Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 61



Chương 6: Bí ẩn của hoắc hương

Cô gái này nhìn qua ước chừng khoảng hai mấy tuổi, không biết rốt cục đã gặpphải chuyện gì mà khiến bộ dạng trông khốn khổ như vậy? Ban đầu người tài xếcòn tưởng rằng cô gái này bị người ta cưỡng bức, nhưng mà nhìn lại thấy váy áovẫn rất nghiêm chỉnh, hơn nữa….

Thật ra đêm nay, bà vốn không chạy trên tuyến đường này, nhưng khi bắt đầu vàoca không bao lâu, liền nhận được một cú điện thoại từ một người đàn ông lạ mặtcó giọng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe, trong bóng đêm mịt mùng càng khiếnngười ta có cảm giác vô cùng say mê. Trong lời nói của anh ta mang theo chútquyền uy khiến người khác không thể không tuân lệnh.

“Trong chốc lát sẽ có một cô gái đi ra từ căn nhà đó, bà đưa cô ấy tới bất cứnơi nào cô ấy muốn, không cần báo cảnh sát, cũng không nên nhiều chuyện, càngkhông cần hỏi quá nhiều vấn đề không liên quan.”

Cho tới bây giờ, trong đầu người lái taxi vẫn còn cảm giác được giọng nói baybổng của người đàn ông kia, một thanh âm vô cùng dễ nghe, khiến người ta mêmẩn tâm thần…

Ngồi co ro một góc trong băng ghế sau, Lạc Tranh dường như cũng không nhịn nổinữa. Lời của người lái taxi giống như chất xúc tác, khiến cho lòng nàng khôngcách nào duy trì sự kiên cường nữa. Đúng vậy, ai quy định nàng không thể khóc?Nàng vì cái gì không thể khóc?

Không thể nén nhịn thêm nữa, tiếng khóc của Lạc Tranh càng lúc càng lớn, cuốicùng vỡ oà giống như đang phát tiết tất cả nỗi uất ức trong lòng…

Nàng đã thất bại sao?

Phải, nàng thất bại rồi! Chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, giấc mộng của nàngđã hoàn toàn tan nát theo cái tát hung bạo của Ôn Húc Khiên giáng xuống…

Lạc Tranh chảy nước mắt, khóc lớn, rồi lại cười tự giễu cợt chính mình…Nàngđúng là đã quá nực cười rồi. Đúng vậy, khi nàng nghĩ rằng mình sẽ không cô độcnữa, sẽ không còn những chuỗi ngày tịch mịch thì vận mệnh lại đẩy nàng đến bờvực của sự tuyệt vọng.

Nàng đã định là cuộc đời này sẽ phải cô độc…

Nhất định, cuộc đời sẽ phải bi thảm như vậy sao?

Trong bóng đêm, taxi thẳng đường chạy về phía trước.

Chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng, Lạc Tranh không để ý thấy ở phía sau chiếc taxicó một chiếc xe cao cấp chậm rãi đi theo, luôn giữ khoảng cách nhất định,giống như một chiếc bóng lặng lẽ, đi theo bảo vệ một cái gì đó…

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, ánh lên gương mặt tái nhợt của Lạc Tranhđang ngồi trên giường.

“Nào, Tiểu Tranh, để mình xem mặt cậu chút.” Cửa phòng bị Lưu Ly nhẹ nhàng đẩyra, cô bước vào cầm theo một chai tinh dầu gì đó trong tay, ngồi xuống bêncạnh Lạc Tranh, cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Tốt rồi, đây là loại tinh dầu tốt nhất của mình, sau một đêm có thể giúp tiêusưng hoàn toàn.” Lưu Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy bộ dạng bất độngcủa Lạc Tranh, con mắt ửng đỏ, không khỏi than nhẹ lần nữa.

“Không phải cả đêm cậu không ngủ đấy chứ?”

Đêm qua, Lưu Ly thật sự bị bộ dạng của Lạc Tranh làm cho hoảng sợ. Khi LạcTranh quần áo không chỉnh tề, bên môi mang theo vệt máu xuất hiện trước cửa,cô quả thực kinh hoàng đến hồn bay phách tán. Phản ứng đầu tiên chính là LạcTranh bị người ta cưỡng bức.

Nhưng định thần nhìn lại, mới thấy không giống. Trên vai Lạc Tranh còn khoácmột cái áo khoác nam giới, mà khi Lưu Ly cuống cuồng đỡ Lạc Tranh vào nhà, lúcđóng cửa cô còn nhìn thấy ánh đèn của một chiếc xe thương vụ chợt loé lên.

Lưu Ly không dám hỏi nhiều, vốn cô còn tưởng rằng Lạc Tranh đã cùng Ôn HúcKhiên đi hưởng tuần trăng mật, không ngờ tới…. Không nói thêm lời nào, Lưu Lyvội vàng đi tìm loại tinh dầu có tác dụng giảm đau tiêu sưng. Tuy nói LạcTranh có chút dị ứng với những thứ này, nhưng mà nếu so với khuôn mặt sưngphồng thì còn tốt hơn nhiều.

Lạc Tranh giống như người mất hồn, dường như không nghe thấy câu hỏi của LưuLy, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến người ta nhìn vào cảm thấyvô cùng đau lòng.

"Tiểu Tranh, đừng làm mình sợ, cậu nói gì đi được không? Bằng không, mình đưacậu tới bệnh viện, kiểm tra chút xem còn chỗ nào bị thương không.” Lưu Ly thấybạn mình như vậy trong lòng cũng có cảm giác đau ê ẩm, hơn nữa, lại chưa từngthấy Lạc Tranh có bộ dạng thế này, khiến cô thật sự sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới quay đầu lại, nhìn Lưu Ly, yếu ớt nói, “Anh ta,thay đổi rồi, cho tới giờ, anh ta vẫn không thể quên chuyện đó.”

Lưu Ly cũng là người thông minh, nghe Lạc Tranh nói vậy, thoáng cái hiểu ngayrốt cục đã có chuyện gì phát sinh, lập tức nổi trận lôi đình, con người vốntrước giờ luôn bình tĩnh cũng không nhẫn nhịn nổi, phẫn hận đứng bật dậy nói,“Tên khốn kiếp, để mình đi giết hắn!”

“Lưu Ly…” Lạc Tranh nhìn cô bạn thân, “Thôi bỏ đi, mình cùng anh ta, không thểnói ai nợ ai cả.”

"Tiểu Tranh, cho dù hắn là chồng cậu, đánh người cũng là phạm pháp. Cậu làluật sư mà, sao có thể cam chịu như vậy?” Lưu Ly tức giận đến mức muốn đậptường, tiến lên giữ lấy bàn tay nhỏ của Lạc Tranh, kiên quyết nói, “Ly hôn đi,lôi hắn ra toà, với năng lực của cậu, nhất định sẽ khiến hắn thân bại danhliệt. Tên đàn ông khốn kiếp, hắn không nghĩ lại xem, hắn có được ngày hôm nay,tất cả đều do cậu một tay dốc sức mang về.”

Ánh mắt Lạc Tranh có chút chấn động, miệng lẩm nhẩm hai chữ, “Ly hôn?”

“Phải, ly hôn!” Vẻ mặt Lưu Ly vô cùng kiên quyết, “Tiểu Tranh, cậu đừng nóivới mình là cậu vẫn còn yêu hắn đấy. Vừa mới kết hôn ngày đầu tiên, hắn đãđánh cậu rồi, sau này thì sao đây? Tiểu Tranh, cho dù cậu không kiện tên súcsinh đó, mình cũng sẽ thay cậu đệ đơn.”

Trái tim Lạc Tranh giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từ lúc nàngcùng Ôn Húc Khiên yêu nhau, nàng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi hắn. Lúcđồng ý lấy hắn, nàng thật sự nghĩ muốn cùng hắn sống tới bạc đầu.

Ly hôn...

Đối với nàng mà nói, đây là một vụ cược thất bại hay sao?

Thấy Lạc Tranh không nói gì, Lưu Ly có chút nóng nảy, “Rốt cục cậu nghĩ thếnào? Mình biết cậu không bao giờ muốn nói tới từ ly hôn nhưng sự thật đã thếnày, cậu còn muốn lại tiếp tục cùng hắn như vậy sao? Tiểu Tranh, đừng ngốcnữa. Loại chuyện như vậy lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, chẳng lẽ cậu cònkhông rõ ràng? Khi cậu còn bé được chứng kiến những cảnh đó còn chưa đủ haysao?”

Lạc Tranh đột nhiên nhìn về phía Lưu Ly…

Lưu Ly vội vàng ngừng lời, sắc mặt lập tức có chút lúng túng mất tự nhiên, cắncắn môi khẽ cúi mặt nói, “Tiểu Tranh, thực xin lỗi, mình không phải cố ý nhắctới chuyện lúc nhỏ của cậu. Mình chỉ là quá lo lắng cho cậu mà thôi. Cậu làngười bạn tốt nhất của mình, mình không muốn thấy cậu phải đau khổ như vậy.”

“Lưu Ly, mình biết cậu tốt với mình, nhưng mà mình… mình hiện tại cảm thấy rấtrối bời.” Lạc Tranh nghẹn ngào lên tiếng.

"Tiểu Tranh, cậu đừng như vậy, nhìn cậu như vậy mình thật sự cảm thấy rất khổsở.” Lưu Ly thấy hốc mắt nàng đỏ hoe, vội cầm lấy khăn giấy, dịu dàng lau khoémắt cho nàng, “Mình thấy Ôn Húc Khiên căn bản không đáng để lưu luyến, cậu cóhiểu được tâm ý của mình không?”

Lạc Tranh nhìn cô bạn, có chút khó hiểu.

Lưu Ly khẽ thở dài một tiếng, chỉ vào cái áo khoác nam giới ở bên giường.

"Có lẽ, người đàn ông này thích hợp với cậu hơn."

Lạc Tranh nhìn cái áo khoác, cả đêm qua, dường như chỉ có chiếc áo với mùihoắc hương nhàn nhạt này mới có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại.

“Mình không biết, thật sự không biết…” Lạc Tranh ngập ngừng nói, vẻ mặt cóchút tuyệt vọng, “Mình chỉ biết là, mình thật sự không hiểu được đàn ông…”

“Cái tên khốn Ôn Húc Khiên kia giờ cậu không cần phải hiểu, về phần người đànông này…” Lưu Ly cầm lấy cái áo khoác trên giường, khẽ ngửi mùi hương trên đó,nhẹ nhàng nói, “Mình đoán cậu cũng không hiểu rõ. Đây là mùi hoắc hương tựnhiên chứ không phải do hương liệu hay nước hoa tạo thành. Theo mình biết,người sinh ra đã có mùi hương này trên cơ thể chỉ có một mà thôi. Dòng máuchảy trong người họ là dòng dõi vương thất cao quý, mà có được dòng máu nàychính là hậu nhân của vua Louis nước Pháp.”

Những lời này của Lưu Ly thực khiến Lạc Tranh kinh ngạc, phải mất tới mấy phútmới có thể thích ứng được. Nhìn chiếc áo khoác trên tay Lưu Ly hồi lâu, LạcTranh vẫn không thể tin nổi mà lắc đầu, “Không, điều này là không thể…”

Cho tới nay, Lạc Tranh vẫn một mực hoài nghi thân phận của Thương Nghiêu. Trựcgiác nói cho nàng biết, hắn tuyệt đối không phải là một giám đốc tập đoàn kinhdoanh lĩnh vực xa xỉ phẩm đơn thuần. Mọi việc Thương Nghiêu làm đều vô cùngcẩn thận tỉ mỉ, dường như bất cứ chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế củahắn. Nhưng mà Lạc Tranh tuyệt đối không nghĩ tới việc hắn là người mang huyếtthống vương thất, nếu quả thực như vậy…

Ánh mắt Lạc Tranh bỗng chốc hiện lên nét kinh hãi…

Nếu như hắn thật sự đúng như lời Lưu Ly nói, là hậu nhân của vua Louis nướcPháp, như vậy tên của hắn chẳng phải sẽ là Louis Thương Nghiêu hay sao?

Không, chuyện này nghe quá hoang đường.

Lưu Ly thấy ánh mắt Lạc Tranh có điểm suy tư liền vội vàng hỏi, “Tiểu Tranh,có phải cậu nghĩ ra chuyện gì rồi không?”

Hàng lông mày thanh tú của Lạc Tranh khẽ nhăn lại có chút khó hiểu, nhìn vềphía Lưu Ly nói, “Mình cảm thấy mấy lời vừa rồi của cậu thật khiến người takhông dám tưởng tượng. Đúng là Thương Nghiêu khiến người ta có cảm giác vôcùng thần bí, thủ đoạn cũng thâm sâu khó lường, nhưng mà nói anh ta là hậu duệcủa vua Louis, mình thấy khả năng này không lớn.”

“Mình cũng chỉ đoán vậy mà thôi.” Lưu Ly suy nghĩ một chút, đem cái áo khoácbỏ xuống, “Kể từ khi sáng lập, vương triều Louis nước Pháp đã có bề dày lịchsử, từ thời đế chế Frank cho đến đế quốc Pháp, không lúc nào không thấy bóngdáng của người trong dòng họ Louis. Hiện nay, hậu nhân của dòng dõi vương thấtLouis cũng sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới, nhưng mà mình có một phánđoán cực kỳ to gan rằng, Thương Nghiêu tiên sinh kia không phải là hậu duệdòng chính của vương thất Louis, nếu không thân phận của anh ta sẽ khiến toànthế giới phải kinh ngạc.”

“Lưu Ly, cậu chỉ là căn cứ vào mùi hoắc hương mà đưa ra phán đoán đúng không?Nhưng mà, mùi hoắc hương hiện nay cũng không phải là một mùi hương hy hữu, bâygiờ cũng có rất nhiều đàn ông sử dụng nước hoa có mùi hương này.” Lạc Tranhquả thực không dám lớn mật suy đoán tiếp, bởi vì nàng sợ lòng mình sẽ càngthêm hoảng loạn.

Thật sự mà nói, những người thực tế, đặc biệt là phụ nữ - bởi phụ nữ vốn làloài động vật bậc cao rất tình cảm, tự nhiên sẽ mong muốn người đàn ông mìnhyêu được thành công. Người đàn ông thành công dường như toàn thân sẽ phát raánh hào quang mang theo sự thu hút khó cưỡng. Cùng người đàn ông như vậy ởchung một chỗ, bản thân cũng sẽ học được rất nhiều chuyện, nhưng mà nếu ngốcnghếch ở bên một người đàn ông có dòng dõi vương thất tôn quý thì sao đây?

Huyết thống, từ khi sinh ra đã không cách nào thay đổi. Người ta vẫn nói huyếtthống xác định tính cách, khí chất - sự tôn quý do huyết thống mang lại càngtôn thêm sự thành công của người đàn ông. Vầng hào quang của hắn đã có từ khimới chào đời, cử chỉ điệu bộ của hắn so với người khác đều toát lên vẻ cao nhãcùng tôn quý, đây là phẩm chất mà không cách tập luyện nào có thể mang lại.

Lưu Ly đưa tay chống cằm, trả lời câu hỏi của Lạc Tranh bằng khía cạnh nghềnghiệp của mình.

“Cậu nói đúng, hiện nay, đàn ông sử dụng nước hoa có mùi hoắc hương tương đốinhiều. Nhưng mà mình cũng muốn sửa lại lời cậu một chút. Như cậu nói, nước hoamùi hoắc hương kia đều phải qua quá trình điều chế bằng phương pháp hoá học,bởi vì hoắc hương tự nhiên vô cùng quý hiếm, thử hỏi, những nhà máy sản xuấtnước hoa kia, sao có thể bỏ ra lượng vốn lớn như vậy? Mình vốn nghiên cứu vềhương liệu, đương nhiên đối với nguồn gốc các loại mùi hương đều tìm hiểu rấtrõ ràng. Mượn mùi hương trên cái áo khoác này mà nói, đây hoàn toàn là mùihoắc hương tự nhiên vô cùng thuần khiết, đây mới thực sự là mùi hương nguyênbản của nó. Có lẽ, cậu cũng không phải không có quan hệ với mùi hoắc hươngtrong truyền thuyết kia.”

Lạc Tranh dường như đã quên bẵng nỗi đau tối qua, toàn bộ sự chú ý đều đặt vàolời nói đầy hấp dẫn của Lưu Ly, nhìn cô bạn, nghiêm túc hỏi.

“Truyền thuyết? Chỉ là mùi hoắc hương mà cũng có truyền thuyết sao?”

"Đương nhiên, mỗi một chủng hương liệu đều có câu chuyện của riêng nó.” Lưu Lydùng ánh mắt, “Cậu thật chẳng giống phụ nữ chút nào!” nhìn về phía Lạc Tranh.

“Giống như mùi hoắc hương này, câu chuyện năm xưa của nó quả thực rất cảm độngcùng đẹp đẽ.”

Lạc Tranh cũng không cần phải nhiều lời, bởi nàng biết rõ Lưu Ly là chuyên giatrong lĩnh vực này, những lời mà cô ấy nói ra nhất định vô cùng xác thực.

Lưu Ly đứng dậy, dựa người vào cửa sổ sát đất, nhìn Lạc Tranh nhẹ nhàng nói,“Khi học qua lịch sử về hoàng gia Pháp, mọi người đều có ấn tượng đối với vuaLouis 14, trong lịch sử ghi lại ông ta tự xưng là “Hoàng đế mặt trời” bởi vìông ta thực sự là một vị vua quyền lực nhất, được ngưỡng mộ nhất.”

Trong đầu Lạc Tranh nhanh chóng nhớ lại chút tài liệu liên quan đến lịch sửtriều đại Louis 14 nước Pháp, may mà nàng đối với lịch sử thế giới cũng cóhiểu biết không tệ, nếu không chắc không thể theo kịp lời nói của Lưu Ly.

Lưu Ly tiếp tục chậm rãi nói tiếp.

“Louis 14 là vị vua thứ ba của triều đại Bourbon, ông ta đã thiết lập nên mộtđế chế hùng mạnh của riêng mình. Ông nội của ông ta, Henry đệ tứ đã thiết lậpđược một nền tảng chính trị khá vững chắc, nhưng đến thời cha ông ta là Louis13, nền chính trị của đất nước bị chi phối bởi hồng y Richelieu khiến đất nướcrơi vào một thời kỳ hỗn loạn. Năm 4 tuổi, Louis 14 được mẹ là Anna đưa lênngai vàng, bắt đầu sự nghiệp cai trị kéo dài suốt 72 năm của mình.”

“Theo ghi chép của những nhà sử học thì Louis 14 là vị hoàng đế kiêu ngạo nhấttrong lịch sử nước Pháp, cũng là niềm tự hào của người Pháp.”

“Thành tựu lớn nhất của Louis 14 chính là thiết lập được một nền chính trị vàquân sự vô cùng hùng mạnh, tạo ra một nước Pháp thống nhất. Ông ta còn đặt rabộ tiêu chuẩn, “Ta là vua” “Luật pháp là ta”. Louis 14 là người khá cứng rắn,bá đạo, dường như được sinh ra để dành cho các cuộc chinh chiến, là một biểutượng của sự dũng mãnh.”

“Mặt khác giới nghệ thuật thời bấy giờ không thể không thừa nhận Louis 14 làmột người vô cùng tài hoa xuất chúng, ông ta yêu thích sự tự do, có một tráitim khá lãng mạn, đa tài đa nghệ, tinh thông thiên văn, địa lý, giải phẫu học.Danh tiếng của Louis 14 càng được tôn thêm bởi cung điện Versailles tráng lệ.Năm 1661, trường bắn cung vốn được xây dựng dưới thời Louis 13 tại Versaillesđã được Louis 14 thuê những kiến trúc sư danh tiếng nhất thiết kế thành cungđiện cực kỳ tráng lệ. Đây là một cung điện vô cùng xa hoa được bố cục chặtchẽ, hài hoà. Bên ngoài nhìn vào có cảm giác vô cùng hùng vĩ, nhưng phần thiếtkế nội thất bên trong lại mang đậm nét nghệ thuật cùng sự quyến rũ đầy mêhoặc.”

“Cả cuộc đời Louis 14 có vô số tình nhân, nhưng cũng giống như dòng nước lưuchuyển, mỗi người phụ nữ đi qua cuộc đời ông tựa như gió thoảng. Đến, dừng lạirồi ra đi, có người dịu dàng ngoan ngoãn, có người đầy mưu ma chước quỷ, cóngười cực kỳ thông minh…tóm lại, loại người nào cũng có.”

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Ly có chút chuyển biến, “Nhưng mà trên đời này,chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Louis 14 sở dĩ có nhiều tình nhân đến vậylà bởi vì ông ta không tìm được tình yêu đích thực của đời mình, cho đến khigặp được Mary Catherine, đây là người phụ nữ duy nhất không bước ra khỏi cuộcđời Louis 14, cũng là người phụ nữ duy nhất chiếm được tình cảm chân thành củaông ta. Càng là người đàn ông phong lưu, khi gặp được tình cảm đích thực sẽcàng sâu sắc hơn bất cứ người nào.”

"Mary Catherine?" Lạc Tranh cố gắng nhớ lại cái tên này trong phần kiến thứclịch sử đã được học.

"Đừng cố gắng tìm kiếm cái tên này trong chính sử, bởi vì tên của bà ấy chỉtồn tại trong lịch sử dân gian mà thôi.” Lưu Ly dịu dàng nói.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, lịch sử chính là như vậy. Có rất nhiều chuyện sẽ khôngbao giờ được ghi lại trong chính sử. Dù sao sử quan cũng là người mà thôi, cáigì có thể viết, cái gì không thể viết, họ cũng phải biết cân nhắc.

“Nghe nói, Mary Catherine là một mỹ nhân xinh đẹp có thể sánh ngang với nhậtnguyệt. Lúc Louis 14 tấn công các quốc gia ở châu Âu, đã gặp được bà, bởi sayđắm trước sắc đẹp mỹ lệ cùng cá tính lạnh lùng đó nên đã bắt bà ấy đem vềnước. Về sau, Louis 14 còn dùng danh nghĩa riêng xây cho bà ấy một cung điệnvô cùng xa hoa, gọi là “Nữ thần”.

"Nữ thần?" Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc.

“Đúng vậy, theo những ghi chép từ các tài liệu không chính thức, MaryCatherine là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt bà ấy, cực kỳ mêhồn, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ khiến đàn ông chìm sâu trong đó. Có ngườinói, bà là một nữ thần, có người lại nói bà là một phù thuỷ bởi vì mùi hươngmê người toả ra trên cơ thể của bà, giống như chủ nhân của bách hoa vậy.”

Lưu Ly khẽ thở dài, nói tiếp “Louis 14 mê đắm bà ấy đến mức cơ hồ ngày đêmkhông rời. Mặc dù Mary Catherine là do Louis 14 bắt về nhưng dần dần bà cũngbị thâm tình của ông làm cho cảm động. Hơn nữa Louis 14 là một người đàn ôngvô cùng anh tuấn, dũng mãnh nên sau đó Mary Catherine cũng bắt đầu không khốngchế nổi bản thân mình mà yêu ông ấy. Kể từ khi hai người họ phát sinh quan hệ,mùi hương trên cơ thể bà dường như hoà quyện với mùi hoắc hương đầy nam tínhcủa ông ta càng trở nên mê hoặc. Bởi vậy, từ đó trở đi, Louis 14 càng say mêmùi hương điên đảo chúng sinh này, khiến mùi hương thơm mát đó như thấm vàotừng mạch máu. Bởi vậy, hậu nhân của ông ta coi mùi hoắc hương này như là đặctrưng cho sự quyến rũ của đàn ông.”

Lạc Tranh nghe xong ngơ ngẩn cả người, thật lâu mới thốt lên, “Chuyện này quảthật không thể tưởng tượng nổi, Mary Catherine này có thực sự tồn tại tronglịch sử hay không đây? Chuyện này khiến mình nhớ đến Hương phi, nhưng mà câuchuyện về Mary Catherine dường như có phần thần kỳ hơn.”

"Truyền thuyết bao giờ cũng mang theo sắc thái thần bí, theo như mình phântích, nếu như Mary Catherine thật sự tồn tại, thì cũng như Hương phi thờiThanh triều, mùi thơm trên cơ thể so với những người bình thường sẽ rõ rànghơn một chút. Mình nghĩ Mary Catherine hẳn là rất thích hoa, còn dùng hoa làmthực phẩm, hơn nữa còn hiểu rõ cách phối hợp giữa các loại hoa với nhau. Cậucũng biết, mùi hương trên cơ thể không thể dễ dàng thay đổi, nhưng Louis 14 ởbên bà ấy cả ngày lẫn đêm, ông ta tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng bởi phong cách ănuống cũng như thói quen của bà ấy. Cho nên dần dần về sau, ông ta cũng sẽ cómùi thơm nhất định trên cơ thể. Trong cơ thể đàn ông vốn tồn tại một mùi hươngtự nhiên, lại được dung hợp thêm bởi hoàn cảnh bên ngoài, sẽ sản sinh ra mộtloại hợp chất đặc biệt, hợp chất này thẩm thấu vào trong máu, tự nhiên sẽ hìnhthành mùi thơm của cơ thể.

"Nhưng mà chuyện đó với mùi hoắc hương thì có quan hệ gì?”

“Cậu cũng biết đó, mùi hoắc hương bắt đầu xuất hiện từ thời Louis 14, việc nàykhông có được ghi lại trong lịch sử. Mùi hoắc hương nhàn nhạt đó có mặt khắpnơi, là một loại khí cương liệt, mang theo sự mê hoặc tràn đầy sinh lực mạnhmẽ. Người đời sau vẫn muốn lưu giữ mùi hương này, cho nên mới có thể truyềnlại tới ngày nay. Nhưng rất tiếc, phần lớn đều là trải qua quá trình điều chếcông nghiệp hoặc chiết xuất từ phòng thí nghiệm. Cho dù có tinh luyện từ thựcvật đi chăng nữa cũng không phải mùi hoắc hương thuần khiết. Năm đó, mình từngcó may mắn ngửi qua mùi hoắc hương chân chính, nó giống hệt như mùi hương trênchiếc áo khoác này. Cho nên mình mới dám khẳng định như vậy. Mùi hương này làdo cơ thể con người phát ra, lan toả khắp toàn thân, mà chủ nhân của chiếc áonày thân phận cũng không hề đơn giản, nói không chừng đó chính là hậu nhân củaLouis 14. Huyết thống là chuyện không thể nào sửa đổi, mà mùi hương ẩn tronghuyết thống lại càng không cách nào sửa đổi.”

“Rốt cuộc mình cũng biết vì sao người Pháp lại lãng mạn như vậy. Thì ra là từđời cha ông họ, từ trong xương cốt đã ẩn chứa sự lãng mạn rồi.” Lạc Tranh thựcsự bị chuyện này làm cho kinh hãi.

“Về sau thế nào, số phận của Mary Catherine ra sao? Mình nghĩ nhất định sẽ rấtbi thảm. Trên đời chẳng mấy người tình có thể có một kết cục hạnh phúc, nếukhông tại sao trong lịch sử lại không hề đề cập đến tên của bà ấy.”

“Cậu đoán đúng, lịch sử vĩnh viễn chỉ ghi lại những vầng hào quang mà thôi.”Lưu Ly lại ngồi xuống bên giường, than nhẹ.

“Nói đến Mary Catherine, truyền thuyết về bà ấy cũng không hề đơn giản. LúcLouis 14 tấn công quốc gia châu Âu kia, xuất thân của bà ấy cũng là con cháuhoàng gia. Sau khi Louis 14 đưa bà ấy về Pháp, ngày đêm ân ái, đương nhiên sẽlạnh nhạt với những phụ nữ khác. Có thể dễ dàng tưởng tượng ra bà ấy đã phảichịu đựng sự ghen ghét tới cỡ nào. Hơn nữa, những lời đồn đại không hay vềthân phận của Mary Catherine không ngừng nổi lên, mà mùi hương trên ngườiLouis 14 lúc này lại bị coi như bị phù phép. Tất cả người trong dòng Bourbonđều hùa vào một phe, nói bà ấy là phù thuỷ, là hiện thân của cái ác. Nếu khôngđem bà ra xử tử, sẽ khiến cả vương triều ngày càng lụn bại. Nhưng Louis 14thực sự yêu bà ấy chân thành, thà vứt bỏ vương vị cũng không muốn mất bà.Chuyện này càng khiến thành viên trong hoàng gia vô cùng giận dữ. Do đó, nhânlúc Louis 14 vắng mặt, họ đã bắt bà ấy, đến khi Louis 14 trở lại cung điện “Nữthần” thì chỉ còn mùi hương của bà lưu lại mà thôi.

"Bọn họ đã làm gì bà ấy?" Tâm tình Lạc Tranh theo tình tiết của câu chuyện xưacũng nổi lên vài phần bi thương.

“Tại các quốc gia phương Tây thời đó, nếu đã bị coi là phù thuỷ đều phải bịhoả thiêu, bởi bọn họ tin rằng, chỉ có hoả thiêu mới có thể đốt cháy hết thảymọi hắc ám.”

Lưu Ly khẽ lắc đầu, “Khi Louis 14 biết người phụ nữ mình yêu thương nhất trênđời bị thiêu sống, tâm trạng dần trở nên chán nản, cuối cùng buồn rầu mà chết.Đoạn lịch sử bi thảm như vậy đương nhiên sẽ không được ghi lại.”

Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, những loại hình phạt hắc ám trong lịch sử đúnglà nhiều không đếm xuể, "Nói như vậy, mùi hoắc hương kia vốn có nguồn gốc vôcùng cao quý, ít nhất Mary Catherine và Louis đều là người mang huyết thốnghoàng gia.”

“Phải, trên người bọn họ ít nhất đều mang hai dòng máu quý tộc. Có thể nói,nếu như hậu nhân của Mary Catherine và Louis 14 thực sự tồn tại, thì bọn họcũng giống như những hoá thạch sống vậy, đối với việc nghiên cứu lịch sử cógiá trị cực kỳ lớn. Bởi vì huyết thống của bọn họ so với những hậu nhân củaLouis 14 và những người phụ nữ sau này còn chính thống hơn nhiều.”

Lạc Tranh quả thực sợ hết hồn, trong lúc nhất thời nghĩ đến cảnh Thương Nghiêubị người ta lột trần, kéo vào phòng thí nghiệm cắt thành từng mảnh để nghiêncứu.

“Lưu Ly… Mình…mình thực sự không dám tưởng tượng, mình nghĩ không phải là anhta đâu. Nếu như hậu nhân của Mary Catherine thực sự tồn tại, trải qua nhiềunăm tháng như vậy, huyết thống của bọn họ phải thuần Pháp mới đúng.”

"Vậy cũng chưa chắc, ai quy định không thể kết hôn với người ngoại quốc chứ?Nếu cậu cùng với vị Thương Nghiêu tiên sinh kia kết hôn, cục cưng của haingười không phải là con lai rồi sao.” Lưu Ly đột ngột thốt lên câu này.

Lạc Tranh đờ người ra, một lúc sau mới khẽ chớp mắt, “Lưu Ly, cậu đừng nóibậy, mình cùng anh ta….không thể nào.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...