Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
"Được, được!" Từ Hào Sỹ liền vội vàng gật đầu, hắng giọng một cái, "Là nhưvậy, chuyện đó... Thật ra Tề Giai Hân luôn ở trước mặt tôi õng ẹo làm dáng,đàn ông nhìn thấy đương nhiên sẽ có suy nghĩ không an phận. Không ngờ tới saukhi tôi chiếm đoạt cô ta, cô ta khóc sướt mướt nói đó là lần đầu tiên củamình. Haizz, bất quá lần đầu tiên ai cũng bị chảy máu. Tôi thấy vậy liền an ủicô ta. Cô cũng biết, chuyện như vậy có lần đầu sẽ có lần thứ hai, hơn nữa thânthể cô ta là do tôi khai phá. Sau đó, lần thứ hai cô ta cũng không còn phảnkháng nữa, tôi liền nghĩ rằng cô ta đã thuận theo tôi, ai ngờ cô ta được nướclàm tới, còn giở giọng uy hiếp. Đùa kiểu gì chứ! Tôi chẳng qua cũng chỉ muốnvui đùa một chút mà thôi, sao có thể thật lòng với cô ta, Lạc luật sư cũngthấy bộ dạng cô ta rồi, cũng đâu phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành gì,chỉ là vóc người có chút coi được mà thôi. Nếu đổi lại là Lạc luật sư, đừngnói là quản lý thị trường nước ngoài, cho dù muốn tôi dâng cả công ty, tôicũng cam tâm tình nguyện.”
Vừa nói, hắn vừa dùng ánh mắt đắm đuối nhìn nàng...
Lạc Tranh hận không thể lập tức bỏ đi, nhưng vẫn là cố gắng nén xuống, khônghề nổi giận, thậm chí vẻ mặt cũng không có thay đổi, đến gần hắn, nhấn mạnhtừng lời, "Nói cách khác, ông thật sự đầu tiên là cưỡng bức cô ấy, sau đó làliên tiếp quấy nhiễu tình dục?"
"Hắc hắc... Không thể nói như vậy, về sau tôi cũng không có cưỡng bách, nếunhư cô ta không muốn, tôi cũng đâu thể động vào..."
Lạc Tranh nghe một lời cũng không lọt tai, lắc đầu, nét lạnh lùng trong đáymắt tăng thêm vài phần, “Ông có biết đời này chuyện gì khiến tôi hối hận nhấtkhông?”
Từ Hào Sỹ sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của nàng.
"Chính là nhận vụ kiện của ông!" Lạc Tranh dùng ánh mắt “Ông thực sự là một kẻngu xuẩn” nhìn chằm chằm hắn, “Ông nghĩ tôi là siêu nhân sao, đứng trước mộtsự thực như vậy, ông còn muốn tôi giúp ông thắng kiện?”
"Nhưng mà Lạc luật sư chưa từng thua kiện...”
"Đừng nói nữa!" Lạc Tranh khoát tay, lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, đem lửagiận trong lòng nén xuống, lạnh như băng nói: "Tôi nghĩ luật sư bên nguyên đãnắm được chứng cứ có lợi mới dám đề xuất tòa tạm nghỉ. Ông nhớ kỹ cho tôi, látnữa trên tòa thông minh một chút, người này là luật sư nổi tiếng quốc tế, câuhỏi của anh ta nhất định có ẩn ý. Lúc ở trên tòa ông đừng có trả lời loạn, cóthể tránh trả lời thì đừng có trả lời, cứ nói không biết, hiểu chứ?”
"Được, được, tôi hiểu. Lạc luật sư yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung trêntòa” Từ Hào Sỹ nhận ra Lạc Tranh đang không vui, vội nở nụ cười làm lành.
Nhưng mà hắn luôn hiểu rõ đạo lý, tiền có thể xoay chuyển mọi thứ. Hắn đã nộpkhoản phí tư vấn không nhỏ cho văn phòng luật của Lạc Tranh, cho nên hắn cũngkhông tin nàng sẽ ngu ngốc bỏ qua món lợi lớn như vậy. Vì thế, hắn căn bảnkhông cảm thấy lo lắng, cũng không cho những lời nàng vừa nói là thật.
Vốc chút nước mát vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn, Lạc Tranh khẽ ngẩng đầu, nhìnbóng mình trong gương, ánh mắt lạnh băng giờ tràn ngập lửa giận. Diêu Vũ chẳngqua muốn thấy nàng bị mất mặt lúc lên tòa mà thôi, cô ta không nghĩ tới làmvậy sẽ có hậu quả thế nào.
Lạc Tranh nắm chặt tay lại. Trợ lý Khả Khả đang rửa tay ở bên cạnh, thấy khôngcó ai mới nhẹ nhàng nói, “Lạc luật sư, Diêu Vũ kia rõ ràng là cố ý. Cô ta saocó thể quên đem tình hình nói lại. Bất quá cô ta không nghĩ tới chị là ai chứ?Muốn cho chị bị mất mặt trên tòa, cô ta nghĩ quá đơn giản rồi.”
Lạc Tranh cũng không có nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng
Khả Khả thấy nét mặt Lạc Tranh có gì đó không ổn lắm, cũng không dám nói gìthêm ngoài mấy câu vô thưởng vô phạt rồi quay trở lại phòng nghỉ.
Giờ khắc này, Lạc Tranh cũng không có tâm trạng nghĩ tới các tình tiết trêntòa. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói của Từ Hào Sỹ lúc trước...
“Lạc luật sư, cô cũng biết loại chuyện như vậy, có lần đầu tiên sẽ có lần thứhai, huống chi, thân thể cô ta là do tôi...”
Vừa xua những lời đó khỏi đầu, một giọng nói trầm thấp khác lại vang lên,
“Tranh, tôi sẽ không phá hoại cuộc sống hiện tại của em. Nhưng mà em, hoặc lànói hai người, ngàn vạn lần đừng cho tôi cơ hội, nếu không, chiếm được em rồi,tôi nhất định sẽ không buông tay...”
“Tranh, chúng ta cùng xuống địa ngục đi...”
“Tranh, thân thể của em so với cái miệng nhỏ thành thực hơn rất nhiều. Tôinghe được nó đang không ngừng nói muốn tôi, muốn tôi...”
Lạc Tranh bất giác đưa tay chống vào gương, sắc mặt trở nên tái nhợt...
Khi Lạc Tranh bước ra hành lang, đúng lúc gặp Kỳ Ưng Diêm ở đó. Dường như anhta cố ý đứng ở đây chờ nàng. Khi nhìn thấy Lạc Tranh, anh ta không hề tỏ vẻngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười.
"Luôn nghe danh Lạc luật sư thông minh, cơ trí không hề thua kém đấng mày râu.Hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay vềphía nàng, giọng nói mang theo ý tán thưởng rõ ràng.
Gương mặt Lạc Tranh vẫn vô cùng bình thản, khẽ nở nụ cười xã giao, đưa tay nắmlấy bàn tay to của anh ta.
“Kỳ luật sư quá khen rồi, có ai không biết uy danh của ba chữ Kỳ Ưng Diêm cơchứ? Đại danh như Kỳ luật sư lần này lại nhận làm luật sư đại diện cho bênnguyên, thực khiến tôi rất kinh ngạc.”
"Tôi cũng là nhất thời cao hứng mà thôi. Trước giờ, bản thân tôi cũng chỉ dựavào tâm trạng để nhận vụ án.” Kỳ Ưng Diêm dùng một lý do rất đơn giản để trảlời nghi vấn của nàng.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười khẽ, "Kỳ luật sư danh tiếng không nhỏ, theo như lẽthường mà nói, lần này có thể cùng Kỳ luật sư thượng tòa, xem ra tôi sẽ họcđược không ít kinh nghiệm.”
Nét mặt Kỳ Ưng Diêm cũng ngập tràn sự vui vẻ, "Lạc luật sư cũng chưa từng biếtđến thua kiện là gì, trong giới luật sư thật khiến người ta vô cùng khâm phục.Nhưng đáng quý hơn cả là Lạc luật sư lại vô cùng khiêm tốn, lễ độ, càng khiếntôi bội phục. Chỉ là, tôi có một câu muốn nói, không biết Lạc luật sư nghe cólọt tai hay không?”
"Chẳng mấy khi được nghe cao kiến của Kỳ luật sư, xin rửa tai lắng nghe.” LạcTranh thoải mái nhìn hắn.
“Có thể giữ được thành tích bất bại đương nhiên là chuyện vô cùng đáng quý,tuy nhiên, đôi khi thua kiện cũng không thể nói lên điều gì. Lạc luật sư làngười thông minh, cũng biết cái gì mới là chân tướng của vụ việc, chức tráchcủa luật sư chính là duy trì sự công bằng của luật pháp, không phải sao?” Lờinói của Kỳ Ưng Diêm chứa đầy ẩn ý.
Lạc Tranh đương nhiên hiểu được ý tứ của anh ta, khẽ cười, “Kỳ luật sư có thểnhiệt tâm đối với thân chủ của mình như vậy thật khiến tôi bội phục. Nhưng màvụ án tôi đã nhận, tôi đương nhiên muốn phụ trách tới cùng. Tôi thấy lát nữatrên tòa, Kỳ luật sư chắc chắn cũng sẽ vì thân chủ của mình mà tranh thủ mọitình huống có lợi nhất, cũng giống như tôi vậy.”
"Xem ra, chúng ta cũng không nên nhiều lời nữa?" Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng cười,trong mắt cũng không hề tỏ vẻ tức giận.
"Nếu như ở nơi riêng tư, tôi thật cao hứng có thể cùng Kỳ luật sư cạn ly kếttri kỷ.” Lạc Tranh cũng nhẹ nhàng cười đáp lại.
Kỳ Ưng Diêm cười gật đầu, "Được, vậy lát gặp trên tòa.”
Lạc Tranh gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, nụ cười trên môi Lạc Tranh cũng dần biếnmất. Nàng biết rõ, trận chiến này đã chính thức bắt đầu, Kỳ Ưng Diêm kia nhấtđịnh không để cho nàng có nhiều cơ hội phản kích...
"Ông Từ Hào Sỹ, xin ông đem toàn bộ chuyện xảy ra lúc 8h ngày 12 tường thuậtlại.” Sau khi phiên tòa mở lại, Lạc Tranh nhìn về phía Từ Hào Sỹ, đặt câu hỏi.
Từ Hào Sỹ khẽ hắng giọng, “Bởi vì Tề Giai Hân liên tục dùng quan hệ tình cảmgiữa chúng tôi để uy hiếp, cho nên 8h tối ngày 12, tôi đã hẹn gặp cô ta để nóichuyện. Sau đó, tôi đã đưa cho cô ta năm triệu đô la Hongkong, hy vọng cô tacó thể rút đơn kiện. Nhưng cô ta vẫn giữ nguyên thái độ gây sự, hơn nữa còntiếp tục uy hiếp tôi, nói lúc trước tôi cùng cô ta quan hệ đã có video ghilại, nếu như tôi không cho cô ta làm đại diện tại thị trường quốc tế, cô ta sẽkhiến tôi thân bại danh liệt.”
"Nói như vậy, tức là tối hôm đó hai người hòa giải không thành? Lạc Tranh hỏitiếp.
“Phải, tôi cũng đã nói hết lẽ, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha, tôi cũngkhông còn cách nào. Tôi thừa nhận, mình là một người có chút háo sắc, lúctrước cô ta chủ động câu dẫn tôi, tôi cũng không có tự chủ được. Nhưng mà đứngtrên lập trường một người điều hành công ty, một người không có kinh nghiệmquản lý như cô ta, tôi làm sao có thể mạo hiểm điều đi? Chẳng lẽ muốn tôi tựhủy hoại sự nghiệp của mình?”
"Ông nói dối! Tôi căn bản không hề chủ động câu dẫn ông, là ông..."
"Yên lặng!" Tề Giai Hân không nhịn nổi, đứng dậy phản bác, liền bị chánh ánnhắc nhở, “Cô Tề Giai Hân, xin cô chú ý tâm tình của mình.”
Ánh mắt Tề Giai Hân lúc này cơ hồ có thể giết người.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn về phía Từ Hào Sỹ... “Ông cảm thấyquan hệ giữa ông và Tề Giai Hân như thế nào?”
"Chỉ là hai bên tình nguyện mà thôi, Tề Giai Hân chủ động quyến rũ tôi, mà tôicũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đương nhiên đối với những hành độngcâu dẫn đó khó lòng tự chủ. Chỉ là tôi không ngờ lòng dạ cô ta lại sâu xa nhưvậy, muốn dùng phương thức này để đạt được mục đích của mình.” Nét mặt Từ HàoSỹ đầy vẻ khinh thường cất tiếng...
"Ông nói dối... Ông...tên cầm thú này... cầm thú..." Ở hàng ghế phía dưới, TềGiai Hân đã sớm khóc tức tưởi, gục đầu vào ngực người nhà, cất tiếng nói vôlực cùng vẻ mặt đầy bi thương...
Lạc Tranh nhìn về phía dưới, trong lòng khẽ nổi lên một hồi đau đớn, trong lúcnhất thời, cổ họng như nghẹn lại.
Một lúc sau...
“Luật sư biện hộ có muốn tiếp tục hỏi gì không?" Chánh án thấy Lạc Tranh hồilâu không lên tiếng, liền cất tiếng hỏi...
Lạc Tranh bất giác cứng người. Thật ra, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đềulà những câu hỏi có lợi cho vụ kiện của Từ Hào Sỹ, nhưng mà...
"Ngài chánh án, tôi không còn gì hỏi nữa." Nàng hướng về phía chánh án, nhẹnhàng hơi cúi người, trở lại vị trí của mình.
Quan toà gật đầu, nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, "Mời luật sư bên nguyên đặt câuhỏi.”
Kỳ Ưng Diêm đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lạc Tranh cách đó khôngxa. Sắc mặt của nàng không tốt lắm, giống như là đang cố gắng đấu tranh tưtưởng khiến cho ánh mắt anh ta bất giác u ám. Đi đến trước mặt Từ Hào Sỹ, thânhình cao lớn của anh ta đứng đó, khí thế bừng bừng, đủ để trấn áp Từ Hào Sỹ...
“Ông Từ Hào Sỹ, ông thấy cô Tề Giai Hân có xinh đẹp không?” Kỳ Ưng Diêm khôngdùng giọng điệu bình thường đặt ra một câu hỏi nghiêm túc như những luật sưkhác mà ngược lại, ung dung tựa vào bục thẩm vấn gần đó, bên môi nổi chút tàkhí nhìn Từ Hào Sỹ đặt câu hỏi...
Từ Hào Sỹ vẫn nhớ lời dặn của Lạc Tranh, nhưng tuyệt đối không ngờ tới luật sưđối phương sẽ đặt ra câu hỏi như vậy, vô thức nhìn về phía nàng, lại bị Kỳ ƯngDiêm dùng thân hình cao lớn che khuất tầm mắt.
“Sao vậy? Không thể trả lời câu hỏi này sao? Cho dù một người không quen biếtcũng có thể trả lời câu hỏi này, Từ tiên sinh là người trong cuộc sao lạikhông thể trả lời?” Kỳ Ưng Diêm cười cười, anh ta biết rõ họ Từ kia đang muốndò hỏi ý kiến Lạc Tranh.
"Phản đối!" Lạc Tranh đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Kỳ Ưng Diêm, "Tôi phảnđối luật sư bên nguyên đặt câu hỏi không có liên hệ đến tình tiết vụ án.”
"Ngài chánh án, tôi sẽ chứng minh câu hỏi này có liên quan đến vụ án ngay sauđây.” Không hề mất bình tĩnh, Kỳ Ưng Diêm bắt đầu phản công, cho dù là điệu bộcử chỉ hay lời nói đều rất rõ ràng khiến Lạc Tranh có thể cảm nhận được mộtthông điệp mạnh mẽ từ hắn, chính là “không để nàng có cơ hội lên tiếng phảnđối”
Chánh án khẽ gật đầu, "Phản đối vô hiệu, mời luật sư bên nguyên tiếp tục đặtcâu hỏi."
Kỳ Ưng Diêm nhìn Lạc Tranh, nhếch môi cười cười. Lạc Tranh khẽ chau mày, trởlại chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế.
“Từ tiên sinh, xin trả lời câu hỏi của tôi?” Kỳ Ưng Diêm vẫn giữ bộ dạng lơđãng, lên tiếng.
Từ Hào Sỹ khẽ hít sâu một hơi, gật đầu nói, “Tề Giai Hân thực sự rất xinh đẹp”
"Được!" Kỳ Ưng Diêm dường như rất hài lòng với câu trả lời kia, khẽ đưa tayvuốt cằm, có chút suy tư, “Trong mắt tôi, diện mạo cô ấy có vẻ rất thanh cao,ông cảm thấy thế nào? Giống như...” Anh ta vừa quay đầu lại, vừa cười, “....giống như Lạc luật sư vậy!”
Những người tham dự phiên tòa phía dưới bất giác bật cười trước câu hỏi của KỳƯng Diêm khiến không khí trong phòng xử vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt Lạc Tranh nhìn về phía anh ta vô cùng sắc bén, còn chưa đứng lên phảnđối đã thấy Kỳ Ưng Diêm chủ động giơ tay lên, làm động tác như thể đầu hàng,“Thật xin lỗi Lạc luật sư, tôi chỉ là đặt ra một suy luận mà thôi, mọi ngườicũng đừng coi là thật.”
Nắm tay của Lạc Tranh khẽ buông lỏng, nàng quả nhiên không thể xem nhẹ ngườiđàn ông này. Anh ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi đặt loại câu hỏi nhàmchán như vậy. Rốt cuộc anh ta muốn biết cái gì?
Từ Hào Sỹ nhìn thoáng qua Lạc Tranh, hắng giọng, "Cái đó... Cái đó không giốngnhau, Lạc luật sư là người khiến người ta không dám xâm phạm..."
Phía dưới phòng xử lại một phen náo động.
"Yên lặng!" Chánh án vẻ mặt có chút khó chịu, gõ búa ổn định lại tình hình.
"Ồ, tôi hiểu rồi. Nói cách khác, Tề Giai Hân là loại phụ nữ thích hợp làm tìnhnhân. Mà trong lời khai của ông cũng đã nhiều lần chỉ rõ, cô ấy cũng chỉ làmột người phụ nữ ông giữ lại bên mình mà thôi. Các đồng nghiệp trong công tycũng đã nhiều lần chứng kiến Tề Giai Hân thường xuyên ra vào phòng làm việccủa ông, đúng không? Kỳ Ưng Diêm làm ra bộ dạng như thể vừa chợt hiểu ra, hỏilại.
Từ Hào Sỹ liếm liếm môi, cũng không lập tức trả lời, mà lại nhìn về phía LạcTranh.
“Từ tiên sinh, thái độ của ông như vậy không hay cho lắm. Xin hãy nhìn thẳngvào tôi, ông hiểu chứ? Kỳ Ưng Diêm chống tay lên chỗ dành cho người thẩm vấn,nhìn thẳng vào mắt Từ Hào Sỹ.
"Tôi... Đúng vậy."
"Được, vậy tôi có thể hiểu là, ông trước giờ ở trước mặt phụ nữ mọi chuyện đềuthuận lợi, không hề gặp phải bất kỳ sự cự tuyệt nào?” Kỳ Ưng Diêm lại có vẻsuy tư, “Ông là người có sự nghiệp khá thành công, phụ nữ vây quanh chắc hẳnkhông ít?”
Quả nhiên câu hỏi này đánh trúng thói hư vinh của Từ Hào Sỹ, hắn liền lập tứcgật đầu, “Đúng vậy, nói vậy cũng không quá. Phụ nữ muốn trèo lên giường củatôi có quá nhiều.”
Những lời thô tục của hắn khiến bồi thẩm đoàn dường như không chịu nổi, khôngvui nhíu mày.
"Bị cáo, yêu cầu chú ý lời nói của mình!" Chánh án liền nhắc nhở.
"Không sao, không sao. Từ tiên sinh cũng là nói sự thật mà." Không ngờ tới KỳƯng Diêm lại lên tiếng trấn an, khẽ cười, “Từ tiên sinh là người đàn ông thànhcông như vậy, phụ nữ thích ông ta đương nhiên sẽ rất nhiều. Nhưng mà, tôinghĩ, cũng phải có ngoại lệ chứ. Ví dụ như ông gặp được một người phụ nữ thanhcao, ông rất muốn có được cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy lại không chấp nhận. Nhưvậy, chẳng phải ông sẽ cảm thấy rất mất mặt sao?”
Đang ghi chép lại diễn biến trên tòa, Lạc Tranh cảnh giác ngẩng đầu lên. Trongnháy mắt nàng phát hiện ra kỹ xảo trong câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm, rốt cục hiểura anh ta muốn thế nào. Nhưng mà, nàng vừa muốn đứng lên phản đối ý kiến củaanh ta, Từ Hào Sỹ đã không chờ được mà mở miệng, “Thể diện của đàn ông đươngnhiên quan trọng. Sao có thể để ột phụ nữ tùy tiện hủy hoại. Cho dù là ngườiphụ nữ thanh cao cỡ nào, chỉ cần tôi muốn, nhất định sẽ chiếm được. Muốn chiếmđược một người phụ nữ, có rất nhiều cách.”
Câu nói của hắn vừa dứt, cả phòng xử ồ lên.
Lạc Tranh đưa tay bóp trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười hài lòng, bước tới gần Từ Hào Sỹ, ánh mắt bất giác biếnthành lạnh băng, giọng nói vốn thong thả lúc trước chợt thay đổi.
"Cái ông gọi là phương thức khác chính là cưỡng bức chiếm đoạt.” Lúc này anhta không còn dùng giọng điệu mang ý nghi vấn mà hoàn toàn là khẳng định.
"Phản đối!" Lạc Tranh lập tức đứng lên, "Tôi phản đối luật sư bên nguyên đốivới thân chủ tôi đưa ra suy đoán không cần thiết.”
"Ngài chánh án, đây không phải là suy đoán không cần thiết, đây chính là mấuchốt vấn đề tôi muốn hỏi.” Kỳ Ưng Diêm quả nhiên không cho Lạc Tranh một chútcơ hội nào để phản bác.
"Phản đối vô hiệu!"
Lạc Tranh bực bội vuốt vuốt mi tâm.
Quá trình thẩm vấn tiếp theo đối với Lạc Tranh mà nói không được thuận lợi cholắm. Rốt cục nàng cũng được thấy bản lãnh của Kỳ Ưng Diêm. Đầu tiên, anh taphá tan tâm lý đề phòng của Từ Hào Sỹ, cũng giống như việc nàng phá vỡ tâm lýphòng bị của Tề Giai Hân vậy. Tiếp đó sẽ khiến cho người bị hỏi tư duy rốitung lên, ngôn ngữ cũng theo đó mà đại loạn. Thậm chí sẽ bị Kỳ Ưng Diêm dẫndắt theo ý anh ta. Hơn nữa, lại thêm việc Từ Hào Sỹ bị cáo buộc tạo chứng cứgiả, khiến cho trận chiến vốn đang nghiêng về phía Lạc Tranh bỗng chốc trở nênkhó khăn.
Tiếp đó, bên nguyên đưa ra một đoạn băng video, ghi lại hình ảnh Từ Hào Sỹcưỡng bức Tề Giai Hân, còn nhìn thấy rõ ràng sự chống cự vô cùng quyết liệt.
"Đây là đoạn băng ghi hình đã bị tiêu hủy, nhưng thật may là vẫn còn bản lưu.Xin mời mọi người xem. Đây là bằng chứng cho thấy Từ Hào Sỹ đã có hành độngcưỡng bức đối với thân chủ tôi - cô Tề Giai Hân.” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêmlúc này hoàn toàn lạnh lùng, thay đổi hẳn hình ảnh lười biếng ban đầu.
Tất cả mọi người đều bị đoạn băng này làm cho khiếp sợ!
Từ Hào Sỹ sắc mặt đã sớm trắng bệch, hắn nhìn về phía Lạc Tranh, trong mắtmang theo ý cầu xin sự giúp đỡ.
Chánh án cũng nhìn về phía Lạc Tranh, "Luật sư biện hộ có ý kiến gì đối vớiđoạn băng hình này không?”
Lạc Tranh đứng lên, sắc mặt không chút thay đổi, nhẹ giọng nói, "Đây quả thựclà một đoạn băng hình ghi lại một vụ cưỡng bức, nhưng mà...” Nàng lạnh lùngnhếch môi, “Mọi người đều chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông mà thôi, khônghề thấy rõ mặt. Cho nên không thể chứng minh người trong đoạn băng kia là thânchủ của tôi. Hơn nữa, hình ảnh cũng khá mờ nhạt, ngay cả người phụ nữ trong đócó phải cô Tề Giai Hân hay không còn không nhìn rõ. Tôi cho rằng, đoạn băngnày không đủ điều kiện để được coi là bằng chứng trình tòa.” Tuy nói luật phápcũng nể tình, nhưng mà ở trên tòa, hết thảy đều phải căn cứ vào bằng chứng,cho nên, cuộn băng này cũng không thể làm khó Lạc Tranh.
Tình hình trên tòa lúc này dường như đã chuyển sang một cục diện khác...Aithắng ai bại, cuộc chiến giữa hai luật sư nổi tiếng xem ra vẫn chưa ngã ngũ.
