Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 63



Phòng khách nhà Lưu Ly đối diện với cửa chính cho nên cô rất thích treo nhữngtấm ảnh thú vị hoặc tranh phong cảnh ở trên tường. Nhưng lúc này, cả phòngkhách lớn như vậy mà trên tường chỉ có một tấm ảnh mà thôi.

Không, phải nói đó là một tấm ảnh cỡ lớn mới đúng. Nhưng đó không phải là tấmảnh phong cảnh tuyệt đẹp mà Lạc Tranh vẫn thường thấy mấy ngày nay, mà là mộttấm ảnh chụp toàn thân cỡ lớn.

Khuôn mặt người trong ảnh hiện lên rất rõ ràng, chính là nàng - Lạc Tranh.Trong tấm ảnh này, nàng không có lấy chút quần áo nào trên người. Ngoài ra,trong ảnh còn có một thân hình đàn ông cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi, ngay cảnhững đường cong trên thân thể hắn đều toát ra sự cương mãnh đầy uy lực.

Trong tấm ảnh, nàng bị người đàn ông kia áp chặt vào vách tường, cánh tay đànông rắn chắc hoàn toàn ôm lấy thân hình mềm mại, nhẹ nhàng giống như ôm mộtchú mèo con. Vóc người cao lớn của hắn hoà với vóc dáng kiều mỵ của nàng toátlên vẻ quyến rũ vô cùng.

Bàn tay đàn ông dễ dàng nâng lên phần hông nhỏ nhắn, vật cứng rắn nóng bỏngnhư lửa dưới hạ thân hắn chôn vùi trong cơ thể nàng khiến người ta có thể d�dàng cảm nhận được sức mạnh vô song của người đàn ông đó dù chỉ là nhìn quaảnh chụp.

Tấm ảnh chụp khổ lớn khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đỏ mặt tim đậploạn. Thân hình đàn ông cao lớn cùng thân hình phụ nữ nhỏ xinh, nhìn vô cùnghoàn mỹ, mà ngay cả góc độ chụp của tấm ảnh cũng thu hút hết thảy mọi ánh mắt.

Phải thừa nhận rằng góc độ chụp của tấm ảnh cực kỳ hoàn hảo, thể hiện rõ cảmgiác nhu hoà, giống như một tấm poster phim điện ảnh mỹ lệ mang đậm sự đam mê,bởi nó toát ra nét tà mị khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội, lại cũng cóthể coi đây là một tấm ảnh nghệ thuật đỉnh cao bởi vẻ mặt của hai người trongảnh vô cùng tự nhiên, ánh mắt của người phụ nữ tràn ngập một màn sương mê lycòn ánh mắt người đàn ông mang đậm nét quyến luyến sâu sắc…

Người đàn ông trong tấm ảnh đó không phải ai khác mà chính là Thương Nghiêu.

Hắn điên rồi!

Hắn điên rồi!

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lạc Tranh. Sững người trước sự việcđang xuất hiện trước mắt, toàn thân nàng không tự chủ được mà phát run lên,vội vàng chạy thẳng vào phòng khách, dùng hết sức giật tấm ảnh kia xuống.

“Tiểu Tranh…” Lưu Ly không nhịn được bước vào, thấy vẻ mặt Lạc Tranh tái nhợt,lại đem vật gì đó dấu ra sau lưng, không thể không cất tiếng hỏi, “Đó là cáigì thế?”

Lưu Ly lại đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, không nhịn được sợ hãi kêulên, “Trời ơi! Có người đã xông vào đây sao?”

Những tấm ảnh phong cảnh đẹp đẽ vốn được treo trên tường giờ bị ném vào mộtgóc trên sàn nhà, chỉ còn lại bức tường trống rỗng.

Trong lòng Lạc Tranh vẫn ngập tràn sự sợ hãi, ngón tay gắt gao nắm chặt lấytấm ảnh phía sau lưng, cũng may là khoảng cách với Lưu Ly vẫn còn đủ, nếukhông chỉ cần tiến thêm một bước Lưu Ly sẽ nhìn thấy toàn bộ tấm ảnh.

Tâm trí vẫn còn hoảng loạn, Lạc Tranh chạy thẳng vào phòng ngủ, vốn nghĩ tớisẽ đem tấm ảnh kia thiêu huỷ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, tâm trí còn chưa hoàntoàn tỉnh táo đã lại bị một phen kinh hoàng khiến hai mắt nàng trừng lớn.

Bức tường trong phòng ngủ hiện giờ cũng dán chi chít những tấm ảnh như vậy.Trong mỗi tấm ảnh đó, đều là nàng cùng Thương Nghiêu ở những tư thế hoan áikhác nhau, thậm chí còn có cả ảnh chụp vào đêm tân hôn của nàng…

Lạc Tranh không chút nghĩ ngợi, gần như nổi điên đem tất cả ảnh dán trên tườngxé xuống, sau đó đặt vào trong một chiếc hộp lớn, châm lửa thiêu huỷ.

Khi nàng làm xong hết thảy, rốt cục mệt mỏi ngã ngồi trên sàn, nhìn xem đốngảnh kia dần dần biến thành tro bụi, tâm tình lại nổi lên một cảm giác kinhhoàng.

Thương Nghiêu vẫn là người đàn ông duy nhất khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Khôngphải bởi vì hành động của hắn tàn nhẫn đến cỡ nào mà bởi vì nàng không cáchnào suy đoán được những hành động đó. Chính vì không biết nên nàng mới cảmthấy hoảng sợ, bởi vì nàng không thể lường được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nhưthế nào nữa.

Những tấm ảnh này, nhất định là do hắn dán lên!

Hắn... biết rõ ràng nàng đang ở nơi này, không những thế, còn vào hẳn trongphòng, nghênh ngang đem những tấm ảnh như vậy dán lên tường.

Đây là sự cảnh cáo của hắn đối với nàng sao?

Hắn đã bắt đầu hành động!

Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực càng lúc càng nặng nề, cảm giác như có một bàntay to lớn đang bóp chặt lấy cổ nàng, khiến cho nàng không cách nào hô hấp.

Thương Nghiêu! Người đàn ông này quả nhiên có đầy đủ thủ đoạn, tuy không hềlên tiếng nhưng vẫn có thể uy hiếp đối phương một cách hiệu quả.

"Cốc cốc cốc..." Lưu Ly nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, thấy đống tro đã cháy hếttrong chiếc hộp, lo lắng hỏi, “Tiểu Tranh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa rồi Lưu Ly đã đi kiểm tra một vòng tất cả các phòng lớn nhỏ trong nhà,không bị mất đồ, cũng không có thứ gì bị hư hại khiến cô càng cảm thấy kỳquái.

Mà kỳ quái nhất, chính là phản ứng của Lạc Tranh.

Lạc Tranh đã không còn khí lực để trả lời nữa, mà cho dù còn khí lực cũngkhông biết trả lời như thế nào. Nàng đưa mắt nhìn Lưu Ly, nhưng khoé miệngkhông nhấc lên nổi.

“Cậu đang đốt thứ gì thế?” Lưu Ly có chút khó hiểu cất tiếng hỏi.

Lạc Tranh vô lực lắc đầu, lúc này, điện thoại di động của nàng lại vang lênhồi chuông vô cùng quỷ mỵ.

Lạc Tranh giật mình xoay người lại, một lời cũng không nói vội cầm lấy diđộng, nhìn thấy tên hiển thị loé lên trên màn hình, ánh mắt nàng khẽ chấnđộng, hồi lâu sau liền cắn chặt răng, quay sang hướng khác nói nhỏ, “Rốt cuộcanh muốn thế nào?”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp cực kỳ dễ nghe, lại mang theo sứccuốn hút vô cùng.

“Trở về đi!”

Tâm tư Lạc Tranh lập tức trùng xuống, “Anh điên rồi, anh là kẻ điên.”

"Tranh, vì em mà điên có gì không tốt?" Đầu bên kia vẫn vang lên giọng nóimang đậm ý cười của hắn, “Bốn ngày rồi, nên về nhà thôi, nếu em còn không về,tôi thật sự rất khó đảm bảo bản thân mình sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa.”

“Anh tự tiện đột nhập nhà người khác, chỉ riêng tội này đã đủ để kiện ra toàrồi.” Lạc Tranh hận đến mức muốn giáng cho hắn một bạt tai, không cần nhìncũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng lười biếng đầy tà mị của hắn lúc này.

"Ha ha..." Tiếng cười của Thương Nghiêu lại vang lên, “Đây cũng là một ý hay,nhưng mà, đến lúc đó, sẽ không chỉ có mình Lưu Ly biết chuyện của hai chúng tađâu. Tôi thật sự thích để cho tất cả mọi người biết rõ chuyện này.”

"Anh..." Lạc Tranh vô thức nhìn thoáng qua Lưu Ly, thấy cô đang dùng ánh mắtlo lắng nhìn mình chăm chú, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói,“Anh chỉ là muốn gặp tôi mà thôi, được, tôi đi, xin anh đừng làm phiền nhữngngười khác nữa.”

“Được!” Giọng nói của hắn giống như đá tảng đè nặng trên ngực nàng, toát lênmột vẻ tà mị không chịu nổi, “Tôi ở tại biệt thự, mau qua đây, tôi chờ em.”

Lạc Tranh ném điện thoại di động, ngón tay khẽ run lên…

Xe thẳng đường chạy tới biệt thự nơi lưng chừng núi, xuyên qua rừng cây xanhmướt. Không khí buổi tối khá trong lành, ánh trăng cũng vô cùng nhu hoà, nhưngmà lúc này Lạc Tranh chẳng có tâm trạng để hưởng thụ những thứ đó.

Cầm lấy chiếc chìa khoá điện tử mở ra cửa chính, sải bước tiến vào đại sảnh ởtầng một, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng nội thất vô cùng trang nhã và tinh xảobên trong căn biệt thự.

Đương nhiên, ánh đèn cũng soi rọi cả bóng dáng người đàn ông ngồi cách đókhông xa.

Lạc Tranh đứng ở đó, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen bóng in dấu bóng dáng cứngcỏi của nàng, ngay cả gương mặt nhỏ nhắn cũng toát lên nét nghiêm nghị khôngthể xâm phạm.

“Em về rồi!” Thân hình cao lớn của Thương Nghiêu dựa nghiêng trên sofa, chiếcquần tây được cắt may khéo léo bao lấy đôi chân dài rắn chắc của hắn gác lênbàn trà.

Nút áo sơ mi nơi cổ rộng mở khiến lồng ngực màu đồng của hắn như ẩn như hiện.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất giao hoà với ánh đèn trong phòng chiếu lênmái tóc đen của hắn, toả ra sức thu hút khó cưỡng. Thương Nghiêu ngồi đó chămchú nhìn Lạc Tranh, thấy nàng dùng chìa khoá tự mở cửa bước vào, khoé môi hắnnhếch lên nụ cười hài lòng, hàng lông mày cương nghị cũng giãn ra, lộ rõ nétphong tình.

Lạc Tranh cắn răng bước lên phía trước, đem chiếc áo khoác vốn làm bạn vớinàng mấy ngày nay ném lên người Thương Nghiêu. Nàng không nói tiếng nào, chỉlà trừng mắt giận dữ nhìn hắn.

Thương Nghiêu nở nụ cười có chút mờ ám, lại vô cùng bao dung như thể đangnuông chiều một đứa bé con. Hắn thu chân về, đứng lên, tiến tới gần nàng.

“Sao vậy, sao lại giận dữ đến mức này?”

“Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?” Trước khi đến đây, Lạc Tranh thực muốnnhìn thẳng vào hắn hét thật to, thậm chí, nếu có thể, nàng muốn giáng cho hắnmột bạt tai, nhưng mà…

Khi nàng mở cửa bước vào nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, một cảm giác uỷ khuấttự nhiên bộc phát. Nàng thật sự sợ loại cảm giác này, đáng lý ra nàng cần phảioán hận hắn mới đúng.

Chẳng phải hắn đã dùng những thủ đoạn ác nghiệt ép nàng đến bước đường nàysao?

Nhưng...

Vì cái gì mà hắn lại nở nụ cười thoải mái như vậy?

Giọng nói của hắn sao lại trầm thấp cùng ấm áp như vậy?

Hắn lẽ ra nên dùng loại giọng điệu tà ác cùng hành vi ma quỷ mà đối đãi nàngmới phải, nhưng vì sao…hắn lại dịu dàng như thế?

Thương Nghiêu nghe thấy câu chất vấn của nàng, ngón tay thon dài khẽ đưa lênvuốt ve gò má trắng mịn, nhẹ nhàng cất tiếng, “Mới có bốn ngày không ở bêncạnh tôi, sao em lại gầy đến thế này rồi?”

Giọng nói của hắn mang theo hàm ý đầy thương tiếc, sau đó than nhẹ một tiếng,“Sau này đừng cứng đầu ở lại nhà người khác như vậy nữa. Cô Lưu Ly đó nhìn quacũng biết là mẫu người cần được người khác chăm sóc, mà em lại không tự chămsóc chính mình, không gầy mới lạ.”

Lạc Tranh sững người, chăm chú nhìn Thương Nghiêu.

“Nào, qua bên này!” Thương Nghiêu thấy bộ dạng ngơ ngác của Lạc Tranh, khẽ đưatay véo nhẹ chóp mũi xinh, bàn tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo nàng đi vàophòng ăn.

Trên bàn ăn, sắc, hương, vị đều đủ cả!

Lạc Tranh nhìn thấy những thứ này có chút giật mình, bởi tất cả đều là nhữngmón nàng thích.

“Đói bụng không? Phụ nữ lúc đi dạo phố thì chẳng chịu để ý những thứ khácnữa.” Thương Nghiêu khẽ ấn nàng ngồi xuống ghế, cầm lấy khăn ăn, kéo bàn taynhỏ nhắn về phía hắn, tỉ mỉ lau từng ngón tay cho nàng, trong giọng nói mangtheo sự sủng ái rõ ràng, lại đầy tự nhiên giống như người chồng đang chờ vợtrở về.

Lạc Tranh thật sự khó nhọc mới có thể cất lời…

“Anh theo dõi tôi?”

Thương Nghiêu ngước mắt lên, khoé môi nở nụ cười nhẹ, cũng không chút né tránhcâu hỏi của nàng, “Đó không gọi là theo dõi, mà là quan tâm. Nếu không, tôilàm sao biết được em ngốc nghếch đi dạo phố suốt cả ngày đến cơm cũng khôngchịu ăn.”

“Ở nhà của Lưu Ly dán loại ảnh đó chính là cách quan tâm của anh?” Lạc Tranhcố đè nén lửa giận trong lòng, người đàn ông này trước giờ luôn thần bí khólường, nếu hiện tại nàng nổi giận sẽ chẳng được lợi gì, thà rằng bình ổn tâmtrạng để cùng hắn giải quyết mọi chuyện.

“Loại ảnh nào cơ?” Thương Nghiêu ngước mắt nhìn, con ngươi đen sẫm nhìn thẳngvào đôi mắt nàng, khoé môi nhếch lên nụ cười tà ác.

Lạc Tranh nhớ tới những tấm ảnh kia, sắc mặt khẽ ửng hồng, cắn môi, “Anh đừnggiả bộ vô tội.”

Sau một khắc, nàng nghe được tiếng cười tà mị của hắn.

“Sao vậy, em xấu hổ?” Thương Nghiêu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú củanàng, từng ngón tay khẽ đan vào bàn tay nhỏ nhắn, “Đó là minh chứng tình yêucủa chúng ta, những tấm ảnh như vậy, tôi vẫn còn rất nhiều.”

"Tình yêu?" Lạc Tranh buồn cười nhìn hắn, “Anh lại nói chuyện tình yêu với tôisao?”

Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi ngừng lại, ánh mắt đangđầy ý cười cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạngbình thản, hắn nhẹ nhàng nhếch môi nhưng không hề tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Tôi biết em nhất định sẽ tức giận, nhưng không làm như vậy, em sẽ chịu trở vềsao? Để thu phục người phụ nữ kiêu ngạo như em, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ màthôi.”

“Trả phim ảnh lại cho tôi.” Lạc Tranh cũng không muốn nhiều lời với hắn, vươntay ra, dứt khoát nhìn hắn nói lên yêu cầu của mình.

“Được!” Không ngờ tới, Thương Nghiêu lại rất nhiệt tình nhận lời, xoay ngườibước ra khỏi phòng ăn, không bao lâu sau, hắn quay trở lại trong tay cầm theomột cái túi giấy đẩy tới trước mặt nàng.

“Giờ em có thể ngoan ngoãn ăn cơm rồi chứ?”

Lạc Tranh nghi ngờ nhìn hắn, sao hắn lại có thể nghe lời dễ dàng như vậy?

Chả lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?

Khẽ mở chiếc túi giấy, Lạc Tranh lấy phim ảnh bên trong ra, sắc mặt liền trởnên đỏ rực…

“Sao anh có thể hèn hạ như vậy?” Nàng không thể không giận dữ lên tiếng. Sovới những tấm ảnh nàng thấy hôm qua, số ảnh này còn nóng bỏng hơn vài phần.

Thương Nghiêu nhếch môi cười, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc củanàng, khẽ ngồi sát lại gần, “Thứ này có gì mà gọi là hèn hạ. Đây chỉ là ảnhchụp mà thôi.”

Lạc Tranh sững sờ, nghe ra lời nói của hắn mang theo hàm ý, vội hỏi, “Anh cònthứ gì nữa?”

Nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng đậm hơn, ôm nàng vào lòng, bàn tay nhẹnhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả, trầm giọng cất lời, “Thủ đoạn hạ lưu đươngnhiên ngoài ảnh chụp còn có băng ghi âm và ghi hình nữa. Mặc dù tôi luôn khinhthường những thứ này, nhưng mà để em ngoan ngoãn nghe lời, xem ra cũng rất cótác dụng.”

Trái tim Lạc Tranh bất giác lạnh cứng lại, không khỏi thầm giễu cợt bản thân.Thì ra là vậy, chẳng trách hắn lại thoải mái đem phim ảnh trả cho nàng…

"Tranh, em biết rõ, tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi mà thôi.Chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đối xửvới em như vậy.” Thương Nghiêu khẽ cười, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ nhắncủa nàng.

Toàn thân Lạc Tranh run lên, một cảm giác ấm áp dâng lên trong cơ thể, lạithêm một chút ngưa ngứa khó chịu lan tràn khắp toàn thân khiến nàng không nhịnđược khẽ thở dốc. Nhìn vào đôi mắt thâm thuý của hắn, trong nội tâm dâng lênmột cảm giác bi thương…

“Bé cưng, thân thể của em chỉ biết trung thành với tôi mà thôi, nhanh như vậyđã có phản ứng rồi.” Hắn hài lòng nhếch môi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽphác thảo đôi môi nàng.

Động tác của hắn mặc dù khá dịu dàng, nhưng thân hình cao lớn kia vẫn khiếnngười ta có một cảm giác bị áp bách khó nói thành lời. Giọng nói thầm thấp củahắn, nụ cười nhẹ nhàng, từng ngón tay ôn nhu vuốt ve thân thể nàng… Lạc Tranhcó thể cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, lại ngửi thấy mùi hoắc hương nhè nhẹ,mang theo sự mê đắm quấn lấy nàng…

Một cảm giác nhục nhã, uỷ khuất cùng tự ti dâng lên trong lòng khiến Lạc Tranhkhông khỏi cười lạnh. Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy, ánh mắt như chiếc giếng cạnnhìn vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của hắn.

“Anh muốn giữ tôi lại bên người không phải để thoả mãn dục vọng bản thân sao?Được, hôm nay, tôi…để anh được toại nguyện.” Vừa dứt lời, ngón tay nàng đặtlên chỗ nút áo, giật mạnh ra, trong nháy mắt, nút áo rơi đầy đất…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...