Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 10: Gặp lại người quen
Hongkong - Bến tàu.
Từng cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi lạnh khiến Lạc Tranh bất giác rùng mình.
Bước vào trong khoang thuyền, Lạc Tranh lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình. Quãngđường từ Hongkong tới Macau không dài nhưng cũng đủ thời gian để nàng sắp xếplại tâm trạng của mình về những chuyện đã xảy ra gần đây.
Nàng vốn định vào buổi tối trước khi rời đi sẽ nói với hắn một câu. Giờ nghĩlại mới thấy từ lúc nàng nói với hắn việc muốn rời đi đến giờ mới chỉ khoảngmột tiếng đồng hồ mà thôi. Bởi lúc trốn khỏi căn biệt thư ở lưng chừng núikia, tâm trạng nàng đang vô cùng hỗn loạn nên giờ này mới có thể ước định lạithời gian cụ thể.
Nhìn ra ngoài cửa sổ tàu, từng cơn sóng đang không ngừng khuấy động mặt biểncũng giống như tâm tư đang run rẩy đầy bất an của nàng lúc này. Khẽ thu lạitầm mắt, nàng nhạy cảm phát hiện ra hết thảy hành khách trên tàu đang nhìnmình bằng một ánh mắt khác thường.
Quay mặt đi hướng khác, Lạc Tranh kín đáo đưa tay chỉnh lại quần áo trênngười. Nàng biết rõ giờ phút này, trang phục của mình kỳ dị đến mức nào. Từlúc ở biệt thự trên núi, áo sơ mi của nàng đã không thể mặc lại được nữa. Chonên lúc rời khỏi đó, Lạc Tranh đã lấy áo sơ mi của Thương Nghiêu kết hợp vớichiếc váy của mình. Mặc chiếc áo rộng của hắn lên người thực sự có cảm giácrất không thuận mắt, thậm chí còn mơ hồ có một vẻ ái muội không thể giải thíchrõ ràng.
Nhưng nàng không thể không chạy trốn.
Không phải vì nàng coi trọng sự nghiệp của mình mà nguyên nhân chính là ngườiđàn ông kia. Hắn thực sự là một người quá nguy hiểm. Khi hắn dùng ánh mắt vôcùng nghiêm túc nhìn nàng, tâm trí nàng bất giác trở nên hoảng loạn, thật sựhoảng loạn. Nàng sợ hãi ánh mắt của hắn, sợ hãi sự dịu dàng của hắn, sợ hãi nụcười của hắn, sợ hãi cái cách mà hắn nói với nàng…Nhưng mà, nàng lại khôngcách nào quên được hắn. Hình bóng của hắn cứ dần dần in sâu vào trong tâm trínàng.
Ý nghĩ muốn cùng hắn chung sống lâu dài chợt xuất hiện khiến nàng cảm thấy sợđến mức mười đầu ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Nàng sợ hãi bởi không biết từ lúc nào bản thân đã nảy sinh tình cảm với hắn,như vậy chẳng khác nào phản bội lại tình cảm của Ôn Húc Khiên.
Nàng sợ hãi chính mình vì đã đánh mất sự trong trắng, thứ mà nàng luôn coi làchuẩn mực đạo đức. Nàng muốn nhắc nhở bản thân mình rằng nàng đã được gả chongười khác. Làm sao nàng có thể đắm chìm trong ánh mắt của người đàn ông khácđược chứ?
Nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng không cho phép bản thân mình trầm luânthêm nữa. Nàng chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Nàng chỉ có thể dùng lời nói dịudàng đầy nhu tình để rời khỏi vòng tay của hắn, nhân lúc hắn không để ý màlặng lẽ trốn đi.
Lạc Tranh nhắm mắt lại, khóe mắt cay nồng cùng cảm giác đau đớn lan khắp toànthân. Hình ảnh Thương Nghiêu với nụ cười tà mị cùng ánh mắt đầy nghiêm túc màdịu dàng không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng không muốn nghĩ đến nó,thực sự không muốn…
Nàng đã mệt mỏi lắm rồi…
Lúc đến Macau, sắc trời có chút ảm đạm. Tiết trời vào thu khiến ngày cũng bắtđầu ngắn lại. Lạc Tranh không khỏi bất giác siết chặt y phục trên người khicảm nhận được sự se lạnh ở nơi này.
Hành lý đều để ở nhà Lưu Ly, may mắn là nàng còn mang theo túi xách, nếu khôngthì tới tiền mua đồ cũng chẳng có.
Vừa rời khỏi bến tàu, Lạc Tranh đưa mắt nhìn xung quanh. Theo lẽ thường, bêntập đoàn thần bí kia phải có người ra đón nàng mới đúng. Bởi vì Kỳ Ưng Diêm đãkhông còn phụ trách vấn đề liên hệ nữa nên xem ra nàng phải tìm gặp người phụtrách vấn đề nhân sự của tập đoàn thần bí ở Macau này mới được.
Đang mải nghĩ, Lạc Tranh liền nhìn thấy trong đám đông có một người khôngngừng vẫy tay với nàng. Một dáng người mặc sơ mi trắng, len khỏi đám đông,hướng về phía nàng bước tới.
Ban đầu, Lạc Tranh có chút sững sờ, liền sau đó lại vô cùng mừng rỡ.
Khi người kia tiến tới gần, cô ta chủ động đưa tay ôm lấy nàng.
“Chị Tề Lê, sao chị lại ở nơi này?” Lạc Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiênnhưng cũng vô cùng phấn khích vì sự xuất hiện của người phụ nữ kia.
Tề Lê, kể từ sau lần giúp Ôn Húc Khiên giành thắng lợi lớn tại một phiên toàbốn năm trước liền không có liên lạc nữa. Đồng nghiệp ở văn phòng phỏng đoánlà Tề Lê đã ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp riêng, hoặc là kết hôn rồitheo gia đình di cư.
Thật không ngờ, hôm nay lại có thể gặp được Tề Lê ở nơi này.
Vóc dáng của Tề Lê so với bốn năm trước không thay đổi mấy, vẫn vô cùng xinhđẹp. Nhưng mà dường như nét quyến rũ trong mắt Tề Lê so với trước đây còn tăngthêm vài phần. Tề Lê cũng chỉ lớn hơn Lạc Tranh mấy tuối, nhưng xem ra mấy nămnay chị ta sống cũng khá tốt.
Tề Lê đứng thẳng người lại, ánh mắt vui mừng mang theo vẻ dò xét nhìn LạcTranh từ đầu tới chân, khẽ gật gù tán thưởng, “Lạc Tranh, bốn năm không gặp,em càng ngày càng xinh đẹp nha.”
“Chị đừng có chọc em nữa. Bốn năm đủ làm một người phụ nữ già đi nhiều lắm.Nhưng thật không ngờ, chị lại ngày một xinh đẹp hơn.” Lạc Tranh khẽ khoác tayTề Lê, bộ dạng vô cùng vui vẻ.
“Em nha, không hổ danh đại luật sư danh tiếng lẫy lừng, miệng lưỡi càng ngàycàng ngọt ngào rồi. À, nghe nói em với Húc Khiên, người có tình đã thành quyếnthuộc rồi phải không?” Tề Lê nở nụ cười, nhìn về phía nàng.
Lạc Tranh chớp chớp mắt, trên môi miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy cũng tốt, cũng không uổng công em đã giúp đỡ Húc Khiên nhiều như thế.Tiểu tử đó quả thực rất có phúc”. Tề Lê cười lớn nói. “Nhưng tiếc quá, đámcưới của hai người chị lại không tới dự được”
“Tề Lê, mấy năm nay chị đã đi đâu? Ở Hongkong chẳng nghe được chút tin tức nàocủa chị cả.” Lạc Tranh tò mò hỏi
“Chị ấy hả? Hai năm trước vẫn ở nước ngoài, năm nay mới về nước bởi vì côngviệc ở Macau vẫn chưa hoàn thành”. Tề Lê cất tiếng nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Em còn tưởng chị đã kết hôn rồi di cư luôn cơ”. Lạc Tranh than nhẹ một tiếng,hỏi tiếp..
“Nhưng sao chị lại ở nơi này?”
“Không phải là đến đón em sao?” Tề Lê vừa cười vừa nói.
“Đón em?” Lạc Tranh ngẩn người, trong nháy mắt khôi phục lại phản ứng nhìn vềphía Tề Lê kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ chị chính là người phụ trách của tập đoànthần bí kia ở Macau hay sao?”
Tề Lê cười gật đầu.
Lạc Tranh giật mình, thế giới này thật nhỏ quá đi…
“Không cần nhìn chị với ánh mắt ngạc nhiên như thế chứ? Chị cũng chỉ kiếm cơmăn mà thôi. Nếu có thể kết hôn với một người đàn ông tốt thì chị cũng chẳngcần liều mạng bôn ba thế này. Đi thôi, chị đã đặt khách sạn cho em rồi. Tốinay cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Tề Lê cười cười, lại nhìn Lạc Tranh, khẽ chỉ chỉ ngón tay, “Em cũng thật là,không phải tới Macau làm việc sao? Hành lý cũng không mang còn mặc nguyên áosơ mi đàn ông nữa. Không phải em mặc áo của Húc Khiên rồi chạy tới đây đấychứ?”
Sắc mặt Lạc Tranh có chút lúng túng, khẽ cười, ậm ừ đáp lại Tề Lê rồi tò mòhỏi..
“Chị Tề Lê, nói như vậy thì chị đã làm việc ở đây rất lâu rồi, rốt cuộc cáitập đoàn này là thế nào vậy?”
“Chị cũng không rõ lắm, chị cũng mới chỉ tới đây làm có mấy tháng nay thôi. Vềbối cảnh của tập đoàn, chị cũng chỉ biết sơ sơ một hai chuyện. Đến khách sạnsẽ từ từ nói cho em hay.” Tề Lê nhún vai nói.
Lạc Tranh gật đầu, cùng Tề Lê rời khỏi bến tàu, tiến thẳng tới khu trung tâmMacau.
Nghỉ ngơi một đêm, Lạc Tranh cảm thấy thân thể mệt mỏi cùng đau nhức của mìnhđã được xoa dịu phần nào. Ăn sáng xong, Tề Lê kéo nàng ngồi vào một chiếc xethương vụ màu tối vô cùng sang trọng. Trong xe chỉ có duy nhất người tài xếđang lặng lẽ thực hiện công việc của mình, Lạc Tranh và Tề Lê ngồi ở băng ghếsau.
Nội thất bên trong xe được thiết kế khá tinh tế, chỗ ngồi của hai người rấtrộng rãi và thoải mái, còn có ngăn đựng rượu sâm banh rực rỡ sắc màu. Tề Lêrót hai ly rượu rồi đưa một ly cho Lạc Tranh.
Lạc Tranh đón lấy ly rượu từ tay Tề Lê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thơmdịu nhẹ của rượn lan tỏa, thực sự rất đáng để thưởng thức.
“Chị Tề Lê, chúng ta đang đi đâu vậy? Thế còn công việc của em thì sắp xếp thếnào?”
“Chúng ta đang rời khỏi trung tâm thành phố, đi về phía ngoại ô để lấy một tàiliệu dạng video. Còn về phần công việc của em, sắp xếp ra sao thì còn phải chờý kiến của ông chủ lớn đã. Em được đích thân ông chủ ưu ái mời tới đây làm cốvấn pháp luật đồng thời chịu trách nhiệm về toàn bộ hoạt động pháp lý của tậpđoàn, chị nghĩ ông chủ sẽ trực tiếp tìm em.” Tề Lê nhẹ giọng giải thích.
Lạc Tranh có chút sững sờ. “Tề Lê, chẳng phải chị cũng chịu trách nhiệm vềpháp vụ của tập đoàn sao?”
“Không, chị chỉ là cố vấn pháp luật cho sòng bạc bên Macau mà thôi. Sao có bảnlĩnh chịu trách nhiệm về cả tập đoàn lớn như thế chứ”. Tề Lê khẽ lắc đầu,thẳng thắn nói với nàng.
“Lạc Tranh, chị nghĩ lần này ông chủ mời em tới Macau nhất định là muốn thửkhả năng của em trước. Đầu tiên sẽ để em tiếp nhận việc liên quan đến sòngbạc. Xem ra nhiệm vụ của em thực sự rất nặng nề.”
“Chúng ta chỉ cần lấy được cuộn băng ghi hình kia thôi sao?” Lạc Tranh ngậpngừng hỏi.
“Chị cũng không rõ nữa, tập đoàn này rất thần bí, mỗi người phụ trách một mảngriêng, bình thường cũng không liên lạc với nhau nhiều. Nhưng chị nghĩ ông chủđã chỉ đích danh em đi lấy tài liệu này chứng tỏ nó rất quan trọng. LạcTranh…” Tề Lê ghé sát lại gần nàng, cúi đầu nói nhỏ: “Chị nghĩ tập đoàn nàykhông hề đơn giản”.
Lạc Tranh sớm đã ngờ tới điểm này, liền hỏi: “Tề Lê, chị đã tìm hiểu đượcnhững gì rồi?”
Tề Lê đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, hít sâu nói. “Chị nghe nói,hoạt động của tập đoàn này chẳng những hắc bạch khó phân mà ngay cả chính phủnhiều nước trên thế giới cũng phải nhượng bộ vài phần. Mặc dù chị không rõ sảnnghiệp của tập đoàn này lớn tới cỡ nào nhưng chỉ nói riêng về lĩnh vực sòngbạc thì không chỉ có ở Macau này đâu.
“Còn có ở những nơi khác sao?” Lạc Tranh giật mình hỏi.
“Đương nhiên, sòng bạc tại Macau chẳng qua chỉ là một phần của tảng băng chìmmà thôi. Chị nghĩ trước khi tới đây em cũng có tìm hiểu sơ qua rồi. Năm trongsố mười thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới có sự hậu thuẫn của tập đoàn này.”Tề Lê dường như vừa tiết lộ một bí mật động trời.
Bàn tay đang cầm ly rượu của Lạc Tranh hơi khựng lại giữa không trung. Bình ổnlại tâm trạng, một lúc sau nàng mới chậm rãi nói, “Mười thành phố cờ bạc lớnnhất thế giới mà đã có năm thành phố nằm dưới sự kiểm soát của họ. Nói nhưvậy, xem ra thực lực của tập đoàn này trong giới hắc đạo thật không tầmthường. Ngoài sòng bạc ra, còn phải kể tới hệ thống ngân hàng nằm rải rác khắpthế giới, quy mô lớn nhỏ thế nào thực sự không thể dễ dàng thống kê hết được.”
Tề Lê cắn môi, nhìn Lạc Tranh đầy bí hiểm, khẽ lên tiếng, “Em đã từng nghe nóiđến tổ chức Ảnh chưa?”
“Tổ chức Ảnh?” Lạc Tranh khẽ hồi tưởng lại chút dữ liệu trong đầu rồi gật nhẹ,“Em chỉ nghe nói qua thôi. Tổ chức kia cùng với tập đoàn Lôi thị nổi tiếngtrong giới thương nghiệp hiện nay có khả năng có mối liên hệ rất lớn.”
Tề Lê nghe xong cười khẽ: “Cái gì gọi là có mối liên hệ rất lớn chứ? Thực chấtđó chính là tổ chức xã hội đen ngầm của tập đoàn, nha đầu ngốc ạ. Chị tin rằngem ít nhiều cũng đã tìm hiểu thông tin về tổ chức Ảnh. Có thể nói hiện nay,trong giới hắc đạo, nếu nói về kinh doanh sòng bạc thì tập đoàn bí ẩn kia vàtổ chức Ảnh của Lôi thị hoàn toàn có thể xếp hàng đầu. Cho nên, nếu muốn tranhgiành trong thế giới ngầm này thì chỉ có thể lãnh án tử hình từ tổ chức Ảnh màthôi.” (Câu chuyện liên quan đến Lôi thị mời mọi người đón đọc bộ 2: Trò chơinguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời)
“Tập đoàn bí ẩn mà chúng ta đang đề cập tới thực chất tên là gì?” Lạc Tranhliền hỏi.
Tề Lê cắn môi, nhìn Lạc Tranh, thái độ rất nghiêm túc lên tiếng trả lời:WORLD!
Lạc Tranh có chút ngạc nhiên: WORLD?
“Đúng!” Tề Lê gật đầu.
Lạc Tranh nhất thời cảm thấy choáng váng. Rốt cuộc người đứng sau tập đoàn nàylà ai mà lại dám đặt một cái tên kiêu ngạo như thế? Có thể thấy rõ ý tứ củaông ta chính là muốn “một tay che cả bầu trời”.
“Tề Lê, chị chỉ biết những thông tin này thôi sao?”
“Em còn muốn biết gì nữa?” Tề Lê hỏi nhỏ.
“Tập đoàn này ngoài kinh doanh trong lĩnh vực sòng bạc, chắc hẳn phải cònngành nghề khác. Chị vừa nói tập đoàn này hắc bạch khó phân, một số nước trênthế giới cũng phải nhún nhường vài phần. Em đang nghĩ, một tập đoàn có thể làmcho chính phủ các nước cũng phải dè dặt, còn có thể kinh doanh mặt hàng nàonữa?...” Lạc Tranh nhíu nhíu lông mày, suy nghĩ một cách cẩn trọng.
Tề Lê cũng bị cuốn vào suy nghĩ của Lạc Tranh, khuôn mặt trở nên trầm tư.
Đột nhiên trong đầu hai người đều lóe lên một suy nghĩ.
“Năng lượng!” Cả hai người không hẹn mà cùng thốt ra từ này.
“Chính xác, chắc chắn là năng lượng!” Trong mắt Lạc Tranh hiện lên sự phấnkhích đặc biệt. “Có năng lượng mới có thể khống chế cả thế giới, em nghĩ đâychính là ý nghĩa về cái tên của tập đoàn bí ẩn kia.”
Tề Lê gật đầu tán thành: “Đúng đó, chị thấy chúng ta đã suy luận hoàn toànchính xác.”
Lạc Tranh hít một hơi thật sâu, khẽ than nhẹ: “Em thực muốn biết ông chủ đứngđằng sau tập đoàn này là ai, chắc chắn là một người không hề đơn giản”.
Tề Lê gật đầu, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói: “Chị cũng chỉ là nghe nói, khôngbiết tin này có chính xác hay không. Thấy bảo ông chủ thần bí, người đứng đằngsau tập đoàn này hình như có liên quan đến hoàng thất của một quốc gia nào đó.Nhưng cũng chỉ là lời đồn đại, không biết thực hư thế nào.”
Lạc Tranh bất giác ngẩn người.
Có liên quan đến hoàng thất của một nước?
Dạo này sao thế nhỉ? Sao đi tới đâu cũng gặp phải chủ đề này?
Xe thẳng đường tiến về phía trước, rời khỏi đường lớn bằng phẳng tiến vào conđường đất ghập ghềnh khó đi, không ngừng lắc lư suốt chặng đường. Bên ngoàixe, các tòa nhà cao tầng sừng sững dần bị thay thế bởi các ngôi nhà nhỏ nằmlấp ló trong những rặng cây xanh. Lúc Lạc Tranh còn đang thầm nghĩ xe đã rakhỏi biên giới thì chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Những người ở nơi này trông không giống người Trung Quốc cho lắm. Ít nhất làbởi khả năng giao tiếp bằng tiếng Trung của họ không mấy lưu loát. Lạc Tranhcẩn thận quan sát những người xung quanh. Bọn họ trông khá cao to, nhưng từánh mắt họ, nàng cảm thấy sự hung ác, giảo hoạt và không chút thiện ý.
Nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra, họ có quen biết với Tề Lê, nhất là khi TềLê nắm tay nàng kéo đi, Lạc Tranh cảm thấy ánh mắt họ dường như dịu đi mộtchút. Nhưng mà, khi nhìn vào ánh mắt kia, Lạc Tranh vẫn cảm thấy có cái gì đó,những ánh mắt đó ngập tràn dục vọng không hề che đậy đối với phụ nữ. Ánh mắtnày làm cho Lạc Tranh cảm thấy khó chịu.
