Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Chương 1: Hồi 01- + 02


Q.1 - Chương 1: Dụ tình ( 1 ) Có người từng nói, sự dụ hoặc đến cực điểm chínhlà thứ độc dược trí mạng đối với những người đang yêu. Giống như những kẻnghiện ma tuý, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn lao vào, hết lần này tới lầnkhác chịu tổn thương tới cực điểm. Trái tim tan nát vẫn ôm lấy ảo tưởng tìnhyêu có thể phá tan giới hạn cuối cùng của sự dụ hoặc cực hạn… Ánh đèn dưới bãi đậu xe ngầm hắt lên bóng Lạc Tranh đổ dài trên mặt đất. Tiếnggiày cao gót ưu nhã ngưng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc hơi chóimắt. Xác định rõ bóng dáng thiếu niên kia đang theo sát phía sau, ánh mắt nàngcó chút hoang mang.

Quả nhiên khi Lạc Tranh vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, sau lưng liền bịmột sức mạnh to lớn khống chế. Cánh tay người thiếu niên kia hệt như một chiếckìm sắt, siết chặt eo nhỏ của nàng, kéo mạnh vào trong lòng hắn.

Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười, liền đó xoay người lại, ngẩng đầu, không chút sợhãi nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia. Nhưng khi khuôn mặt hắn sát lạigần nàng, trong lòng Lạc Tranh bất giác dâng lên một cảm giác bất an không thểlý giải… Chương 2: Dụ tình ( 2 ) Lạc Tranh lần đầu tiên nhìn thấy một ngườiđàn ông có diện mạo còn đẹp hơn cả phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọihắn là thiếu niên. Ở khoảng cách gần như vậy nàng mới sợ hãi than thầm, thì radiện mạo con người cũng có thể tinh tế đến vậy.

Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia đùabỡn. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộmột nụ cười quỷ mị như thể hài lòng vì đã bắt được con mồi, toàn thân toát lênvẻ kiêu ngạo của kẻ đi săn. Có điều, xương cốt của hắn rất rắn chắc, chỉ mớimười mấy tuổi mà đã cao hơn nàng hẳn một cái đầu, so với bạn bè cùng lứa có vẻchín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên ngườihắn mới khiến người ta nhớ rõ hắn vẫn là một thiếu niên.

Trong lòng Lạc Tranh có chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứcó lợi thì có rất nhiều phương thức, không nhất thiết phải chọn cách này. Gótgiày hơi chếch đi một chút, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niênkia kề tai nàng nói nhỏ…

"Tiểu thư, gọi em thế nào đây?" Tiếng nói rất êm tai, giống như không khítrong lành nơi rừng rậm, toát ra sự thoải mái khó tả.

Lạc Tranh hơi run lên, giống như bị tiếng nói của hắn mê hoặc, một lúc sau mớiổn định lại tâm tình, nhẹ nhàng cười một tiếng, để lộ lúm đồng tiền vô cùng mịhoặc…

"Cô gái vừa rồi cậu cũng không có nhớ tên?" Nàng thông minh đáp lại. Kẻ ănchơi trác táng như hắn, đương nhiên sẽ không nhớ tên những phụ nữ mà hắn từngtrăng gió. Câu trả lời của nàng không để lại chút đầu mối nào, tránh được rấtnhiều phiền phức về sau.

Quả nhiên, thiếu niên kia khẽ cười, "Em rất thông minh."

"Cậu thích thì tốt rồi..." Lạc Tranh nở nụ cười rất hàm ý, lộ ra hàm răngtrắng bóng.

Vẻ đùa cợt trong ánh mắt thiếu niên kia nhanh chóng bị thay thế bởi sự kinhngạc. Gương mặt đẹp trai của hắn khẽ sát lại gần nàng, hít thật sâu mùi thơmtrên người nàng, cất giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm thấp lại mơ hồ có chút ámmuội, “Có ai từng nói với em rằng, nụ cười của em rất mê người, mùi hương trêncơ thể rất cám dỗ hay chưa?”

"Có…" Lạc Tranh cố ý kéo dài giọng mình, nghe qua có chút lười biếng, vươnngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ loạn trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười lộ rõ nétkiều mị lại vô cùng dịu dàng, “Không phải là cậu đâu.”

Thiếu niên kia giữ lại bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, trầm giọng nói,“Vậy em có tin, người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”

"Cậu sẽ như vậy sao?" Lạc Tranh cười nhẹ.

"Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có. Tôi nghĩ, tôi đã bị em làm cho mêmẩn rồi."

Lạc Tranh nhếch môi, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên kia, khẽ nói,“Cậu rất biết cách ăn nói…”

Thiếu niên kia cười, không nói thêm gì, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Nụ hônkéo dài xuống sống mũi cao thẳng, vừa muốn xâm chiếm đôi môi anh đào liền bịngón tay mảnh khảnh ngăn lại.

"Cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn chonhững người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười, chỉ về phía camera cách đó khôngxa.

Thiếu niên kia hiểu ra, gương mặt tinh tế hơi sát lại bên tai nàng, khẽ nở nụcười trầm thấp mang theo ý vô cùng vui vẻ, “Vậy…chúng ta đổi chỗ khác, đượcchứ?”

Lạc Tranh cảm thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng,khẽ cười, “Cậu muốn đổi đi đâu?”

Đôi môi tà mị của thiếu niên kia khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàngthổi hơi nóng bên tai nàng, “Ở trong xe, được chứ?”

Lạc Tranh sững người, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cửa xe mở ra, liềnsau đó, cả người nàng bị thiếu niên kia đẩy mạnh xuống ghế sau…

Lạc Tranh lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với một chiếc xe thể thaocao cấp thế này. Đây là chiếc Saleen S7 Twin Turbo đã được nâng cấp, là loạixe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế, được cả thế giới công nhận làchiếc xe có tốc độ nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh mới chỉ được nhìn trêntạp chí mà thôi. Thân xe được làm từ sợi cacbon hoạt tính, hệ thống thông gióhai bên thân xe được thiết kế theo kiểu mang cá, đường cong trên thân xe đượckéo dài và mở rộng hơn về phía sau khiến người ta nhìn vào có cảm giác từngđường nét của nó đều vô cùng mạnh mẽ. Bộ cửa xe là loại cửa cắt kéo, khi mởđược nâng lên phía trên khiến thoạt nhìn vào chiếc xe giống như một con tàu vũtrụ từ sao Hoả đáp xuống Trái đất.

Khi cả người Lạc Tranh ngã vào trong xe, nàng mới phát hiện ra ghế xe đượcthiết kế theo kết cấu bất đối xứng. Ghế lái có sáu nút tròn cùng với cần số tựđộng, thiết kế rất phù hợp với thân hình đàn ông cao lớn. Nội thất trong xecùng ghế ngồi được bọc da thật, là da trâu cùng da sơn dương loại cao cấpnhất. Hệ thống điều hoà, cửa kính điều khiển bằng hệ thống điện, điều khiểnđóng mở từ xa. Kính chắn gió trước mặt với cần gạt nước tự động điều chỉnh khitrời mưa. Tay lái cũng được bọc da thật, cùng với hệ thống dàn âm thanhAM/FM/CD/DVD/TV cao cấp… tất cả chỉ có thể dùng từ xa hoa để hình dung.

Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh không chỉ dừng lại ở mức độ xa hoa của chiếc xe.Ánh mắt nàng đảo nhanh nhìn quét qua một lượt toàn bộ bên trong. Tề Lê đã pháingười điều tra ra, cuộn băng ghi hình vụ thân chủ của nàng bị mấy tên ăn chơitrác táng này cưỡng bức được để ở trên xe, nhưng mà không biết hắn cất nó ởchỗ nào?

Mải nghĩ ngợi, Lạc Tranh chỉ cảm thấy cả người bị đè xuống, ánh mắt nàng nhìnthẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên kia, khuôn mặt đẹp toả ramùi hương trái cây dịu ngọt đang bao phủ lấy nàng...

"Em rất bình tĩnh." Thanh âm của hắn tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thấy ánh mắtnàng không gợn chút sợ hãi, cúi đầu cười khẽ.

"Tôi chẳng có lý do gì để hoảng sợ cả." Lạc Tranh bị hắn đè xuống, cũng khôngvội vã thoát ra, không gian trong xe tuy lớn, nhưng cũng không đủ lớn đến mứcnàng có thể trốn chạy, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng, bình tĩnh cùngtỉnh táo còn có tác dụng hơn.

Thiếu niên kia khẽ cười, để lộ hàng răng đều đặn thẳng tắp và sáng trắng nhưvầng trăng trên trời, “Em biết không, chiếc xe đã qua nâng cấp này trên toànthế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Mọi phụ nữ nhìn thấy nó đều sẽ mê mẩn đếnphát cuồng, nhưng em lại cực kỳ bình tĩnh. Chẳng lẽ, em thực sự cho rằng tôisẽ không làm gì em sao?”

Lạc Tranh khẽ cười, "Thứ nhất, tôi không mấy hiểu về xe cộ, cho nên chiếc xenày tôi chỉ có thể thấy là nó rất đáng giá, nhưng cũng chẳng cách nào biếtđược giá trị thực của nó. Thứ hai, từ trong ánh mắt cậu, tôi có thể nhìn rõham muốn của cậu.”

"Bảo bối..." Thiếu niên mỉm cười thì thầm, "Cho phép tôi gọi em như thế. Em làngười phụ nữ lạnh lùng, bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Giờ tôihối hận rồi.”

"Hối hận?" Lạc Tranh nhè nhẹ chớp mi, nàng biết trên mặt mình phải thể hiệnthần tình thế nào mới có được vẻ quyến rũ.

Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi tà mị nhẹ nhàng áp lên đôi môi căng mọngcủa nàng, “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trongphòng tổng thống của khách sạn mà…chiếm đoạt em hơn.”

Lời nói vô cùng ám muội cùng ngôn từ tao nhã thốt ra từ miệng hắn khiến LạcTranh bất giác hoảng hốt, thậm chí trong mắt nàng còn có chút nghi ngờ. Mộtthiếu niên tao nhã như vậy, sao có thể đi cưỡng bức một thiếu nữ xa lạ cơ chứ?

"Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?" Thiếu niên chăm chú nhìn nàng.

"Đang suy nghĩ..." Lạc Tranh liếc mắt nhìn, liền sau đó vòng tay quấn quanh cổhắn, nhẹ nhàng nói, “Cậu…sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?”

Nàng không có nhiều thời gian để lãng phí trên người hắn, phải hành động thậtmau lẹ. Tìm được chứng cứ rồi còn phải thức thâu đêm để lập hồ sơ trình lêntoà án.

Thiếu niên nở nụ cười, cúi đầu xuống...

Từng nụ hôn tinh tế rơi lên môi, lên cổ Lạc Tranh… Thiếu niên kia còn đang saymê trong mùi thơm cơ thể nàng không hề chú ý đến Lạc Tranh đã nâng tay lên,ngay sau đó…

Một cú đập hung bạo giáng xuống!

Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, mất đi tri giác.

Lạc Tranh lập tức ngồi dậy, thở hổn hển từng hồi. Có trời biết, nàng chỉ biếtcó một chiêu này, nếu như đánh xuống mà không làm thiếu niên kia ngất đi thìxem như nàng hoàn toàn xong đời…

Việc không thể chậm trễ thêm, Lạc Tranh vội bắt đầu lật tung mọi ngõ ngáchtrong xe, cuối cùng tại một ngăn để đồ linh tinh, nàng tìm thấy một cuộn băngghi hình. Không một chút chần chừ, liền bỏ vào trong ví.

Lạc Tranh sửa sang lại quần áo hơi có chút lộn xộn, liếc nhìn thiếu niên đanghôn mê bất tỉnh kia, vội vàng rời khỏi hiện trường.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...