Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 8: Biến bị động thành chủ động? (18+)
Bởi mấy ngày nay Lạc Tranh liên tục không tới văn phòng nên quần áo nàng mặcđều khá thoải mái, không còn là bộ trang phục mang nặng tính nghề nghiệp lạnhlùng thường ngày nữa. Mái tóc đen dài óng ả rủ xuống, dưới ánh đèn nhu hoàchiếu vào, sáng lên cùng ánh trăng dịu dàng. Một chiếc áo len mỏng khoác ngoàiáo sơ mi trắng cùng chân váy mềm mại dài tới gối càng tôn thêm vẻ quyến rũ mêngười.
Lạc Tranh đưa tay giật nút áo, từng chiếc, từng chiếc lạnh lùng rơi xuống nềnđá cẩm thạch đen sẫm, nảy lên, văng tứ tán trên sàn.
Lạc Tranh không khóc, thậm chí ngay sắc mặt cũng vô cùng trầm tĩnh, giống nhưnữ thần chủ động đi lên tế đàn, cả thân hình xinh đẹp đứng trước mặt ThươngNghiêu, ngón tay di chuyển tới đâu, váy áo cũng theo đó mà rơi xuống.
Thương Nghiêu vẫn ngồi nguyên trên ghế như trước, lẳng lặng nhìn từng cử độngdị thường của nàng, vô thức khẽ nhíu mày. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đãnghĩ muốn tiến lên đem áo khoác choàng lên người nàng.
Ánh mắt hắn càng lúc càng toát lên vẻ thâm thuý khó lường. Khi chiếc váy mềmmại từ trên đùi Lạc Tranh rơi xuống nền nhà, một pho tượng nữ thần kiều mỵhoàn toàn ngự trị trong mắt hắn, kích thích mọi giác quan cùng lý trí của hắn.
Sự chủ động của Lạc Tranh so với những người phụ nữ từng có ý đồ câu dẫn hắnthực không giống nhau. Lạc Tranh có một vẻ đẹp mê người đầy mị hoặc mà khôngmột người nào có được. Đáng ra hắn cần phải tiến lên ngăn cản hành động củanàng, bởi hắn vốn khinh thường những phụ nữ sử dụng loại phương thức này đểquyến rũ đàn ông. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, hắn đã sớm xoay lưng bỏđi, nhưng mà…
Giờ khắc này, thân thể Thương Nghiêu dường như bị cố định xuống ghế, không thểđộng, cũng không muốn động.
Đồ lót tinh xảo càng tôn lên da dẻ mịn màng của Lạc Tranh, nàng mặc là đồ lótđăng ten màu đen tuyền, càng tôn lên thân thể trắng muốt như ngọc, mềm mịn nhưbông, gò ngực tròn đầy lại thêm khe rãnh mê người ẩn hiện dưới lớp đăng tencàng thêm phần sinh động, đôi chân dài thon thả không biết bởi lý do gì mà khẽrun lên nhè nhẹ, càng khiến người ta có một cảm giác mê đắm…
Lạc Tranh cũng không có tiếp tục cởi đồ nữa. Cho tới giờ, dường như nàng vẫncòn chút ảo tưởng, ảo tưởng rằng người đàn ông kiêu ngạo như hắn sẽ không chấpnhận cách thức quyến rũ kiểu này, nhưng mà…
“Tiếp tục cởi, một món cũng không chừa!” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên,thoảng qua bên tai Lạc Tranh như một làn gió, đem chút hy vọng cuối cùng củanàng đập tan tành.
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh băng, loại đàn ông nhưhắn, sao có thể có lòng trắc ẩn?
Khi đã không còn bất kỳ hy vọng nào, sắc mặt Lạc Tranh rốt cục cũng phát sinhsự biến đổi, bên môi nàng toát lên nụ cười, nhưng là nụ cười lãnh khốc, nétcười lạnh lùng lan tràn tận đáy mắt, khiến cho sắc đẹp của nàng càng trở nêncâu dẫn, giống như mùi hương của cây anh túc toả ra ngào ngạt giữa một đêm tốitrời, đối với đàn ông thực sự có sức cám dỗ trí mạng.
Từng món đồ lót tinh xảo được cởi ra, rơi xuống mắt cá chân nàng. Dọc theo đôichân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh không có lấy một chút mỡ thừa, bầungực tròn đầy với hai nụ hồng tươi tắn như đoá hoa đào chớm nở giữa mùa đông,bởi vì đột ngột mất đi sự bảo vệ mà khẽ run rẩy, nhưng mà bầu ngực mịn màng đógiờ lại có thêm vết bầm tím do bàn tay để lại…
Hàng lông mày cương liệt của Thương Nghiêu khẽ nhăn lại, hắn đứng dậy, đi đếntrước mặt nàng, bàn tay rắn chắc chiếm giữ bầu ngực mê người, ngón tay thondài dọc theo da thịt mềm mại nhẹ xoa lên vết bầm tím…
“Hắn động vào em?” Giọng nói của Thương Nghiêu mặc dù khá trầm, nhưng có thểnhận rõ sự không vui trong đó, giống như tiếng sấm nổi lên nơi chân trời, đèép lên tâm tình đối phương.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực có một cảm giác nóng rát do nhiệt độ của ngóntay hắn đem lại. Nàng không thể không thừa nhận, một khi nam nữ đã phát sinhquan hệ, thân thể mỗi người đều có chút nhớ nhung cảm giác đó, giống như nànggiờ khắc này, mặc dù trong nội tâm đầy ắp cảm giác bi thống nhưng thân thể bịhắn đụng chạm đã sớm trở nên mất cảnh giác, tựa như đã sớm quen với nhiệt độcủa hắn…
“Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, cho dù có chạm vào tôi cũng là chuyện rấtbình thường.” Lạc Tranh lạnh lùng nhếch môi, nếu thân thể đã khó có thể chedấu được cảm xúc, ít nhất cũng phải dùng ngôn ngữ đè nén lại.
Thương Nghiêu nghe vậy, cảm giác như đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, chiếccằm cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo, hắn không nói một lời,chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nàng. Khi Lạc Tranh cảm thấy ánh mắtlạnh lùng của mình sắp bị hắn nung chảy, lại nghe thấy hắn bật lên một tiếngcười nhẹ.
“Cô bé, em đang nói dối…” Tiếng cười trầm khàn lại lần nữa vang lên.
Ôn Húc Khiên còn không có can đảm dám động vào người phụ nữ của hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tranh bởi câu nói của Thương Nghiêu mà hoàn toàn bịphá vỡ. Nàng giật mình nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn hệt một thanh đao sắcbén, trong nháy mắt xé tan mọi rào chắn nơi trái tim nàng.
Sao có thể như vậy? Hắn vì cái gì dám khẳng định nàng đang nói dối?
“Anh…”
“Còn đau không?” Thương Nghiêu cúi đầu xuống, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắncủa nàng lên, ánh mắt thoáng hiện đầy nét nhu tình, ngón tay có chút thô rápkhẽ vuốt nhẹ bờ môi nàng…
Trong lúc nhất thời Lạc Tranh thực có chút mê đắm, nhưng rất nhanh liền khôiphục lại sự cảnh giác.
“Anh biết chuyện đêm đó?” Làm sao anh biết được?”
Lòng nàng bỗng nhiên thấy thắt lại. Hắn, vì cái gì đối với những chuyện liênquan đến nàng lại biết rõ ràng như thế?
“Muốn chú ý một người có rất nhiều cách. Tranh, vào lúc này, em không địnhtính toán mấy chuyện đó với tôi chứ?” Thương Nghiêu có chút hăng hái nhìnnàng, so với bộ dạng ăn mặc chỉnh tề của hắn, nàng lại không một mảnh vải chethân quả thực rất đối lập.
Lạc Tranh nhìn thoáng qua bản thân mình, vẻ mặt có chút lúng túng. Thật lòngmà nói, nàng cũng chưa từng nghĩ tới bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Thương Nghiêu giống như nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ nhếch môi cười, “Em làngười phụ nữ thông minh, có thể trong lúc cùng tôi hoan ái, biết đâu em sẽ tìmđược sơ hở để công kích lại. Chẳng hạn như lúc này, bé cưng, em dùng cách thứcnhư vậy chẳng phải đang muốn tìm cách khiến tôi thả em ra hay sao?”
Trong lòng Lạc Tranh nổi lên chút bi ai, thì ra, tâm tư của nàng sớm đã bịvạch trần trong mắt hắn.
“Đổi lại là những phụ nữ khác, tôi thật chẳng thèm ngó tới. Nhưng em thì khônggiống như vậy, tôi thích em, càng thích từng cử động nhỏ của em. Tôi muốn nhìnthử xem, rốt cuộc em có bản lãnh khiến tôi điên cuồng hay không?”
Thương Nghiêu cúi xuống, ghé sát vành tai nàng khẽ thì thầm, “Hoặc là, em cũngchỉ thế này, thế kia…mà thôi. Tôi nghĩ, chỉ chốc lát nữa, tôi sẽ làm cho emđiên cuồng. Em vốn là người phụ nữ thông minh, lần này giành lấy quyền chủđộng không phải sẽ tốt hơn sao?”
Lạc Tranh rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn thực sự là ma quỷ, khôngngừng dồn ép nàng từ lý trí đến thể xác. Đêm nay, khi bước qua cánh cửa kia,nàng cũng biết rõ hắn mong muốn điều gì, nếu đã không thể tránh, chẳng bằnglàm như lời hắn, thay vì bị khống chế, nàng sẽ khống chế lại hắn.
Phụ nữ, vốn vẫn thường hành động có chút cảm tính. Cho dù thông minh như LạcTranh, cũng không thể vĩnh viễn duy trì sự tỉnh táo, nàng đã quá mệt mỏi, cũngquá cực khổ. Mấy ngày nay, gặp qua đủ loại chuyện không cách nào giải toả, tạisao nàng phải tuỳ ý mặc cho hai tên đàn ông kia khi dễ mình như vậy chứ?
Lạc Tranh nở nụ cười nhẹ, nàng thật sự rất muốn giành lấy quyền chủ động, bởivì nàng thật sự muốn nhìn xem người đàn ông này có phải cũng có lúc mất đi lýtrí mà trở nên điên cuồng.
“Nếu anh đã thích như vậy, tôi sẽ làm….” Đôi mắt trong veo của nàng mở to, khẽngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi môi đỏ mọng kề sát vành tai hắn thì thầm,“Tôi thực sự muốn nhìn xem, ông trùm ngành xa xỉ phẩm danh tiếng lẫy lừng bịphụ nữ đùa bỡn đến mất đi lý trí sẽ thế nào…”
Chiếc mũi thanh tú trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần, lúm đồng tiền xinh xắnkhẽ ẩn hiện, gò má trơn mịn, từng đường nét vô cùng tinh tế, rõ ràng là mộttuyệt đại mỹ nhân khiến người ta khó có thể cưỡng lại mà chỉ muốn ôm vào lòng.
Thương Nghiêu đáng ra phải nổi giận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ nhưvậy phiêu đãng xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn có chút thất thần nhìn khôngchớp mắt, kìm lòng không được muốn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, lại bị nàngcười lạnh tránh được. Ngay sau đó, nàng giống như một vị nữ vương vô cùng caongạo, nắm lấy bàn tay to của hắn, thẳng đường đi vào phòng ngủ…
Phòng ngủ lớn toát lên vẻ trang nhã không hề xa lạ với Lạc Tranh, bởi sự bàitrí nơi này giống hệt như căn biệt thự tại Paris.
Lạc Tranh khẽ đẩy nhẹ, Thương Nghiêu thuận thế ngã xuống giường. Hắn mặc dù cóchút kinh dị việc nàng đột nhiên trở nên lớn mật, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầymê hoặc cổ vũ nàng, đôi gò má cương nghị nổi lên chút tà khí càng thêm thôithúc lòng người.
Lạc Tranh có một vóc dáng thực sự quá mức hoàn mỹ, thân hình kiều mỵ khẽ tiếnlên, cánh tay mềm mại như ngó sen nâng lên, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàngvòng qua cổ hắn, thấy rõ ràng yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, đôi môi căngmọng khẽ kề sát đôi môi mỏng của Thương Nghiêu, thì thầm, “Tại sao, đàn ôngcác người đều thích bắt nạt phụ nữ như vậy?”
Trong lòng Thương Nghiêu mơ hồ nổi lên chút cảm giác đau lòng, sau một khắc,hắn chợt cảm thấy trên môi có một cảm giác vô cùng ấm áp. Không ngờ tới LạcTranh lại chủ động hôn lên môi hắn, cánh tay rắn chắc vừa muốn ôm lấy nàng,cánh môi liền bị Lạc Tranh hung hăng cắn mạnh một cái.
"A..." Hàng lông mày của hắn khẽ cau lại, trầm giọng kêu đau, khoé môi mơ hồnổi lên mùi máu tanh, nhìn về phía Lạc Tranh, thấy nàng lạnh lùng nhếch môicười, không khỏi khẽ lắc đầu.
“Người phụ nữ nhẫn tâm!”
“Nhẫn tâm còn ở phía sau, anh có dám hay không?” Lạc Tranh nhẹ nhàng nửa quỳnửa ngồi lên thân hình to lớn của hắn, cặp đùi thon dài, bắp chân nhỏ mịnmàng, cùng với dáng vẻ thanh xuân mê người, lại thêm bầu ngực căng tròn, phốihợp với làn da trắng mịn như bạch ngọc khiến đàn ông nhìn vào không nhịn đượcmà chảy nước miếng.
“Được, hôm nay để mặc cho em xử trí!” Thương Nghiêu nở nụ cười tà. Hắn luônluôn thích phụ nữ nhiệt tình, mà một Lạc Tranh nhiệt tình tựa như còn có thêmchút phong tình.
Lạc Tranh nghe vậy, cười nhẹ, liền đó đột ngột rời khỏi thân thể hắn, “Làchính miệng anh nói, cho dù tôi làm gì anh cũng không được động tay động chân,chỉ cần động một chút coi như anh thua cuộc.”
Thương Nghiêu hơi nhíu mày, xem như đã chấp nhận.
Lạc Tranh chăm chú nhìn Thương Nghiêu, nụ cười của hắn vẫn luôn tự tin như vậysao? Nghĩ tới đây, nàng xoay người cầm lấy dây lưng, đem hai tay hắn cột chặtvào đầu giường, khoé môi nở nụ cười lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tà mịcủa hắn.
Nàng thực không biết mình làm như vậy có đúng hay không nữa. Nàng chỉ biếtrằng trong khoảng thời gian này, những uất ức dồn nén trong ngực nàng thực sựquá nhiều, nàng cũng cần có chỗ để phát tiết, dùng một cách thức có thể khiếnnàng thấy thoải mái để trút giận.
Thương Nghiêu nhìn bộ dạng bị trói gô của mình, không khỏi trầm giọng bậtcười.
“Thế này là sao?”
“Anh nói thử xem?” Chỉ thấy Lạc Tranh bước đến chỗ tủ rượu, cầm lấy một bìnhrượu đỏ sẫm. Nàng chẳng cần liếc nhìn cũng biết rượu ở nơi này quý giá đếnchừng nào, thành thục mở nút bình rượu, ưu nhã chầm chậm đi đến trước mặtThương Nghiêu, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đem dung dịch đỏ sẫm trongbình…từ từ rót xuống thân thể mình.
Ánh mắt Thương Nghiêu càng lúc càng trở nên sâu thẳm.
Màu đỏ sẫm của rượu dần dần lan ra trên thân thể nàng, từ từ chảy xuống hạthân. Màu đỏ sẫm đối lập với làn da trắng mịn như bạch ngọc tạo nên một cảmgiác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác. Giờ khắc này, thân thể Lạc Tranh càngthêm mê hoặc dị thường, giống như một nữ thần mang theo mùi hương thơm ngát từtừ nở rộ trước mắt Thương Nghiêu.
Thương Nghiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô cháy, hắn biết rõ Lạc Tranh vẫn luôn làmột phụ nữ đẹp nhưng không nghĩ tới nàng còn có thể đẹp hơn. Lúc bình thường,kể cả khi nàng nhút nhát đứng yên ở đó, hắn vẫn luôn có một khát vọng cực đạivới nàng.
Vậy mà hiện giờ, nàng lại chủ động lớn mật thế này, thậm chí còn khiến hắn cóchút khiếp sợ một màn trước mắt, khiến hắn càng thêm đói khát nhìn chằm chằmthân thể mê người kia, một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới dâng lên như một nhưcầu sinh lý vô cùng tự nhiên.
Hắn thực muốn đứng dậy đẩy nàng ngã xuống giường, nhưng mà hai tay lại bị dâylưng trói chặt, lúc này mới chợt nở nụ cười khổ, thì ra nàng thực có lòng muốnhành hạ hắn.
"Gấp gáp như vậy làm gì chứ?" Lạc Tranh không thể không thừa nhận, trong xươngcốt của mỗi phụ nữ đều tiềm ẩn khí chất quyến rũ mê người. Và nàng cũng biết,vì sao đàn ông lại thích nghe người phụ nữ dưới thân mình phải lên tiếng cầuxin. Đó là bởi vì bản tính thích chinh phục trời sinh của đàn ông. Loại cảmgiác chinh phục này thật ra không chỉ đơn thuần tồn tại trên người đàn ông màngay bản thân phụ nữ cũng có, chẳng qua bởi nhiều năm đè nén dưới tư tưởngtrọng nam khinh nữ khiến cho loại cảm giác này ở phụ nữ bị trói chặt mà thôi.
Nhìn yết hầu Thương Nghiêu không ngừng lên xuống, Lạc Tranh khẽ nhếch môicười, cũng không buồn nhìn đến ánh mắt hắn, ngón tay nhỏ còn vương mùi rượunhẹ nhàng phác hoạ hình dáng gương mặt cương nghị kia, cảm giác được hô hấpcủa hắn càng lúc càng thô trọng, nàng khẽ thì thầm, “Không cho phép nhúc nhíchnha, chỉ cần nhúc nhích một chút, anh coi như thua cuộc.”
Nói xong, nàng cầm lấy bình rượu đỏ trong tay khẽ nghiêng đi, phần rượu cònlại trong bình từ từ đổ xuống trên thân hình vạm vỡ của Thương Nghiêu…
Thương Nghiêu nhìn nàng đến sững sờ...
Sau một khắc, đã thấy Lạc Tranh đem cái bình rỗng đặt lên bàn, cả thân hìnhnhỏ nhắn lại nửa quỳ nửa ngồi trên người hắn, làn môi thơm ngát khẽ lướt trêntừng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cương nghị. Bị nàng hôn lên từng chút,hắn vừa muốn hôn đáp lại nàng, lại bị nàng khẽ cười né đi, nụ hôn nóng bỏngđược thay thế bởi bàn tay nhỏ bé, một đường lướt xuống phía dưới…
Dịch rượu khiến áo sơ mi của hắn hoàn toàn ướt nhẹp, mùi rượu hoà quyện vớihương thơm trên thân thể nàng, dịch rượu lạnh băng xen lẫn từng nụ hôn mềm mạiấm áp, nhất là khi nàng dùng đầu lưỡi có chút ngốc nghếch khẽ đẩy nút áo sơ micủa hắn, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dán sát lồng ngực rắn chắc, mút vào từngchút rượu khiến cho toàn thân hắn bị kích thích cực độ, bàn tay không khỏi nắmchặt lại, lồng ngực bắt đầu phập phồng cao thấp.
“Tiểu yêu tinh đáng chết, em có từng đối với gã đàn ông khác như vậy haychưa?” Giọng nói của hắn dường như phát ra từ đan điền, mang theo chút run rẩynhẹ nhàng.
"Đừng tức giận, anh mới là người đầu tiên thí nghiệm mà thôi.” Lạc Tranh cườimê hồn, bàn tay nhỏ bé không chút an phận trêu chọc trên người hắn, cởi ra áosơ mi, rồi sau đó lại chậm rãi dời xuống, buông lỏng quần dài của hắn. Vậtcứng rắn dưới hạ thân kia đã sớm căng lên, ngẩng cao đầu, khiến Lạc Tranhkhông khỏi khiếp sợ.
Thấy bàn tay hắn siết chặt lại vì khó chịu, Lạc Tranh hài lòng nhếch môi cười,nụ cười của nàng lúc này đầy tà mị mang theo sức mê hoặc khó cưỡng, khiếnngười ta không tiếc sinh mạng mà lao vào bẫy tình do nàng bày ra.
Chỉ là, nụ cười này lại xuất phát từ nội tâm băng giá… từng chút từng chúthững hờ hành hạ người đàn ông phía đối diện.
