Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 21: Tin nhắn nặc danh (18+)
Ngón tay của Louis Thương Nghiêu lúc này cũng không chịu an phận, lại lần nữađánh thức cánh hoa mềm mại của nàng khiến cho thân thể mảnh mai của Lạc Tranhkhó có thể chống lại được sự trêu đùa của người đàn ông lão luyện tình trườngnhư hắn.
Từng đợt khoái cảm dâng trào làm cho Lạc Tranh không thể kìm chế được mà khẽrun rẩy. Thân hình mềm mại dưới sự xoa nắn của bàn tay hắn không hề có chútsức lực phản kháng nào, thậm chí còn đang không ngừng co rút…
Đầu nàng hơi cúi xuống, chiếc cằm nhỏ gần chạm tới ngực, khuôn mặt mềm mạitrắng trẻo, nhẵn mịn như sữa, hàng mi dài cong vút khép chặt lại như một dảiquạt nhỏ, chỉ còn lưu lại màu xanh bóng trên mi mắt.
Cơ thể của nàng căng tràn sức sống, hai nụ hồng đào bị kích thích bởi dục vọngđã sớm đứng thẳng lên, bầu ngực mềm mại khẽ run rẩy như đang đợi sự vỗ về củađôi tay hắn…
Nàng không khó cảm nhận được, con quái vật dưới hạ thân hắn đã sớm sống lại.Chỉ cần nhìn thấy con quái vật to lớn đó là toàn thân nàng đã lập tức run rẩy.
Louis Thương Nghiêu vòng tay ôm Lạc Tranh vào lòng, cánh tay mạnh mẽ tham lamvươn tới xoa bóp bầu ngực nàng, mà đôi môi hắn cũng không ngừng hôn lên thânthể nàng. Bàn tay còn lại khẽ xoa nắn phần mông nàng, men theo những đườngcong quyến rũ mà trượt vào bên trong đùi nàng.
“Đừng…. tôi….tôi không chịu được nữa…..” giọng của Lạc Tranh có chút run rẩykhẽ cầu xin hắn.
Louis Thương Nghiêu cười nhẹ đáp lại, “Tiểu yêu tinh, em đã rời khỏi tôi lâunhư vậy cho nên giờ phải bù lại cho đủ số.”
Vừa nói dứt lời, hắn liền xoay hông lại, mạnh mẽ tiến sâu vào trong cơ thểnàng. Thân thể Lạc Tranh không ngừng run lên dưới vòng tay cường tráng củahắn, mà thẳm sâu trong cơ thể cũng không ngừng co thắt…
Cánh tay của Louis Thương Nghiêu ôm lấy vòng eo thon thả mê người của LạcTranh, cảm nhận từng đợt run rẩy của thân thể nàng khi hắn mạnh mẽ tiến vào.Khoái cảm cùng hưng phấn lập tức xâm chiếm cơ thể họ, liên tiếp không biết đếnmệt mỏi…
Khi Lạc Tranh được Louis Thương Nghiêu đưa trở lại toà biệt thự xinh đẹp trànngập ánh nắng mặt trời thì khung cảnh nơi này so với lúc trước cũng không cógì khác biệt. Hai con tiểu thanh xà đã lớn hơn một chút, đang không ngừng đùanghịch trong chiếc bình thuỷ tinh được xếp đặt các nhánh cây đầy khéo léo.
Lạc Tranh thực không rõ trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, có phảihắn đã thay nàng chăm sóc chúng hay không?
Tất cả mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó như trước lúc nàng rời đi. Chiếc cốcnàng vẫn dùng, cách bài trí đồ đạc trong phòng, thậm chí đến cả những miếngghép hình cũng không hề dịch chuyển vị trí.
Chỉ có duy nhất một điều thay đổi là khi Lạc Tranh quay trở về ngôi biệt thựnày thì đồ đạc của Louis Thương Nghiêu cũng được dọn đến, bắt đầu công khaisống chung với nàng.
Một buổi sớm mù sương, khi ánh mặt trời mùa thu chiếu những tia nắng yếu ớtqua tấm rèm cửa, Lạc Tranh khẽ mở đôi mắt cay cay của mình, vừa mới nhúc nhíchmột chút lại bị cánh tay đàn ông rắn chắc siết chặt khiến nàng không thể cửđộng.
Lạc Tranh ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của Louis ThươngNghiêu. Nhưng với hành động vừa rồi thì nàng biết hắn đã tỉnh.
“Anh cứ định như thế này sao?” Nàng không thể chịu đựng thêm nữa, khẽ cấttiếng hỏi.
Mấy ngày này, nàng giống như một con chim nhỏ bị hắn nuôi nhốt trong lồng. Đâylà ngày thứ ba kể từ khi nàng trở lại Paris. Nhưng những đêm trước đó, nàngluôn sống trong cảnh kích tình triền miên với Louis Thương Nghiêu. Mỗi khitỉnh lại, thân thể của nàng toàn là dấu hôn, mỏi mệt vô cùng.
Louis Thương Nghiêu hình như không có ý định cho Lạc Tranh làm việc, thậm chícòn không cho nàng ra ngoài. Mỗi khi hắn rời đi, trước cổng biệt thự lúc nàocũng có hai ba tên vệ sỹ đứng canh gác cho nên Lạc Tranh muốn ra ngoài cũng vôcùng khó khăn.
Nhưng, Lạc Tranh cũng là người luôn thuận theo tự nhiên. Không phải nàng khôngmuốn kháng cự cùng chạy trốn, mà là nàng biết nếu có làm như thế cũng chẳng cókết quả gì, mà ngược lại chỉ làm cho Louis Thương Nghiêu càng giam chặt nànghơn mà thôi.
Hai ngày nay, cuộc sống của Lạc Tranh trôi qua một cách bình lặng. Khi hắn đira ngoài, nàng lặng lẽ ở trong biệt thự ngồi xếp hình. Khi hắn về, nàng chămsóc cho hắn một cách hết sức tự nhiên. Đối với khẩu vị của người đàn ông này,nàng hiểu rất rõ, càng là những điều đạo đức càng là cấm kỵ đối với hắn, nhữngchuyện đó hết thảy chỉ là phù du mà thôi…
Cho đến sáng sớm ngày thứ ba, cũng chính là lúc này, Lạc Tranh không thể kiềmchế được nữa mà quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Louis Thương Nghiêu mở mắt, nhìn người phụ nữ ở trong lòng mình. Một lúc sau,hắn mới trở dậy, nhưng không nói lời nào mà bước ngay vào phòng tắm. Khi hắnquay trở lại phòng ngủ thì đã ăn mặc rất chỉnh tề rồi.
Lạc Tranh biết hắn lại sắp ra ngoài.
“Em muốn làm việc?” Louis Thương Nghiêu đứng bên cạnh giường, cúi xuống nhìnnàng, nhẹ nhàng nâng cổ tay cài lại nút ở tay áo sơ mi.
Lạc Tranh ngồi dậy, kéo chiếc chăn mỏng che lấp thân thể tuyệt đẹp của mình,khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, bình tĩnh nói:“Hợp đồng tôi đã ký rồi, nếu như anh hối hận cũng không sao, tôi sẽ không truycứu bất cứ hành động hủy hợp đồng nào của anh.”
“Sau đó thì sao?”Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, “Đi làm luật sư đại diệncho Dennis?”
Lạc Tranh có chút giật mình, nghĩ ngay đến việc Dennis chắc chắn đã nói gì vớihắn, nhưng nhanh chóng phản kích lại. “Thế thì đã sao?”
Nghe xong, ánh mắt của Louis Thương Nghiêu có chút âm u, cúi người xuống, haitay chống lên thành giường, bao trọn cả thân hình Lạc Tranh ở trong lòng.
“Đừng quên rằng em đã ký hợp đồng với tập đoàn của tôi. Trên hợp đồng cũng đãviết rõ, em không được làm luật sư đại diện cho bất kỳ công ty nào khác.”
Lạc Tranh lạnh lùng hắng giọng. “Ngài Louis, mời ngài xem kĩ lại nội dung trênbản hợp đồng. Trên đó chỉ viết là tôi không được tiếp nhận tập đoàn thứ hai,nhưng không có nghĩa là văn phòng luật của tôi không được.
Văn phòng luật có thể tiếp nhận trường hợp của Dennis, tôi đương nhiên có thểtrở thành luật sư đại diện của anh ta. Điều này chẳng có chút quan hệ nào vớitập đoàn của anh ta cả.”
Đem hợp đồng ra dọa nàng? Thật nực cười. Mỗi một bản hợp đồng đều sẽ có lỗhổng nhất định, bản thân làm luật sư như nàng sao có thể không lợi dụng điểmnày chứ.
Louis Thương Nghiêu không ngờ rằng Lạc Tranh sẽ trả lời như thế, gương mặtđang tươi cười chợt cứng lại, tiếp đó ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ trongkhoảnh khắc. Sau đó hắn cúi đầu, kề sát bên tai nàng, nói khẽ, “Em, đừnghòng!”
“Anh không có quyền gì mà ngăn cản tôi và cũng không thể ngăn cản được.” LạcTranh không muốn to tiếng với hắn, chỉ lạnh lùng trả lời, đáp lại thái độ củahắn mà thôi.
“Em tưởng rằng tôi ngốc nghếch như Ôn Húc Khiên, tự tay đem em tặng cho ngườikhác sao?” Thái độ của Louis Thương Nghiêu đột nhiên thay đổi, khoé môi toátlên nụ cười vô cùng ám muội.
“Louis Thương Nghiêu, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn,nhấn mạnh từng lời.
“Tôi đã từng nói, nếu đã là người phụ nữ của tôi, tuyệt đối sẽ không để cho côấy phải làm việc vất vả như thế.” Khoé môi của Louis Thương Nghiêu khẽ conglên, dường như có một chút âu yếm nhưng cũng có một chút tàn nhẫn ẩn trong đó.
“Hiện giờ, em đã là người phụ nữ của tôi, nhiệm vụ của em không còn phải dốcsức mà tranh đấu trên tòa án nữa. Chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, hàng ngày đợi tôiđi làm về là được rồi.”
Lạc Tranh nghe xong không hề tức giận mà lại cười, “Nghe những lời tốt đẹp nàycủa anh, liệu tôi có thể hiểu là anh muốn bao dưỡng tôi không?”
Đôi môi nàng khẽ cong lên thể hiện rõ ý châm biếm, ngẩng đầu nhìn thẳng vàomắt hắn không hề né tránh, “Muốn công khai bao dưỡng tôi sao?”
“Đúng vậy!” Louis Thương Nghiêu cũng không hề giấu diếm suy nghĩ của mình, đưabàn tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng.
“Đối với người phụ nữ quá thông minh, đây chính là phương án tốt nhất.”
“Bởi vì anh sợ sự thông minh của tôi sẽ hủy hoại anh!” Lạc Tranh lạnh lùngtiếp lời, nói trúng tâm tình của hắn.
Louis Thương Nghiêu nghe xong những lời này, ánh mắt dường như có chút đămchiêu.
Lạc Tranh thấy biểu hiện của hắn, nụ cười bên môi càng thêm lạnh lùng.
“Tôi nói không sai chứ, Louis tiên sinh đáng kính. Mọi người đều biết, bốicảnh của tập đoàn WORLD phức tạp như thế nào. Cho dù người ngoài không hề haybiết, nhưng từ những gì xảy ra ở Macau tôi cũng có thể dễ dàng đoán được mứcđộ hắc ám của tập đoàn. Anh sợ tôi nắm giữ trong tay quá nhiều chứng cớ, rồicoi đó như một nhược điểm trí mạng để phản kích lại anh.”
Chiếc cằm nhỏ xinh của Lạc Tranh bị bàn tay Louis Thương Nghiêu giữ chặt lại,vẻ mặt của hắn cũng có chút bất thường nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻbình thản như trước, cúi đầu cười khẽ.
“Em cho rằng, một người phụ nữ như em có thể phá hủy tiền đồ của tôi sao?”
“Nếu anh đã tự tin như vậy thì cần gì phải nhốt tôi trong nhà như “chim lồngcá chậu” thế này?” Lạc Tranh nở nụ cười hờ hững, hoàn toàn trái ngược với vẻkhông hài lòng khẽ lộ ra trong ánh mắt của hắn.
Louis Thương Nghiêu không hề tức giận mà còn cười khẽ, sự hứng thú trong ánhmắt hiện lên rõ rệt. “Em sẽ trở thành luật sư phụ trách toàn bộ pháp vụ củatập đoàn WORLD nhưng không phải lúc này. Sở dĩ tôi đáp ứng với em như vậykhông phải hoàn toàn vì năng lực của em mà là tôi cảm thấy hiện giờ việc chơiđùa với em thực sự rất thú vị!”
Nàng là một phụ nữ vô cùng lớn mật. Về điểm này, hắn hoàn toàn thừa nhận.Nhưng không phải như vậy sẽ khiến ọi chuyện càng trở nên kích thích hơn sao?
“Không phải là lúc này?” Lạc Tranh không hiểu lắm mấy lời vừa rồi, nhìn hắnvới ánh mắt lạnh lùng, "Vậy trong khoảng thời gian này anh muốn tôi làm gì?Chả lẽ chỉ ở nhà hầu hạ anh, thỏa mãn dục vọng của anh hay sao? Tôi sẽ tố cáoanh tội giam giữ người trái phép!’’
Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, dường như bị vẻ mặt nghiêm túc của LạcTranh làm cho buồn cười, bàn tay vuốt ve chiếc cằm của nàng cũng tăng thêmchút lực.
‘‘Tôi hoàn toàn tin em có bản lĩnh này! Em là một phụ nữ có năng lực như thế,sao tôi lại có thể giam giữ em một cách đơn giản như vậy được?’’
Lạc Tranh nhìn hắn đầy cảnh giác.
‘‘Trong thời gian tới, em sẽ phải đi giải quyết một chuyện hết sức quan trọng.Nếu xử lý tốt thì tiếp nhận pháp vụ của tập đoàn cũng chưa muộn.’’ LouisThương Nghiêu lên tiếng.
‘‘Chuyện rất quan trọng?’’ Thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn, Lạc Tranh cảmthấy khó đoán được chuyện này quan trọng như thế nào. Nếu không, hắn sẽ khôngchờ tận cho tới ngày thứ ba mới nói ra chuyện này.
Louis Thương Nghiêu đứng thẳng dậy, sửa sang một chút chiếc áo sơ mi đang mặctrên người, dường như không quan tâm tới câu hỏi của Lạc Tranh.
‘‘Cho em thời gian ba ngày, lập tức hoàn tất thủ tục ly hôn với Ôn HúcKhiên!’’
Ngữ điệu của hắn vô cùng bình thản, không hàm chứa bất cứ cảm xúc nào mà giốngnhư một loại mệnh lệnh bắt buộc vậy.
‘‘Cái gì?’’ Lạc Tranh giống như nghe phải chuyện lạ của thiên hạ, tròn mắtnhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn thản nhiênnhư cũ, thản nhiên tới mức như không có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra.
Đang chỉnh trang lại y phục, Louis Thương Nghiêu liền ngừng lại nhìn về phíanàng. ‘‘Em không cần trực tiếp xử lý các thủ tục liên quan đến việc ly hôn.Chỉ cần đề xuất với Ôn Húc Khiên việc ly hôn là được rồi. Tất cả những thứkhác sẽ do tự tay hắn chuẩn bị.’’ Nói xong hắn sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Đầu óc Lạc Tranh trở nên trống rỗng, một lúc sau mới có chút phản ứng với lờinói của hắn. Đem tấm chăn mỏng khẽ quấn quanh người, chạy ra phía phòng khách,thấy hắn đã đi tới cửa trước, nàng lạnh lùng hét lên
‘‘Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi làm những việc đó ?’’
Đó là cuộc hôn nhân của nàng, hắn dựa vào cái gì mà can thiệp một cách quáđáng như thế? Hắn có tư cách gì?
Louis Thương Nghiêu vẫn đứng ở đó, thân hình cao lớn toát lên vẻ hờ hững nhưngcũng hết sức quyền uy. Trong ánh mắt hắn không hề chứa bất kỳ ý nghĩ ám muộinào mà đó là dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, từng lời thốt ra vô cùng rõ ràng như muốnnhắc cho nàng biết, ‘‘Dựa vào việc tôi chính là người đàn ông của em. Em hãynhớ kỹ điều này!’’
‘‘Anh đừng có mơ tưởng, tôi sẽ không ly hôn với Húc Khiên.’’ Lạc Tranh cũngkhông chịu nhịn. Cho dù nàng rất tức giận với những hành động của Ôn Húc Khiênvào đêm hôm đó, nhưng nghe những lời này từ miệng của một người đàn ông khác,thâm tâm nàng cảm thấy khó chịu.
Đáng tiếc, Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong chỉ cười lạnh. ‘‘Một cuộcsống hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa như vậy mà em còn luyến tiếc, vậychúng ta thì sao? Em và tôi vẫn hằng đêm mặn nồng, so với Ôn Húc Khiên thìchúng ta mới thực càng giống vợ chồng!’’
‘‘Thật bỉ ổi!’’ Lạc Tranh nắm chặt bàn tay.
‘‘Đúng là em rất thông minh, nhưng đừng quá cố chấp. Vì sự cố chấp của em màsẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người. Hãy ngoan ngoãn nghe lời, như thế mới có lợicho tất cả mọi người.’’ Louis Thương Nghiêu nói xong liền mở cửa, rời đi.
