Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dục Vọng và Quyền Lực

Chương 51 : : Con đĩ dâm dục



[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f542d564f6d2d376f6a4c5a4564513d3d2d313536323039303036342e313835346132306331333266383833303733383735383630393934302e6a7067.webp]

Ngày 9 tháng 7 năm 2017, cảng Wonsan chìm trong một buổi sáng u ám, bầu trời xám xịt phủ đầy mây, phản ánh sự căng thẳng đang bao trùm bán đảo Triều Tiên và khu vực Đông Á. Gió biển thổi mạnh từ hướng đông bắc, mang theo hơi muối mặn nồng và tiếng sóng vỗ vào bờ đá, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng vừa ngột ngạt. Nam đứng trên bến tàu, trong bộ vest đen được may đo tinh xảo bởi một thợ may nổi tiếng ở Seoul, với vải len cao cấp nhập từ Ý, ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vẻ quyền lực của cậu. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, một ngôi sao vàng trên nền đỏ, lấp lánh trên ngực áo, biểu tượng của quyền lực tối cao mà Nam đã giành được sau bao năm đấu tranh và hy sinh. Đôi tay cậu siết chặt, lòng bàn tay ẩm ướt vì mồ hôi, ánh mắt sắc bén không rời khỏi đường chân trời, nơi một con tàu ngầm cải tiến của đội đặc nhiệm Triều Tiên đang từ từ nổi lên từ mặt nước xanh thẫm, gợn sóng lăn tăn dưới ánh nắng yếu ớt.

Chiến dịch trao đổi Tập Minh Trạch lấy Ri Sol-ju tại Thiên Tân, Trung Quốc, là một kỳ công của đội đặc nhiệm Triều Tiên, được dẫn dắt bởi đại tá Choe Yong-min, một sĩ quan dày dạn kinh nghiệm với mái tóc muối tiêu và ánh mắt lạnh lùng. Tàu ngầm, được sơn màu xám thép để tránh radar của Mỹ và Trung Quốc, là sản phẩm hợp tác với Nga, trang bị động cơ không tiếng ồn, hệ thống định vị GPS tiên tiến, và thiết bị liên lạc mã hóa sử dụng công nghệ quantum để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Con tàu, dài 70 mét, được thiết kế với lớp vỏ chống sonar, có thể lặn sâu 300 mét và hoạt động liên tục trong 30 ngày mà không cần tiếp nhiên liệu. Khi nó cập bến, một cầu thang thép được hạ xuống, kêu lên những âm thanh kim loại khô khốc, và Ri Sol-ju xuất hiện, bước xuống với dáng đi chậm rãi, như thể mỗi bước chân đều mang theo gánh nặng của những tháng ngày bị giam cầm.

Ri Sol-ju, khoảng 28 tuổi, vẫn giữ được vẻ thanh tao vốn có của một phu nhân Triều Tiên từng là biểu tượng quốc gia. Cô mặc một chiếc áo dài hanbok truyền thống màu xanh ngọc bích, được may từ lụa cao cấp nhập từ Tô Châu, Trung Quốc, với những đường thêu hoa văn chim hạc tinh xảo, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh mảnh nhưng quyến rũ. Mái tóc đen dài của cô, bóng mượt như tơ, xõa xuống vai, được buộc lỏng bằng một dải lụa trắng, khẽ bay trong gió biển, tạo nên một hình ảnh vừa thanh thoát vừa u buồn. Khuôn mặt cô vẫn đẹp như một bức tranh cổ điển, với đôi mắt to, hàng mi cong tự nhiên, và làn da trắng mịn không tì vết, nhưng ánh mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi và một nỗi buồn sâu thẳm, như thể những tháng ngày bị giam giữ ở Bắc Kinh đã khắc sâu những vết sẹo vô hình vào tâm hồn cô. Một chiếc vòng cổ ngọc trai nhỏ, món quà cưới từ Nam, lấp lánh trên cổ cô, như một ký ức mờ nhạt về những ngày hạnh phúc đã qua.

Kim Ju-ae, cô bé 4 tuổi, đứng bên cạnh Nam, mặc một chiếc váy hồng phấn được may tỉ mỉ bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ở Seoul, với những đường viền ren trắng và một chiếc nơ lớn trên lưng. Cô bé nắm chặt tay Nam, đôi mắt to tròn lấp lánh, reo lên với giọng trong trẻo: “Mẹ! Mẹ về rồi!” Ju-ae lao vào lòng Ri Sol-ju, ôm chặt lấy mẹ, khuôn mặt nhỏ bé áp sát vào ngực cô, nước mắt lấp lánh trên gò má hồng hào, tạo nên một hình ảnh vừa xúc động vừa đau lòng. Nam, không kìm được cảm xúc, bước đến, vòng tay ôm lấy cả hai, tạo thành một vòng tròn gia đình mà cậu đã mơ ước trong suốt những tháng ngày dài đằng đẵng. “Sol-ju, chị đã trở về,” cậu thì thầm, giọng run run vì xúc động, đôi mắt lấp lánh ánh nước khi nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ cậu yêu. “Tôi đã hứa sẽ mang chị về, và tôi đã làm được. Không gì có thể chia cắt chúng ta nữa.”

Ri Sol-ju mỉm cười yếu ớt, đôi tay mảnh mai đặt lên vai Nam, nhưng cái ôm của cô thiếu đi sự nồng ấm mà cậu từng cảm nhận trong những ngày tháng hạnh phúc ở Bình Nhưỡng, trước khi cô bị Tập Cận Bình bắt giữ như một con bài chính trị trong cuộc chơi quyền lực quốc tế. Ánh mắt cô lướt qua Nam, như nhìn vào một khoảng không vô định, khiến cậu cảm thấy một sự xa cách khó tả. “Nam, cảm ơn anh,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng, như thể tâm hồn cô đang bị giam cầm ở một nơi mà Nam không thể chạm tới. Cô vuốt tóc Ju-ae, mỉm cười với cô bé, nhưng ánh mắt cô vẫn mang một vẻ xa xôi, như thể cô đang cố che giấu một bí mật đau đớn.

Nam dẫn Ri Sol-ju và Ju-ae lên một chiếc xe bọc thép màu đen, được hộ tống bởi một đoàn xe quân sự với 12 vệ binh tinh nhuệ, mặc đồng phục xanh đậm, đội mũ beret đỏ, và mang súng trường K2 do Hàn Quốc sản xuất, gác ngang ngực với tư thế sẵn sàng chiến đấu. Con đường từ Wonsan đến tư dinh Ryongsong uốn lượn qua những ngọn đồi xanh mướt, nơi những cánh đồng lúa trải dài dưới ánh nắng yếu ớt, và những ngôi làng nhỏ với mái ngói truyền thống xen lẫn các tòa nhà hiện đại, dấu hiệu của sự thống nhất bán đảo dưới sự lãnh đạo của Nam. Trong xe, Nam nắm tay Sol-ju suốt hành trình, cảm nhận sự mềm mại nhưng lạnh lẽo của bàn tay cô. Ju-ae, ngồi giữa hai người, líu lo kể về những ngày chờ mẹ, từ việc vẽ tranh ở trường mẫu giáo đến những lần chơi với Nam trong khu vườn của tư dinh. Sol-ju lắng nghe, mỉm cười, vuốt tóc cô bé, nhưng cô ít nói, ánh mắt thường hướng ra cửa sổ, như đang chìm vào những ký ức đau buồn. Nam, dù cố gạt đi cảm giác bất an, không thể không nhận thấy sự thay đổi trong cô.

Tại tư dinh Ryongsong, một biệt thự rộng lớn nằm giữa một khu rừng thông bạt ngàn, với những hành lang lát đá cẩm thạch trắng nhập từ Ý, những bức tranh khắc họa lịch sử Triều Tiên treo trên tường, và khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ với những khóm hoa hồng đỏ thắm, đài phun nước lấp lánh dưới ánh nắng, và một hồ cá nhỏ đầy cá chép Nhật Bản, Nam đã chuẩn bị sẵn một căn phòng riêng cho Ri Sol-ju. Căn phòng, được thiết kế theo phong cách hiện đại pha lẫn truyền thống Triều Tiên, có sàn gỗ mun bóng loáng nhập từ Indonesia, rèm lụa đỏ thắm được thêu hoa văn rồng vàng, và một chiếc giường lớn với chăn lụa trắng thêu hoa văn chim hạc tinh xảo, mang phong cách hoàng gia. Trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh giường, Nam đặt một lọ hoa lan tím, loại hoa mà Sol-ju từng yêu thích trong những ngày họ còn ở bên nhau, khi cô thường đứng bên cửa sổ ở Bình Nhưỡng, ngắm hoa và hát những bài dân ca Triều Tiên. Một bức tranh lớn treo trên tường khắc họa hình ảnh bán đảo Triều Tiên thống nhất, với núi Baekdu ở phía bắc và đảo Jeju ở phía nam, như một lời nhắc nhở về sứ mệnh của Nam trong việc xây dựng một quốc gia hùng mạnh.

Nam dẫn Sol-ju vào phòng, ánh mắt đầy kỳ vọng khi chỉ vào lọ hoa lan. “Chị nghỉ ngơi đi, Sol-ju,” cậu nói, giọng trầm ấm nhưng xen chút lo lắng. “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ để chị cảm thấy như ở nhà. Ju-ae và tôi sẽ luôn ở bên chị, như trước đây.” Sol-ju gật đầu, ngồi xuống mép giường, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lướt qua căn phòng nhưng không dừng lại ở Nam. “Cảm ơn anh, Nam,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, gần như thì thầm, nhưng sự xa cách trong giọng nói khiến Nam cảm thấy như có một bức tường vô hình giữa hai người. Cậu đứng đó một lúc, muốn nói thêm, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười gượng, rời khỏi phòng để cô nghỉ ngơi, lòng nặng trĩu vì sự thay đổi không thể giải thích.

Đêm đó, sau khi dỗ Kim Ju-ae ngủ trong căn phòng riêng được trang trí với những bức tranh hoạt hình đầy màu sắc, một chiếc giường nhỏ hình công chúa với chăn lông hồng phấn, và một kệ sách đầy những câu chuyện cổ tích mà cô bé yêu thích, Nam dẫn Ri Sol-ju vào phòng ngủ chính của tư dinh. Căn phòng, rộng rãi và sang trọng, được chiếu sáng bởi một chiếc đèn chùm pha lê nhập từ Áo, phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, tạo nên một không gian ấm áp nhưng đầy căng thẳng, như thể cả hai đều đang đứng trước một ngã rẽ định mệnh. Trên tường, bức ảnh cưới của họ được treo trang trọng trong khung vàng, chụp từ những ngày tháng hạnh phúc ở Bình Nhưỡng, khi Nam còn là một sinh viên đầy hoài bão và Sol-ju là phu nhân thanh lịch của Triều Tiên, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tràn đầy tình yêu, tay trong tay dưới ánh nắng mùa xuân.

Nam đóng cửa, khóa lại bằng một cái chốt kim loại, tiếng kêu “cạch” vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng. Cậu bước đến gần Ri Sol-ju, ánh mắt lấp lánh sự khao khát sau thời gian dài xa cách, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. “Sol-ju, tôi đã mơ về khoảnh khắc này mỗi đêm,” cậu thì thầm, giọng trầm ấm nhưng run run vì xúc động. Cậu kéo cô vào lòng, đôi môi tìm đến môi cô trong một nụ hôn mãnh liệt, chậm rãi, như muốn xóa tan mọi đau khổ của những tháng ngày chia cắt. Đôi môi cậu nóng bỏng, hòa quyện với hơi thở của cô, tay cậu vuốt ve mái tóc đen dài, cảm nhận sự mềm mại như tơ lụa dưới những ngón tay.

Ri Sol-ju đáp lại nụ hôn, nhưng sự đáp ứng của cô khác lạ, không còn nét dịu dàng mà Nam từng quen thuộc từ những đêm họ ở bên nhau trong căn hộ nhỏ ở Bình Nhưỡng, nơi cô thường hát ru Ju-ae và thì thầm những lời yêu thương với cậu. Cô cởi bỏ chiếc áo dài hanbok, để lộ cơ thể quyến rũ với làn da trắng mịn như sứ, đường cong hoàn hảo từ những năm tháng được chăm sóc kỹ lưỡng khi còn là phu nhân Triều Tiên. Chiếc nội y lụa đen ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn, khiến Nam không thể rời mắt. Nhưng ánh mắt cô lóe lên một tia dục vọng mãnh liệt, gần như hung dữ, như thể cô không còn là người phụ nữ đoan trang mà cậu từng yêu, mà là một người bị chi phối bởi bản năng nguyên thủy, sẵn sàng bùng nổ trong cơn khát khao.

Nam, bị cuốn vào khoảnh khắc, cởi bỏ vest và áo sơ mi, để lộ cơ thể rắn chắc, với những cơ bắp săn chắc được rèn luyện qua những ngày tập luyện khắc nghiệt trong quân đội và những giờ chạy bộ dọc sông Taedong để giữ vững tinh thần lãnh đạo. Cậu kéo Sol-ju xuống giường, hôn lên cổ cô, môi lướt chậm rãi xuống xương quai xanh, rồi đến ngực, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm qua lớp nội y mỏng. Tay cậu lướt xuống vùng âm đạo, chạm vào lớp lụa ẩm ướt, khiến cô run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp. “Anh muốn em, Sol-ju,” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đầy dục vọng. “Em vẫn là của anh, như ngày đầu chúng ta gặp nhau.” Sol-ju, ánh mắt lóe lên sự thách thức, đáp lại với giọng khàn khàn: “Thế thì làm đi, Nam. Làm em cảm nhận được anh, như thể không có ngày mai.”

Sự đòi hỏi của cô khiến Nam bất ngờ, nhưng cậu không dừng lại. Cậu cởi bỏ nội y của Sol-ju, để lộ cơ thể trần truồng, hoàn hảo như một bức tượng Hy Lạp, với làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Cậu hôn lên ngực cô, môi ngậm lấy núm vú, mút nhẹ rồi mạnh dần, khiến cô rên rỉ, tiếng rên không còn trong trẻo như trước mà tràn đầy sự cuồng nhiệt, như một lời mời gọi đầy bản năng. “Mạnh hơn đi, Nam,” cô thì thầm, giọng đầy kích thích. “Em muốn cảm nhận tất cả của anh, ngay bây giờ.” Nam, bị cuốn vào lời nói của cô, lướt tay xuống vùng bụng phẳng lì, rồi đến vùng âm đạo, ngón tay mơn trớn, cảm nhận sự ẩm ướt và hơi ấm, khiến Sol-ju cong người, rên rỉ lớn hơn, cơ thể run rẩy trong khoái cảm.

Cậu cởi bỏ quần, để lộ dương vật cương cứng, rồi chậm rãi nhấn vào lồn cô, từng cú thúc nhẹ nhàng nhưng sâu, như muốn kéo dài khoảnh khắc này. “Em chặt quá, Sol-ju,” Nam thì thầm, giọng đầy mê đắm. “Anh không thể chịu nổi khi ở trong em thế này.” Sol-ju, đáp lại với giọng khàn khàn: “Đừng dừng lại, Nam. Đẩy mạnh hơn, làm em tan chảy đi.” Cô siết chặt vai cậu, móng tay cào nhẹ lên da, tạo nên những vết đỏ mờ, hông cô nhấp nhô theo nhịp, hòa quyện với từng cú thúc của Nam. Cô rên rỉ dữ dội, đòi hỏi nhiều hơn, ánh mắt đầy thách thức: “Nhanh hơn, Nam. Em muốn anh làm em điên lên.” Sự cuồng nhiệt của cô, khác xa hình ảnh phu nhân đoan trang ngày xưa, khiến Nam vừa bị cuốn hút vừa bất an.

Nam tăng nhịp độ, nhưng vẫn giữ sự chậm rãi, muốn kéo dài khoảnh khắc này để cảm nhận từng chút hơi ấm của cô. Cả hai đạt cực khoái lần đầu, cơ thể run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán, tiếng rên của Sol-ju vang vọng trong căn phòng. Nhưng cô không dừng lại, kéo Nam gần hơn, thì thầm: “Tiếp tục đi, Nam. Em vẫn muốn anh, muốn nhiều hơn nữa.” Nam, dù cố gắng hết sức, cảm thấy không thể thỏa mãn được sự khao khát mãnh liệt của Sol-ju. Cô, sau mỗi lần cực khoái, vẫn tiếp tục đòi hỏi, ánh mắt như một vực thẳm không đáy, cơ thể chuyển động với sự hung dữ, như thể cô đã bị những tháng ngày giam cầm ở Bắc Kinh biến đổi thành một người xa lạ, bị dục vọng chi phối hoàn toàn.

Họ tiếp tục hàng giờ, qua nhiều lần cực khoái, với những tiếng rên và lời nói kích thích hòa quyện trong không gian. “Anh không thể ngừng muốn em, Sol-ju,” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, khi cậu cảm nhận cơ thể cô siết chặt quanh mình. “Em là của anh, mãi mãi.” Sol-ju, đáp lại với giọng đầy dục vọng: “Thế thì chiếm lấy em, Nam. Làm em quên hết mọi thứ, chỉ còn anh.” Nhưng dù cả hai đắm chìm trong khoái cảm, Nam nhận ra rằng sự kết nối cảm xúc mà cậu từng có với Sol-ju đã không còn. Cô, với ánh mắt hung dữ và những lời nói đầy bản năng, không còn là người phụ nữ dịu dàng, đoan trang mà cậu từng yêu, mà là một người bị biến đổi, như thể những tháng ngày ở Bắc Kinh đã xóa bỏ phần hồn của cô.

Cuối cùng, khi cả hai kiệt sức, Nam nằm bên cạnh Sol-ju, thở hổn hển, ánh mắt đầy thất vọng. Cơ thể cô, lấm tấm mồ hôi, vẫn run nhẹ vì dư âm của khoảnh khắc vừa qua, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, như thể cô đã đánh mất chính mình. “Sol-ju, chị không còn là người mà tôi từng biết,” Nam thì thầm, giọng lạc đi, nhưng cô chỉ nhắm mắt, không đáp, hơi thở dần đều lại khi chìm vào giấc ngủ. Nam chỉnh trang quần áo, đứng dậy với bước chân nặng nề, rời khỏi phòng, để lại Sol-ju trong im lặng, lòng cậu trĩu nặng vì sự mất mát vô hình của người phụ nữ cậu từng yêu sâu sắc.

Trong khi đó, chiến tranh Mỹ-Trung bước vào giai đoạn khốc liệt nhất, biến Đông Á và Thái Bình Dương thành một chiến trường hỗn loạn, với khói lửa và sự tàn phá lan rộng. Trung Quốc, sau khi chịu thiệt hại nặng nề từ các cuộc không kích của Mỹ vào Bắc Kinh, Thượng Hải, và Quảng Châu, tổ chức một cuộc phản công quy mô lớn, được lên kế hoạch tỉ mỉ bởi Bộ Tổng tham mưu Quân Giải phóng Nhân dân dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Tập Cận Bình. Các lực lượng đặc nhiệm Trung Quốc, được huấn luyện tại các căn cứ bí mật ở Nội Mông, phối hợp với hải quân và không quân, đổ bộ vào các bang bờ Tây của Mỹ, nhắm vào các cảng chiến lược như Seattle, San Francisco, và Los Angeles. Cuộc tấn công vào cảng Long Beach, một trung tâm thương mại quan trọng của Mỹ, diễn ra vào rạng sáng ngày 8 tháng 7, khi ba tàu chiến Trung Quốc, bao gồm tàu khu trục Type 055 hiện đại, phóng hơn 50 tên lửa hành trình YJ-18, đánh chìm hàng chục tàu container và phá hủy các nhà kho chứa hàng hóa trị giá hàng tỷ USD. Hình ảnh khói lửa bốc lên từ cảng, với những container cháy rực và các cột khói đen cao hàng trăm mét, được truyền hình trực tiếp trên CNN và BBC, gây sốc cho công chúng Mỹ, với các tiêu đề như “Trung Quốc Đưa Chiến Tranh Đến Đất Mỹ” lan truyền trên các nền tảng như X, thu hút hàng triệu lượt xem và bình luận.

Trung Quốc triển khai tên lửa siêu thanh DF-21D, được mệnh danh là “sát thủ tàu sân bay,” để tấn công các tàu chiến của Hạm đội 7 Hải quân Mỹ ở Thái Bình Dương. Một tàu khu trục Mỹ, USS John S. McCain, bị đánh chìm ngoài khơi Guam sau khi trúng hai tên lửa DF-21D, gây thiệt hại 300 thủy thủ và làm suy yếu nghiêm trọng khả năng kiểm soát biển của Mỹ ở khu vực. Các tàu sân bay Mỹ, như USS Ronald Reagan, buộc phải rút về căn cứ Yokosuka, Nhật Bản, để tránh các cuộc tấn công tiếp theo. Trung Quốc, tận dụng ưu thế, triển khai thêm các tàu ngầm Type 093, được trang bị ngư lôi dẫn đường, để phong tỏa các tuyến hàng hải ở Thái Bình Dương, cắt đứt nguồn cung dầu khí từ Trung Đông đến Mỹ.

Mỹ, không chịu khuất phục, đáp trả bằng các cuộc không kích quy mô lớn vào Thẩm Quyến, Hồng Kông, và các cơ sở quân sự ở Nội Mông, sử dụng máy bay ném bom tàng hình B-2 Spirit và tên lửa Tomahawk phóng từ các tàu ngầm lớp Virginia. Một cuộc không kích vào Trung tâm Thương mại Thế giới Thẩm Quyến, một biểu tượng kinh tế của Trung Quốc, phá hủy hoàn toàn tòa tháp 115 tầng, với mảnh vỡ kính và thép rơi vãi khắp khu vực, được truyền thông Trung Quốc như Global Times và Xinhua khai thác để khơi dậy tinh thần dân tộc. Hình ảnh những người dân Thẩm Quyến chạy trốn trong hoảng loạn, với khói đen bao phủ bầu trời, được lan truyền trên các mạng xã hội, làm gia tăng sự phẫn nộ trong công chúng Trung Quốc.

Đồng thời, CIA tăng cường tài trợ cho các phong trào ly khai ở Tân Cương và Tây Tạng, cung cấp vũ khí hiện đại như súng trường M4, tên lửa chống tăng Javelin, và thiết bị liên lạc mã hóa sử dụng vệ tinh Starlink để hỗ trợ các nhóm phiến quân Uighur và Tây Tạng. Các cuộc tấn công du kích ở Urumqi và Lhasa làm rung chuyển chính quyền Trung Quốc, với hơn 200 binh sĩ Trung Quốc thiệt mạng trong các cuộc phục kích ở Tân Cương, và một căn cứ quân sự ở Lhasa bị phá hủy bởi bom tự chế. Trung Quốc, với mạng lưới tình báo của Bộ An ninh Quốc gia, trả đũa bằng cách kích động các phong trào ly khai ở Hawaii và Puerto Rico. Các nhóm dân quân địa phương ở Honolulu và San Juan, được tài trợ bởi Trung Quốc thông qua các tài khoản ngân hàng bí mật ở Hồng Kông, tổ chức các cuộc biểu tình bạo lực, đòi độc lập và tấn công các cơ sở quân sự Mỹ. Một cuộc biểu tình ở Waikiki, Honolulu, biến thành bạo loạn khi đám đông đốt cờ Mỹ và tấn công một trạm cảnh sát, được truyền thông quốc tế như Al Jazeera và RT đưa tin, làm sâu sắc thêm sự chia rẽ trong xã hội Mỹ.

Tại Nhà Xanh ở Seoul, Nam triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với Hội đồng Cách mạng Nhân dân trong một phòng họp được bảo vệ nghiêm ngặt, với các bức tường cách âm dày 30 cm, hệ thống chống nghe lén sử dụng công nghệ quét tần số radio, và cửa thép hai lớp chỉ mở được bằng mã sinh trắc học. Trên bàn họp dài bằng gỗ mun nhập từ Brazil, một bản đồ chiến lược kỹ thuật số 3D hiển thị các điểm nóng xung đột ở Đông Á và Thái Bình Dương, với các mũi tên đỏ và xanh biểu thị các cuộc tấn công của Mỹ và Trung Quốc, được cập nhật theo thời gian thực nhờ dữ liệu từ vệ tinh quân sự Triều Tiên, một món quà từ Nga. Tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh đậm với phù hiệu sao vàng năm cánh, đứng trước bản đồ, báo cáo với giọng trầm và chắc chắn: “Thưa Chủ tịch, xung đột Mỹ-Trung đang làm phân tán sự chú ý của Mỹ khỏi bán đảo, giảm tần suất không kích vào Bình Nhưỡng, Busan, và Wonsan. Tuy nhiên, cấm vận quốc tế đang siết chặt hơn, với các tàu chở hàng từ Nga đến cảng Rason bị Mỹ giám sát gắt gao bằng máy bay do thám P-8 Poseidon và tàu tuần tra lớp Arleigh Burke. Nguồn cung dầu khí từ Nga, chiếm 70% năng lượng của chúng ta, và các linh kiện cho hệ thống phòng không S-400 đang bị đe dọa nghiêm trọng.”

Cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, trong bộ vest xám được may đo tại London, đứng dậy, giọng lo lắng nhưng vẫn giữ được sự chuyên nghiệp: “Thưa Chủ tịch, chiến tranh Mỹ-Trung đang gây ra khủng hoảng kinh tế toàn cầu, với giá dầu tăng 200% và chuỗi cung ứng toàn cầu bị gián đoạn. Các dự án đầu tư tại Triều Tiên, bao gồm nhà máy Sugarpova ở Busan do cô Maria Sharapova tài trợ, có nguy cơ bị đình trệ vì thiếu vốn và nguy cơ không kích. Các Chaebol Hàn Quốc, như Samsung, Hyundai, và LG, đã rút 60% vốn đầu tư khỏi các đặc khu kinh tế ở Kaesong và Wonsan, khiến chúng ta mất nguồn thu ngoại tệ trị giá 2 tỷ USD mỗi năm.” Ông đưa ra một tập tài liệu dày hơn 100 trang, với các biểu đồ màu đỏ biểu thị sự sụt giảm trong xuất khẩu kimchi, linh kiện điện tử, và thép, cùng với các phân tích chi tiết về tác động của cấm vận đối với nền kinh tế Triều Tiên.

Nam, ngồi ở đầu bàn họp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, gõ nhẹ lên bàn bằng chiếc bút mực Montblanc, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. “Chúng ta không thể để chiến tranh phá hủy giấc mơ của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên,” cậu nói, giọng trầm nhưng đầy quyền lực, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. “Tăng cường hệ thống phòng không S-400 quanh các đặc khu kinh tế ở Busan, Wonsan, và Kaesong, đảm bảo không một quả bom Mỹ nào chạm được vào nhà máy của cô Sharapova hay các cơ sở chiến lược khác. Liên lạc ngay với Tổng thống Vladimir Putin qua kênh ngoại giao bí mật, yêu cầu Nga tăng gấp đôi nguồn cung dầu khí và linh kiện quân sự, kể cả khi Mỹ tăng cường giám sát. Đồng thời, chuẩn bị một thông điệp ngoại giao gửi đến Bắc Kinh, nhấn mạnh rằng Triều Tiên muốn duy trì quan hệ hòa bình sau khi thả Tập Minh Trạch, nhưng chúng ta sẽ không khuất phục trước bất kỳ áp lực nào.”

Nam đứng dậy, bước đến cửa sổ lớn của phòng họp, nhìn ra khung cảnh Seoul lấp lánh ánh đèn dưới bầu trời đêm. Những tòa nhà chọc trời, từng là biểu tượng của sự thịnh vượng Hàn Quốc, giờ đây được bao quanh bởi các trạm kiểm soát quân sự với hàng rào thép gai, xe tăng K2 Black Panther tuần tra, và các hệ thống radar quét liên tục để phát hiện máy bay không người lái của Mỹ. “Bán đảo này là giấc mơ của chúng ta,” Nam nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm, đôi tay đan chặt sau lưng. “Chúng ta đã thống nhất nó, và chúng ta sẽ bảo vệ nó, bất chấp cái giá phải trả. Triều Tiên sẽ không chỉ sống sót qua chiến tranh này, mà còn vươn lên như một cường quốc.” Các thành viên Hội đồng gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm, đứng dậy để bắt tay vào thực hiện mệnh lệnh, trong khi Nam quay lại bàn họp, ánh mắt lóe lên sự kiên định nhưng không thể che giấu sự rối ren trong lòng sau cuộc gặp với Ri Sol-ju.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...