Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 62



Chương 7: Hậu quả của việc bội ước

“Nếu mình là cậu, mình sẽ giữ chặt lấy anh ta, dù gì anh ta cũng là một ngườiđàn ông rất có giá trị nghiên cứu nha.” Lưu Ly thấy tâm trạng Lạc Tranh dườngnhư khá lên chút ít, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn trước.

Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu thật sự là làm thí nghiệm nhiều đến điênrồi, anh ta là người, đâu phải vật thí nghiệm. Hơn nữa, đừng nói đến thân phậnhiện nay của anh ta còn chưa thể xác định, việc có phải là hậu nhân của vươngthất Louis hay không cũng có gì khác đây? Nước Pháp hiện nay đâu còn chế độhoàng gia, nếu như lời của cậu là đúng thì anh ta cũng hệt như những ngườibình thường khác, đâu có cần khoa trương như cậu vừa nói.”

“Cậu sai rồi, những dòng dõi tôn quý đó là một phần của lịch sử không thể phớtlờ. Có lẽ ở bên cạnh cậu có rất nhiều người là hậu nhân của vương thất mà cậukhông hay biết. Bọn họ đương nhiên muốn giữ lại dòng dõi tôn quý của mình. Trừphi họ cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích làm một người bình thường, nếukhông, họ đều là người ưu thích hoạt động tại thương giới hoặc chính giới.Đương nhiên, thời đại này sẽ không ai lo lắng việc đi khôi phục vương triềunữa, mà hậu nhân của vương thất cũng tuyệt đối không có loại ý tưởng nhàm chánnày.”

Lạc Tranh dựa người vào đầu giường, ánh mắt lướt qua chiếc áo khoác của ThươngNghiêu, “Anh ta có phải dòng dõi vương thất hay không đối với mình đều khôngcó quan hệ, mình cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào hết.”

Lưu Ly thấy tâm tình nàng lại trùng xuống, khẽ cắn môi, “Vậy cậu có dự tính gìkhông?” Thân là bạn tốt của Lạc Tranh, Lưu Ly đương nhiên hy vọng nàng có thểsớm rời khỏi Ôn Húc Khiên. Nhưng những chuyện vốn nói ra dễ dàng lại thườngrất khó thực hiện. Cũng giống như chuyện này vậy, bất luận người nào trôngthấy cũng sẽ đề xuất Lạc Tranh nên ly hôn. Nhưng mà chỉ khi nào tình huốngkiểu này rơi lên chính bản thân họ, họ mới cảm thấy khó xử. Cho dù bây giờ xãhội đã coi trọng phụ nữ hơn rất nhiều, nhưng cũng có được mấy người phụ nữ đủdũng khí đứng ra ly hôn đây?

Phụ nữ so với đàn ông vẫn luôn có sự khác biệt như vậy.

Cái phụ nữ cần không chỉ là giá trị bên trong mà cả bên ngoài nữa. Mấy nămnay, tuổi thanh xuân của Lạc Tranh đều dành ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, sau khily hôn rồi, bản thân nàng nhất định sẽ phải chịu thua thiệt. Mặc dù dư luận xãhội vẫn nói sau khi ly hôn phụ nữ có thể có cuộc sống tốt hơn, nhưng thực tếly hôn vẫn là ly hôn. Phụ nữ thất bại trong hôn nhân sẽ luôn bị người ngoài dịnghị, đây chính là điều bất công nhất trên đời.

Lạc Tranh lắc đầu, “Mình cũng không biết, mình chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi mộtchút.”

“Vậy thì ở lại đây với mình đi, văn phòng cũng đừng có tới nữa. Tại sao lạiphải vì tên khốn kiếp kia mà bán mạng chứ?” Lưu Ly lên tiếng.

Lạc Tranh gật đầu, thật sự nàng cũng không muốn tới văn phòng. Giờ khắc này,nàng chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, suy nghĩ xem sẽ xử lý mối quan hệhôn nhân này ra sao cho ổn.

“Khả Khả, Lạc luật sư có tới không?”

“Thực xin lỗi, Ôn luật sư. Lạc luật sư còn chưa tới văn phòng.”

“Gọi di động cho cô ấy.”

“Di động của Lạc luật sư đã tắt máy rồi.”

Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, cúp điện thoại nội bộ, nhìn tấm ảnh chụp LạcTranh đặt trên bàn làm việc, ánh mắt có chút u tối. Chỉ nghe “cộp” một tiếng,khung ảnh liền bị hắn úp xuống.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diêu Vũ bước vào, thấy vậy liền cười, đem cửaphòng đóng lại cẩn thận, lắc hông bước tới trước mặt Ôn Húc Khiên, nũng nịulên tiếng, “Sao vậy, sao lại tức giận dữ đến thế?”

“Cô còn chưa gõ cửa đã bước vào!” Sắc mặt Ôn Húc Khiên nhìn qua lộ rõ sự khôngvui, giọng nói cũng lạnh băng.

Diêu Vũ chu cái miệng nhỏ, đưa tay ôm hắn.

“Húc Khiên, anh sao vậy, trước kia em cũng thường xuyên không gõ cửa đã bướcvào mà. Được rồi, là em sai, anh đừng giận nữa.”

Sắc mặt Ôn Húc Khiên có chút dịu xuống, “Có chuyện gì?”

“Người ta nhớ anh không được sao? Thấy Lạc luật sư còn chưa tới, liền lén chạytới đây tìm anh.” Diêu Vũ bày ra một bộ dạng ngây thơ vô tội.

“Anh không biết Lạc luật sư đáng sợ tới mức nào đâu, em cũng nói không lại côấy.”

“Cô đi tìm cô ấy?” Mi tâm Ôn Húc Khiên khẽ nhăn lại, nhìn về phía Diêu Vũ.

Diêu Vũ bị hắn nhìn như vậy trong lòng cảm thấy hơi hốt hoảng, vội vàng nũngnịu nhào vào trong ngực hắn, “Người ta chỉ là không hiểu nổi, cô ta dựa vàocái gì để gả cho anh chứ? Nhưng đúng là đã được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Cô ấy là luật sư nổi tiếng ở đất Hongkong này, cô làm sao có thể nói lại đượcchứ.” Ôn Húc Khiên khẽ hừ lạnh một tiếng.

“Vậy…em nói không lại cô ta, có thể tranh giành với cô ta hay không?” Diêu Vũvừa nói, ánh mắt mang theo ý cười nịnh, ngón tay nhẹ nhàng chạy loạn trên vòmngực hắn đầy khiêu khích, “Trong lòng anh, vị trí của cô ta nhiều hơn, hay làem nhiều hơn?”

Ôn Húc Khiên khẽ nhếch môi, “Vậy phải xem cô thể hiện thế nào.”

“Đáng ghét, lần đầu tiên của người ta là dành cho anh, anh còn muốn người tachứng minh thế nào đây…” Diêu Vũ vừa nói, bàn tay bắt đầu di chuyển xuốngdưới, sau đó là đôi môi đỏ cũng chầm chậm dời xuống theo…

“Như vậy, được rồi chứ…”

“Còn chưa đủ.” Bàn tay Ôn Húc Khiên đưa lên xoa nắn đầu vai cô ta.

Diêu Vũ nhếch môi cười, bàn tay nhỏ đã sớm không thể chờ đợi thêm nữa, khẽ kéothắt lưng của hắn ra, đưa tay luồn vào…

Dục vọng kìm nén cả đêm trước của Ôn Húc Khiên hết thảy bị cô ta nhen nhóm,không nói một lời, ôm lấy cô ta bước vào phòng nghỉ.

Trong chớp mắt, trong phòng nghỉ liền vang lên âm thanh rên rỉ cuồng loạn cùngtiếng thở gấp gáp…

Lạc Tranh bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy, bên ngoài cửa sổ, sắctrời đã ngả sang chiều muộn.

Cơn gió nhẹ mang theo chút ấm áp cuối ngày từ cửa sổ ùa vào, xen lẫn với chútmát mẻ đầu thu. Chân trần bước xuống giường, Lạc Tranh liền đi vào phòngkhách.

Lưu Ly đã chuẩn bị sẵn cho nàng bữa tối khá phong phú, còn để lại tờ giấy nhắnmuốn tham gia một diễn đàn chuyên ngành, có thể sẽ về muộn một chút.

Ngắm mình trong gương, đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ động, tinh dầu củaLưu Ly quả nhiên có tác dụng rất tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài sẽ không nhậnthấy chút dấu vết nào. Chỉ là, nàng khẽ cử động đôi môi, cảm giác đau đớn liềntràn ngập trong lòng.

Lạc Tranh biết rõ, nỗi đau này là ở trong tim nàng chứ không phải trên thânthể.

Bước ra ngoài vườn, Lạc Tranh có chút ngơ ngác nhìn những đám mây nơi chântrời nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực. Hoàng hôn quả thực rất đẹp, chỉ là nàng khôngbiết, ngày mai mình sẽ đi trên con đường như thế nào.

Đang nghĩ ngợi, một chiếc xe rất quen mắt dừng lại phía bên ngoài hàng rào củacăn nhà.

Lạc Tranh bất giác ngẩn ra, nhận ra chiếc xe kia, khẽ nhíu mày, xoay ngườiđịnh bước vào nhà.

“Tranh Tranh…” Từ phía sau, Ôn Húc Khiên vội vàng lên tiếng gọi, sau đó, nhanhchân chạy lên phía trước, kéo nàng lại.

“Buông tôi ra!” Lúc này Lạc Tranh thực sự không muốn nhìn thấy hắn, hàng lôngmày khẽ nhíu lại, cố sức giãy giụa.

“Tranh Tranh, anh biết anh sai rồi, cùng anh về nhà được không? Anh…anh tốiqua uống say, anh thật không biết tại sao lại đối xử với em như vậy.” Ôn HúcKhiên ôm chặt nàng, kề sát vành tai nhỏ nói lời xin lỗi, “Có lẽ là vì anh quághen rồi, anh thật sự yêu em, anh không thể chịu được ánh mắt người đàn ôngkhác nhìn em. Tranh Tranh, anh yêu em nên mới mất đi lý trí như vậy.”

“Yêu tôi?” Lạc Tranh nhìn hắn đầy thất vọng, “Nếu như đó là tình yêu của anh,vậy tình yêu của anh quả thực đáng sợ.”

“Tranh Tranh…”

“Được rồi, đừng nói nữa. Anh về đi.” Lạc Tranh dứt khoát đẩy hắn ra.

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên tiến lên phía trước, chặn lấy cửa vào, nhìn chằmchằm nàng, “Anh phải làm thế nào mới có thể khiến em tha thứ?”

“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Giọng nói của Lạc Tranh có chút lạnh lùng,khe khẽ vang lên.

“Không được, em phải cùng anh về nhà!” Ôn Húc Khiên có chút bức bách, kéo mạnhcánh tay nàng.

“Buông ra!” Lạc Tranh chỉ cảm thấy chỗ cánh tay đau nhói lên, trải qua sự việctối qua, giờ toàn thân nàng đều thấy đau nhức.

Khi hai người họ còn đang giằng co, Lưu Ly trở về thấy cảnh đó, tất cả túi đồđang cầm trong tay đều ném thẳng xuống đất, tiến lên dùng toàn lực đẩy mạnh ÔnHúc Khiên ra, kéo Lạc Tranh trở về cạnh mình.

"Ôn Húc Khiên, anh muốn làm gì?"

Từ trước tới giờ, thái độ của Lưu Ly với Ôn Húc Khiên vốn đã không mấy thiệncảm. Lại thêm sự việc tối qua khiến Lưu Ly càng thêm tức giận.

Ôn Húc Khiên bỗng chốc gặp phải Trình Giảo Kim bất ngờ xuất hiện, thái độ lộrõ vẻ không vui, “Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, người ngoài bớt canthiệp chút thì hơn.”

Lưu Ly nghe xong, càng thêm tức giận.

“Vợ chồng? Lúc này anh mới nhớ ra cô ấy là vợ anh sao? Tối qua sao không nghĩtới chuyện đó?”

“Tôi…” Ôn Húc Khiên nhất thời nói lắp, một lúc sau, khôi phục lại vẻ ôn nhu,nhìn về phía Lạc Tranh, “Tranh Tranh, anh biết rõ tối qua mình rất khốn nạn,nhưng xin em tin tưởng anh, anh thật sự uống say, về sau anh tuyệt đối sẽkhông đối xử với em như tối qua nữa. Tranh Tranh, cùng anh trở về, đượckhông?”

“Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi. Tiểu Tranh sẽ không cùng anh trở về đâu.” Lưu Ly hậnđến mức không thể tống cổ hắn ngay lập tức, “Còn nữa, đây là nhà tôi, khôngphải nơi anh muốn đến thì đến. Nếu anh còn không chịu đi, tôi sẽ báo cảnhsát.”

"Tranh Tranh..."

“Lưu Ly…” Lạc Tranh thấy bộ dạng tức giận tột cùng của Lưu Ly, khẽ lên tiếng,“Mình muốn nói chuyện với anh ta một chút.”

“Gì chứ? Cậu còn muốn nói chuyện với hắn? Loại người đó còn gì để nói chứ?”Lưu Ly có chút giật mình.

“Lưu Ly, cậu vào nhà trước đi. Yên tâm, mình sẽ biết chừng mực.” Lạc Tranh khẽthở dài, nói.

Lưu Ly cũng không còn cách nào, đành gật đầu, đi vào nhà.

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của Lạc Tranh có chút hoà hoãn,liền mừng rỡ tiến lên phía trước. Không đợi hắn kịp mở miệng, Lạc Tranh liềnlên tiếng trước.

“Húc Khiên, tạm thời tôi sẽ không trở về. Về chuyện tại văn phòng, anh là ôngchủ, mọi chuyện anh tự xử lý là được rồi. Sở dĩ tôi muốn nói chuyện với anh,đơn giản là việc có liên quan tới tập đoàn thần bí kia. Tôi đã nhận lời làm cốvấn pháp luật cho họ, đương nhiên sẽ phụ trách đến cùng. Việc này chẳng quanhệ gì tới anh hết, chẳng qua tôi không muốn để người ta nói Lạc Tranh là mộtngười không giữ lời hứa mà thôi. Đã nói nhiều quá rồi, anh về đi.”

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của nàng vô cùng dứt khoát, khôngkhỏi sững sờ, một lúc sau mới thấp giọng cất tiếng, “Không phải em định ly hônvới anh chứ?”

Lạc Tranh nhìn hắn, trong mắt lộ ra chút phức tạp, một lúc lâu sau mới trảlời, “Tôi cũng không muốn làm người quá tuyệt tình. Nhưng mà, trong lòng anhvĩnh viễn không cách nào vượt qua hố sâu ngăn cách đó, cho dù hôm nay chúng takhông ly hôn, sau này cũng sẽ ly hôn mà thôi.”

"Không, Tranh Tranh, anh cam đoan với em, chuyện tối qua sẽ không bao giờ cólần thứ hai.” Vẻ mặt Ôn Húc Khiên đầy sự quả quyết, “Tin tưởng anh một lần,được không? Tranh Tranh, anh không thể không có em. Anh yêu em, mất đi em đồngnghĩa với việc anh mất đi sinh mạng mình.”

“Húc Khiên, anh đi đi. Hai ngày tới tôi có vụ kiện phải xử lý ở ngoài. Chúngta tạm thời xa nhau cũng tốt, ít nhất để cho hai bên có thời gian bình tĩnhlại.” Lạc Tranh có chút mệt mỏi, nhẹ giọng nói, “Cho nên, đừng tới tìm tôinữa. Nếu tôi muốn về, sẽ tự mình trở về. Anh cũng nên hiểu rõ tính cách củatôi.”

Ôn Húc Khiên thấy không cách nào khuyên được nàng, đành gật đầu lia lịa,“Vậy…được rồi. Tranh Tranh, anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh,nhưng anh sẽ luôn chờ em trở về.”

Tâm tình Lạc Tranh lúc này đã quá mệt mỏi, khẽ chớp mắt, xoay người bước vàonhà.

Phía bên ngoài, Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lạc Tranh dần biếnmất, con mắt khẽ híp lại…

Mấy ngày tiếp theo cứ chầm chậm trôi qua, Lạc Tranh vẫn ở lại nhà Lưu Ly. Banđầu, nàng muốn trở về căn hộ của mình nhưng Lưu Ly không đồng ý, sợ Ôn HúcKhiên lại đến quấy rầy, lại viện lý do sống một mình ở đây cũng buồn nên nhấtđịnh giữ Lạc Tranh ở lại.

Lạc Tranh biết rõ Lưu Ly có lòng tốt nên cũng không cự tuyệt nữa. Lúc tâm tìnhđang cô đơn đương nhiên sẽ hy vọng có một người bạn thân ở bên cạnh, lại thêmngày hẹn qua bên sòng bạc ở Macau càng lúc càng gần, cho nên nàng cũng khôngmuốn lãng phí thời gian chuyển đi chuyển lại. Mấy ngày này, nàng đều ở nhà củaLưu Ly tìm kiếm một số tài liệu cho chuyến đi Macau sắp tới.

Lạc Tranh vốn là người như vậy, chỉ cần bận rộn, nàng sẽ quên đi rất nhiềuchuyện. Cho dù là chuyện vui hay chuyện buồn, lúc làm việc nàng sẽ vứt bỏ hếtthảy tạp niệm trong đầu để chuyên tâm vào đó.

Rốt cục, Lạc Tranh cũng đã sắp xếp ổn thoả phần tài liệu liên quan đến hiệntrạng các sòng bạc ở Macau. Khẽ xoa bóp cần cổ đau nhức, vừa quay đầu lại, LạcTranh liền nhìn thấy cái áo khoác của Thương Nghiêu treo trên mắc.

Những lời nói của hắn đêm hôm đó lại xuất hiện trở lại rõ ràng trong đầu nàng.

“Tâm lý của em còn chưa chuẩn bị tốt, vậy tối nay tôi tạm thời để cho em đi,để cho em hiểu rõ ràng bản thân mình thực sự muốn gì cũng là chuyện tốt. Nhưngmà, đêm mai, phải ngoan ngoãn trở về đây, nghe hiểu rồi chứ?”

“Không chịu nghe lời cũng không thành vấn đề. Tôi có rất nhiều biện pháp khiếnem phải ngoan ngoãn trở lại. Tranh, em thông minh như vậy, nên biết rõ làm thếnào mới có thể khiến tôi cảm thấy vui vẻ…”

Tâm tư Lạc Tranh có chút run rẩy. Đã ba ngày trôi qua, chắc hẳn là hắn chỉ nóiđùa thôi. Ba ngày nay, sóng yên gió lặng, một chút động tĩnh bên hắn cũngkhông thấy.

Nghĩ như vậy, tâm tình đang bất an của Lạc Tranh cũng dần bình tĩnh lại. Hắn,có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì nữa…

Cứ như vậy, lại qua một ngày nữa, Lạc Tranh cùng Lưu Ly đi mua sắm trở về nhàlúc sắc trời đã ngả sang chiều muộn.

"Tiểu Tranh, cậu thực sự quyết định đêm mai đi Macau? Lưu Ly xoay chìa khoá,có chút lo lắng nhìn nàng. Hai ngày nay, khí sắc của Lạc Tranh đã khá hơnnhiều, nhưng nghe tới chuyện Lạc Tranh sẽ lập tức qua sòng bạc bên Macau khiếnLưu Ly thực có chút lo lắng.

Lạc Tranh nhận ra tâm tư của cô bạn thân, cười nhẹ, “Lưu Ly, cậu yên tâm đi,mình qua bên đó để làm việc chứ đâu phải đi đánh bạc. Cho dù bị thua hết tiền,mình cũng sẽ gọi cậu tới đón.”

"Tiểu Tranh, lúc này mà còn đùa được. Cậu không biết mình lo đến cỡ nào đâu.Tuy nói Macau với Hongkong cách nhau không xa, nhưng nơi cậu tới là sòng bạc,chỗ đó tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có. Hơn nữa đối phương lại vô cùngthần bí, mình thực sự sợ cậu sẽ gặp phải chuyện gì.” Lưu Ly khẽ lên tiếng.

"Yên tâm đi, mình làm luật sư nhiều năm như vậy, có chuyện gì là chưa từng gặpqua. Nếu yểu mạng thì đã chết lâu rồi. Mình đã nhận lời với người ta, cho dùcó nguy hiểm cũng phải kiên trì đi làm.” Lạc Tranh vừa nói vừa đưa tay mở cửa,“Hơn nữa, lúc này chỉ có công việc mới có thể khiến mình…”

"Rầm..." Nói được một nửa, sắc mặt Lạc Tranh đột nhiên tái mét, cánh cửa đangmở ra lập tức bị đóng sầm lại. Nàng xoay người, lưng áp lên cánh cửa, hô hấpcũng trở nên dồn dập.

Lưu Ly bị bộ dạng của nàng làm cho sợ hết hồn, “Tiểu Tranh, cậu sao vậy? Trongphòng có gì thế?”

Lạc Tranh quả thực hồn phi phách tán, lại thấy Lưu Ly muốn bước vào, vội nói,“Lưu Ly, cậu…cậu khoan hãy vào nhà.”

“Có chuyện gì vậy?” Lưu Ly trong lúc nhất thời tay chân cũng cuống cả lên,“Không phải…có trộm ở trong nhà đấy chứ?”

“Không, không phải vậy.” Lạc Tranh cũng không biết nên giải thích thế nào, lolắng nhìn cô bạn, “Lưu Ly, tóm lại cậu đừng nên vào nhà, chờ mình gọi, lúc đócậu hãy vào.”

Lưu Ly cũng không hiểu ý của Lạc Tranh rốt cục ra sao, chỉ đành gật đầu.

Cả người Lạc Tranh áp lên cánh cửa, cảm giác run rẩy cùng sợ hãi từ sâu trongnội tâm lan toả khắp toàn thân, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Khẽ hít sâumột hơi, nàng hơi nhích chân, mở cử bước vào.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...