Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 83



Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn nghe thấy tiếng nghiến răng của Lạc Tranh...

Tại một quán cà phê nhỏ nằm ở góc đường, đây chính là ranh giới giữa sự huyênnáo và yên tĩnh của thành phố xa hoa, nhộn nhịp. Người uống cà phê nơi nàykhông nhiều, đại đa số là vì muốn thoát khỏi sự ồn ào bên ngoài kia mà muốntìm một chút yên tĩnh.

Một phần nữa cũng vì hương vị cà phê của cửa hàng này thực sự là độc nhất vônhị. Chỉ mới đi từ xa đã có thể cảm nhận được hương vị nồng đậm của cà phê nơinày rồi.

Cách quán cà phê đó không xa có một chiếc xe đang dừng bên ngoài. Lạc Tranhngồi ở bên trong, nhưng lại chần chừ không xuống xe ngay. Điện thoại di độngvang lên, cầm lên xem, một cái tên quen thuộc đang nhấp nháy trên màn hình.Nàng khẽ thở dài, nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Lạc Tranh không ngờ rằng Ôn Húc Khiên sẽ trực tiếp tới Paris tìm mình. Nhưngthực ra muốn điều tra tung tích của một người cũng không phải là chuyện quákhó khăn. Lạc Tranh cho rằng, chỉ cần quyết tâm cùng cố gắng thì nhất định sẽtìm được.

Sau khi nhận được điện thoại của Ôn Húc Khiên, tận sâu đáy lòng của Lạc Tranhnổi lên những suy nghĩ vô cùng phức tạp. Tuy những lời nói của Ôn Húc Khiênthực sự đã làm tổn thương nàng, nhưng còn hành động của nàng thì sao?

Ở cùng với người đàn ông khác như chồng mình, thậm chí hàng đêm còn ân ân áiái hết sức mặn nồng. Chỉ cần dựa vào chuyện này, nàng cũng không có tư cách cựtuyệt cũng như oán hận Húc Khiên.

Trong điện thoại, Ôn Húc Khiên không ngừng tự trách bản thân, hơn nữa còn chủđộng hẹn nàng tới quán cà phê này để gặp mặt.

Nhưng đang trong lúc nàng trên đường tới quán cà phê thì lại nhận được một tinnhắn nặc danh. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ vẻn vẹn có vài từ ngắn gọnvới nội dung nếu muốn biết những bí mật của chồng nàng, hãy đứng chờ ở cửaquán cà phê, không cần phải ra mặt.

Lạc Tranh cứ mở tin nhắn đó, nhìn thật lâu, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíulại. Bí mật của Húc Khiên ư? Hắn có bí mật gì? Còn nữa, tin nhắn này rốt cuộclà ai gửi đến cho nàng? Người này so với nàng dường như còn hiểu Ôn Húc Khiênhơn thì phải.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh liền quyết định tắt điện thoại di động, khẽ dựa lưngvào ghế xe. Không phải nàng đang hoài nghi Húc Khiên có những bí mật không thểcho người khác biết mà là nàng chỉ muốn xác nhận một điều, người gửi tin nhắnnày đến cho nàng, rốt cuộc là có mục đích gì?

Từng giây từng phút trôi qua, không hề có ai khả nghi đi vào, cũng không cóbất kỳ người nào khả nghi đi ra. Lạc Tranh giơ cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ,đã hơn một tiếng rồi. Lại ngước mắt dõi theo, nhìn thấy Ôn Húc Khiên cúi đầubước ra khỏi quán cà phê, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.

Lạc Tranh đã tắt điện thoại di động, nên thiết nghĩ hắn không thể liên lạcđược với nàng. Nhìn từ xa, thoáng thấy người đàn ông anh tuấn trước mắt cóchút gầy yếu cùng xanh xao, tâm tư Lạc Tranh có chút chua xót.

Hắn bước lên một chiếc xe con, chính là chiếc xe mà hắn đã sử dụng khi còn ởParis. Không lâu sau, xe rời đi, trong lòng Lạc Tranh bỗng nổi lên một chútlinh tính kỳ lạ...

Nhớ tới nội dung tin nhắn, nàng vô thức giẫm lên chân ga, cẩn thận lái xe đitheo phía sau…

Xe chạy qua khu trung tâm thành phố nhộn nhịp và hoa lệ, cuối cùng cũng dừnglại trước cửa một khách sạn. Lạc Tranh vẫn bí mật đi theo phía sau, theo bảnnăng khẽ quan sát khách sạn trước mặt.

Hóa ra đây chính là khách sạn họ đã nghỉ lại khi lần đầu tiên tới Paris. Vìthế, Lạc Tranh nhanh chóng tìm được một vị trí đỗ xe mà ít ai có thể để ý tới.

Khi thấy xe tiến vào bãi đỗ, các nhân viên phục vụ trước cửa khách sạn nhanhchóng bước đến, nhận chìa khóa xe trong tay Ôn Húc Khiên, vẻ mặt tươi cười đầylịch sự.

Ôn Húc Khiên đi vào khách sạn, dáng vẻ có chút cô đơn. Trái tim Lạc Tranh khẽthắt lại, còn xen chút đau lòng. Vừa muốn mở cửa xe bước xuống thì bỗng vôtình nhìn thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc…

Khi trở lại khách sạn, việc làm đầu tiên của Ôn Húc Khiên đó là không ngừnggọi điện thoại cho Lạc Tranh. Nhưng hết lần này tới lần khác kết quả nhận đượcvẫn là nàng đã tắt máy. Hắn tức giận ném điện thoại sang một bên, cả người nằmdài ra ghế sofa.

Hắn không thể để mọi chuyện sôi hỏng bỏng không thế này được, Lạc Tranh, nhấtđịnh phải cùng hắn quay trở về.

Đang mải suy nghĩ, chuông cửa liền vang lên, hắn nhanh chóng đứng dậy, thậmchí cũng không buồn quan sát qua ô kính trên cánh cửa mà lập tức mở cửa phòng.

Thân thể phụ nữ mềm mại ngọt ngào như viên kẹo đường nhào vào trong lồng ngựccủa Ôn Húc Khiên một cách đột ngột. Ôn Húc Khiên ôm chặt eo của người phụ nữmột cách rất tự nhiên, rồi lùi về sau mấy bước. Người phụ nữ kia cũng thuậntay đóng cửa phòng “Rầm!” một tiếng.

Một lúc lâu sau Ôn Húc Khiên mới có phản ứng, đẩy người phụ nữ đang bám chặtnhư con bạch tuộc lấy cơ thể mình lùi ra, lông mày nhíu lại, giọng nói lộ rõvẻ không vui.

“Tại sao em lại tới đây?”

“Húc Khiên, người ta rất nhớ anh thế nên mới đến đây mà.” Diêu Vũ nũng nịu lêntiếng, đưa tay ra muốn ôm lấy cánh tay của Ôn Húc Khiên.

Vẻ mặt Ôn Húc Khiên hết sức lạnh lùng. “Vì sao lại không báo trước cho anh mộttiếng?”

Diêu Vũ khẽ cắn môi, sau đó nhìn hắn với một vẻ mặt hết sức đáng thương. “Anhgiận sao? Em biết là anh sẽ giận nhưng em thực sự rất nhớ anh.”

“Ra sân bay, anh đưa em về Hongkong ngay lập tức!” Ôn Húc Khiên đầy kiên quyếtkéo cô ta ra phía cửa.

“Húc Khiên…” Diêu Vũ bất mãn lên tiếng. “Anh sợ cái gì nào? Em không về!” Côta vung tay gạt mạnh một cái khiến bàn tay Ôn Húc Khiên buông thõng trongkhông trung, còn trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ tức giận.

Ôn Húc Khiên sắp tức tới phát điên, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng trở nênxanh mét.

“Em phải biết rõ là anh tới Paris làm gì chứ, đừng có mang thêm phiền phức vớirắc rối đến cho anh nữa.”

“Em biết là anh tới đây để tìm Lạc Tranh, tìm người vợ đã sớm không thèm quantâm gì tới anh nữa.” Diêu Vũ ngang nhiên cãi lý với hắn, trong giọng nói lộ rõvẻ không vui.

“Anh sợ cái gì chứ? Em đã lấy danh nghĩa của văn phòng mà thuê một phòng ởtầng khác của khách sạn này rồi. Nếu cô ta có biết là chúng ta đang ở đây thìem có thể giải thích là đang đi công tác.”

Ôn Húc Khiên nhíu mày lộ rõ vẻ không vui. “Em cho rằng Lạc Tranh ngu ngốc nhưvậy sao?”

“Cô ta thông minh, nhưng em không nghĩ rằng chuyện quan hệ nam nữ cô ta cũngthông minh như vậy.” Diêu Vũ khẽ thì thầm bên tai khiến tâm tư Ôn Húc Khiên cóvẻ ổn định lại đôi chút.

Sau đó, Diêu Vũ nhẹ nhàng bước lên, vòng cánh tay lên ôm chặt cổ hắn. “Nếu nhưcô ta thực sự thông minh như vậy, thì sao cho tới tận bây giờ vẫn chưa pháthiện ra mối quan hệ giữa hai chúng ta?”

“Hiện tại chưa phát hiện không có nghĩa tương lai cũng không thể phát hiệnra.” Ôn Húc Khiên đẩy cô ta ra, ngồi xuống ghế sofa, lấy một điếu thuốc rahút, hờ hững trả lời.

“Em hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức, anh không muốn trong những ngày này cónhững chuyện ngoài ý muốn phát sinh.”

“Húc Khiên, anh làm sao vậy?” Diêu Vũ tức giận giậm chân một cái, bất mãn nói.“Lạc Tranh đó, cho tới giờ anh vẫn tin cô ta còn giữ gìn trinh tiết cho anhsao? Không chừng, giờ phút này cô ta đang nằm trên giường cùng đàn ông màkhông ngừng rên rỉ cùng thở gấp ấy chứ. Chỉ có anh còn ngây ngốc ở nơi này.Còn mong cô ta vì anh mà làm cái gì…”

“Em im miệng cho anh!” Ôn Húc Khiên tức giận đứng bật dậy, duỗi tay ra kéo máitóc dài của Diêu Vũ khiến cô ta cảm thấy đau đớn, mặt đối mặt với hắn.

“Anh nói cho em biết, chỉ cần anh muốn thì có thể cùng phụ nữ chơi đùa thoảimái, nhưng không bao giờ có chuyện phụ nữ chơi đùa lại anh!”

“Húc Khiên…” Diêu Vũ đau đớn kêu khẽ.

Ôn Húc Khiên buông tay bỏ mặc cô ta ngồi sụp trên sàn nhà, vẻ mặt vô cùng âmlãnh.

Diêu Vũ cũng không lập tức đứng dậy mà quỳ gối trên mặt đất. Cũng may là thảmtrải sàn của khách sạn này phủ một lớp lông khá dày, nếu không nhất định đầugối của cô ta sẽ bị trầy xước không ít.

Nhìn thấy Ôn Húc Khiên đang tức giận, Diêu Vũ khẽ vươn cánh tay ra, cả ngườiđều nhào tới ngồi lên trên hai đùi rắn chắc của hắn. Bàn tay nhỏ bé từ từ dichuyển xuống phía dưới, bao phủ lấy vật nam tính của hắn…

“Húc Khiên, đừng tức giận, em biết em sai rồi. Em sẽ toàn tâm toàn ý bồithường cho anh có được không?” Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng như nước chảy,thân thể cũng uốn éo như một con rắn nước, cứ thế ở trên người hắn mà cọ xáttới lui.

Ôn Húc Khiên dù sao cũng là một người đàn ông sinh lý bình thường, hơn nữa haingày nay cũng chưa được gần gũi với phụ nữ. Hiện tại lại bị Diêu Vũ ra sứckhiêu khích như thế cũng khó lòng mà cưỡng lại được. Hắn kéo lấy bàn tay nhỏbé của Diêu Vũ khiến cô ta vừa muốn đứng lên lại ngã nhào vào lòng hắn.

“Húc Khiên…” Diêu Vũ thở gấp, khẽ gọi tên của hắn, thậm chí còn tự nguyện dângcơ thể cho hắn, để mặc bàn tay thô lỗ không chút an phận của hắn mặc sức mà dichuyển trên thân thể mình…

“Uhm…” Trong phút chốc, váy áo trên người Diêu Vũ đã bị bàn tay to lớn của ÔnHúc Khiên lột sạch, để lộ ra chiếc áo ngực màu đỏ hết sức hấp dẫn cùng vớichiếc quần lót chữ T vô cùng khiêu khích…

“Vào phòng ngủ, nằm lên giường!” Dục vọng của Ôn Húc Khiên hoàn toàn bị khiêukhích, giọng nói như ra lệnh của hắn cũng trở nên thô trọng.

Diêu Vũ khẽ cười vô cùng hấp dẫn, thân thể uyển chuyển cùng quyến rũ của cô tacứ thế mà bước vào phòng ngủ. Ôn Húc Khiên cũng đi theo vào, lập tức đem cửaphòng ngủ đóng lại, bước tới phía đầu giường, vội vàng tháo bỏ cà vạt…

“Húc Khiên, muốn em…” Đôi chân dài của Diêu Vũ quấn chặt lấy đôi chân rắn chắccủa hắn, dáng vẻ như một con mèo bị kích tình, trêu chọc người đàn ông đứngbên giường.

Hô hấp của Ôn Húc Khiên đã trở nên đục ngầu, cả thân thể nặng nề đè xuống…

Nhân viên khách sạn đang hết sức bận rộn làm việc không ngừng mà Lạc Tranh thìmải suy nghĩ xem không biết làm thế nào để biết được số phòng mà Ôn Húc Khiênvừa bước vào thì thấy một nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy xe thức ăn điqua trước mặt.

Trong lúc đẩy xe, dường như anh ta cũng đang nói chuyện qua bộ đàm với mộtngười nào đó. Lạc Tranh tuy nghe không rõ ràng lắm, nhưng thoáng nghe được mộtchi tiết vô cùng quan trọng. Anh ta đang chuẩn bị rượu vang đỏ cho phòng 12AEcủa Ôn tiên sinh, làm gì có thời gian mà ra nhà hàng phía sau hỗ trợ.

Phòng 12AE của Ôn tiên sinh?

Tâm tình Lạc Tranh bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhất định đó chính là Ôn HúcKhiên. Nàng vẫn luôn rất nhanh trí, trong lúc người phục vụ kia sắp rời đi,một ý nghĩ liền lóe lên trong đầu. Nàng vội vàng bước lên phía trước, tao nhãhướng người phục vụ đi tới.

“Xin lỗi?” Người phục vụ đang nói chuyện bị Lạc Tranh làm cho sợ hết hồn, liềnvội vàng kéo xe thức ăn đi. Thầm nghĩ là thật may mắn khi không đụng vào vịtiểu thư trước mặt. Nhìn qua cũng không khó nhận ra nàng là người có tiền, anhta không thể gây phiền phức được.

“Xin chào!” Lạc Tranh vẫn như trước, nở nụ cười tao nhã cùng lịch sự, đôi mắtxinh đẹp trong veo như hồ nước mùa thu nhìn người phục vụ đang đứng yên mộtchỗ.

“Tôi ở phòng 12AE, vừa rồi có Ôn tiên sinh đặt rượu vang đỏ nhưng chờ khá lâumà các anh vẫn chưa có mang tới.” Giọng nói nhẹ nhàng của nàng lúc này mới làmcho người phục vụ có phản ứng đôi chút.

Anh ta nhìn qua khá trẻ, đối mặt với một mỹ nhân như Lạc Tranh tự nhiên timcũng đập liên hồi. Sau một hồi lúng túng, khuôn mặt ửng đỏ vội vàng nói lờixin lỗi.

“Thật ngại quá, bởi vì hôm nay lượng khách quá lớn, tất cả nhân viên phục vụđều vô cùng bận rộn. Đây chính là rượu vang đỏ mà Ôn tiên sinh đã đặt, tôi sẽlập tức mang tới ngay.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Bên môi Lạc Tranh vẫn duy trì nụ cười dịudàng. “Tôi là người ở cùng phòng với Ôn tiên sinh, rượu này để tôi trực tiếpmang tới là được rồi.”

Hơ…

Người phục vụ thực sự ngỡ ngàng…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...