Dục Vọng và Quyền Lực
[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5a66787164374562434c364f69513d3d2d313535363130383336312e313834656363613032303962663734373736373135303239313933332e6a7067.webp]
Ngày 11 tháng 4 năm 2012, Quảng trường Kim Il-sung chìm trong một không khí vừa trang nghiêm vừa phấn khích, như thể cả thành phố đang nín thở chờ đợi một chương mới. Hàng chục ngàn người tụ họp, được tổ chức thành những khối người ngay ngắn, từ các đơn vị quân đội trong bộ đồng phục xanh ô liu, các công nhân nhà máy trong áo khoác công nhân, đến sinh viên trong đồng phục xanh đậm. Những lá cờ đỏ sao vàng của Triều Tiên tung bay trong gió xuân, hòa quyện với những lá cờ Đảng Lao động và các tấm áp phích khổng lồ in hình Chủ tịch Kim Il-sung, Chủ tịch Kim Jong-il, và nay là Kim Jong-un, với dòng chữ “Lãnh tụ vĩ đại muôn năm!” viết bằng chữ Triều Tiên đỏ rực. Trên quảng trường, những bông hoa kimjongilia và kimilsungia được sắp xếp thành các hình khối phức tạp, tạo thành các khẩu hiệu như “Juche bất diệt” và “Triều Tiên thịnh vượng.” Những khinh khí cầu nhỏ mang biểu ngữ bay lơ lửng trên bầu trời, trong khi các loa phát thanh vang lên những bài ca cách mạng hùng tráng, từ “Bài ca Tướng quân Kim Il-sung” đến “Lãnh tụ kính yêu.”
Nam đứng ở hàng đầu trong khối đại diện Liên đoàn Thanh niên, bộ đồng phục xanh đậm ôm sát cơ thể, huy hiệu hình Chủ tịch Kim Il-sung sáng bóng trên ngực trái. Tay cậu nắm chặt một bó hoa kimjongilia đỏ thắm, được giao để đặt trước tượng đài sau buổi lễ. Mùi hương ngọt ngào của hoa phả vào không khí, hòa lẫn với không khí se lạnh của mùa xuân Bình Nhưỡng. Bên cạnh cậu, Ri Yong-ho, người bạn Triều Tiên với khuôn mặt nghiêm nghị nhưng thân thiện, đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng rực niềm tự hào. “Hôm nay là ngày đất nước chúng ta bước vào một kỷ nguyên mới,” Yong-ho thì thầm, giọng run lên vì cảm xúc. “Nam, cậu có thấy vinh dự không? Chúng ta đang chứng kiến lịch sử.”
Buổi lễ bắt đầu với bài quốc ca Triều Tiên, giai điệu trầm bổng vang lên qua hệ thống loa khổng lồ, khiến cả quảng trường như rung động. Chủ tịch Quốc hội Kim Yong-nam bước lên khán đài, giọng ông vang vọng qua micro, tuyên bố Kim Jong-un là Tổng Bí thư Đảng Lao động Triều Tiên, Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng, và lãnh đạo tối cao của đất nước. Tiếng vỗ tay đồng loạt nổ ra như sấm, kéo dài hàng phút, hòa lẫn với những tiếng hô vang: “Lãnh tụ vĩ đại! Kim Jong-un muôn năm!” Nam vỗ tay theo, nhưng ánh mắt cậu bị kéo về phía khán đài, nơi Kim Jong-un xuất hiện. Người đàn ông trẻ, khoảng cuối 20 tuổi, mặc bộ đồ Mao màu đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, bước đi với dáng vẻ tự tin nhưng trầm lặng. Ánh mắt ông quét qua đám đông, như thể đang khẳng định quyền lực của mình trước toàn thể nhân dân.
Nhưng điều khiến Nam thực sự không thể rời mắt là người phụ nữ đứng bên cạnh Kim Jong-un – Ri Sol-ju, được giới thiệu là phu nhân của nhà lãnh đạo. Cô mặc một chiếc váy xanh nhạt thanh lịch, ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong mềm mại và bộ ngực đầy đặn. Mái tóc búi cao, đôi môi mọng đỏ, và làn da trắng mịn như sứ khiến cô nổi bật như một viên ngọc giữa khung cảnh nghiêm trang. Khi Ri Sol-ju mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào đám đông, Nam cảm thấy tim mình đập thình thịch, một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng. Vẻ đẹp của cô không chỉ là sự quý phái, mà còn mang một sức hút bí ẩn, như một bông hoa nở rộ giữa một cánh đồng được kiểm soát chặt chẽ. Thỉnh thoảng, cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm điều gì đó với Kim Jong-un, và mỗi cử chỉ của cô – từ cách cô vuốt nhẹ mái tóc đến cách cô đứng thẳng với dáng vẻ tự tin – đều khiến Nam không thể kìm nén sự mê hoặc. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt cô vô tình lướt qua hướng Nam, và dù chỉ là thoáng qua, cậu cảm thấy như bị điện giật.
Buổi lễ tiếp tục với một cuộc diễu hành hoành tráng, kéo dài hàng giờ. Các đơn vị quân đội, với bước chân đồng đều như máy, diễu hành qua quảng trường, súng trường sáng bóng phản chiếu ánh nắng. Những chiếc xe bọc thép chở mô hình tên lửa và các biểu tượng cách mạng lăn bánh chậm rãi, được đám đông reo hò chào đón. Trên khán đài, Kim Jong-un và Ri Sol-ju đứng sóng vai, thỉnh thoảng vẫy tay đáp lại. Nam, dù cố gắng tập trung vào nhiệm vụ đại diện Liên đoàn Thanh niên, không thể ngăn mình lén nhìn về phía Ri Sol-ju, trái tim cậu như bị một sức hút vô hình kéo lấy.
Là trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh, Nam được phép mang theo máy ảnh Praktica, một thiết bị film cũ kỹ nhưng đáng tin cậy, để ghi lại các khoảnh khắc của buổi lễ. Tuy nhiên, mọi bức ảnh phải được kiểm duyệt bởi anh Choe, cố vấn câu lạc bộ, để đảm bảo tuân thủ các quy định nghiêm ngặt của Triều Tiên. Nam cẩn thận chụp những hình ảnh chính thức: Kim Jong-un vẫy tay trước đám đông, các binh sĩ diễu hành với khuôn mặt nghiêm nghị, những bó hoa kimjongilia và kimilsungia được sắp xếp thành hình ngôi sao trên quảng trường, và các khối người hô vang khẩu hiệu “Triều Tiên muôn năm!” Cậu điều chỉnh ống kính với sự tập trung cao độ, đảm bảo từng khung hình đều hoàn hảo, thể hiện “tinh thần cách mạng” như anh Choe yêu cầu.
Nhưng giữa không khí trang nghiêm, một khoảnh khắc khiến Nam không thể kìm lòng. Ánh nắng xuân chiếu qua khán đài, làm sáng bừng gương mặt Ri Sol-ju. Cô đứng hơi nghiêng, đôi môi mọng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống đám đông như đang tìm kiếm một điều gì đó. Mái tóc búi cao lộ ra chiếc cổ thon dài, và chiếc váy xanh nhạt ôm lấy cơ thể cô, tôn lên bộ ngực căng tròn và vòng eo thon gọn. Nam cảm thấy hơi thở mình trở nên gấp gáp, một cảm giác cấm kỵ nhưng mãnh liệt trỗi dậy. Cậu lén giơ máy ảnh, điều chỉnh tiêu cự để lấy nét vào khuôn mặt cô, và bấm máy. Tiếng “click” của máy ảnh hòa lẫn vào tiếng vỗ tay, nhưng tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chụp ảnh lãnh đạo hoặc gia đình họ mà không được phép là một hành vi nguy hiểm, có thể dẫn đến tịch thu máy ảnh, trục xuất, hoặc thậm chí là hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nam nhanh chóng hạ máy ảnh, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không ai phát hiện. Yong-ho, đứng bên cạnh, vẫn đang chăm chú theo dõi cuộc diễu hành, và anh Choe ở phía xa, đang bận rộn hướng dẫn một nhóm sinh viên khác. Nam thở phào, nhưng cảm giác hồi hộp không dứt. Cậu tiếp tục chụp thêm vài bức ảnh chính thức – một nhóm binh sĩ giương cao cờ, một góc quảng trường với các khẩu hiệu tuyên truyền – để che giấu hành động của mình. Nhưng trong đầu cậu, bức ảnh của Ri Sol-ju đã trở thành một bí mật cháy bỏng, như một viên ngọc quý mà cậu phải giấu kín.
Tối đó, Nam trở về phòng tối của câu lạc bộ nhiếp ảnh, nơi ánh sáng đỏ mờ ảo bao phủ căn phòng nhỏ. Cậu khóa cửa, đảm bảo không ai làm phiền, và bắt đầu rửa cuộn phim với sự cẩn thận tuyệt đối. Khi hình ảnh Ri Sol-ju hiện lên trên giấy ảnh, Nam gần như ngừng thở. Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc cô mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa đựng một bí mật, đôi môi mọng đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn. Góc chụp cận cảnh làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt cô – từ hàng mi dài cong vút, chiếc mũi thanh tú, đến chiếc cằm nhỏ nhắn. Chiếc váy xanh nhạt ôm lấy cơ thể cô, để lộ đường cong hoàn hảo của bộ ngực và vòng eo. Nam đứng lặng, tay cầm bức ảnh còn ướt, cảm giác như đang chạm vào một điều thiêng liêng nhưng cấm kỵ.
Cậu cẩn thận cắt bức ảnh, lau khô, và giấu nó vào một phong bì nhỏ, sau đó kẹp vào cuốn sổ tay mà cậu luôn giữ bên mình. Nam biết rằng nếu bị phát hiện, bức ảnh này có thể hủy hoại tất cả – học bổng du học, vị trí trong Liên đoàn Thanh niên, và cơ hội tiếp tục ở lại Triều Tiên. Nhưng sự nguy hiểm ấy chỉ khiến bức ảnh trở nên quyến rũ hơn, như một bí mật mà chỉ riêng cậu sở hữu.
Đêm khuya, trong căn phòng ký túc xá tĩnh lặng, Nam khóa chặt cửa, kéo rèm kín, và lấy bức ảnh Ri Sol-ju ra khỏi cuốn sổ tay. Cậu đặt nó dưới ánh đèn bàn vàng vọt, ánh sáng chiếu lên bức ảnh, làm nổi bật từng chi tiết trên gương mặt cô. Đôi môi mọng đỏ, đôi mắt sáng như ngọc, và dáng vẻ quý phái của Ri Sol-ju như một liều thuốc mê, đánh thức những ham muốn mà Nam đã cố chôn sâu trong suốt thời gian ở Bình Nhưỡng. Trong môi trường nghiêm khắc này, nơi mọi hành động đều bị giám sát, dục vọng là thứ xa xỉ, bị kìm hãm bởi những quy tắc khắt khe và ánh mắt theo dõi từ khắp nơi. Nhưng giờ đây, trong căn phòng kín đáo, Nam để bản thân chìm vào những suy nghĩ cấm kỵ.
Cậu ngắm nghía bức ảnh, tay nhẹ nhàng chạm vào giấy, như thể đang vuốt ve làn da mịn màng của Ri Sol-ju. Cậu tưởng tượng về cô – người phụ nữ đứng bên cạnh nhà lãnh đạo tối cao, với bộ ngực căng tròn ẩn sau lớp vải mỏng, vòng eo thon gọn, và cặp đùi săn chắc mà chiếc váy không thể che giấu hoàn toàn. Hình ảnh ấy khiến cơ thể Nam nóng ran, dương vật cậu căng cứng trong quần, rạo rực như muốn bùng nổ. Cậu ngồi xuống giường, ánh mắt không rời bức ảnh, để bản thân chìm vào cơn sóng khoái lạc. Cậu thủ dâm, hơi thở dồn dập, bàn tay di chuyển nhanh hơn khi hình ảnh Ri Sol-ju lấp đầy tâm trí. Cậu tưởng tượng cô đứng trước mình, chiếc váy xanh nhạt rơi xuống, để lộ cơ thể trần trụi, lồn cô ướt át, dâm thủy lấp lánh dưới ánh đèn. Những suy nghĩ ấy đẩy Nam đến đỉnh điểm, tinh trùng cậu phóng ra mạnh mẽ, rơi xuống góc bức ảnh, làm nhòe một phần nhỏ hình ảnh.
Nam giật mình, hơi thở vẫn nặng nhọc, cảm giác tội lỗi xen lẫn khoái lạc khiến tim cậu đập thình thịch. Cậu vội lấy khăn lau sạch bức ảnh, cẩn thận để không làm hỏng nó, nhưng dấu vết của dục vọng vẫn như in sâu vào tâm trí cậu. Cậu cất bức ảnh vào ngăn bí mật trong vali, khóa chặt, nhưng hình ảnh Ri Sol-ju giờ đây đã trở thành một ám ảnh. Ham muốn tình dục với cô, dù biết là không thể và nguy hiểm, đã bén rễ trong lòng Nam, như một ngọn lửa âm ỉ không thể dập tắt.
Cậu nằm xuống giường, ánh mắt dán lên trần nhà, nghe tiếng loa phát thanh từ xa vọng lại bài ca cách mạng. Nam biết mình vừa vượt qua một ranh giới nguy hiểm, không chỉ với bản thân mà còn với cả đất nước mà cậu đang sống. Nhưng dục vọng, như một cơn bão, đã bắt đầu cuốn cậu vào một con đường không thể quay lại.
