Dục Vọng và Quyền Lực
[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f597130626448577a466d613236773d3d2d313536313339313437322e313835336662383632646237313933333135393732363334383030332e6a7067.webp]
Vào đầu tháng 4 năm 2017, Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, dưới sự lãnh đạo của Nam, đứng trước những thử thách khắc nghiệt. Các cuộc không kích liên tục của Mỹ từ các căn cứ quân sự tại Nhật Bản (Yokosuka, Kadena) và Guam (Andersen) đã gây thiệt hại nghiêm trọng cho cơ sở hạ tầng quân sự và dân sự của Triều Tiên. Các cuộc tấn công bằng máy bay chiến đấu F-22 Raptor và oanh tạc cơ B-2 Spirit phá hủy ba căn cứ phòng không ở Bình Nhưỡng, Wonsan, và Kaesong, cùng với một kho vũ khí lớn ở Hamhung, nơi lưu trữ tên lửa Scud và đạn pháo K9 Thunder thu giữ từ Hàn Quốc. Một vụ không kích nhầm vào một bệnh viện ở Seoul khiến 43 dân thường thiệt mạng, làm dấy lên làn sóng phẫn nộ trong dân chúng Triều Tiên và cả trên truyền thông quốc tế. Các hãng tin như CNN, BBC, và Al Jazeera đưa tin rộng rãi, gọi đây là “tội ác chiến tranh” của Mỹ, trong khi Washington biện minh rằng các mục tiêu dân sự là “tổn thất ngoài ý muốn.”
Đồng thời, các lệnh cấm vận kinh tế do Mỹ dẫn đầu, được Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc thông qua với sự ủng hộ của Nhật Bản, EU, và thậm chí một số quốc gia Đông Nam Á, đã bóp nghẹt nền kinh tế Triều Tiên. Xuất khẩu than đá từ cảng Rason giảm 80%, hải sản từ Wonsan gần như ngừng hoàn toàn, và ngành dệt may ở Sinuiju mất thị trường châu Âu. Sự rút lui của các Chaebol lớn như Samsung, Hyundai, LG, và Daesang khỏi bán đảo càng làm trầm trọng tình hình. Samsung đóng cửa nhà máy sản xuất màn hình ở Seoul, Hyundai ngừng hoạt động nhà máy đóng tàu ở Busan, và Daesang rút dự án nhà máy thực phẩm ở Kaesong, để lại hàng ngàn công nhân thất nghiệp. Theo báo cáo của cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, GDP của Triều Tiên thống nhất giảm 15% trong quý đầu năm 2017, đẩy quốc gia vào nguy cơ khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng.
Nam, tại phòng họp chính của Nhà Xanh, triệu tập Hội đồng Cách mạng Nhân dân vào một buổi sáng u ám, khi bầu trời Seoul phủ đầy mây xám. Căn phòng họp, với bàn gỗ gụ dài, được trang trí bởi quốc kỳ Triều Tiên và một bức chân dung lớn của bán đảo thống nhất. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của các thành viên hội đồng. Ri Jong-ho, với mái tóc bạc và cặp kính gọng thép, trình bày báo cáo: “Thưa Chủ tịch, nếu không có nguồn vốn mới, các dự án tái thiết ở Seoul, Busan, và Daejeon sẽ phải dừng lại. Các đặc khu kinh tế ở Kaesong và Wonsan đang mất nhà đầu tư, và dân chúng bắt đầu lo lắng về thiếu hụt thực phẩm.” Tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh đậm với phù hiệu cấp tướng, đề xuất: “Chúng ta cần nâng cấp hệ thống phòng không bằng S-400 từ Nga và tăng cường sản xuất vũ khí nội địa để giảm phụ thuộc vào Trung Quốc.” Choe Min-soo, đại diện sinh viên với mái tóc ngắn và ánh mắt nhiệt huyết, nhấn mạnh: “Người dân, đặc biệt là giới trẻ Hàn Quốc, cần việc làm và hy vọng. Chúng ta phải thu hút đầu tư nước ngoài ngay lập tức.”
Nam, ngồi ở đầu bàn, mặc bộ vest đen may đo với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, tay vô thức chạm vào chiếc nhẫn đính hôn của Ri Sol-ju treo trên cổ. Cậu lắng nghe từng ý kiến, ánh mắt trầm tư nhưng sắc lạnh. Sự phản bội của Tập Cận Bình, người vẫn giữ Ri Sol-ju ở Bắc Kinh và từ chối trao đổi dù đã nhận các phụ nữ từ Hàn Quốc, khiến Nam không muốn đặt toàn bộ niềm tin vào Trung Quốc. “Chúng ta cần Nga như một đồng minh chiến lược,” Nam tuyên bố, giọng trầm vang trong căn phòng tĩnh lặng. “Nga có công nghệ, vốn, và sức mạnh quân sự để đối trọng với Mỹ. Tôi sẽ đích thân đến Moskva để đàm phán. Đồng thời, chúng ta sẽ tiếp tục làm việc với Trung Quốc, nhưng phải giữ thế độc lập.”
Nam ra lệnh cho đội ngũ cố vấn chuẩn bị chi tiết cho chuyến công du đến Nga. Các tài liệu được soạn thảo cẩn thận, bao gồm kế hoạch hợp tác kinh tế (khai thác khí đốt ở Rason, phát triển năng lượng hạt nhân dân sự), quân sự (mua hệ thống S-400, nâng cấp xe tăng T-62), và khoa học kỹ thuật (hợp tác với các viện nghiên cứu Nga về công nghệ sinh học và AI). Dù áp lực từ cấm vận và ký ức về Ri Sol-ju khiến cậu mất ngủ nhiều đêm, Nam tự nhủ phải mạnh mẽ vì Kim Ju-ae, người đang chờ cậu tại tư dinh Ryongsong, và vì giấc mơ của một Triều Tiên thịnh vượng mà cậu từng hứa với Ri Sol-ju.
Ngày 10 tháng 4 năm 2017, Nam rời Bình Nhưỡng trên một chiếc máy bay Il-62M từ sân bay quốc tế Sunan, được sơn biểu tượng quốc kỳ Triều Tiên và huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân. Phái đoàn của cậu bao gồm cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, tướng Kim Hyok-chol, và một đội ngũ 10 chuyên gia từ Bộ Kinh tế và Bộ Quốc phòng. Máy bay bay qua không phận Trung Quốc, lướt qua những cánh đồng lúa ở đông bắc và dãy núi Altai ở Siberia, trước khi hạ cánh tại sân bay Vnukovo ở Moskva sau chuyến bay kéo dài 8 giờ 20 phút. Khi máy bay hạ cánh, một đội quân danh dự trong đồng phục màu xanh lá đứng thành hàng, giương cao cờ Nga và Triều Tiên. Bộ trưởng Ngoại giao Nga Sergey Lavrov, với dáng vẻ nghiêm nghị trong bộ suit xám, bắt tay Nam và nói: “Chào mừng Chủ tịch Nam đến Moskva. Nga sẵn sàng thảo luận về một quan hệ đối tác chiến lược.”
Buổi hội đàm diễn ra tại Điện Kremlin, trong một phòng họp sang trọng được trang trí bằng thảm đỏ Ba Tư, tranh sơn dầu của các danh họa Nga thế kỷ 19, và lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng. Tổng thống Vladimir Putin, trong bộ suit đen với cà vạt đỏ, ngồi đối diện Nam, ánh mắt sắc sảo nhưng thân thiện. “Chủ tịch Nam, Nga đánh giá cao sự kiên cường của Triều Tiên trước áp lực của Mỹ,” Putin nói, giọng trầm và chậm rãi. “Chúng ta có chung lợi ích trong việc đối phó với phương Tây. Hãy nói về những gì Triều Tiên cần.” Nam, với sự tự tin của một nhà lãnh đạo trẻ nhưng đầy tham vọng, trình bày kế hoạch chi tiết. Cậu đề xuất Nga đầu tư 1,5 tỷ USD vào đặc khu kinh tế Vladivostok-Rason, bao gồm xây dựng nhà máy lọc dầu, cảng container hiện đại, và đường sắt nối Rason với Vladivostok. Đổi lại, Nga sẽ được quyền khai thác mỏ khí đốt tự nhiên ở Rason, ước tính trữ lượng 200 tỷ mét khối, và sử dụng cảng Rason làm trung tâm xuất khẩu sang Nhật Bản và Hàn Quốc (trước đây).
Về quân sự, Nam yêu cầu Nga cung cấp 30 hệ thống phòng không S-400, 50 xe tăng T-90, và hỗ trợ nâng cấp phi đội MiG-29 của Triều Tiên. Cậu cũng đề nghị hợp tác phát triển lò phản ứng hạt nhân VVER-1200 cho năng lượng dân sự, nhằm giải quyết tình trạng thiếu điện ở Bình Nhưỡng và Seoul. “Triều Tiên không tìm kiếm chiến tranh, nhưng chúng tôi cần bảo vệ lãnh thổ trước Mỹ,” Nam nhấn mạnh, ánh mắt kiên định. Putin, sau khi tham khảo ý kiến các cố vấn, đồng ý cung cấp 500 triệu USD viện trợ kinh tế ngay lập tức, bao gồm thiết bị khai thác dầu khí từ Gazprom, lò phản ứng VVER-1200 từ Rosatom, và 20 hệ thống S-400. Đổi lại, Nga được quyền ưu tiên khai thác mỏ khí đốt và sử dụng cảng Rason trong 50 năm. Ngoài ra, Putin cam kết hỗ trợ kỹ thuật để nâng cấp nhà máy điện nhiệt than ở Bình Nhưỡng, tăng công suất lên 1.000 MW.
Hai bên ký một hiệp định hợp tác song phương dài 20 trang, được truyền thông Nga như RT, TASS, và Interfax ca ngợi là “bước ngoặt trong quan hệ Nga-Triều.” Nam, dù hài lòng với kết quả, cảm thấy áp lực đè nặng. Hình ảnh Ri Sol-ju, bị giam giữ ở Bắc Kinh, và tiếng rên của cô qua điện thoại trong lần nói chuyện với Tập Cận Bình, vẫn ám ảnh cậu. “Sol-ju, tôi đang làm tất cả vì chị,” cậu thì thầm trong lúc ký văn kiện, tay chạm vào chiếc nhẫn treo trên cổ.
Buổi chiều cùng ngày, Putin mời Nam tham gia một tọa đàm kinh tế tại Phòng Thương mại và Công nghiệp Nga, một tòa nhà hiện đại ở trung tâm Moskva với mặt tiền bằng kính và hội trường rộng 500 chỗ ngồi. Căn phòng được trang trí bằng cờ Nga, biểu tượng đôi đầu đại bàng của Phòng Thương mại, và các màn hình lớn chiếu hình ảnh các dự án đầu tư. Hơn 60 doanh nhân Nga từ các tập đoàn lớn như Gazprom, Rosneft, Lukoil, Yandex, Kaspersky, và Miratorg (thực phẩm) tham dự, cùng với các phóng viên từ Kommersant, Vedomosti, và Russia Today. Không khí hội trường sôi động, với các doanh nhân trong những bộ suit đắt tiền, trao đổi danh thiếp và thảo luận về cơ hội kinh doanh.
Nam, mặc bộ vest đen với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, bước lên bục phát biểu, ánh sáng từ đèn sân khấu chiếu lên khuôn mặt trẻ trung nhưng đầy quyết tâm của cậu. Cậu bắt đầu bằng một bài diễn văn dài 15 phút, được chuẩn bị kỹ lưỡng bởi đội ngũ cố vấn. “Kính thưa quý vị, Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên là cơ hội đầu tư thế kỷ,” Nam nói, giọng vang vọng qua hệ thống loa. “Chúng tôi có 50 triệu dân, nguồn lao động trẻ, giá rẻ, và các đặc khu kinh tế ở Kaesong, Wonsan, và Sinuiju với chính sách miễn thuế 10 năm, cơ sở hạ tầng hiện đại, và bảo vệ an ninh tuyệt đối. Triều Tiên đã thống nhất bán đảo, và giờ là lúc chúng ta cùng Nga xây dựng một tương lai thịnh vượng.”
Cậu trình bày chi tiết các dự án đầu tư: nhà máy chế biến thực phẩm ở Kaesong với công suất 20.000 tấn mỗi năm, khu công nghệ cao ở Wonsan hợp tác với Yandex để phát triển trí tuệ nhân tạo, và cảng Rason với khả năng xử lý 10 triệu tấn hàng hóa mỗi năm. Nam nhấn mạnh chính sách bảo vệ nhà đầu tư: lực lượng an ninh quốc gia với 5.000 binh sĩ được triển khai tại các đặc khu, hệ thống giám sát bằng camera AI do Kaspersky cung cấp, và hiệp định bảo hộ đầu tư song phương với Nga. “Chúng tôi không chỉ mời gọi vốn, mà còn mời gọi tầm nhìn,” Nam kết thúc, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả.
Trong phần hỏi đáp, một người phụ nữ đứng lên từ hàng ghế đầu, thu hút sự chú ý của cả hội trường. Cô cao 1m88, dáng người thanh thoát, mái tóc vàng óng ánh được búi cao, mặc một chiếc váy công sở màu trắng ngà với đường cắt tinh tế, tôn lên vẻ đẹp Nga cổ điển nhưng hiện đại. Cô cầm micro, giọng nói rõ ràng, tự tin, mang chút âm hưởng Nga nhẹ nhàng: “Tôi là Maria Sharapova, cựu vận động viên quần vợt và hiện tại, tôi tập trung vào kinh doanh, sáng lập thương hiệu kẹo Sugarpova từ năm 2012, đạt doanh thu 20 triệu USD mỗi năm, và đầu tư vào các công ty khởi nghiệp như Therabody, cung cấp thiết bị phục hồi sức khỏe; Tonal, thiết bị tập gym thông minh; Public.com, nền tảng đầu tư tài chính; Supergoop, mỹ phẩm chống nắng; MoonPay, công nghệ tiền điện tử; Cofertility, hỗ trợ đông lạnh trứng; và Bala Bangles, dụng cụ thể dục. Thưa Chủ tịch Nam, với cấm vận quốc tế và các cuộc không kích của Mỹ, Triều Tiên sẽ đảm bảo an ninh và lợi nhuận như thế nào cho các nhà đầu tư nước ngoài, đặc biệt trong các ngành thực phẩm và công nghệ sức khỏe mà tôi quan tâm?”
Câu hỏi của Maria, sắc sảo và trực diện, khiến hội trường im lặng. Nam, đứng trên bục, bất giác ngừng lại vài giây, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô: đôi mắt xanh sâu thẳm, gương mặt thanh tú với những đường nét sắc sảo, và khí chất tự tin của một người từng thống trị sân quần vợt và nay là thương trường. Bộ váy trắng ôm sát cơ thể cô, làm nổi bật dáng người cao gầy nhưng mạnh mẽ, gợi lên hình ảnh một nữ hoàng hiện đại. Nam, cố lấy lại bình tĩnh, đáp: “Cô Sharapova, tôi rất ấn tượng với thành tựu và tầm nhìn của cô. Triều Tiên cam kết bảo vệ tài sản của nhà đầu tư bằng lực lượng an ninh quốc gia với 5.000 binh sĩ tại mỗi đặc khu, hệ thống giám sát AI do Kaspersky thiết kế, và hiệp định bảo hộ đầu tư với Nga, đảm bảo bồi thường mọi tổn thất do bất ổn. Chúng tôi đã triển khai hệ thống S-400 để bảo vệ không phận, và các đặc khu kinh tế được xây dựng như những pháo đài an toàn với tường rào, camera, và kiểm soát ra vào nghiêm ngặt. Tôi mời cô đến thăm Kaesong và Wonsan để chứng kiến tiềm năng của chúng tôi, và tôi sẵn sàng thảo luận riêng để đưa ra các ưu đãi phù hợp với Sugarpova và Therabody.” Cậu mỉm cười, ánh mắt không rời Maria, khiến cô khẽ gật đầu, ghi chú điều gì đó vào một cuốn sổ da màu đen.
Hội trường vỗ tay vang dội, nhưng Nam chỉ tập trung vào Maria, cảm giác dục vọng xen lẫn sự ngưỡng mộ dâng lên trong lòng. Cô không chỉ là một nhà đầu tư tiềm năng, mà còn là một thử thách mới, một người phụ nữ có sức hút tương tự nhưng khác biệt so với Im Se-ryung. Tuy nhiên, hình ảnh Ri Sol-ju hiện lên, khiến cậu cảm thấy một chút tội lỗi.
Sau tọa đàm, Nam, nhận thấy cơ hội không thể bỏ lỡ, ra lệnh cho đội vệ binh sắp xếp một cuộc gặp riêng với Maria Sharapova tại phòng chờ VIP của khách sạn Lotte, một trong những khách sạn sang trọng nhất Moskva. Căn phòng được trang trí với ghế da màu kem, bàn gỗ óc chó khắc hoa văn, và cửa sổ kính lớn nhìn ra dòng sông Moskva lấp lánh ánh đèn thành phố. Một khay bạc trên bàn bày rượu vang đỏ từ vùng Bordeaux, hai ly pha lê, và một đĩa trái cây nhập khẩu. Nam, vẫn trong bộ vest đen, đứng bên cửa sổ, tay cầm tập tài liệu về các đặc khu kinh tế, nhưng tâm trí cậu bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh Maria.
Maria bước vào, vẫn mặc chiếc váy trắng ngà, mái tóc vàng hơi xõa xuống vai, ánh mắt tò mò nhưng dè dặt. Cô bắt tay Nam, bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ, phản ánh sức mạnh của một cựu vận động viên từng thống trị các sân quần vợt. “Chủ tịch Nam, cảm ơn anh đã dành thời gian,” cô nói, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện, chân bắt chéo thanh lịch. Nam, cố giữ vẻ chuyên nghiệp, mở lời: “Cô Sharapova, câu hỏi của cô tại tọa đàm rất sắc sảo. Triều Tiên cần những nhà đầu tư như cô – những người không chỉ có vốn mà còn có tầm nhìn toàn cầu. Tôi muốn mời cô đầu tư vào ngành thực phẩm và công nghệ sức khỏe, hai lĩnh vực phù hợp với kinh nghiệm của cô với Sugarpova và Therabody.”
Nam trình bày chi tiết: “Sugarpova có thể mở nhà máy sản xuất kẹo tại Kaesong, với công suất 5.000 tấn mỗi năm, phục vụ thị trường nội địa 50 triệu dân và xuất khẩu sang Đông Nam Á. Chúng tôi sẽ cung cấp đất miễn phí, miễn thuế 15 năm, và hỗ trợ vốn 100 triệu USD. Với Therabody, Triều Tiên đang xây dựng 10 bệnh viện hiện đại ở Seoul và Bình Nhưỡng, và thiết bị phục hồi của cô có thể được tích hợp vào các chương trình chăm sóc sức khỏe quốc gia. Ngoài ra, tôi đề xuất hợp tác với Cofertility để triển khai các trung tâm đông lạnh trứng tại Wonsan, đáp ứng nhu cầu của phụ nữ trẻ trên bán đảo.” Cậu nghiêng người về phía trước, ánh mắt lóe lên sự chân thành xen lẫn dục vọng, cố ý nhấn mạnh: “Cô Sharapova, tôi tin rằng cô không chỉ là một nhà đầu tư, mà còn là một đối tác có thể thay đổi tương lai Triều Tiên.”
Maria, tay cầm ly rượu vang, lắng nghe chăm chú, ánh mắt xanh sâu thẳm không rời Nam. “Chủ tịch Nam, anh rất thuyết phục, nhưng Triều Tiên là một thị trường đầy rủi ro,” cô đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc sảo. “Cấm vận của Mỹ và bất ổn quân sự khiến các cổ đông của tôi lo ngại. Sugarpova đang mở rộng tại châu Âu và Mỹ, với doanh thu 20 triệu USD mỗi năm từ kẹo cao cấp và sô-cô-la. Therabody, với các thiết bị massage phục hồi, đạt doanh thu 150 triệu USD năm 2016, tập trung vào thị trường Mỹ. Các khoản đầu tư khác của tôi, như Tonal, Public.com, Supergoop, MoonPay, và Cofertility, đều nhắm đến các thị trường ổn định với nhu cầu về sức khỏe, công nghệ, và tài chính. Triều Tiên cần chứng minh rằng các khoản đầu tư sẽ an toàn và mang lại lợi nhuận bền vững, không chỉ trong ngắn hạn mà còn trong 10-20 năm tới.”
Nam gật đầu, không rời mắt khỏi cô. “Tôi hiểu mối quan ngại của cô. Triều Tiên đang chuyển mình, với hệ thống S-400 bảo vệ không phận, lực lượng an ninh 5.000 người tại mỗi đặc khu, và hiệp định bảo hộ đầu tư với Nga. Chúng tôi sẽ cung cấp hợp đồng độc quyền cho Sugarpova tại Kaesong và Wonsan, cùng hỗ trợ vốn 150 triệu USD để xây dựng nhà máy. Tôi mời cô đến thăm Triều Tiên, ở lại tư dinh Ryongsong, để tận mắt thấy tiềm năng của chúng tôi.” Cậu mỉm cười, ánh mắt đầy ý đồ, cố ý để giọng nói trầm xuống: “Tôi tin rằng cô và tôi có thể làm nên điều gì đó đặc biệt.”
Maria mỉm cười nhẹ, đặt ly rượu xuống, ánh mắt thoáng chút tò mò trước sự nhiệt tình của Nam. “Chủ tịch Nam, tôi sẽ thảo luận với đội ngũ của mình và đánh giá rủi ro. Nếu Triều Tiên có thể đảm bảo an ninh và lợi nhuận, tôi sẵn sàng cân nhắc. Cảm ơn anh vì lời mời.” Cô đứng dậy, bắt tay Nam lần nữa, bàn tay cô lưu lại hơi ấm khiến tim Nam đập nhanh hơn. “Chúng ta sẽ giữ liên lạc,” cô nói, rồi bước ra khỏi phòng, để lại Nam với cảm giác vừa hy vọng vừa thất vọng.
Trở về phòng khách sạn, Nam đứng bên cửa sổ, nhìn dòng sông Moskva lấp lánh ánh đèn vàng từ những cây cầu cổ kính. Hình ảnh Maria Sharapova – mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh sâu thẳm, dáng người cao gầy nhưng mạnh mẽ, và giọng nói sắc sảo – khiến cậu không thể ngừng nghĩ về cô. Sự quyến rũ của cô, kết hợp với trí tuệ kinh doanh và tầm nhìn toàn cầu, gợi lên trong Nam một cảm giác mãnh liệt hơn cả khi đối diện với Im Se-ryung. Maria không chỉ là một nhà đầu tư tiềm năng, mà còn là một biểu tượng của thành công và quyền lực, một người phụ nữ khiến cậu vừa ngưỡng mộ vừa khao khát.
