Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dục Vọng và Quyền Lực

Chương 39 : : Lệnh cấm vận



[img=68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f3469704e7a53346c597966535f773d3d2d313535393232383634302e313835316463363363353739393465333336313734353937373933322e6a7067.webp]

Cuối tháng 3 năm 2017, bán đảo Triều Tiên rung chuyển bởi những đợt không kích dữ dội từ không quân Mỹ, một phản ứng quyết liệt sau vụ Triều Tiên bắn hạ ba máy bay không người lái MQ-9 Reaper gần Wonsan. Các cuộc tấn công bắt nguồn từ các căn cứ quân sự chủ chốt của Mỹ tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương: căn cứ hải quân Yokosuka ở Nhật Bản, nơi neo đậu tàu sân bay USS Ronald Reagan; căn cứ không quân Kadena ở Okinawa, với hàng chục chiến đấu cơ F-22 Raptor và F-35 Lightning II; và căn cứ Andersen ở Guam, nơi các oanh tạc cơ tàng hình B-2 Spirit sẵn sàng cất cánh. Dưới bầu trời đêm, những chiếc F-22, với khả năng tàng hình và tốc độ siêu thanh, lướt qua không phận Triều Tiên như bóng ma, thả hàng loạt bom dẫn đường chính xác GBU-39 SDB (Small Diameter Bomb) xuống các mục tiêu quân sự trọng yếu. Các kho vũ khí ở ngoại ô Bình Nhưỡng bốc cháy dữ dội, cột khói đen cao hàng trăm mét, trong khi các trạm radar tại Wonsan và Kaesong bị phá hủy hoàn toàn, để lại những hố sâu đầy mảnh vỡ kim loại.

Các oanh tạc cơ B-2 Spirit, với sải cánh rộng 52 mét và khả năng mang 18 tấn bom, nhắm vào các căn cứ phòng không được trang bị hệ thống S-300 do Trung Quốc cung cấp. Một số cuộc không kích, dù được thiết kế để tránh thương vong dân sự, vô tình làm hư hại cơ sở hạ tầng dân dụng. Tại quận Gangnam, Seoul, một bệnh viện hiện đại với 300 giường bị trúng mảnh bom, khiến 37 dân thường thiệt mạng, bao gồm 12 trẻ em, và hơn 50 người bị thương. Hình ảnh những tòa nhà đổ nát và những gia đình khóc than được phát trên Đài Truyền hình Trung ương Triều Tiên, làm dấy lên làn sóng phẫn nộ trong dân chúng. Tại Wonsan, một trường tiểu học bị phá hủy một phần mái nhà, may mắn không có thương vong nhưng làm gián đoạn việc học của hàng trăm học sinh. Truyền thông quốc tế, từ CNN đến BBC, đưa tin dày đặc, chỉ trích cả Mỹ vì tấn công dân sự và Triều Tiên vì leo thang xung đột. Al Jazeera mô tả đây là “cuộc chiến ủy nhiệm giữa siêu cường và một quốc gia non trẻ.”

Đồng thời, Mỹ, phối hợp với Nhật Bản và Liên minh Châu Âu, áp đặt các biện pháp trừng phạt kinh tế khắc nghiệt nhất từ trước đến nay lên Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên. Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc thông qua nghị quyết cấm mọi giao dịch tài chính với Triều Tiên, đóng băng tài sản của các ngân hàng Triều Tiên tại Singapore, Thụy Sĩ, và Hồng Kông, và cấm xuất khẩu các mặt hàng chiến lược như than đá, hải sản, và thực phẩm chế biến – vốn chiếm 60% nguồn thu ngoại tệ của Triều Tiên. Các đặc khu kinh tế, như Kaesong, Sinuiju, và Rason, vốn được kỳ vọng là động lực tái thiết, rơi vào tình trạng tê liệt khi các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn. Các Chaebol lớn của Hàn Quốc – Samsung, Hyundai, và LG – tuyên bố chấm dứt hoàn toàn hoạt động trên bán đảo. Samsung đóng cửa nhà máy sản xuất màn hình OLED tại Suwon, với thiệt hại ước tính 2 tỷ USD; Hyundai ngừng dây chuyền sản xuất ô tô tại Ulsan, để lại 10.000 công nhân thất nghiệp; và LG rút các nhà máy sản xuất đồ điện tử tại Busan, làm mất thêm 15.000 việc làm. Tổng cộng, hơn 50.000 lao động bị ảnh hưởng, và nền kinh tế Triều Tiên đứng trước nguy cơ sụp đổ chỉ vài tháng sau khi thống nhất.

Tập đoàn Daesang, dù đã đầu tư 50 triệu USD vào nhà máy sản xuất kimchi và gia vị tại Kaesong, cũng không thể chống lại áp lực quốc tế. Trong một thông báo gửi đến Nhà Xanh, Daesang tuyên bố rút toàn bộ hoạt động, với lý do “rủi ro tài chính không thể kiểm soát và áp lực từ các cổ đông quốc tế, đặc biệt là Mỹ và Nhật Bản.” Nhà máy Kaesong, với công suất 10.000 tấn thực phẩm mỗi năm, được giao lại cho chính quyền địa phương, để lại 500 công nhân thất nghiệp và các dây chuyền sản xuất hiện đại bị bỏ hoang. Nam, ngồi trong văn phòng riêng tại Nhà Xanh, đọc thông báo trên màn hình máy tính, ánh mắt tối sầm. Cậu đấm mạnh xuống bàn gỗ óc chó, khiến chiếc cốc pha lê đựng trà xanh vỡ tan, mảnh thủy tinh văng khắp sàn. “Daesang nghĩ họ có thể rời đi mà không trả giá sao?” cậu gằn giọng, tay siết chặt chiếc nhẫn đính hôn của Ri Sol-ju, treo trên dây chuyền quanh cổ. Áp lực từ Mỹ và sự rút lui của các Chaebol, khiến Nam quyết tâm hành động.

Ngày 2 tháng 4 năm 2017, Nam đích thân đến trụ sở chính của Daesang tại quận Gangnam, Seoul, một tòa nhà kính 30 tầng lấp lánh dưới ánh nắng mùa xuân. Logo Daesang, với hình ảnh cách điệu của một hạt gạo, sáng rực trên đỉnh tòa nhà, như một biểu tượng của sự thịnh vượng trước đây của Hàn Quốc. Nam, trong bộ vest đen may đo từ một nhà may nổi tiếng ở Bình Nhưỡng, đeo huy hiệu vàng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz bọc thép, được hộ tống bởi một đội vệ binh mặc quân phục màu xám, trang bị súng trường Type 88. Cậu yêu cầu được gặp riêng Im Se-ryung, Phó Chủ tịch Daesang, mà không có sự hiện diện của chồng cô, tài tử Lee Jung-jae, hay bất kỳ nhân viên nào khác. Các vệ binh được lệnh đứng ngoài cổng, để lại Nam và Im Se-ryung trong không gian riêng tư của phòng họp tầng cao nhất.

Phòng họp, rộng rãi và sang trọng, được ốp gỗ óc chó nhập khẩu, với một bàn họp dài bằng đá cẩm thạch đen, ghế bọc da nhập từ Ý, và cửa sổ kính lớn từ sàn đến trần, mở ra khung cảnh đường chân trời Seoul. Những tòa nhà chọc trời xen lẫn với dấu vết chiến tranh – một số tòa nhà vẫn còn những vết cháy đen từ các cuộc không kích. Im Se-ryung, 40 tuổi, mặc một bộ váy công sở màu xanh navy bó sát, tôn lên đường cong thanh thoát của cơ thể cô. Tóc cô búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài, đeo một đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ, và mùi nước hoa Chanel No. 5 phảng phất trong không khí. Đôi mắt sắc sảo của cô ánh lên sự căng thẳng, nhưng vẫn giữ vẻ quý phái của một nữ tài phiệt. Cô đứng sau bàn họp, tay cầm một tập tài liệu dày, giọng nói rõ ràng nhưng run nhẹ: “Chủ tịch Nam, tôi rất tiếc về quyết định rút lui của Daesang. Áp lực từ Mỹ và các cổ đông quốc tế quá lớn. Nếu chúng tôi tiếp tục, công ty sẽ phá sản trong vòng sáu tháng, và tài sản của gia đình tôi tại Việt Nam, Indonesia, và Mỹ sẽ bị đóng băng.”

Nam, ngồi trên chiếc ghế da ở đầu bàn, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa một tia dục vọng không thể che giấu. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng trầm và sắc bén: “Se-ryung, Daesang không chỉ là một công ty, mà là biểu tượng của sự hợp tác giữa cô và tôi. Nhà máy Kaesong là minh chứng cho cam kết của cô với Triều Tiên. Tôi sẵn sàng tăng ưu đãi: miễn thuế 15 năm, hỗ trợ vốn 200 triệu USD từ Ngân hàng Phát triển Triều Tiên, độc quyền phân phối thực phẩm ở các đặc khu kinh tế như Sinuiju, Rason, và Wonsan, và thậm chí là quyền kiểm soát chuỗi cung ứng thực phẩm cho toàn bộ miền bắc bán đảo.” Cậu nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào cô, như thể muốn xuyên thấu tâm can cô.

Im Se-ryung lắc đầu, đôi tay siết chặt tập tài liệu, móng tay sơn đỏ nổi bật trên nền giấy trắng. “Chủ tịch Nam, tôi đã trình bày mọi khả năng với hội đồng quản trị. Họ bỏ phiếu nhất trí rút lui. Cổ phần của gia đình tôi, trị giá 190 triệu USD, không đủ để thay đổi quyết định. Mỹ đã đe dọa áp thuế 100% lên các sản phẩm của Daesang tại thị trường quốc tế. Các nhà máy của chúng tôi ở Việt Nam sẽ bị đóng cửa nếu chúng tôi không tuân thủ.” Giọng cô run lên, ánh mắt thoáng chút bất lực, nhưng vẫn giữ vẻ kiên cường của một người phụ nữ đã trải qua nhiều sóng gió trong giới tài phiệt.

Nam không bỏ cuộc. Cậu đứng dậy, bước chậm rãi quanh bàn, giọng nói trầm xuống, đầy thuyết phục: “Se-ryung, cô biết tôi có thể làm gì để bảo vệ Daesang. Tôi đề nghị hợp đồng xuất khẩu kimchi và gia vị sang Đông Nam Á, với sự hỗ trợ logistics từ nhà nước Triều Tiên. Cô sẽ được mời vào Hội đồng Kinh tế Quốc gia, có tiếng nói trong việc định hình chính sách kinh tế. Daesang sẽ không chỉ tồn tại mà còn thống trị thị trường thực phẩm châu Á.” Nhưng Im Se-ryung, với ánh mắt kiên quyết, đáp lại: “Chủ tịch Nam, tôi không có quyền đơn phương. Hội đồng quản trị đã quyết định, và tôi không thể mạo hiểm cả di sản của gia đình.” Cuộc đàm phán rơi vào ngõ cụt, và Nam cảm nhận sự bất lực, nhưng đồng thời, dục vọng quen thuộc lại trỗi dậy khi ánh mắt cậu lướt qua gương mặt thanh tú, đôi môi căng mọng, và dáng người thanh thoát của Im Se-ryung.

Im Se-ryung, nhận ra sự thất vọng và căng thẳng trên khuôn mặt Nam, bước đến gần, ngồi cạnh cậu trên chiếc ghế da dài ở cuối phòng họp. Cô bất ngờ ôm cậu vào lòng, như một cử chỉ an ủi chân thành, muốn xoa dịu áp lực mà cậu đang gánh chịu. “Chủ tịch Nam, tôi hiểu anh đang chịu áp lực khủng khiếp để giữ đất nước này đứng vững,” cô thì thầm, giọng nói dịu dàng như một làn gió, tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu qua lớp vải vest mịn màng. Hơi ấm từ cơ thể cô, truyền qua từng đầu ngón tay, hòa quyện với mùi nước hoa Chanel No. 5 phảng phất, một mùi hương sang trọng, ngọt ngào nhưng đầy quyến rũ, kích thích mọi giác quan của Nam. Sự tiếp xúc gần gũi, dù chỉ là một cái ôm, khiến dục vọng trong cậu bùng cháy như một ngọn lửa không thể dập tắt, lan tỏa từ trái tim xuống từng mạch máu, khiến hơi thở cậu trở nên nặng nề, đôi tay siết chặt thành ghế như cố kìm nén.

Nam quay sang, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt sâu thẳm của Im Se-ryung, nơi ánh lên sự phức tạp – vừa là sự đồng cảm, vừa là sự bất an. Cậu chậm rãi đưa tay chạm vào má cô, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng, cảm nhận độ ấm và sự mềm mại. Rồi, không kìm được, cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi căng mọng của cô, một nụ hôn sâu, chậm rãi, như thể muốn trút bỏ mọi áp lực, mọi nỗi đau về Ri Sol-ju, về đất nước, vào khoảnh khắc ấy. Môi cô mềm mại, mang vị ngọt nhẹ của son môi, hòa quyện với hơi thở ấm áp, khiến Nam chìm vào một cơn mê không lối thoát. Im Se-ryung giật mình, bàn tay khẽ đẩy ngực cậu qua lớp áo sơ mi, giọng run rẩy vang lên: “Chủ tịch Nam, chúng ta không thể… Tôi không thể làm điều này thêm lần nữa.” Nhưng sự do dự trong giọng nói của cô, cùng ánh mắt lấp lánh như đang giằng xé giữa lý trí và cảm xúc, khiến Nam không dừng lại.

Cậu thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da mỏng manh sau gáy: “Se-ryung, đây là lần cuối. Hãy để tôi nhớ cô, nhớ khoảnh khắc này, nhớ Triều Tiên mà chúng ta đã cùng xây dựng.” Lời nói của cậu, vừa dịu dàng vừa mang sức ép quyền lực, khiến Im Se-ryung buông lỏng đôi tay, đầu cô nghiêng nhẹ, như thể cam chịu trước sức hút của Nam. Cậu chậm rãi đẩy cô tựa vào ghế da, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý, như một người thợ săn đang thưởng thức con mồi. Nam kéo váy cô lên, từng centimet vải lụa xanh navy trượt qua đôi chân thon dài, để lộ làn da trắng mịn, mượt mà như tơ. Lớp quần lót lụa màu đen ôm sát, tôn lên đường cong hông hoàn hảo, khiến dục vọng trong Nam càng dâng cao, trái tim cậu đập mạnh như muốn phá vỡ lồng ngực.

Im Se-ryung, nhận ra sự thất vọng và căng thẳng trên khuôn mặt Nam, bước đến gần, ngồi cạnh cậu trên chiếc ghế da dài ở cuối phòng họp. Cô bất ngờ ôm cậu vào lòng, như một cử chỉ an ủi chân thành, muốn xoa dịu áp lực mà cậu đang gánh chịu. “Chủ tịch Nam, tôi hiểu anh đang chịu áp lực khủng khiếp để giữ đất nước này đứng vững,” cô thì thầm, giọng nói dịu dàng như một làn gió, tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu qua lớp vải vest mịn màng. Hơi ấm từ cơ thể cô, truyền qua từng đầu ngón tay, hòa quyện với mùi nước hoa Chanel No. 5 phảng phất, một mùi hương sang trọng, ngọt ngào nhưng đầy quyến rũ, kích thích mọi giác quan của Nam. Sự tiếp xúc gần gũi, dù chỉ là một cái ôm, khiến dục vọng trong cậu bùng cháy như một ngọn lửa không thể dập tắt, lan tỏa từ trái tim xuống từng mạch máu, khiến hơi thở cậu trở nên nặng nề, đôi tay siết chặt thành ghế như cố kìm nén.

Nam quay sang, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt sâu thẳm của Im Se-ryung, nơi ánh lên sự phức tạp – vừa là sự đồng cảm, vừa là sự bất an. Cậu chậm rãi đưa tay chạm vào má cô, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng, cảm nhận độ ấm và sự mềm mại. Rồi, không kìm được, cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi căng mọng của cô, một nụ hôn sâu, chậm rãi, như thể muốn trút bỏ mọi áp lực, mọi nỗi đau về Ri Sol-ju, về đất nước, vào khoảnh khắc ấy. Môi cô mềm mại, mang vị ngọt nhẹ của son môi, hòa quyện với hơi thở ấm áp, khiến Nam chìm vào một cơn mê không lối thoát. Im Se-ryung giật mình, bàn tay khẽ đẩy ngực cậu qua lớp áo sơ mi, giọng run rẩy vang lên: “Chủ tịch Nam, chúng ta không thể… Tôi không thể làm điều này thêm lần nữa.” Nhưng sự do dự trong giọng nói của cô, cùng ánh mắt lấp lánh như đang giằng xé giữa lý trí và cảm xúc, khiến Nam không dừng lại.

Cậu thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da mỏng manh sau gáy: “Se-ryung, đây là lần cuối. Hãy để tôi nhớ cô, nhớ khoảnh khắc này, nhớ Triều Tiên mà chúng ta đã cùng xây dựng.” Lời nói của cậu, vừa dịu dàng vừa mang sức ép quyền lực, khiến Im Se-ryung buông lỏng đôi tay, đầu cô nghiêng nhẹ, như thể cam chịu trước sức hút của Nam. Cậu chậm rãi đẩy cô tựa vào ghế da, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý, như một người thợ săn đang thưởng thức con mồi. Nam kéo váy cô lên, từng centimet vải lụa xanh navy trượt qua đôi chân thon dài, để lộ làn da trắng mịn, mượt mà như tơ. Lớp quần lót lụa màu đen ôm sát, tôn lên đường cong hông hoàn hảo, khiến dục vọng trong Nam càng dâng cao, trái tim cậu đập mạnh như muốn phá vỡ lồng ngực.

Cậu quỳ xuống trước cô, hôn lên vùng bụng phẳng lì, cảm nhận làn da ấm áp dưới môi mình, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, ngực phập phồng qua lớp áo lót ren tinh xảo. Nam đưa tay, chậm rãi xoa bóp bầu ngực căng tròn, ngón tay lướt qua lớp vải mỏng, cảm nhận núm vú dần cứng lại dưới sự kích thích. Im Se-ryung rên khẽ, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đầy nhục cảm, như một giai điệu cấm kỵ vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Cô nắm chặt tay vịn ghế, móng tay sơn đỏ cắm sâu vào da, cố kìm nén cảm giác đang trỗi dậy. Nam, không vội vã, tiếp tục hôn xuống vùng đùi trong, môi cậu lướt nhẹ, từng nụ hôn như một giọt nước rơi trên mặt hồ, gợn sóng lan tỏa khắp cơ thể cô. Tay cậu lướt xuống vùng âm đạo, ngón tay di chuyển chậm rãi qua lớp quần lót lụa, cảm nhận độ ẩm dần xuất hiện, khiến cô run rẩy, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở đứt quãng.

Nam kéo quần lót của cô xuống, để lộ vùng kín mịn màng, và cậu dừng lại một khoảnh khắc, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô dưới ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ. Cậu hôn lên vùng ấy, lưỡi cậu di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng, như một vũ điệu tinh tế, khiến Im Se-ryung cong người, một tiếng rên dài thoát ra, đầy khao khát nhưng cũng đầy nhục nhã. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Nam, xin đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, như bị cuốn vào cơn sóng cảm xúc mà chính cô không thể kiểm soát. Nam đứng dậy, cởi bỏ vest và áo sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc, với những đường cơ bắp được rèn luyện qua những tháng lãnh đạo căng thẳng, làn da cậu ánh lên dưới ánh sáng vàng nhạt của căn phòng.

Cậu kéo cô đứng lên, ôm chặt cô vào lòng, ngực cậu ép sát vào ngực cô, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của cả hai. Nam chậm rãi cởi váy cô hoàn toàn, để nó rơi xuống sàn như một tấm lụa mềm mại, để lộ cơ thể thanh thoát, với những đường cong hoàn hảo của một người phụ nữ 40 tuổi vẫn giữ được nét trẻ trung. Cậu hôn lên cổ cô, rồi xuống xương quai xanh, từng nụ hôn chậm rãi, như thể muốn khắc sâu từng khoảnh khắc vào tâm trí. Tay cậu lướt qua lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng, rồi trở lại bầu ngực, xoa bóp nhẹ nhàng, ngón tay xoay tròn quanh núm vú, khiến cô rên to hơn, cơ thể cô run rẩy trong vòng tay cậu.

Nam nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống ghế da, đặt cô trong tư thế thoải mái, đôi chân cô dang rộng, để lộ vùng kín ướt át, sẵn sàng. Cậu cởi bỏ quần, để lộ dương vật cương cứng, và chậm rãi nhấn vào lồn cô, động tác nhẹ nhàng, sâu lắng, như một vũ điệu chậm rãi, không vội vàng. Mỗi lần đẩy, cậu dừng lại, cảm nhận sự co bóp của cô quanh mình, hơi thở cả hai hòa quyện, tạo thành một nhịp điệu nhục cảm, đầy khao khát. Im Se-ryung, dù ban đầu chống cự, dần bị cuốn vào nhịp điệu, cơ thể cô chuyển động theo cậu, hông cô nâng lên để đáp lại, tiếng rên của cô trở nên liên tục, từ nhỏ nhẹ đến mãnh liệt, như một bài ca cấm kỵ. Nam, với mỗi chuyển động chậm rãi, cảm nhận cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật, sự mềm mại, sự ấm áp, và sự đáp ứng của cô khiến cậu chìm sâu vào khoái lạc.

Họ đạt cực khoái nhiều lần, mỗi lần là một sự bùng nổ cảm xúc, khiến căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng đầy căng thẳng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, tiếng da thịt chạm nhau, và mùi hương cơ thể hòa quyện với nước hoa. Nam, khi cả hai đã kiệt sức, nằm xuống cạnh cô, tay vẫn ôm chặt cô, cảm nhận hơi ấm của cơ thể cô. Cậu giúp cô chỉnh trang lại váy áo, từng động tác nhẹ nhàng, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc cuối cùng. “Se-ryung, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau như thế này,” cậu thì thầm, giọng trầm, tay vuốt nhẹ tóc cô. “Nhưng tôi vẫn hy vọng cô sẽ suy nghĩ lại về Daesang. Triều Tiên cần cô, và tôi… cũng vậy.” Im Se-ryung, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phức tạp ánh lên sự tiếc nuối và cam chịu, chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì. Cô đứng dậy, chỉnh lại tóc và váy, cố gắng lấy lại vẻ chuyên nghiệp trước khi rời phòng họp, bước chân cô chậm rãi nhưng kiên quyết.

Quay trở lại Nhà Xanh, Nam nhận được báo cáo chi tiết từ tướng Kim Hyok-chol trong một căn phòng họp bảo mật, với những bức tường cách âm và màn hình lớn hiển thị bản đồ chiến lược. Kim Hyok-chol, với bộ quân phục đầy huân chương, báo cáo: “Thưa Chủ tịch, các cuộc không kích của Mỹ đã phá hủy 30% hệ thống phòng không của chúng ta. Chúng ta cần thêm viện trợ từ Trung Quốc, hoặc tăng sản xuất tên lửa nội địa.” Nam, ngồi ở đầu bàn, gật đầu, ra lệnh: “Tăng cường phòng thủ tại Bình Nhưỡng, Wonsan, và Sinuiju. Triển khai thêm dân quân và đẩy mạnh sản xuất pháo tự hành Koksan và tên lửa đạn đạo tầm ngắn Hwasong.” Cậu cũng chỉ đạo cố vấn Ri Jong-ho tìm kiếm các kênh thương mại bí mật với các quốc gia không liên kết, như Việt Nam, Cuba, và Iran, để giảm tác động của cấm vận.

Sự rút lui của các Chaebol và Daesang khiến nền kinh tế Triều Tiên lao đao. Các đặc khu kinh tế, từng được kỳ vọng là động lực tăng trưởng, giờ thiếu vốn và nhân lực. Các nhà máy tại Kaesong và Rason hoạt động cầm chừng, với công nhân làm việc trong điều kiện thiếu thốn. Nam, dù quyết tâm tái thiết, cảm thấy sự bất lực khi đối mặt với áp lực quốc tế. Trong lòng, cậu vẫn bị ám ảnh bởi Ri Sol-ju, người vẫn bị giam cầm tại Bắc Kinh bởi Tập Cận Bình. Cuộc điều tra về con gái của Tập, Tập Minh Trạch, vẫn đang tiếp diễn, với các điệp viên Triều Tiên báo cáo rằng cô thường xuyên xuất hiện tại một quán cà phê sang trọng ở quận Triều Dương, Bắc Kinh, dưới sự bảo vệ của lực lượng an ninh tinh nhuệ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...