ba ngày. Khi lực lượng an ninh Mỹ lục soát khu vực, họ nghi ngờ anh ấy là gián điệp vì mang hộ chiếu Anh. Alexander phải trốn dưới một đống thùng gỗ, nằm im trong bóng tối hàng giờ để thoát thân.” Giọng Maria run rẩy, đôi tay cô siết chặt nhau, móng tay sơn màu nude cắm nhẹ vào lòng bàn tay, để lại những vết hằn đỏ nhạt. Cô tiếp tục: “Khi đội đặc nhiệm của ngài liên lạc với anh ấy, tôi đã cầu nguyện mỗi đêm để anh ấy sống sót qua chuyến đi. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ mất anh ấy.”

Nam, cảm nhận được nỗi đau và sự căng thẳng của Maria, bước đến gần, đặt đôi tay chắc khỏe lên vai cô, cảm nhận sự mềm mại của áo len cashmere dưới đầu ngón tay. “Cô Sharapova, anh ấy đã an toàn. Triều Tiên là pháo đài bất khả xâm phạm. Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại cô hay anh ấy.” Cậu kéo cô vào lòng, ôm chặt, cảm nhận nhịp tim gấp gáp của cô qua lớp áo len, mùi nước hoa Chanel No. 5 thoang thoảng từ cổ cô hòa lẫn với hơi ấm cơ thể. Maria, đôi mắt ngân ngấn nước, ngẩng lên nhìn Nam, ánh mắt vừa cảm kích vừa phức tạp, như thể cô đang đấu tranh giữa lòng trung thành với Alexander và sự thu hút không thể phủ nhận đối với Nam.

Không khí giữa họ dần trở nên ám muội, không gian kín đáo của tấm rèm trắng như một thế giới riêng, cách biệt với bệnh viện tĩnh lặng. Nam, ánh mắt tối lại bởi dục vọng, cúi xuống hôn Maria, môi cậu chạm vào môi cô, chậm rãi nhưng đầy khao khát, cảm nhận vị ngọt từ son môi hồng nhạt của cô. Nụ hôn kéo dài, môi họ hòa quyện, lưỡi Nam lướt nhẹ, khơi dậy sự thân mật quen thuộc từ những lần trước. Maria, thoáng do dự, đáp lại, đôi tay cô vòng qua cổ Nam, ngón tay lùa vào mái tóc đen dày của cậu, kéo cậu gần hơn, móng tay cọ nhẹ vào da đầu cậu, tạo cảm giác tê dại. Nam cởi áo len cashmere của Maria, chậm rãi kéo nó qua đầu cô, để lộ áo lót ren trắng ôm sát ngực, làm nổi bật đường cong đầy đặn của cô. Tay cậu lướt xuống, mở khóa quần jeans xanh đậm, kéo xuống để lộ quần lót lụa trắng mỏng manh, rồi nhẹ nhàng kích thích vùng âm đạo, ngón tay di chuyển chậm rãi nhưng đầy chủ ý, khiến Maria rên khẽ, hơi thở cô trở nên gấp gáp, đôi mắt xanh biếc nửa khép lại trong khoái cảm.

Maria, không chịu thua, kéo khóa quần Nam, để lộ dương vật đã cương cứng qua lớp quần lót đen. Cô mơn trớn cậu, tay phải siết nhẹ, di chuyển lên xuống với nhịp điệu chậm rãi, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch nhưng đầy đam mê. “Chủ tịch Nam, anh luôn làm mọi thứ trở nên nguy hiểm,” cô thì thầm, giọng khàn khàn, hơi thở nóng ấm phả vào cổ cậu. Nam mỉm cười, ánh mắt cháy bỏng: “Cô Sharapova, cô cũng không kém phần táo bạo.” Họ di chuyển lên giường bệnh trống, Nam cởi bỏ hoàn toàn quần jeans và quần lót của Maria, để lộ cơ thể săn chắc, làn da trắng mịn với những đường cong hoàn hảo từ những năm tháng thi đấu quần vợt. Maria kéo áo vest và sơ mi của Nam ra, để lộ cơ ngực rắn chắc, cơ bụng săn gọn, và những vết sẹo mờ từ những ngày huấn luyện khắc nghiệt. Cô lướt tay qua ngực cậu, móng tay cào nhẹ, để lại những vệt đỏ nhạt trên da.

Nam đặt Maria nằm xuống ga giường trắng, ánh sáng huỳnh quang chiếu lên cơ thể cô, làm nổi bật làn da mịn màng như sứ. Cậu cúi xuống, hôn lên cổ cô, lướt xuống ngực, môi chạm vào núm vú qua lớp ren, khiến Maria cong người, rên nhỏ, đôi tay siết chặt ga giường. Nam cởi áo lót của cô, để lộ ngực đầy đặn, rồi tiếp tục hôn xuống bụng, lưỡi cậu lướt qua vùng rốn, khiến Maria run lên vì khoái cảm. Tay cậu mơn trớn vùng âm đạo, ngón tay trượt vào lồn cô, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm áp, di chuyển chậm rãi để kích thích từng điểm nhạy cảm. Maria, không kìm được, kéo quần lót của Nam xuống, nắm lấy dương vật cậu, sục mạnh hơn, ngón tay cô siết chặt, tạo áp lực vừa đủ để khiến Nam thở gấp, ánh mắt cậu tối lại bởi dục vọng mãnh liệt.

Họ hòa quyện, Nam quỳ trên giường, nâng hông Maria lên, nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc chậm rãi nhưng sâu, cảm nhận cơ thể cô co bóp quanh cậu. Maria, hơi thở gấp gáp, ôm chặt vai Nam, móng tay cắm sâu vào da cậu, để lại những vết đỏ. “Nam… chậm lại… chúng ta không thể để ai nghe thấy,” cô thì thầm, giọng run rẩy, nhưng cơ thể cô lại di chuyển theo nhịp của cậu, hông cô nâng lên để đáp ứng. Nam tăng tốc, từng cú thúc trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn kiểm soát để giữ im lặng, tiếng ga giường khẽ cọ xát hòa lẫn với tiếng máy điều hòa và tiếng rèm lụa lay động nhẹ. Maria rên khẽ, cố kìm nén, đôi mắt xanh biếc nhắm chặt, cơ thể cô run lên khi đạt cực khoái lần đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào ngực Nam. Cậu tiếp tục, tay trái giữ hông cô, tay phải kích thích núm vú, khiến Maria đạt cực khoái lần nữa, cơ thể cô cong lên, đôi chân dài quấn quanh hông cậu, kéo cậu sâu hơn.

Nam, cảm nhận khoái cảm dâng trào, chậm lại để kéo dài khoảnh khắc, môi cậu hôn lên môi Maria, lưỡi họ quấn lấy nhau, tạo nên một nụ hôn ướt át và đầy đam mê. Maria, lấy lại chủ động, đẩy Nam nằm xuống giường, trèo lên người cậu, để dương vật cậu trượt vào lồn cô một lần nữa. Cô di chuyển hông, nhịp nhàng và đầy kiểm soát, như một vũ điệu chậm rãi, ánh mắt cô khóa chặt vào mắt Nam, lấp lánh dục vọng và sự táo bạo. Nam, tay siết chặt hông cô, đáp ứng nhịp điệu, cảm nhận sự ấm áp và chặt chẽ của cô bao bọc quanh mình. Họ đạt cực khoái cùng lúc, Maria cắn môi để kìm tiếng rên, cơ thể cô run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán, trong khi Nam thở hổn hển, ánh mắt vẫn cháy bỏng khi nhìn cô.

Sau khoảnh khắc đỉnh điểm, cả hai nằm xuống giường, thở gấp, cơ thể lấm tấm mồ hôi, ánh sáng huỳnh quang chiếu lên làn da trắng mịn của Maria và cơ ngực săn chắc của Nam. Họ ôm nhau, Nam vẫn để dương vật ngâm trong lồn Maria, cảm nhận sự ấm áp và co bóp nhẹ nhàng của cô, như thể không muốn rời xa. Maria, đầu tựa vào ngực Nam, thì thầm: “Nam, chúng ta không nên làm thế này… nhưng tôi không thể dừng lại.” Nam hôn lên trán cô, giọng trầm: “Cô Sharapova, chỉ cần cô ở đây, tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô.”

Đột nhiên, giọng Alexander vang lên từ phía giường bên, yếu ớt nhưng đầy lo lắng, cắt ngang khoảnh khắc thân mật: “Maria? Em đâu rồi? Maria, em ở đâu?” Tiếng gọi của anh, dù khàn khàn, vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của khu VIP, khiến Maria giật mình, cơ thể cô cứng lại. Cô vội vàng ngồi dậy, mái tóc vàng rối tung, vài lọn tóc dính vào trán vì mồ hôi. “Tôi phải quay lại ngay,” cô thì thầm với Nam, giọng hốt hoảng, ánh mắt vừa lo lắng vừa vương vấn dục vọng. Cô nhanh chóng mặc lại quần lót lụa trắng, kéo quần jeans lên, và khoác áo len cashmere, dùng tay vuốt tóc để chỉnh trang trong vài giây, cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh dù tim cô đập thình thịch.

Nam, ánh mắt tiếc nuối nhưng không nói gì, nhanh chóng mặc lại quần lót, quần tây, sơ mi, và vest, kéo khóa quần và chỉnh lại cà vạt, trở lại vẻ ngoài chỉn chu của một lãnh đạo. Nhân lúc Alexander vẫn còn mơ màng, gọi tên Maria trong trạng thái nửa tỉnh, Nam lặng lẽ kéo tấm rèm trắng, bước ra hành lang bệnh viện. Đội vệ binh, đứng thẳng như tượng ở cuối hành lang, mặc quân phục đen với phù hiệu đỏ, không chút nghi ngờ, cúi đầu chào khi thấy cậu. Nam ra hiệu cho họ hộ tống mình rời khỏi bệnh viện, bước lên một chiếc xe bọc thép Mercedes-Benz đen bóng, được trang bị kính chống đạn và lốp chống thủng. Xe lướt qua các con phố Bình Nhưỡng, nơi ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên các tòa nhà bê tông, mang theo bí mật của khoảnh khắc vừa xảy ra trong bệnh viện.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...