Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Lạc Tranh thực sự lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Một câu “Tôi vào nhé?” củaÔn Húc Khiên đã khiến nàng hoảng sợ quá mức, thấp giọng hổn hển nói đứt quãng,“Xin anh…dừng lại, đừng…đừng tiếp tục… cửa phòng làm việc….không khoá….”
“Sợ hắn vào sao?” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười tà, “Em sẽ rời bỏ hắn vậy cònsợ cái gì? Hắn muốn vào thì cứ vào, để cho hắn nhìn một chút cũng tốt, xem chorõ rốt cuộc em thuộc về ai! Tranh, tôi cho em biết, em là của tôi, vĩnh viễnlà của tôi.”
Giọng nói khàn khàn đầy thoả mãn của hắn giống như lời tuyên cáo, phối hợp vớithân dưới đột ngột tăng tốc đâm thẳng vào tận nơi sâu nhất trong cơ thể nàng,khiến Lạc Tranh không khỏi che miệng, suýt nữa lại phát ra thanh âm kiều mị mêngười. Đủ rồi, đủ rồi, nhanh dừng lại đi…
Nàng nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà trầm luân, cuốicùng lại lần nữa lên tới đỉnh cao dục vọng, hoàn toàn xụi lơ trên bàn làmviệc, tùy ý để Louis Thương Nghiêu sắp xếp. Lúc mãnh liệt như dòng nước xiết,lúc dịu dàng như chiếc lá nhẹ rơi, thân thể nàng dưới sự tấn công liên tục củahắn mà không ngừng chìm nổi…
Nàng có thể nhận ra Louis Thương Nghiêu đang cố ý làm vậy, hắn không hề muốnnhanh chóng thoả mãn mà ngược lại, cực kỳ chậm rãi, cái miệng xấu xa như muốncắn nuốt toàn bộ sức lực của nàng, khiến cho nàng không cách nào kìm chế…
Khoé môi khẽ cong lên đầy thoả mãn, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thểLạc Tranh đang ngày một co rút lại, hắn càng biết rõ nàng sẽ mau chóng lênđỉnh lần thứ ba, niềm mê luyến thân thể nàng càng lúc càng dâng cao, thân thểnày quả thực là đặc ân đối với đàn ông.
Nhưng mà, hắn còn muốn được kích thích thêm nữa…
Nghĩ như vậy, Louis Thương Nghiêu đột nhiên đứng dậy, hai tay siết chặt môngnàng, nâng thân hình nhỏ nhắn của nàng lên khỏi bàn…
"A..." Lạc Tranh rốt cục hét lên đầy kinh hãi, vô thức ôm chặt cổ Louis ThươngNghiêu, hai chân cũng không khỏi siết chặt lấy phần hông rắn chắc của hắn. Cònchưa kịp định thần lại, động tác của hắn lại bắt đầu…
Một luồng khoái cảm mãnh liệt chưa từng có được kích khởi, nhanh chóng dânglên khiến Lạc Tranh cảm thấy khó có thể kìm chế tiếng thân ngâm mê người. Dùnghết sức lực cắn chặt môi dưới, dường như toàn thân đều căng như muốn đứng lên,nhưng hành động tiếp theo của Louis Thương Nghiêu thực khiến Lạc Tranh hồn phiphách tán…
Hắn ôm thật chặt nàng, vừa tiến vào vừa đi từng bước về phía cửa phòng…
Sắc mặt Lạc Tranh đã tái nhợt, trái tim nhỏ bé sợ đến mức đập loạn lên, đầu óccũng trở nên trống rỗng. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn mở cửa chínhđể Húc Khiên thấy một màn cuồng hoan này sao?
Hắn điên rồi!
Hắn là người điên!
Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng bao phủ toàn thân, khoái cảm lại vì động tác mãnhliệt của hắn mà không ngừng dâng lên, nàng không thể không thu một tay lại chemiệng. Nhưng mà, thể trọng của nàng với Louis Thương Nghiêu mà nói khác nàocon kiến, hắn chỉ dùng một bàn tay to nâng nàng lên, tay kia đem bàn tay nhỏbé đang bịt chặt miệng của nàng kéo lại, đặt vòng qua cổ hắn, khẽ bóp chặt,khiến cho hai tay nàng không thể không gắt gao khoá chặt cổ hắn.
Từng tiếng rên rỉ mê người của nàng theo từng động tác của hắn càng lúc cànglớn, cuối cùng không cách nào ức chế bản thân, nàng có chút tuyệt vọng hoặc làmuốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng, hung hăng cắn chặt bả vai màu đồng rắnchắc của Louis Thương Nghiêu, dùng phương thức phản kháng nguyên sơ nhất đểchống lại hắn.
Vết cắn này Lạc Tranh thực sự dùng sức, không khó nhận ra nàng muốn gắt gao ápchế ham muốn kịch liệt đang dâng lên dưới hạ thể. Louis Thương Nghiêu dù saocũng không phải là người sắt, hắn cũng suýt kêu thành tiếng. Cảm giác đau đớnnhanh chóng lan ra như hoà chung với khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể, khiếnhắn càng không do dự mà ra sức luận động, bàn tay đang nâng mông nàng liềnđiên cuồng nắn bóp…như thể muốn đem toàn bộ thân thể nàng hoà vào cơ thể hắn…
Từng động tác thô lỗ của hắn khiến Lạc Tranh cơ hồ không chịu nổi, cảm giácđau đớn từ thân thể nhanh chóng xông lên não, hoà lẫn với khoái cảm trào dângnhư thuỷ triều cùng với nội tâm đau nhức, khoái cảm không ngừng đánh thẳng vàothân thể nàng, mà hàm răng đang cắn chặt bờ vai hắn rốt cục cũng không chịunổi mà rời đi, biến thành tiếng thân ngâm mê hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vàođầu vai hắn…
Đầu vai hắn bị nàng cắn mạnh, màu máu đỏ thẫm đã in dấu trên hàm răng trắngngọc của nàng…
Đau nhức đến cực điểm, khoái cảm điên cuồng không ngừng gia tăng trong thânthể hai người, thẳng tiến đến cực hạn…
Cuối cùng, phần lưng mềm mại của Lạc Tranh dán sát vào cánh cửa lạnh buốt, đầuhơi ngửa ra sau, mái tóc dài đen nhánh vẽ nên một đường vòng cung trong khôngkhí, nước mắt hoà với mồ hôi không ngừng rịn ra. Từng lỗ chân lông trong cơthể không ngừng dãn ra, sự co rút kịch liệt lúc đó cũng đưa Louis ThươngNghiêu thẳng lên đỉnh, toàn thân hắn nóng rực lên, cơ bắp trong nháy mắt căngcứng lại…
Louis Thương Nghiêu vùi đầu vào ngực Lạc Tranh, một cơn sóng thoả mãn bao phủtoàn thân, âm ỉ lan tràn tận từng tế bào nhỏ trong hai thân thể…
Lạc Tranh cho tới bây giờ cũng không biết, yêu đương đến kịch liệt lại khiếnngười ta mê muội đến thế. Giờ khắc này, tâm trạng nàng chính là như vậy, chỉcòn một cảm giác hoàn toàn mê đắm, thân thể như bay bổng lên không trung,nhưng lại như sợ bị rơi xuống trong chớp mắt, chỉ có thể ôm chặt người đàn ôngtrước mặt, cuốn lấy thân thể cường tráng vĩ đại của hắn, dồn dập thở dốc,hưởng thụ sự kích tình đầy cuồng loạn còn sót lại.
Thời khắc này, vạn vật dường như đều hoá thành hư vô, hai người họ chỉ còn cảmnhận được thân thể của nhau, phảng phất một cảm giác tuyệt vời khiến bọn họquấn chặt lại một chỗ, cùng chia sẻ sự thoả mãn đầy hoan lạc.
Mà Louis Thương Nghiêu, dường như cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác thoảmãn tận xương tuỷ như lúc này, hắn thật sự từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chotới giờ không có người nào giống như Lạc Tranh, có thể khiến hắn cảm thấy rungđộng, rung động đến mức có ham muốn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, cảm nhận được hô hấp của người phụ nữ trên bờ vai hắn đã dầnbình ổn lại, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, kề sát bên tai nàng, giọng nóitrầm thấp lộ rõ tuyên cáo đầy bá đạo, “Bảo bối, em là của tôi, vĩnh viễn nhưvậy.”
Lạc Tranh đã sớm mất đi khí lực, sau cơn kích tình cuồng loạn lý trí cũng chậmrãi trở về. Nàng thực hờ hững với những lời vừa rồi của hắn, như thể muốn dùngthái độ đó để kháng nghị hành vi điên cuồng, thấp hèn của hắn vậy.
Louis Thương Nghiêu thấy vậy, cúi đầu cười, lại nhìn thấy trên bờ môi đỏ mọngcủa nàng còn vương lại tia máu, là máu của hắn. Người phụ nữ này thực sự nhẫntâm, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng hung dữ như vậy.
Ôm Lạc Tranh vào phòng nghỉ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn lại,Louis Thương Nghiêu cúi thấp người, dịu dàng nói, “Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơicho tốt, tôi ra ngoài xem hắn tới có chuyện gì.”
Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng với lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn với nhữngđường nét tinh tế sau cơn kích tình vẫn còn ửng hồng, nhưng mà không khó nhậnra bộ dạng nàng thực sự mệt mỏi.
Louis Thương Nghiêu cũng không hề tức giận, cúi đầu xuống nhẹ hôn lên tránnàng, sau đó rời khỏi phòng nghỉ.
Hơn một tiếng đồng hồ, đối với Ôn Húc Khiên mà nói dài như một năm. Bởi vì hắnvẫn liên tục đứng chờ bên ngoài, thỉnh thoảng cũng bước lại gần cửa nghe ngóngxem động tĩnh bên trong thế nào.Trong phòng làm việc mơ hồ truyền ra chút âmthanh, khá giống giọng phụ nữ, nhưng bởi phòng cách âm tương đối tốt, nên hắncũng không nghe được gì sau đó.
Cuối cùng, sau chừng một tiếng rưỡi đồng hồ, cửa phòng rốt cuộc cũng mở ra, làLouis Thương Nghiêu tự tay mở cửa.
“Húc Khiên, để anh phải chờ rồi, vừa rồi tôi có chút việc bận.” Lời nói củahắn khá tự nhiên, tuy bộ dạng không được thành thực cho lắm.
Phải đợi lâu như vậy đương nhiên Ôn Húc Khiên cảm thấy không vui, nhưng cũngchỉ có thể nén lại, cười cười bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng làm việc, Ôn Húc Khiên liền hoàn toàn hiểu rõ vừa rồi LouisThương Nghiêu bận rộn cái gì. Hắn đương nhiên cũng là người dày dạn kinhnghiệm giường chiếu, mà lúc này trong không khí vẫn còn vương lại một luồngnhiệt khí nóng bỏng như vậy. Hắn nhìn quanh một vòng, dù sao cũng xuất thân làluật sư, ngoại trừ những đồ vật bị ném lung tung trong phòng, hắn còn nhìnthấy đằng sau sofa là đồ lót phụ nữ khá tinh xảo…
Nhìn lại hướng phòng nghỉ, cửa phòng đóng chặt lại khiến hắn không khỏi cườikhẽ, “Thương Nghiêu, không ngờ tới anh lại thích chơi đùa trong phòng làm việcđến vậy. Phải chăng đây là cách giải trí của mấy người có tiền?”
Điểm này thực sự không giống với tính tình của Louis Thương Nghiêu trước giờ,Ôn Húc Khiên cũng chưa từng biết tới hắn lại có sở thích này. Đưa mắt nhìn lạitrên người Louis Thương Nghiêu, thấy nút áo sơ mi của hắn khẽ rộng mở, vừanhìn đã nhận ra hắn vừa trải qua một trận kích tình cuồng loạn.
Thái độ nói chuyện không nghiêm túc như lúc bình thường của Ôn Húc Khiên cũngkhông khiến Louis Thương Nghiêu thấy khó chịu, hắn ngược lại còn cười cười,không đếm xỉa tới việc nút áo sơ mi không chỉnh tề, “Anh cũng biết tính tôimà, có trách thì trách người phụ nữ kia quá mê người đi.”
"A? Rất thắng thắn." Ôn Húc Khiên cười, "Anh là người có khả năng hô phonghoán vũ, muốn người phụ nữ thế nào mà chẳng được.”
“Cô ấy thật sự rất hợp với khẩu vị của tôi.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, cầmlấy hai điếu xì gà Cuba thượng hạng, ném một điếu cho Ôn Húc Khiên.
“Đến Paris từ khi nào thế? Sao không nói cho tôi biết, tôi có thể mở tiệc tẩytrần cho anh.”
Ôn Húc Khiên châm xì gà xong, sắc mặt có chút lúng túng.
Louis Thương Nghiêu khẽ đưa mắt nhìn hắn một chút, đáy mắt xẹt qua một tia vuivẻ, châm xì gà xong, hít một hơi, "Nói đi, có chuyện gì?”
Ôn Húc Khiên nặng nề thở dài, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Louis ThươngNghiêu, "Là... Tranh Tranh có tới tìm anh hay không?"
"Tranh Tranh?" Louis Thương Nghiêu nhè nhẹ chớp mắt, cố làm ra vẻ khó hiểu,"Lạc Tranh, vợ anh sao? Sao cô ấy lại tới tìm tôi?"
"Tôi... Nghe nói cô ấy tới Paris, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ tới tìmanh...ừm…ôn lại chuyện cũ…” Ôn Húc Khiên ngập ngừng nói, dường như sợ LouisThương Nghiêu mất hứng, vội vàng nói thêm vào như muốn giải thích, “Dù sao,trước kia cô ấy cũng từng làm việc tại nơi này.”
"Lạc luật sư đến Paris sao? Tôi không hay biết chuyện này." Hai tay LouisThương Nghiêu khẽ đan lại, thong thả cười, "Anh cũng biết, kể từ khi Lạc luậtsư nhận được lời mời của tập đoàn lớn kia, luật sư đại diện của tập đoàn tôiliền đổi thành người khác.” Nói đến đây, hắn hơi nghiêng người về trước…
“Nhưng mà, tôi cảm thấy lời của anh rất kỳ lạ. Vợ của anh, sao lại tới chỗ tôihỏi thăm hành tung của cô ấy? Rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Húc Khiên xấu hổ cười, "Cái đó... Thực không dám dấu, hai ngày nay, cô ấynáo loạn lên đòi ly hôn với tôi.”
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nhè nhẹ chớp mi, cũng rất nhanh chóng che giấuđi nét hài lòng trong đáy mắt, hờ hững nói, “Phụ nữ vĩnh viễn đều là hỉ nộ áiố thất thường như vậy, hai người vừa kết hôn chưa bao lâu lại đòi ly hôn sao?Nhưng mà, trừ khi anh thật sự phạm sai lầm lớn, Lạc Tranh là người kiên cườngnhư vậy, nếu không bị ép đến tình huống vạn bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không làm vậyđâu.”
"Chuyện đó..." Ôn Húc Khiên có chút khó nói.
"Nói đi, tôi với anh là bạn nhiều năm, còn muốn giấu tôi sao ." Louis ThươngNghiêu tà mị nhếch môi, ánh mắt vô thức quét về phía phòng nghỉ. Cửa phòngnghỉ không lắp đặt hệ thống cách âm, mà hắn cũng tin chắc, Lạc Tranh lúc nàycũng chẳng có tâm trạng nghỉ ngơi.
Ôn Húc Khiên do dự một chút, tuy nói là việc xấu trong nhà không thể truyền rangoài, nhưng có đôi khi cũng không tránh khỏi việc xúc động muốn bộc bạch, hắnkhẽ khoanh tay, có chút bực bội nói, “Thực ra cũng không có gì, chỉ là LạcTranh cứ thích chuyện bé xé to, tôi chẳng qua cùng trợ lý của mình lên giường,bị cô ấy nhìn thấy, nên đòi ly hôn với tôi. Anh nói xem, đàn ông có phụ nữ bênngoài thì có gì to tát chứ? Thương Nghiêu, tự anh nói xem, rốt cục bên cạnhanh có bao nhiêu người phụ nữ đây?”
Louis Thương Nghiêu khẽ cười lạnh, lại hờ hững nói, "Việc này sao lại kéo tôivào? Theo lời anh nói, Lạc Tranh đã thấy cảnh đó…”
“Phải, tôi không ngờ cô ấy sẽ tìm tới khách sạn. Tôi thực không biết, sao côấy lại biết tôi ở đó. Tôi đợi cô ấy ở quán cà phê lâu như vậy, rốt cuộc cô ấylại tới khách sạn tìm tôi. Người phụ nữ này quả thực đáng sợ.” Giọng nói củaÔn Húc Khiên lộ rõ vẻ không hài lòng.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, như thểđó là chuyện không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu tinh ý sẽ phát hiện trongnụ cười của hắn mang theo ý mỉa mai kín đáo.
“Húc Khiên à…” Điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn lười biếng cất tiếng, “Khôngphải là tôi đang trách anh, đàn ông đương nhiên có thể chơi bời chút ít, nhưngmà cũng phải biết chừng mực mới được. Sau khi kết hôn, anh phải chịu tráchnhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Nếu không thể kham nổi trách nhiệm đó, saocòn kết hôn làm gì?”
Ôn Húc Khiên nghe vậy, khẽ hừ lạnh một tiếng, “Thương Nghiêu, anh đừng trêutôi, anh biết rõ mẫu phụ nữ mà tôi thích là thế nào. Cưới Lạc Tranh về, khôngphải để yêu đương, mà để tận dụng mà thôi…”
Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm đầy hàm ý,“Húc Khiên, những lời không hay như vậy, không nên nói ra thì hơn.”
“Lạc Tranh là một nhân tài, một nhân tài trong luật giới, tôi không cưới côấy, chẳng lẽ chờ đối thủ cạnh tranh cướp đi sao?” Ôn Húc Khiên hít một hơi xìgà, giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.
Louis Thương Nghiêu đem xì gà đặt xuống, khoé môi vẫn khẽ nhếch lên như trước,từ trên gương mặt bình tĩnh của hắn thật không nhận ra được chút thay đổi cảmxúc nào. Dường như hắn đang nhìn điếu xì gà từ từ tắt đi, hoặc là chờ chongười phụ nữ trong phòng nghỉ kia có thời gian thích ứng với câu chuyện vừarồi. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói, “Đối với phụ nữ có năng lực, lyhôn, cũng không có vấn đề gì lớn.”
"Ly hôn? Thương Nghiêu, tuy Lạc Tranh không phải người phụ nữ tôi yêu, nhưngtôi cũng biết rõ cô ấy là một bảo vật, anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc buông cô ấy rasao?” Ôn Húc Khiên bắt chéo hai chân, so với bộ dạng ôn nhu thường xuất hiệntrước mặt Lạc Tranh thực hoàn toàn tương phản. Hắn khẽ nhịp tay gõ xuống bàn,giọng nói dường như tăng thêm vài phần ngạo khí.
“Nhiều năm qua, tôi vì bồi dưỡng cô ấy đã bỏ ra không ít tiền, lực. Nếu khôngcó sự giúp đỡ của tôi, không chừng giờ này cô ấy vẫn còn làm ở hộp đêm, sao cóthể mặc áo luật sư đầy uy phong đứng trên pháp đình chứ? Mỗi một kỹ năng hiệngiờ của cô ấy đều là tôi bỏ tiền ra cho cô ấy học về. Cái đó gọi là “nuôi bìnhnghìn ngày, dùng binh một giờ”. Vào lúc này, nếu cô ấy bỏ đi, văn phòng luậtcủa tôi phải làm sao đây? Những khách hàng kia sẽ ra sao đây? Lạc Tranh là mộtphụ nữ thông minh, nếu ra đi, cô ấy thực sự có khả năng làm được mọi việc.”
“Tôi hiểu tâm trạng của anh, đáng tiếc, anh đã hành động quá bất cẩn. Tôinghĩ, theo tính cách của cô ấy, lần này cục diện rất khó vãn hồi.” LouisThương Nghiêu bình tĩnh nói.
"Thương Nghiêu à, anh có từng nghe câu “Thân thể mềm mại của phụ nữ chính làmồ chôn của đàn ông chưa?” Tuy rằng trợ lý của tôi mới tốt nghiệp chưa đượcbao lâu, nhưng ở trên giường biểu hiện không tồi đâu. Tôi cũng là đàn ông, LạcTranh xinh đẹp là chuyện không giả, nhưng mà cô ấy quá mạnh mẽ, mà dáng vẻngười trợ lý của tôi, phải nói là, cho dù xét về bất kỳ mặt nào, công việc haytrên giường đều khiến tôi có cảm giác rất thành tựu.” Ôn Húc Khiên cười đầyđắc ý.
Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, hắn lại tiếp tục, “Thương Nghiêu, anhđừng quên đã đồng ý với tôi, không phải anh nói chỉ cần…”
"Húc Khiên..." Ôn Húc Khiên vừa nói đến đây liền bị Louis Thương Nghiêu mởmiệng cắt ngang. Bộ dạng hắn vẫn vui vẻ như trước, nhìn về phía Ôn Húc Khiên,“Dù sao đây cũng là chuyện của Lạc Tranh và anh, tôi nghĩ tôi không giúp đượcgì cả. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, đối với chuyện của vợ chồng haingười, tôi không tiện nhúng tay vào. Như vậy đi, nếu Lạc Tranh thực sự tới tìmtôi, tôi sẽ thay anh khuyên cô ấy.”
"Thương Nghiêu?" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên lộ ra nét nghi hoặc, nhưng cũng khôngbiết nên tiếp tục chủ đề của mình thế nào. Lại thấy hắn có ý trục khách, vộivàng nói, “Thương Nghiêu, anh không thể nói vậy, lúc trước anh không thế này…”
“Húc Khiên, thật ngại quá, tôi còn cuộc họp phải chủ trì.” Louis Thương Nghiêucơ bản không buồn nghe hắn nói tiếp, liền đứng dậy, ấn tay xuống nút liên lạcnội bộ trên điện thoại bàn, “Tiễn Ôn tiên sinh giúp tôi.”
"Thương Nghiêu..."
"Húc Khiên, anh đã tới Paris này, vậy hôm nào để tôi mở tiệc khoản đãi anh. Vềphần Lạc Tranh, tôi sẽ phái người thay anh đi tìm, nhưng có thể vãn hồi cụcdiện hay không phải xem chính bản thân anh.” Thương Nghiêu cắt ngang lời hắn,giọng nói đầy kiên quyết tỏ rõ ý không cho phép sự kháng nghị.
Rất nhanh, Isabel liền gõ cửa bước vào, nhìn Ôn Húc Khiên mỉm cười, “Ôn tiênsinh, xin mời!”
Tuy là Isabel đang nở nụ cười, nhưng có thể cảm nhận rõ trong lòng cô đangphiền muộn. Hôm nay không hiểu có chuyện gì đây? Đầu tiên là Lạc Tranh, rồiđến chồng cô ấy xuất hiện, nhưng mà, Lạc Tranh đã đi đâu mất rồi? Isabel cóthể chắc chắn mình không thấy Lạc Tranh rời khỏi phòng giám đốc, chẳng lẽ…
Isable thực không dám nghĩ nhiều, chuyện riêng của giám đốc cô đương nhiênkhông dám hỏi tới.
Ôn Húc Khiên thấy vậy, cũng không còn cách nào nói thêm gì nữa, đành miễncưỡng gật đầu, rời đi.
Phòng làm việc lại khôi phục vẻ bình lặng ban đầu, nụ cười trên môi LouisThương Nghiêu bất giác cứng lại, dần dần cong lên chuyển thành sự mỉa mai nồngđậm. Hắn quay đầu, nhìn về phía cửa phòng nghỉ vẫn đang đóng chặt, đáy mắt,ánh lên tia thâm trầm…
Trong phòng nghỉ lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt..
Ánh mặt trời ngày thu chiếu qua rèm cửa, gieo rắc chút ấm áp trong phòng,nhưng thân thể Lạc Tranh lúc này thực như mới rơi vào hồ nước lạnh băng, khôngnhìn thấy một chút ấm áp nào le lói.
Trên tấm thân trần của nàng chỉ đắp một cái chăn mỏng, toàn thân bủn rủn dựavào đầu giường, cảm giác tê dại dưới hạ thân cùng sự đau nhức giữa hai đùi vẫnkhông ngừng nhói lên như muốn nhắc nhở nàng, thức tỉnh nàng. Trải qua mấy lầnkích tình điên cuồng lên đến đỉnh cao dục vọng, nàng cảm thấy cả đời mình chắchẳn sẽ không quên nổi. Nhưng mà, tình yêu không thể giải quyết được hết thảymọi chuyện. Mặc dù mất đi khí lực, nhưng bàn tay nhỏ trắng nõn vẫn nắm chặtthành nắm đấm. Nàng rất tức giận, rất phẫn hận. Louis Thương Nghiêu vì dụcvọng bản thân, không chút tôn trọng nàng, thậm chí cưỡng bách nàng. Khôngđúng, vừa rồi hắn gần như muốn huỷ diệt nàng vậy. Khi Louis Thương Nghiêu ômnàng đem vào phòng nghỉ, nàng thực sự rất thống hận hắn, trong nội tâm cũngkhông ngừng nguyền rủa hắn.
Nhưng mà…
Khi nàng nghe được giọng của Ôn Húc Khiên, hết thảy mệt mỏi, lúng túng, khôngbiết tại sao đều hoá thành phẫn nộ, khiếp sợ.
Mọi sự việc phát sinh bên ngoài, thông qua màn hình LCD trên tường, nàng đềuthấy rất rõ ràng, thậm chí từng câu từng chữ của Ôn Húc Khiên giống như lưỡidao sắc đâm nát trái tim nàng.
Thì ra hết thảy đều đúng như lời của Diêu Vũ. Nàng, chẳng qua là quân cờ giúpcho sự nghiệp của Ôn Húc Khiên được thành tựu mà thôi. Vai trò của nàng, khôngphải là giúp chồng dạy dỗ con cái mà là dốc sức vì hắn xây dựng tiền đồ rộngmở.
Hắn…hết thảy mọi thứ đã làm đều là giả dối!
Nụ cười dịu dàng khi còn học đại học là giả, sự dũng cảm ra mặt bảo vệ nàngtại hộp đêm là giả, những lời yêu đương đầy tình ý kia cũng là giả, tâm nguyệnmuốn cùng nàng nắm tay đi hết cuộc đời này cũng giả nốt….
Ôn Húc Khiên, chỉ có một thứ chân thật, đó là lợi dụng năng lực của nàng.
Lạc Tranh thực sự cảm thấy khiếp sợ. Một người, sao có thể nguỵ trang thành bộdạng như vậy? Có thể hoàn toàn lừa gạt nàng suốt bốn năm dài? Mà nàng đây? Mộtchút cũng không nhìn ra?
