Dục Vọng và Quyền Lực
[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f62754769495361645144656878413d3d2d313536323039373430312e313835346463373234623261393232633731313335333233303638342e6a7067.webp]
Vào tối ngày 12 tháng 7 năm 2017, tư dinh Ryongsong ở Bình Nhưỡng chìm trong một không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió hè nhẹ nhàng lùa qua những tán cây thông cổ thụ ngoài khuôn viên, mang theo hương thơm nhựa thông hòa quyện với hơi lạnh của màn đêm. Tư dinh, một công trình kiến trúc đồ sộ từ thời Kim Il-sung, được xây dựng với những bức tường đá cẩm thạch trắng lấp lánh dưới ánh đèn, sàn gỗ mun bóng loáng trải dài qua các hành lang rộng lớn, và những bức tranh sơn dầu khắc họa lịch sử cách mạng Triều Tiên treo trên tường, như những chứng nhân thầm lặng của thời gian. Ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần hành lang chiếu xuống, tạo nên một không gian vừa xa hoa vừa nặng nề, như thể phản ánh những áp lực đang đè nặng lên vai Nam, người lãnh đạo trẻ tuổi của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên.
Nam, vừa trở về từ sân quần vợt tại tư dinh, nơi cậu đã trải qua một trận đấu đầy kích thích với Maria Sharapova, bước vào phòng ngủ chính với tâm trạng rối bời. Bộ vest đen với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, biểu tượng quyền lực của cậu, đã được thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, ôm sát cơ thể rắn chắc, để lộ những đường nét cơ bắp săn chắc sau những năm tháng rèn luyện. Quần tây đen đơn giản nhưng được cắt may tinh tế tôn lên dáng người cao lớn của cậu. Ánh mắt Nam lộ rõ sự căng thẳng, như thể gánh nặng từ chiến tranh Mỹ-Trung, cấm vận quốc tế, và mối quan hệ phức tạp với Maria đang kéo cậu vào một vòng xoáy không lối thoát.
Căn phòng ngủ chính, nơi từng là tổ ấm của Nam và Ri Sol-ju, được trang trí với sự xa hoa nhưng không phô trương. Chiếc giường lớn, phủ chăn lụa đỏ thẫm thêu hoa văn tinh xảo, nằm giữa căn phòng, với những chiếc gối lụa trắng xếp ngay ngắn. Rèm cửa dày màu vàng kim, được kéo một nửa, để lộ ánh trăng len qua cửa sổ, chiếu lên sàn gỗ mun lấp lánh. Một bức ảnh cưới của Nam và Ri Sol-ju, lồng trong khung vàng chạm khắc tinh xảo, đặt trên một chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, là tâm điểm của căn phòng. Trong ảnh, Sol-ju mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao, còn Nam, khi đó là một sinh viên đầy lý tưởng, ôm cô với niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, bức ảnh ấy dường như chỉ là một ký ức xa xôi, khiến lòng Nam đau nhói mỗi khi nhìn vào.
Ri Sol-ju, người vợ mà Nam đã liều mạng cứu về từ Bắc Kinh, ngồi trên mép giường, mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng manh, ôm sát cơ thể thanh mảnh của cô. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, từng lọn tóc óng mượt phản chiếu ánh đèn, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ nhưng xa cách. Khuôn mặt thanh tú của cô, từng là biểu tượng của sự đoan trang khi cô xuất hiện bên Kim Jong-un trong các sự kiện công khai, giờ đây mang một vẻ mệt mỏi, với những đường nét phờ phạc và đôi mắt như ẩn chứa một câu chuyện đau thương chưa từng được kể. Sự thay đổi của Sol-ju sau thời gian bị giam giữ ở Bắc Kinh khiến Nam không khỏi bất an. Cậu từng yêu cô vì sự dịu dàng, vì giọng hát ngọt ngào khi cô còn là ca sĩ trong dàn nhạc Unhasu, nhưng giờ đây, cô dường như là một người phụ nữ khác, đầy dục vọng và bí ẩn.
Nam bước đến gần giường, ngồi xuống cạnh Sol-ju, gọi khẽ: “Sol-ju, chị có mệt không?” Giọng cậu trầm ấm, đầy cảm xúc, như thể muốn kéo cô trở lại những ngày tháng cũ, khi họ còn là một gia đình hạnh phúc bên Kim Ju-ae. “Hôm nay Ju-ae vui lắm khi được ở bên chị. Cô bé kể với tôi cả ngày về mẹ, về việc chị đọc truyện cho con nghe.” Sol-ju mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười không chạm đến mắt cô, như thể tâm hồn cô đang ở một nơi rất xa. “Tôi ổn, Nam,” cô đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng mang một chút lạnh lùng, như thể có một bức tường vô hình giữa hai người. “Chỉ là… tôi cần thời gian để thích nghi lại với mọi thứ. Bắc Kinh… đã thay đổi nhiều thứ.” Nam gật đầu, tay chạm nhẹ vào tay cô, cảm nhận sự run rẩy nhẹ qua từng ngón tay, nhưng sự ấm áp quen thuộc dường như đã biến mất.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, như thể cả hai đều đang cố gắng lấp đầy khoảng trống của những tháng ngày xa cách, nhưng sự im lặng ngột ngạt chỉ khiến mọi thứ thêm nặng nề. Ri Sol-ju, như muốn phá vỡ bức tường vô hình ấy, đứng dậy, đôi chân trần chạm nhẹ lên tấm thảm lông dày màu đỏ thẫm, mỗi bước đi đều toát lên một sự quyến rũ khó cưỡng, như một vũ điệu chậm rãi đầy mê hoặc. Cô bước chậm rãi về phía Nam, ánh mắt lấp lánh một sự dục vọng khác lạ, không còn là Sol-ju dịu dàng mà cậu từng yêu. Cô quỳ xuống trước Nam, đôi tay mềm mại nhưng đầy quyết tâm kéo khóa quần cậu, những ngón tay thon dài lướt nhẹ qua lớp vải, chạm vào dương vật cậu với sự nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ. Nam rùng mình, cảm giác như một dòng điện chạy qua cơ thể, trái tim cậu đập mạnh khi cô nhìn lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mang một vẻ hoang dại, như thể thời gian ở Bắc Kinh đã đánh thức một phần sâu kín, bản năng trong cô.
Sol-ju cúi xuống, đôi môi ấm áp, mềm mại bao lấy dương vật cậu, từng chuyển động chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng đầy kích thích, như một vũ điệu nhục dục được tính toán tỉ mỉ. Lưỡi cô lướt nhẹ, tạo nên những cảm giác mãnh liệt, khiến Nam rên khẽ, tay cậu vô thức nắm chặt mép giường, móng tay cào nhẹ vào lớp gỗ mun, tạo ra những âm thanh nhỏ trong không gian tĩnh lặng. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng, cơ thể căng cứng dưới sự kích thích kéo dài. Sol-ju tiếp tục, mỗi nhịp của cô đều được kiểm soát, như thể cô muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn khiến Nam đắm chìm trong khoái cảm. Cô dùng tay vuốt nhẹ, kết hợp với môi và lưỡi, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi nhưng mãnh liệt, khiến Nam không thể kìm nén. Sau vài phút, Nam đạt cực khoái, xuất tinh vào miệng Sol-ju, hơi thở cậu nặng nhọc, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm. Sol-ju nuốt sạch, lau môi bằng mu bàn tay, ánh mắt không rời khỏi Nam, một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi cô, như thể cô đang thách thức cậu, muốn đẩy ranh giới của sự gần gũi này xa hơn nữa.
Cô đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ chiếc váy ngủ lụa trắng, để nó trượt xuống sàn gỗ mun, tạo thành một vệt lụa trắng mềm mại dưới ánh đèn. Cơ thể thanh mảnh nhưng đầy quyến rũ của cô lộ ra, làn da trắng mịn lấp lánh như ngọc trai, bộ ngực đầy đặn với núm vú hồng nhạt, vòng eo thon nhỏ, và đôi chân dài mượt mà từ thời cô còn là ca sĩ trong dàn nhạc Unhasu. Mỗi đường cong trên cơ thể cô đều hoàn hảo, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng ánh mắt cô lại mang một sự dục vọng hoang dại, khác xa với hình ảnh đoan trang mà Nam từng yêu. Sol-ju bước đến gần Nam, kéo cậu đứng dậy, cởi bỏ áo sơ mi trắng của cậu, từng chiếc cúc được tháo chậm rãi, để lộ lồng ngực rộng và cơ bắp săn chắc. Cô kéo quần tây của cậu xuống, để lộ cơ thể rắn chắc, lấm tấm mồ hôi sau một ngày dài, với những đường nét mạnh mẽ nhưng đầy cuốn hút.
Sol-ju đẩy Nam xuống giường, ánh mắt cô như thiêu đốt, đầy dục vọng và bản năng. Cô trèo lên người cậu, ngồi lên dương vật cậu, dẫn dắt nhịp điệu với sự chậm rãi nhưng cuồng nhiệt. Cô đặt tay lên ngực Nam, móng tay cào nhẹ lên da thịt, để lại những vết đỏ mờ, như một dấu ấn của sự chiếm hữu. Mỗi chuyển động của cô đều được kiểm soát, như một vũ điệu nhục dục kéo dài, khiến Nam cảm nhận từng giây khoái cảm. Cô rên rỉ, tiếng thở gấp gáp vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, cơ thể cô cong lên mỗi khi Nam thúc sâu vào lồn cô, từng nhịp chậm rãi nhưng mạnh mẽ, như muốn kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận.
Nam đưa tay lên, chạm vào bộ ngực của Sol-ju, vân vê núm vú khiến cô rên lớn hơn, cơ thể cô run lên vì khoái cảm. Cậu hôn lên cổ cô, lưỡi lướt nhẹ trên làn da mịn màng, cảm nhận mùi hương nước hoa nhè nhẹ mà cô vẫn thường dùng – một mùi hương hoa nhài dịu dàng nhưng giờ đây hòa quyện với hơi ấm của cơ thể cô. Nam di chuyển tay xuống, vuốt ve vùng eo thon, rồi lướt xuống vùng âm đạo, kích thích nhẹ nhàng, khiến Sol-ju thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng. Mỗi cú thúc của cậu đều chậm rãi, kéo dài, như muốn tận hưởng từng khoảnh khắc, nhưng Sol-ju dường như đòi hỏi nhiều hơn, cơ thể cô chuyển động nhanh hơn, như thể không thể thỏa mãn với nhịp điệu của Nam. Cô siết chặt vai cậu, móng tay cắm sâu vào da thịt, tạo nên những vết xước nhỏ, như một biểu hiện của sự cuồng nhiệt.
Cả hai đạt cực khoái nhiều lần, cơ thể hòa quyện trong ánh đèn mờ ảo, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở gấp gáp hòa lẫn với nhau. Nam cảm nhận được sự mãnh liệt trong Sol-ju, nhưng cũng nhận ra một khoảng cách vô hình – cô không còn là người vợ dịu dàng mà cậu từng yêu, mà là một người phụ nữ đầy bản năng, như thể thời gian ở Bắc Kinh đã biến đổi cô hoàn toàn. Sau lần cuối, Sol-ju nằm xuống cạnh Nam, hơi thở vẫn nặng nhọc, cơ thể cô áp sát cậu, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, như thể cô đang cố che giấu một nỗi đau sâu sắc. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng thở hòa quyện với tiếng gió nhẹ lùa qua cửa sổ, như một bản nhạc buồn trong đêm.
Trong không gian yên tĩnh sau khoảnh khắc thân mật, ánh đèn từ chiếc đèn ngủ bằng sứ trắng trên bàn đầu giường chiếu lên bức tường, tạo những bóng hình mờ ảo, như phản ánh sự rạn nứt trong mối quan hệ của Nam và Sol-ju. Ri Sol-ju, nằm cạnh Nam, quay sang cậu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, như thể một cơn bão cảm xúc đã được kìm nén quá lâu giờ đây bùng nổ. “Nam,” cô nói, giọng run run, đôi môi mím chặt để ngăn nước mắt, “anh đã có người khác, đúng không?” Nam, giật mình trước câu hỏi bất ngờ, ngồi bật dậy, trái tim như bị bóp nghẹt. “Sol-ju, sao chị lại nói vậy?” cậu đáp, giọng đầy hoảng loạn, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu lăn trên trán. “Tôi chỉ có mình chị và Ju-ae. Tất cả những gì tôi làm, từ việc bắt Tập Minh Trạch, đối đầu với Trung Quốc, đến việc thống nhất bán đảo, là để mang chị về bên tôi. Làm sao chị có thể nghĩ tôi phản bội chị?”
Nhưng Sol-ju lắc đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, đôi môi run rẩy như không thể kìm nén thêm. “Đừng nói dối tôi, Nam,” cô nói, giọng nghẹn ngào, như thể mỗi lời nói đều là một nhát dao đâm vào tim. “Chiều nay, khi tôi dẫn Ju-ae đi dạo trong khuôn viên tư dinh, tôi đã nhìn qua cửa sổ căn phòng nhỏ cạnh sân quần vợt. Tôi thấy anh… anh quan hệ với một người phụ nữ Nga, cao lớn, tóc vàng, mặc đồ thể thao bó sát. Cô ta có dáng vẻ của một vận động viên, với cơ thể săn chắc, đôi chân dài, và mái tóc vàng óng ánh dưới ánh nắng. Anh ôm cô ta, hôn cô ta, và… làm những chuyện mà anh từng làm với tôi. Anh nghĩ tôi không nhận ra sao? Anh nghĩ tôi mù hay sao?” Sol-ju siết chặt tấm chăn lụa, khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt đầy đau đớn và phẫn uất, như thể cả thế giới của cô đã sụp đổ.
Nam, sững sờ, nhận ra rằng Sol-ju đã chứng kiến cảnh cậu và Maria Sharapova trong căn phòng cạnh sân quần vợt, nhưng cô không biết người phụ nữ đó là Maria Sharapova, ngôi sao quần vợt nổi tiếng thế giới. “Sol-ju, nghe tôi,” Nam cố gắng giải thích, giọng đầy tuyệt vọng, tay nắm chặt tay cô, cảm nhận sự run rẩy của cô qua từng ngón tay. “Đó chỉ là một khoảnh khắc mất kiểm soát. Tôi đã liều mạng để cứu chị, đã đánh đổi mọi thứ – mạng sống, danh dự, và cả lương tâm của mình – để mang chị về với Ju-ae. Tôi yêu chị, tôi thề! Người phụ nữ đó… cô ấy chỉ là một đối tác kinh doanh, một tai nạn trong lúc tôi bị áp lực từ chiến tranh và trách nhiệm. Chị phải tin tôi!” Nhưng Sol-ju rút tay lại, ánh mắt cô như đóng băng, không muốn nghe thêm. “Anh đã phản bội tôi, Nam,” cô nói, giọng vỡ vụn, nước mắt chảy thành dòng, làm ướt cả tấm chăn lụa. “Tôi không còn là người phụ nữ anh từng yêu, tôi biết điều đó. Bắc Kinh đã thay đổi tôi, khiến tôi trở thành một người khác, một người mà chính tôi cũng không nhận ra. Nhưng tôi không thể sống với một người chồng phản bội. Tôi đã chịu đủ đau khổ, đủ nhục nhã, đủ tổn thương. Anh đã đâm một nhát dao vào tim tôi, Nam.”
Sol-ju đứng dậy, nước mắt tuôn rơi như suối, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây méo mó vì đau đớn. Cô bước nhanh ra khỏi phòng, đôi chân trần run rẩy trên sàn gỗ lạnh giá, tiếng nức nở của cô vang vọng trong hành lang dài, như một bản nhạc buồn lạc lõng trong đêm. Cô vào phòng của Kim Ju-ae, nơi cô bé đang ngủ yên trên chiếc giường nhỏ, ôm chặt con búp bê vải mà Nam tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ ba. Ánh trăng len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của Ju-ae, với đôi má hồng và hàng mi dài khép chặt, khiến Sol-ju càng thêm đau lòng. Cô nhẹ nhàng lay con dậy, thì thầm: “Ju-ae, dậy nào, con yêu. Mẹ đưa con đi.”
Kim Ju-ae, ngái ngủ, mở mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, giọng nhỏ nhẹ, ngây thơ: “Mẹ ơi, đi đâu vậy? Đã khuya rồi mà. Con muốn ở với bố.” Sol-ju, cố kìm nước mắt, hôn lên trán con, mái tóc rối bù của cô bé cọ vào má cô, mang lại chút hơi ấm trong cái lạnh của đêm. “Mẹ đưa con đến một nơi an toàn, Ju-ae,” cô nói, giọng nghẹn ngào, như thể mỗi lời nói đều khiến cô đau đớn hơn. “Đừng lo, mẹ sẽ luôn ở bên con, con yêu.” Cô mặc cho Ju-ae một chiếc áo khoác len màu xanh dương, đôi tay run rẩy cài từng chiếc cúc nhỏ, từng động tác đều chậm rãi, như thể cô đang cố kéo dài khoảnh khắc cuối cùng trong tư dinh. Cô bế Ju-ae lên, cơ thể nhỏ bé của cô bé áp sát vào lòng mẹ, đôi tay nhỏ ôm chặt cổ cô, khiến Sol-ju càng thêm xót xa.
Sol-ju, với đôi mắt đỏ hoe, thu dọn vài bộ quần áo của mình và Ju-ae vào một chiếc vali da màu đen, từng món đồ được xếp cẩn thận nhưng đầy vội vã. Cô lấy chiếc váy trắng mà Nam từng tặng cô trong ngày cưới, vuốt nhẹ nó, nước mắt rơi xuống lớp vải, như một lời tạm biệt với quá khứ. Cô không quên lấy con búp bê vải yêu thích của Ju-ae, đặt nó vào tay cô bé, như một cách để an ủi cả hai. Mỗi hành động của cô đều nặng nề, như thể cô đang từ bỏ một phần cuộc đời mình, từ bỏ tư dinh Ryongsong, nơi từng là tổ ấm của gia đình họ, nơi cô từng mơ về một tương lai hạnh phúc bên Nam và Ju-ae.
Cô bước ra khỏi phòng, bế Ju-ae, kéo vali lê trên sàn gỗ, tiếng bánh xe lăn tạo ra những âm thanh khô khốc trong hành lang vắng lặng, như một bản nhạc tiễn biệt. Ánh đèn từ những cột đèn ngoài khuôn viên chiếu lên bóng dáng của mẹ con Sol-ju, tạo thành những cái bóng dài, mờ ảo trên lối đi lát đá cẩm thạch. Một chiếc xe bọc thép, được vệ binh chuẩn bị theo lệnh của cô, đợi sẵn ngoài cổng, động cơ gầm nhẹ trong đêm tối, ánh đèn pha cắt ngang màn sương mỏng, tạo nên một khung cảnh lạnh lẽo và u ám. Nam, đứng ở hành lang, nhìn mẹ con Ri Sol-ju bước ra cửa chính của tư dinh. Sol-ju bế Ju-ae, vali kéo lê trên mặt đất tạo thành những vệt mờ trên lối đi lát đá. Ju-ae, ngái ngủ, nhìn về phía Nam, thì thầm: “Bố ơi, con sẽ gặp bố nữa không?” Lời nói của cô bé như một nhát dao xuyên qua tim Nam, khiến cậu nghẹn ngào, không thể đáp lại, đôi chân cậu như bị đóng băng, không thể bước tới.
Sol-ju siết chặt tay con, không cho cô bé quay lại, ánh mắt cô đầy đau đớn nhưng kiên quyết, như thể cô đã hạ quyết tâm rời bỏ tất cả. Cô bước lên xe, đặt Ju-ae vào ghế sau, vuốt nhẹ tóc con, thì thầm: “Ngủ đi, con yêu. Mẹ sẽ bảo vệ con.” Chiếc xe bọc thép khởi động, ánh đèn hậu đỏ rực dần xa, biến mất vào màn đêm dày đặc, hòa lẫn với tiếng gió và tiếng động cơ xa dần. Tư dinh Ryongsong, giờ đây chỉ còn lại Nam, đứng lặng ở cổng, ánh mắt trống rỗng, như thể một phần linh hồn của cậu đã rời đi cùng mẹ con Sol-ju.
