Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 99



Chương 9: Cuộc so tài của hai người đàn ông

Dennis dường như đã sớm quen với cách nói chuyện hờ hững của Louis ThươngNghiêu, nhún nhún vai, khẽ nói, “Vậy là tôi tự mình đa tình rồi, nhưng mà,Thương Nghiêu, anh nên biết, nhân viên thường không thích ngồi quá gần với ôngchủ của mình, bởi vì điều đó sẽ khiến họ cảm thấy bị áp lực.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, không hề giận dữ mà lại cất tiếng cười. Ngay sauđó, hành vi của hắn khiến cả Dennis và Lạc Tranh đều cảm thấy kinh ngạc. Hắnvươn cánh tay ra, đem cả người Lạc Tranh ôm vào lòng, ánh mắt tà mị nhìn thẳngvào Dennis, bộ dạng cực kỳ bá đạo cùng cường thế.

“Này, anh làm gì thế? Anh điên rồi!” Lạc Tranh cũng chẳng thể bình tĩnh được,lập tức giơ tay đẩy hắn ra.

Louis Thương Nghiêu thực dễ dàng siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng,làm cho nàng căn bản không có chút cơ hội tránh thoát nào, cúi đầu xuống nhẹnhàng nói, “Đừng lại lấy phấn hoa làm cớ, cả đời này tôi không hề biết tắm rửalại là một chuyện chán ghét đến vậy.”

Lạc Tranh thực sự sững người, hắn làm như vậy thật sao?

Dennis không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, thấy vậy vô thức chaumày lại.

Louis Thương Nghiêu thấy nàng không phản kháng, nở nụ cười hài lòng, lại nhìntới mấy tô cháo trên bàn, liền làm ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Dennis.

“Dennis, anh thật quá hẹp hòi rồi. Để cho người phụ nữ của tôi nửa đêm chạytới giúp anh làm thủ tục bảo lãnh đã không tính toán rồi. Vậy mà xong việc lạichỉ mời có ba tô cháo? Xem ra không giống với tác phong của anh chút nào!”

Một câu nói này của hắn, đã khơi lên một cơn sóng ngầm dữ dội.

Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, “Louis Thương Nghiêu,ai là người phụ nữ của anh?”

Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười tà mị, bàn tay tăng thêm lực ôm nàng thậtchặt, chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp, “Ngoài em ra thì còn ai nữa, khôngcần phải xấu hổ, Dennis cũng là chỗ bạn bè.”

Lạc Tranh tức giận đến nỗi muốn đứng bật dậy.

Dennis thấy thế, biết hắn có ý khiêu khích, cũng không nói gì, chỉ khẽ dựalưng về phía sau, “Thương Nghiêu, anh làm vậy cũng không đúng rồi. Làm ngườikhác khó chịu cũng không phải tác phong trước giờ của anh.”

“Làm người khác khó chịu?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, vẻ mặt dường như cóchút buồn cười, như thể hắn mới nghe được chuyện nực cười nhất trên đời vậy.Hắn cũng không nói thêm lời nào, nhìn về Lạc Tranh đang bị ôm chặt trong vòmngực mình, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Dennis, trực tiếp cúi xuống hôn lênđôi môi đỏ mọng của nàng, từng động tác đều toát lên sức mạnh cường thế khôngcho phép sự phản kháng.

“Uhm…” Trong lúc nhất thời Lạc Tranh không kịp có phản ứng, đến lúc kịp địnhthần lại thì đầu lưỡi của hắn đã xâm nhập vào khoang miệng nàng, quấn lấychiếc lưỡi đinh hương của nàng triền miên một hồi, sau đó mới dừng lại.

“Anh…” Lạc Tranh phẫn hận nhìn hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy nụ cười hài lòngcùng khuôn mặt đầy đắc ý của hắn mà thôi.

Hắn dường như quan tâm đến cảm nhận của Dennis nhiều hơn, vẻ mặt khiêu khíchnhìn về phía anh ta, không hề che dấu ý chiếm hữu của bản thân.

Dennis thực không ngờ tới hắn lại lớn mật làm càn đến vậy, lúc đầu hơi sữngsờ, sau đó cười nhẹ lắc đầu. Louis Thương Nghiêu mà anh ta biết cho tới giờkhông phải người có thể làm ra những chuyện thế này.

Louis Thương Nghiêu ào đến nơi này tựa như một cơn lốc, hoàn toàn phá vỡ khôngkhí vui vẻ mà Dennis và Lạc Tranh đang có. Mà bản thân hắn lại không hề có cảmgiác áy náy, ngược lại còn đầy thích thú với việc mình vừa làm.

Louis Thương Nghiêu cầm lấy cái thìa nhỏ, múc một chút cháo trong tô của LạcTranh đưa lên miệng, không khỏi gật gù tán thưởng, “Tuyệt hảo! Ẩm thực TrungHoa quả thực không chê vào đâu được, đúng là nơi địa linh nhân kiệt.”

Dennis đương nhiên nhìn ra ý chiếm hữu trong mắt Louis Thương Nghiêu. Thậtkhông khó tưởng tượng ra hắn thực đang coi anh ta như tình địch. Dennis cũngkhông nói gì, chỉ ngồi chờ xem hành động kế tiếp của hắn.

Đầu Lạc Tranh như muốn nổ tung. Người đàn ông này thực giống như ma quỷ, nàngđi tới chỗ nào hắn cũng có thể tìm tới, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, nàng cơ hồnghiến răng nói, “Cháo đã nếm xong chưa? Xong rồi thì buông tôi ra.”

“Có chút như vậy làm sao đủ đây?” Louis Thương Nghiêu vẫn luôn là người đànông khó xét đoán như vậy. Nghe thấy lời nàng, hắn khẽ chau mày, nhìn về Dennisở phía đối diện.

"Dennis, tôi tự nhiên cũng thấy đói, không phiền mời tôi cùng ăn luôn chứ?”

“Đương nhiên có phiền!” Dennis bất ngờ cười khẽ, không chút e dè nói, “Anhhiểu tôi như vậy, rõ ràng biết tôi không thích chuyện ba người cùng dùng bữachút nào.” Một câu nói của anh ta, mang ý đuổi khách rõ ràng.

Đáng tiếc, chiêu này đối với Louis Thương Nghiêu mà nói một chút tác dụng cũngkhông có, lại càng khiến hắn cười thật sảng khoái.

“Dennis, anh lại quên rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cứ xem hai chúngtôi là một thì được rồi.” Câu tiếp theo của hắn lại càng không hề che dấu ý tứnày, “Dù sao, tôi cùng cô ấy bây giờ cũng là tuy hai mà một rồi.”

Dennis sững sờ, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Sắc mặt Lạc Tranh trong nháy mắt tái nhợt, lời của hắn rõ ràng cho đối phươngbiết hai người bọn họ đang cùng chung sống.

Dennis vốn còn đang hoài nghi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tranh cũng cóthể đoán được lời của Louis Thương Nghiêu cũng không hề phóng đại sự thật. Cóchuyện gì đây? Lạc Tanh không phải đã kết hôn sao? Sao hai người bọn họ…

Ánh mắt sắc bén của Louis Thương Nghiêu đương nhiên có thể nhìn ra nét nghihoặc trong mắt Dennis, hắn cười cười, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt củangười phụ nữ trong ngực mình.

"Tranh, đừng mải lo mấy vụ kiện quá, chuyện ly hôn tiến hành đến đâu rồi? Nếucó gì không thuận lợi, tôi có thể giúp em.” Một câu nói này của hắn mang đầynhiệt tình, người không cần tinh ý lắm cũng có thể nhận ra. Mà đương nhiênnhững lời này mục đích là để cho Dennis nghe.

Lạc Tranh oán hận nhìn gã đàn ông đang nở nụ cười xấu xa kia, hắn còn có thểkhông biết xấu hổ mà hỏi chuyện đã xử lý đến đâu? Chuyện như thế nào khôngphải hắn đều biết rất rõ ràng sao?

Gã đàn ông chết tiệt, hắn đang cố ý!

Dennis thực bị tình huống này làm cho rối tung lên, suy nghĩ một lúc cũngkhông hiểu ra làm sao.

Nhưng Dennis cũng không phải loại người thích bị người khác dắt mũi. Anh tacười nhẹ cất tiếng, “Thương Nghiêu, anh thích can thiệp vào chuyện nhà củangười ta từ lúc nào thế? Như vậy không được hay cho lắm! Chuyện của anh…cònchưa xử lý được rõ ràng mà.”

Một câu nói mang theo sự ám chỉ rất rõ ràng, đối với Louis Thương Nghiêu mànói, càng rõ ràng hơn bất cứ ai.

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn về phía Thương Nghiêu... mà tâm tình lại theo nhữnglời Dennis vừa nói khẽ chấn động, ý của anh ta là…

Nhìn lại Louis Thương Nghiêu, nụ cười trên môi hắn trong nháy mắt như cứnglại, nét cười trong mắt giờ cũng mang theo một tia lạnh lẽo. Hai người họ cứnhư vậy đối mặt nhau. Nhưng rất nhanh chóng, Louis Thương Nghiêu liền khôiphục nụ cười tà trên khoé môi, nét cười trong mắt lại tăng thêm vài phần, cheđi tia lạnh lùng vừa nãy….

“Sao thế, Dennis, anh trở thành người thích buôn chuyện từ bao giờ thế? Hay làanh không coi người bạn cũ như tôi ra gì, định độc chiếm hương vị bữa ăn nàyđây?” Lời nói của hắn đầy hàm ý sâu xa, một chút cũng không hề giấu diếm.

Dennis nghe ra ẩn ý của hắn, khẽ cười nhẹ. Louis Thương Nghiêu đương nhiênkhông phải muốn bữa tối này, ý của hắn rất rõ ràng, mà ngay cả ánh mắt hắncũng đang cảnh cáo anh ta, Lạc Tranh là của hắn!

“Anh đã có hứng thú như vậy, được, chúng ta đổi nhà hàng khác.”

"Không cần, ở đây đi, tôi thích đồ ăn Trung Quốc." Louis Thương Nghiêu cố ýnói câu này. Khi thấy trong mắt Dennis xẹt qua chút bối rối thì nụ cười trênkhoé môi hắn lại càng đậm hơn. Không đợi Dennis và Lạc Tranh gật đầu, hắn liềnngoắc tay một cái.

“Ông chủ, đem tất cả các món độc đáo nhất của nhà hàng ông lên đây. Phục vụkhách buổi đêm rất vất vả nên vị khách này sẽ trả gấp ba lần.”

Ông chủ quán thấy vậy, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Liếcnhìn đồng hồ thấy đã sắp rạng sáng, vẻ mặt có chút khó xử bước tới nói, “Quýkhách, chúng tôi thực sự phải đóng cửa rồi. Hơn nữa, giờ này cũng đã quá muộn,đầu bếp cũng đã nghỉ cả, quý khách liệu…”

“Quán của ông một ngày kiếm được bao nhiêu?” Louis Thương Nghiêu không đợi ôngchủ quán nói xong, dùng tiếng Trung hỏi thẳng.

Ông chủ quán hơi sững sờ, không ngờ tới người đàn ông này có thể nói tiếngTrung thành thạo đến vậy. Nếu không nhìn đến tướng mạo anh ta, chỉ nghe giọngnói nhất định sẽ nghĩ anh ta là người Trung Quốc. Lập tức, ông chủ quán liềnnở nụ cười cầu tài, “Quý khách, không biết ý ngài là…”

Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, chỉ về hướng phía Dennis ngồi ở đối diện,“Đêm nay cùng ngày mai, toàn bộ thu nhập của quán ông sẽ do anh ta thanh toánđầy đủ. Nói cách khác, ông chỉ cần gọi đầu bếp tới, làm những món ngon nhấtcủa quán cho chúng tôi. Nếu chúng tôi đã làm trễ giờ đóng cửa của quán, saokhông chọn cách phục vụ chúng tôi một bữa này, ngày mai ông có thể đóng cửanghỉ ngơi cả ngày. Đương nhiên cũng có thể mở cửa tiếp tục buôn bán, vị tiênsinh này sẽ vẫn trả cho ông toàn bộ doanh thu một ngày coi như đền bù tổnthất, ông thấy sao?”

Từng câu từng chữ đều được Louis Thương Nghiêu nói rất rõ ràng, giọng điệu lạicực kỳ tự nhiên, hơn nữa thanh âm trầm trầm của hắn lại có sức thuyết phụclòng người cực lớn.

Ông chủ nghe vậy, lập tức cười tươi, “Quý khách quá lời rồi, như vậy đi, cácvị muốn ăn món gì cứ việc gọi. Về phần phí đền bù tổn thất đừng quá để tâm làmgì.”

Mở cửa bán hàng, khách hàng phải được coi trọng như nhau, để giữ được danhtiếng cho quán thì không thể sợ vất vả, đây cũng là quy chuẩn mà những ngườilàm trong ngành dịch vụ đều hiểu.

Chẳng cần đợi lâu, ông chủ quán đã gọi đầu bếp quay lại. Mặc dù trời đã rấtkhuya, nhưng xem ra họ cũng không hề cảm thấy bị miễn cưỡng chút nào.

Suốt cả quá trình, Lạc Tranh đều chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, hàng lôngmày thanh tú đầy vẻ nghi hoặc, lại mang theo chút bất đắc dĩ. Trong mắt nàng,bộ dạng tối nay của hắn thực có chút lưu manh, chẳng những nghênh ngang chenvào bữa tối của nàng cùng Dennis, mà còn thản nhiên đem tất cả hoá đơn tínhlên người anh ta.

Tuy Dennis sẽ không chú ý đến mấy tờ hoá đơn này, nhưng cũng không cần phảikhoa trương như vậy chứ.

Rốt cục, Lạc Tranh vẫn kìm lòng không được, cất tiếng, “Anh làm vậy không phảiquá đáng lắm sao?”

“Quá đáng?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tàý, nhìn thoáng qua Lạc Tranh, sau đó lại đem ánh mắt chĩa vào phía Dennis,“Bạn bè chẳng mấy khi có dịp gặp mặt, tôi làm như vậy, anh cảm thấy quá đángsao?”

Lạc Tranh trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, cho tới hôm nay, nàngmới phát hiện ra da mặt hắn thực sự quá dày.

Dennis nghe vậy, cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ẩn chứa chút lúng túng khiếnLạc Tranh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Louis Thương Nghiêu thấy thế, nụ cườitrên môi càng đậm hơn, dường như còn mang theo chút đắc ý.

Cũng chẳng phải chờ lâu, Lạc Tranh liền lập tức hiểu ra nguyên do vẻ lúng túngtrong nụ cười của Dennis cũng như vẻ mặt đắc ý của Louis Thương Nghiêu.

Nơi này vốn là nhà hàng Quảng Đông khá nổi tiếng, bởi vậy đầu bếp đều là ngườiHongkong nhiều năm kinh nghiệm. Cho nên, các món ở đây thực sự được làm rấtchuẩn mực.

Phải nói rằng người Hongkong khi nấu nướng đều rất chú trọng đến việc lựa chọnnguyên liệu, lại thêm việc trang trí món ăn khá cầu kỳ, tinh hoa trên trờidưới đất, không chỗ nào không được khéo léo đưa vào món ăn. Đặc biệt các mónQuảng Đông còn chú trọng đến cảm nhận của thực khách, lại được phân chia theomùa, hạ thu nhẹ nhàng, đông xuân ấm áp. Ngoài việc giữ cho nguyên liệu luôntươi ngon, ẩm thực Quảng Đông còn có cách thức nấu nướng bí truyền và cách bảotrì nguyên liệu cũng thực sự độc đáo.

Đây cũng không phải nhà hàng nhỏ cho nên mỗi món ăn được đưa lên đều có têntuổi rõ ràng.

Ngoại trừ các món truyền thống như tôm chao dầu, hàu tươi xông khói trà sen,nấm tươi, lợn sữa quay giòn, còn có cá cuốn salad, thịt lợn nướng mật ong,cháo lúa mạch, hoa lựu dồn thịt trai, kỳ lân om măng trúc….cả một bàn bày đầyđồ ăn, trong khi chỉ có ba người họ.

Lạc Tranh nhìn một bàn thức ăn trước mặt, không khỏi hít một hơi khó nhọc,biết rõ Louis Thương Nghiêu cố ý bày ra chuyện này, không vui lên tiếng, “Anhmấy đời nay chưa được ăn gì hay sao? Chúng ta chỉ có ba người mà thôi.”

Louis Thương Nghiêu không giận mà còn cười, hớp một ngụm trà, thong thả nói,“Có người mời khách mà.”

Lạc Tranh trừng mắt nhìn hắn một cái.

Mà Dennis lúc này, lại đem tất cả sự chú ý của mình đặt tại các món ăn trênbàn, thật lâu không có ý định dùng bữa.

"Dennis, theo tôi được biết, anh rất ít khi ăn các món Trung Quốc.” LouisThương Nghiêu nhếch môi cười, thong thả nói.

Dennis âm thầm hít sâu một hơi, trầm mặc mất một lúc, cuối cùng nhịn không nổigọi ông chủ tới,

“Ông chủ, thật ngại, có thể….” Ánh mắt vốn hờ hững thường ngày của anh ta giờcó chút chần chừ, ngập ngừng mất mấy giây mới nói ra, “…mang giúp tôi chiếcdĩa chứ? Cảm ơn!”

Ông chủ quán sững sờ…

Ngay cả Lạc Tranh cũng ngây người ra đó…

Louis Thương Nghiêu vào lúc này lại không chút nể mặt Dennis, liền cất tiếngcười ha ha, lại quay sang nói với ông chủ quán cứ tiếp tục làm việc của ôngta.

Hắn quay sang phía Dennis, đem đôi đũa đang cầm trong tay nhét vào tay anh ta,cố làm ra vẻ thiện ý nói, “Dennis, đồ ăn Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũađể gắp rồi, dùng dĩa thật không hợp cảnh chút nào, anh dùng đôi đũa này để ănđi.”

Dennis xoay xoay vặn vặn cầm lấy đôi đũa, không biết loay hoay thế nào màtrong lúc nhất thời, đũa trong tay lại biến thành chiếc dài chiếc ngắn, bấtgiác nhìn qua Louis Thương Nghiêu, thấy tư thế cầm đũa của hắn cực kỳ chuẩnxác, lại vô cùng ưu nhã thong dong.

Lạc Tranh âm thầm thở dài một tiếng, rốt cục cũng hiểu ra lý do vẻ mặt lúngtúng của Dennis, không khỏi nhíu mày nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu đangngồi bên cạnh. Hắn dường như đang cố tình khoe khoang, cầm lấy đôi đũa thongthả dùng bữa, thậm chí, còn tự tay gắp sang bát nàng một con tôm đã bóc vỏ.

Người đàn ông này…có bị bệnh hay không?

Nhưng mà, như vậy còn chưa đạt mục đích của hắn hay sao?

Quả nhiên, ý nghĩ của Lạc Tranh còn chưa kịp nguội, đã thấy Louis ThươngNghiêu nhìn về phía Dennis, cố tình làm ra vẻ giật mình nói, “Dennis, khôngphải lâu vậy rồi anh vẫn không học được cách cầm đũa đấy chứ? Như vậy khôngđược, nhiều món ngon như thế này mà anh không có cách nào ăn được.”

Louis Thương Nghiêu lại tiến thêm một bước nữa trong việc làm mất mặt Dennis.

Sắc mặt Dennis lúc này thật sự rất kém, có thể nhận ra anh ta đang cố gắng tậptrung vào đôi đũa này, nhưng mà làm thế nào cũng không khống chế được chúng.

Louis Thương Nghiêu cười lớn đầy thoả mãn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...