Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 11: Vô vọng (18+)
Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn tình yêu thăng hoa.
Hơi thở đàn ông nóng bỏng cùng mùi thuốc nhàn nhạt hoà quyện, bao vây lấynàng, lấp đầy nàng…
"Đừng... Vết thương của anh..."
"Không chết được người." Thương Nghiêu nhếch môi cười, đôi môi mỏng khẽ conglên, khiến nàng không kịp tránh né, mãnh liệt áp xuống làn môi đỏ mọng…
Hắn dường như rất hài lòng với phản ứng cùng biểu hiện của nàng, rất tốt, tốithiểu nàng đã bắt đầu biết quan tâm.
"Uhm..." tận đáy lòng Lạc Tranh dâng lên một cảm giác quen thuộc cuồn cuộn nhưdòng nước xiết, như thể một loại độc dược trí mạng, lại thoáng có cảm giác tộilỗi. Hai loại tình cảm này đan xen lẫn nhau, khiến nàng không cách nào kìmlòng, khẽ ngẩng cao đầu, tiếng ngâm nga khe khẽ bất giác bật ra từ cái miệngnhỏ…
"Đừng... Chúng ta không thể lại..."
"Tranh, em cần phải rất rõ ràng, tôi quan tâm em tới nhường nào..." đôi môimỏng của Thương Nghiêu nhẹ nhàng dán lên làn môi căng mọng, quyến luyến đemhơi thở nóng rực hít lấy hương thơm của nàng, đáy mắt sâu thẳm đầy thâm ý, “Emcó biết, tôi mỗi ngày đều cảm thấy đói khát, chỉ có em mới có thể khiến tôi nobụng…”
Lạc Tranh thở hổn hển vì bị kích thích, ánh mắt đầy màn sương mờ mịt.
Mặc dù đã cùng hắn trải qua vô số lần kích tình, nhưng mà mỗi lần nhớ lại đềukhiến nàng đỏ mặt tim đập loạn.
Chỉ là đưa mắt nhìn hắn, Lạc Tranh cũng sẽ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên,nhất là khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập dục vọng của hắn, khiến nàng thực khôngdám nhìn lâu, sợ không biết làm cách nào để kháng cự lại ánh mắt mê người củahắn.
Từ tận đáy lòng, Lạc Tranh luôn có một cảm giác tội lỗi, nhưng thân thể nànglại không cách nào cự tuyệt sự hấp dẫn này…Nàng thực bị bức đến sắp điên rồi.
Bàn tay đàn ông từ trên đỉnh đầu nàng trượt xuống bờ vai, chậm rãi tiến ra saulưng, sau đó thẳng một đường xuống cặp mông tròn trịa của nàng, nhẹ nhàng vuốtve…
"Không... dừng lại, không được..." Toàn thân Lạc Tranh như bị điện giật, đôichân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của hắn đã xôngvào.
"Tranh... gọi tên tôi..." Đối với sự run rẩy cùng phản kháng của nàng, ThươngNghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu xuống, quấn lấy làn môi mềm mại cùng cáilưỡi thơm tho.
Thương Nghiêu hôn môi rất có kỹ xảo, làm cho người ta không tài nào trốn khỏisự mê hoặc của đôi môi hắn, chỉ trong nháy mắt đôi môi đỏ mọng mềm mại như anhđào của nàng bị hắn mãnh liệt hôn mút triền miên…
Kỹ thuật của hắn lợi hại như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã khơi dậy mộtthân nóng bỏng của nàng.
Dần dần, nụ hôn của Thương Nghiêu không còn ôn nhu như trước mà mang theo tấtcả sự bá đạo, nóng bỏng, không hề kiêng nể mà trêu chọc cắn nuốt lưỡi nàng,đảo loạn suy nghĩ của nàng…
"Đừng... tôi... Chúng ta không thể lại có lỗi..." tiếng kêu kiều mị của LạcTranh bị nụ hôn của Thương Nghiêu hoàn toàn nuốt lấy…
"Đi theo lòng mình đi." Bàn tay to của hắn càng ngày càng làm càn, đem vật cảncuối cùng trên người nàng hoàn toàn kéo xuống, “Gọi tên tôi, ngoan…”
Trong đêm tĩnh mịch, tiếng nói trầm khàn của hắn cất lên vô cùng hấp dẫn, phátan lớp phòng vệ cuối cùng của nàng.
"Thương... Thương Nghiêu..." Nương theo ngón tay dài của hắn xâm nhập vào, LạcTranh rốt cục vứt giáp đầu hàng, rốt cuộc không rảnh bận tâm kiên trì cái gìnữa.
"Ngoan!” Thương Nghiêu hài lòng nhếch môi cười, trong nháy mắt, làn môi nóngbỏng lại lần nữa mãnh liệt cướp đoạt hương vị ngọt ngào của nàng, dần dần tiếncông xuống dưới.
Lạc Tranh không cách nào đè nén tiếng rên rỉ, rõ ràng cảm nhận được nhịp timđập dồn dập cùng với hơi thở ngày càng thô trọng của hắn, đồng thời lòng củanàng cũng theo đó mà cuồng loạn, mặt nóng rần lên, thân thể cũng nóng lên, mộtcảm giác kích thích chưa từng có trào dâng trong cơ thể dưới bàn tay càn quấycủa hắn.
"Tranh, hương vị của em thật ngọt ngào." Đầu lưỡi linh động của Thương Nghiêukhẽ xoay tròn, không ngừng xâm phạm nơi tư mật của nàng.
Lạc Tranh vô thức cong người, nàng căn bản không chịu nổi sự kích thích lớnnhư vậy.
Khoé môi khẽ nhếch lên đầy vẻ thoả mãn, Thương Nghiêu hài lòng nhìn bộ dạngmất hồn của Lạc Tranh, càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơmcủa nàng, bàn tay ma quỷ điên cuồng phủ lên da thịt trong suốt, ngón tay dàixấu xa lúc tiến lên lúc lùi lại từ trong cơ thể nàng nhấc lên một hồi cuồngphong, khiến nàng không cách nào áp chế sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mêngười.
Lạc Tranh cảm giác thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu,một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sứcmạnh lớn lao đến lấp đầy.
Đáy mắt Thương Nghiêu càng thêm tĩnh mịch, khẽ đứng dậy, giật ra khăn tắm trênngười...
Cánh tay rắn chắc của hắn rời khỏi thân thể nàng trong thoáng chốc khiến trongcơ thể Lạc Tranh dâng lên một cảm giác trống rỗng cực hạn, khiến cho nàng rấtkhó chịu, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, lộ ra nét mị hoặc vô hạn…
"Tiểu yêu tinh..." Ánh mắt rực lửa của Thương Nghiêu khoá chặt thân hình lunglinh mê người của nàng, tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ, ga giường đơn sắc càng làm tônthêm làn da trắng mịn mềm mại, đùi thon dài khẽ cong, phảng phất như muốn ámchỉ khi khoá chặt trên eo lưng hắn sẽ mang đến cỡ nào vui thích, khiến hắnkhông khỏi phát ra tán thưởng.
"Tranh, thân thể của em quả thực là thiên đường mà đàn ông mơ ước, hưởng quamột lần sẽ khiến cả đời không cách nào từ bỏ.”
Lạc Tranh khẽ mở mắt ra, ánh mắt mê ly nhìn vật cứng rắn khổng lồ ngang tàngcủa hắn, không khỏi khẩn trương hít một hơi, nhưng mà, tiếng hô hấp của nàngcàng làm thoả mãn tính tự tôn cao ngạo của hắn.
"Sợ sao? Tranh, em cần nó, không cần phải đè nén chính mình..." Đôi môi nónghổi của hắn lại tà tà chiếm lĩnh đôi môi đỏ mọng của nàng, lời lẽ trêu chọc vôcùng xấu xa, chậm rãi cắn mút, gương mặt cương nghị kề sát làn môi nàng thìthầm.
Ánh mắt vốn đã mờ mịt của Lạc Tranh giờ khắc này càng thêm mông lung.
Hắn lúc thì không chút nhẹ nhàng khiến cho toàn thân nàng tan chảy, lúc thì ônnhu vuốt ve khiến tất cả lý trí cùng chuẩn mực đạo đức của nàng đều trở nêntan rã, cả người lâng lâng như bay bổng trên chín tầng mây.
Nụ hôn cuồng dã của hắn khiến nàng bất lực than nhẹ, toàn thân như có lửa nóngthiêu đốt, khiến thân thể nàng không ngừng cựa quậy, dưới sự trêu đùa của ngóntay thon dài tà ác của hắn, nàng không ngừng bật ra tiếng ngâm nga yêu kiều,một lần lại một lần dâng lên, thân thể cũng theo đó mà yếu mềm vô lực…
"Tôi, tôi…không được..." cảm giác kích thích cực hạn trong cơ thể không ngừngtăng nhanh khiến Lạc Tranh tứ chi rã rời.
"Như vậy đã không được, vậy kế tiếp làm sao em chịu đựng nổi?" Thương Nghiêunhịn không được trêu chọc nàng.
Lạc Tranh nức nở, kiều mỵ cầu xin hắn, nàng chưa bao giờ biết thì ra tình yêulại là một việc khiến người ta lâm vào cảm giác như bị hành hạ khốn khổ thếnày.
"Nhìn xem bộ dạng mê người của em, tôi liền nghĩ xem nên dùng cách nào để khidễ em, hành hạ em, không muốn…dễ dàng bỏ qua cho em.”
"Không cần phải... Anh không cần phải lại khi dễ tôi..."Lạc Tranh nhịn khôngđược cầu xin hắn, bộ dạng tỉnh táo thường ngày đã không còn.
"Vậy... tôi dùng một cách khác." Thương Nghiêu xấu xa cười một tiếng, đứngdậy, bàn tay ấm áp nâng lên thân thể nàng, đem vật cứng rắn của mình đặt giữahai đùi nàng.
Toàn thân Lạc Tranh giống như phát hoả, nàng khó chịu yêu kiều thở dốc, thânthể không tự chủ được nghênh hướng hắn, ôm lấy vai hắn khát vọng lấy đượcnhiều hơn một chút.
Nhìn toàn thân nàng xuất ra mồ hôi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, kiều mỵ lại mêngười, Thương Nghiêu càng thêm xấu xa muốn bức nàng phải nói ra suy nghĩ củamình.
"Muốn sao?" Động tác dày vò dưới thân hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Lạc Tranh gắt gao cắn môi, bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy cánh tay to lớn củahắn, muốn cho hắn càng sát lại mình, khiến bản thân nàng dễ chịu hơn một chút…
"Đừng như vậy... Thương Nghiêu, tôi... tôi sẽ chịu không nổi ..." một đợtkhoái cảm trí mạng liên tục dâng lên khiến toàn thân Lạc Tranh run lên từngđợt.
"Vậy em muốn tự mình đến sao?" Thương Nghiêu khẽ ưỡn cao thân, tà ác đem bàntay nhỏ bé của nàng kéo qua, kề bên tai nàng nói một câu xấu xa ám muội khiếnhai má Lạc Tranh bất giác đỏ bừng.
"Tôi, tôi không biết..." Bàn tay nàng bị sức mạnh của hắn lôi kéo, đặt lên vậtnóng rực cứng rắn như sắt khiến tay nàng như phải bỏng.
"Tranh, rất đơn giản, em chỉ cần làm theo lời tôi là được."Thương Nghiêu cầmlấy bàn tay đang né tránh của nàng, một lần nữa áp xuống dưới, hơi cúi người,nhẹ nhàng gặm cắn vành tai đã sớm đỏ ửng của nàng, cất giọng dụ dỗ.
Lạc Tranh bị đầu độc hoàn toàn, mặt đỏ bừng làm theo lời hắn, bàn tay mềm mạiôn nhu khẽ vuốt ve thứ cứng rắn kia.
"Tiếp tục..." Nét mặt Thương Nghiêu đầy vẻ thống khổ.
Bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh càng thêm run rẩy, khẽ cắn môi, động tác vô cùngdịu dàng.
"Tranh, em thật sự là một học sinh giỏi..." Thương Nghiêu khẽ thở dài một hơi,cố đè nén ham muốn trong lòng.
Tiếng thở dài đột ngột của hắn doạ cho Lạc Tranh hoảng sợ, vội vàng buông tayra, sợ lực tay quá lớn đem chỗ đó của hắn bóp hư.
"Đừng buông tay, tiếp tục." Hắn ngăn lại bàn tay định rút đi của nàng
"Nhưng mà... trông anh có vẻ rất khổ sở..."Lạc Tranh thấp thỏm nhìn hắn, nàngmặc dù cực kì thông minh, ở trên toà mọi việc đều thuận lợi, nhưng mà loạichuyện kiểu này lại chưa từng trải qua.
"Nha đầu ngốc, đó là bởi vì thoải mái..." Thương Nghiêu tỳ trán mình lên tránnàng, tiếng nói trầm thấp lộ ra khát vọng sâu xa.
Lạc Tranh bỗng chốc mặt đỏ bừng...
"Tranh, ôm tôi, để cho tôi tiến vào em..." Giọng nói trầm thấp của ThươngNghiêu mang theo ý tứ vô cùng mê hoặc cùng mệnh lệnh rót bên tai nàng, tựa nhưmột loại thôi miên, khiến nàng đánh mất đi lý trí.
Thần trí Lạc Tranh đã sớm tán loạn, cả người tràn đầy khát vọng khó có thể ápchế, không cách nào kìm hãm lửa nóng trong người, khát vọng được hắn yêuthương, khát vọng được sức mạnh to lớn của hắn lấp đầy, không cách nào khángcự mà nghe lời ôm lấy đầu vai hắn.
"Tranh, mở mắt ra, tôi muốn em nhìn tôi, nhìn rõ ràng người đang chiếm hữu emlà ai.” Tiếng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh khó cưỡng khiến Lạc Tranh chậmrãi mở ra đôi mắt đã mờ mịt màn sương, nhìn vào hắn.
"Rất tốt!" Nói xong, hắn đưa bàn tay nhẹ vỗ lên cái mông xinh đẹp của nàng.
Thương Nghiêu mở to đôi mắt sâu thẳm, nghiêng người nặng nề hôn nàng, đẩy nàngngã xuống giường, eo lưng đột nhiên nhấn lên một cái, sức mạnh cực đại ngangnhiên đem nàng xâm chiếm trong nháy mắt, lấp đầy sự trống rỗng trong nàng.
Nương theo hơi thở gấp gáp, tâm tư Lạc Tranh cũng theo đó mà trùng xuống, nàngbiết mình đã xong rồi, lần này không cách nào cứu chữa lại đắm chìm trong dụcvọng của hắn.
Nhiều lần, Lạc Tranh cảm thấy như sắp chết đuối, sẽ ngất đi, toàn thân run lênnhư muốn tan ra, nhưng cánh tay cường tráng của Thương Nghiêu lại đem nàng giữlấy, khiến cho toàn thân nàng dựa lên người hắn.
Theo từng đợt luận động, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, hắn từ từ dẫndắt nàng tiến vào đỉnh cao dục vọng…
Sáng sớm, là lúc Lạc Tranh không nguyện ý đối mặt nhất. Nhưng hôm nay, dườngnhư muốn tránh cũng không được.
Mông lung mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã chiếu rọi qua tấm rèm, soisáng hết thảy đồ vật trong phòng…
Trên mặt thảm, váy ngủ của nàng, quần lót, quần áo của hắn triền miên đầy đất,chỉ cần nhìn những thứ này cũng rõ tối qua đã xảy ra một trận kích tình mãnhliệt đến cỡ nào. Lạc Tranh một chút cử động cũng không dám, bởi sau lưng nàngđang dính sát vào lồng ngực to lớn của hắn. Khẽ hít một hơi thật sâu, nàng cốgắng áp chế nỗi sợ hãi cùng đau đớn trong lòng.
Cho tới giờ, nàng rốt cuộc hiểu rõ câu mà mọi người thường nói về chuyện yêuđương vụng trộm, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Nam nữ một khi đã phátsinh quan hệ, muốn tiếp tục cũng là chuyện rất dễ dàng.
Nàng thật sự không biết tối qua vì cái gì lại nghe lời hắn như vậy, làm ranhiều chuyện đến ngay cả bản thân nàng cũng không dám tưởng tượng, cứ như vậynghênh hợp với hắn, hết lần này đến lần khác…
Có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhưng sau một khắc, những lời của bác sỹlại hiện ra trong đầu nàng.
“Nhưng mà cô Lạc, tôi cần nhắc nhở cô một câu, hai ngày nữa sẽ là thời kỳ rụngtrứng của cô, nếu như cô muốn có cục cưng, phải tranh thủ lấy cơ hội này.”
Lạc Tranh kinh hoàng ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng khoác trên người rơi xuống,để lộ da thịt trắng trẻo dưới ánh mặt trời, nhưng mà giờ lại có thêm vô số vếthôn hồng hồng khiến người ta mơ màng…
Hai ngày nay... là thời kỳ rụng trứng của nàng!
Không!
Nàng không thể mang thai con của hắn…
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện ra, nàng lại cảm thấy bên hông nóng lên, ngay sauđó, đã bị cánh tay đàn ông tráng kiện từ phía sau lưng khoá chặt, hơi thở trầmổn của hắn rơi vào bên tai nàng, mang theo chút lười biếng mị hoặc.
"Tranh, em sao vậy?"
Lạc Tranh chỉ cảm thấy lồng ngực của hắn giống như là mang theo hoả chủng,khiến toàn thân nàng đều nóng lên theo... sắc mặt không khỏi đỏ ửng.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Thương Nghiêu đem khuôn mặt chôn vùi trong mái tócnàng, khẽ hít sâu một hơi, bàn tay lại nhanh chóng chiếm hữu bầu ngực căngtròn, thoả mãn tán thưởng, "Tối hôm qua em cực kỳ giỏi..."
Lạc Tranh thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào, vừa thẹn vừa giận, muốn đẩyhắn ra, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Không cần vội vã đi làm như vậy, tối hôm qua em mệt muốn chết rồi, hôm naytôi cho em nghỉ một ngày." Thương Nghiêu hiểu lầm ý nghĩa khuôn mặt ửng hồngcủa nàng, vừa cười vừa nói.
Bàn tay không an phận lại lần nữa hạ xuống dò xét...
"Đủ rồi, chúng ta không được tiếp tục như vậy!" Lạc Tranh bắt lấy bàn tay tokia, nghiêng đầu không vui nhìn hắn, "Chúng ta không thể phạm thêm sai lầmnữa!"
"Sai? Chúng ta sai gì rồi?" Thương Nghiêu có vẻ buồn cười, không đếm xỉa tớinói câu của nàng.
"Anh biết rất rõ ràng tôi... sắp gả cho Húc Khiên, sao anh có thể..."
"Tặc tặc, Tranh..." Thương Nghiêu cười lắc đầu, nghiêng người, đem nàng hoàntoàn áp dưới thân hắn, ngón tay khẽ quấn lấy một lọn tóc mềm mại của nàng, dịudàng nói, “Là em không cách nào cự tuyệt tôi, là em đi theo cảm giác của mình,chẳng phải em cũng hoàn toàn đắm chìm trong đó sao?”
Trong lòng Lạc Tranh càng cảm thấy xấu hổ hơn...
Nàng có tư cách gì chất vấn hắn? Từ đầu đến giờ, hắn chưa từng cưỡng báchnàng, đều là nàng, nàng không cách nào khống chế suy nghĩ cùng hành vi củamình…
"Tranh, em cần phải rất rõ ràng, em đối với tôi đã nảy sinh ý dựa dẫm, tôimuốn lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai như tối qua, sau đó lần thứ ba, lần thứtư..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"Lạc Tranh lấy tay bịt tai, nghiêm nghị nói, "Về saukhông cho phép chạm vào tôi, không cho phép!"
"Vì cái gì không thể chạm vào em? Em là người phụ nữ của tôi, tôi muốn chạmvào em thế nào liền làm thế ấy.” Thương Nghiêu có vẻ tức cười, gương mặt cươngnghị đầy vẻ tà mị.
"Anh còn muốn như thế nào nữa? Anh đã chiếm được thân thể tôi rồi, còn muốnthế nào? Chúng ta căn bản không có khả năng ở chung một chỗ, còn có..." LạcTranh thật sự không có chút đầu mối để phán đoán tâm tình của hắn như thế nào,đoán không ra tâm tư hắn, nhìn không thấu ý nghĩ hắn. Trong lúc nhất thời, tưduy logic cùng suy nghĩ của nàng rối tung lên.
"Anh…tối hôm qua... không có dùng bất kỳ biện pháp bảo vệ nào!"
Thương Nghiêu khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm thúy khó dò nhìn vào đôi mắt nàng.Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng mơn man cánh môi đỏ mọng, cất tiếng nói vô cùng hàmý, “Tôi muốn em, em mang thai con của tôi cũng là chuyện rất bình thường!”
Lạc Tranh vô lực lắc đầu, "Không, tôi không thể..."
"Sao vậy, em còn muốn vì Húc Khiên giữ gìn cái gì? Em không muốn mang thai concủa tôi, chẳng lẽ lại muốn sinh con cho hắn?” Hàng lông mày cương nghị củaThương Nghiêu hơi chau lại, có chút toan tính, đưa tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏnhắn của nàng, ép nàng phải nhìn vào mắt hắn, không cho phép rời đi dù chỉ mộtchút.
"Đủ rồi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe." Lạc Tranh lúc này thật sựkhông muốn nghe đến hai từ "Húc Khiên", nàng đã phản bội hắn, lại cùng ngườiđàn ông khác lên giường, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nhắc tới tên hắnnữa.
"Được!" Thương Nghiêu đột nhiên cười cười, cúi đầu xuống cắn nhẹ đôi môi anhđào của nàng, xấu xa nói: "Hôm nay tiếp tục cùng tôi, được không?"
Tim Lạc Tranh đập rộn lên theo lời nói của hắn, hoảng sợ nhìn ánh mắt xấu xađang cười kia. Không...
"Tôi phải đi làm!" Giọng Lạc Tranh có chút run rẩy
"Không vội, chờ em cho tôi ăn no, nếu còn sức để đi làm, tôi lái xe đưa emđi." Hắn đem nàng ép chặt xuống giường, khuôn mặt ưu nhã hiện lên nụ cười xấuxa, có đôi chút tà khí, cúi đầu tiếp tục chậm rãi gặm cắn đôi môi căng mọng mêngười...
"Không... tôi…anh không được chạm vào tôi... tôi…hôm nay tôi...là..." LạcTranh trong lúc nhất thời tinh thần hoảng loạn, sự tỉnh táo lúc ở trên tòa đãsớm bay lên chín tầng mây, hai tay chống đỡ lồng ngực ngày càng áp đến gần củahắn. Nàng cho tới giờ cũng không biết thì ra đàn ông lại có khí lực mạnh mẽđến vậy, cho dù bị thương, nàng cũng không có cách nào thoát ra.
"Là gì?" Khóe môi Thương Nghiêu nổi lên nụ cười gian tà, cảm giác khẩn trươngquen thuộc của thân thể đã bán đứng hắn, ánh mắt sẫm lại chỉ còn dục vọngnguyên thủy khiến nàng kinh hãi không thôi.
Khuôn mặt Lạc Tranh đỏ ửng hệt trái táo, thật lâu sau mới ấp úng nói được mộtcâu, "Là...giai đoạn nguy hiểm, anh...thả tôi ra."
Việc thiếu kinh nghiệm trong chuyện yêu đương đã khiến Lạc Tranh phạm phải mộtsai lầm trí mạng. Câu nói vô tình của nàng chẳng khác nào một loại kích thíchtrí mạng đối với đàn ông, khiến bất kỳ kẻ nào nghe thấy máu trong người cũngmuốn sôi trào.
Đàn ông trời sinh đã mang trong người ý chí chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, nhu cầusinh lý tự nhiên cùng với khát vọng nối dõi khiến rất nhiều đàn ông không thểkiểm soát được bản thân mình.
Đối với một người vốn mạnh mẽ như Thương Nghiêu, càng là cấm kỵ, hắn sẽ cànghưng phấn điên cuồng!
Cho nên, khi hắn nghe thấy những lời này của Lạc Tranh, nụ cười bên môi càngđậm, chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn cúi xuống, hôn nàng, khẽthì thầm bên tai, đôi môi mỏng ấm áp nhẹ nhàng khiêu khích nàng hé mở cánh môingọt ngào, triền miên câu dẫn cái lưỡi đinh hương của nàng cùng hắn chơi đùa.
"Vậy hôm nay để tôi cho em thoải mái một chút..." Hắn không ngừng cuồng dã xâmchiếm đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. So với tối hôm qua, ham muốn của hắndường như càng thêm kịch liệt, đáng sợ.
"Không..." Đầu óc Lạc Tranh như tê dại, lại lần nữa không cách nào thoát ra,nhìn thấy đôi mắt đen thẳm nóng bỏng cùng nụ cười không chút hảo ý của hắnkhiến đáy lòng nàng nổi lên một hồi run rẩy.
Ngón tay nóng bỏng của hắn không hề kiêng dè mà đùa bỡn nơi tư mật ấm áp củanàng.
Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy lại lần nữa bị sức mạnhkhổng lồ của hắn hung hăng nối liền, so với sự ôn nhu triền miên tối qua, giờkhắc này, Thương Nghiêu giống như dã thú trong rừng sâu, đem nàng hoàn toànchiếm hữu.
"Uhm..." Lạc Tranh không khỏi ngửa đầu ra sau, trong nội tâm thực muốn phảnkháng nhưng thân thể vô lực thực đã rất quen thuộc sự xâm nhập của hắn.
"Tranh, vô dụng, em không cách nào thoát khỏi..." Đôi mắt Thương Nghiêu ánhlên sự thỏa mãn khi nhìn thấy thân thể đỏ ửng vì bị kích thích của nàng, khẽthì thầm, đột nhiên hắn kéo lấy nàng ngồi lên đùi mình, đem đôi chân thon dàituyết trắng quấn lấy phần eo rắn chắc của hắn.
Mỗi một lần thẳng tiến vào hắn lại kéo căng chân nàng, khiến Lạc Tranh khôngchịu nổi, thân thể run lên mà thổn thức.
Hành hạ vẫn tiếp tục…
Lạc Tranh rất muốn khống chế lại tâm thần đang tản mát, không muốn lại thầnphục dưới thân thể của hắn, chỉ đành liều mạng đè nén chính mình, cắn chặtrăng ngọc, chịu nhịn sự xâm lược gần như dã thú của hắn.
Nàng lắc đầu, kịch liệt ra vào làm cho nàng bất lực đưa tay vòng ở cổ hắn, mớikhông làm ình có cảm giác choáng váng.
Mà Thương Nghiêu, hắn đang đợi, đợi nàng chủ động mở miệng, hắn phải lấy đượccàng nhiều, càng nhiều. Chỉ là không nghĩ tới nàng sẽ quật cường như vậy, khẽgầm lên một tiếng, hắn lần nữa lại tiến sâu vào, hành hạ nàng điên cuồng nhưdã thú.
"Đừng... dừng lại..." Rốt cục, Lạc Tranh không chịu nổi lên tiếng cầu xin,tiếng nói khàn khàn yếu ớt như nước, hắn quá mức vĩ ngạn cùng dũng mạnh, khiếnnàng không cách nào chịu được quá nhiều sự kích thích mãnh liệt như vậy, nhiềulần cảm thấy muốn ngất đi.
"Cô bé ngoan..." Thương Nghiêu thỏa mãn cười nhẹ, điều chỉnh tốc độ chậm lại,con ngươi đen thẫm nhìn vào thân thể yếu ớt quật cường của nàng, khiến hắnthật muốn ôm vào lòng mà yêu thương, "Nói cho tôi biết, em cần tôi.”
Đòi hỏi của hắn càng lúc càng vô độ, ánh mắt nóng bỏng như mãnh thú muốn ănthịt người, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện thuần phục dưới thân hắn, muốnnàng hoàn toàn phóng thích sự nhiệt tình của mình.
Một cảm giác tê dại ngưa ngứa như thể bị hàng trăm con kiến cắn xé cùng cảmgiác trống rỗng cực đại nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng.
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh run rẩy.
Nghe được tiếng gọi của nàng, trong mắt Thương Nghiêu chỉ còn toàn sự sủng áicùng thương tiếc, hắn cúi đầu xuống bên tai nàng tỉ mỉ hôn nhẹ.
"Tranh, nói em cần tôi, nói..." Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai nàng, khiếnnàng càng ôm sát thân hắn, thân thể tản ra ánh sáng mê người, “Cầu xin tôi,cầu xin tôi muốn em!” Hắn thô cát ra lệnh.
Hắn biết rất rõ ràng! Biết rõ nàng giờ phút này khó chịu cỡ nào!
"Uhm!" Hàm răng trắng như ngọc cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, rốt cục Lạc Tranhkìm lòng không được, khẽ kêu, “Xin anh...”
"Tranh... cùng tôi xuống địa ngục đi!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, không còn kìmchế bất cứ thứ gì nữa, thành công phá vỡ phòng tuyến sau cùng trong lòng nàng,hắn mạnh mẽ tiến công vào thân thể ấm áp, khiến nàng lần nữa phát ra tiếngthân ngâm yêu kiều...
Lạc Tranh từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại từ địa ngục bay lên thiênđường, chìm chìm nổi nổi, dường như lơ lửng giữa những tầng mây, mặc cho hắnnhư ngựa hoang thoát cương trên thân thể nàng rong ruổi, đưa nàng từ đỉnh caonày tới đỉnh cao khác...
Lạc Tranh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhìn hai viên thuốc trong lòng bàn tay,trong lòng nổi lên chút phiền muộn, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, khẽ ngửađầu, đem thuốc uống vào.
Hai ngày nay, nàng cơ hồ đều trốn tránh Thương Nghiêu, có thể trốn được liềntrốn. Nàng không muốn nhớ lại hồi ức đêm đó cùng hành vi triền miên sáng sớmhôm sau của họ, cố gắng bình ổn lại hơi thở bấn loạn của mình mỗi khi nhìnthấy hắn bước vào văn phòng, nàng liền lập tức rời đi, mượn lý do xử lý phápvụ cho công ty để tránh phải trực tiếp đối mặt với hắn.
Thay vì không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, chẳng thà nói nàng khôngbiết làm cách nào đối diện với bản thân mình.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, dọa Lạc Tranh nhảy dựng, Nhấcđiện thoại lên, đầu bên kia vang lên tiếng nói của Ôn Húc Khiên.
"Tranh Tranh, vụ giám đốc Từ phát sinh vài biến cố, Diêu Vũ không có cách nàoxử lý, giám đốc Từ yêu cầu gặp luật sư biện hộ."
Lạc Tranh sững sờ.
"Húc Khiên, ý của anh là muốn em lập tức trở về Hongkong?"
"Đúng, em nhất định phải trở về xử lý vụ án này, giám đốc Từ chỉ tín nhiệm mộtmình em, còn có..." Giọng Ôn Húc Khiên đột ngột chuyển ôn nhu, "Tranh Tranh,em đã ở Paris gần một tuần rồi, trở về Hongkong đi, hôn lễ của chúng ta cũngsắp tới rồi...”
Ánh mắt Lạc Tranh bất giác đờ ra, bàn tay cầm ống nghe buông thõng...
