Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Ánh mắt Lạc Tranh ngưng lại trên gương mặt hắn…
Hắn rốt cuộc là người đàn ông thế nào?
Làm sao lại bị nhiều vết thương đến vậy?
Nếu chỉ đơn giản là giám đốc một tập đoàn kinh doanh lĩnh vực xa xỉ phẩm, saocó thể bị những vết thương không bình thường như thế?
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh càng thêm khẳng định suy đoán từ lâu nay của mình.Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thương Nghiêu dường như không phát giác tâm tư Lạc Tranh, nghe thấy những lờiđó, ngược lại còn cười, kéo nàng tới gần, chăm chú nhìn, khẽ nói, "Em thật sựlà cô nàng tinh ranh đáng yêu.”
"Thương Nghiêu tiên sinh thật biết cách nói chuyện, ngay cả nghĩa xấu của lờinói đều có thể hiểu thành dễ nghe như vậy.” Lạc Tranh không để ý tới hắn, nhẹnhàng nói. Băng bó cẩn thận miệng vết thương xong, nàng bất giác không nhịnđược duỗi ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên mấy vết thương khác trên người hắn.
Trong lòng chợt quặn lên một nỗi đau đớn, nhưng vì sao lại đau đớn như vậy thìLạc Tranh lại chẳng còn tâm trạng để ý. Giờ phút này, nàng chỉ biết ở dưới đầungón tay mình đều là vết thương rất sâu, khiến thoạt nhìn trên thân thể hắn cóchút dữ tợn lại thêm một cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác.
Những vết sẹo xấu xí trên cơ thể càng làm nổi bật khí chất đàn ông tà mị cuồngdã có chút thô ráp trên người hắn.
Ánh mắt Lạc Tranh bất giác không tự chủ, khẽ đánh giá dọc theo những vếtthương.
Thân hình cao lớn, rắn chắc, gương mặt khôi ngô, tay chân vạm vỡ của hắn hiệnra trước mặt nàng hệt như một vị thần trong truyền thuyết. Cơ thể con ngườivốn tiến hoá từ động vật, đương nhiên vẫn còn lưu lại chút dã tính nguyênthuỷ, khiến cho khả năng thích ứng ngoan cường của họ khi đối mặt với tai hoạvô cùng bền bỉ. Mà trên người Thương Nghiêu dường như hội tụ đầy đủ sức sốngmãnh liệt của loài động vật hoang dã, sẵn sàng nghênh đón kẻ thù xâm phạm lãnhđịa của hắn.
Ngọn đèn trong phòng chiếu lên da thịt săn chắc, cơ bụng nổi lên từng múi,cánh tay cứng như thép, cùng bắp thịt trên vai cuộn lên đầy mạnh mẽ…lại thêmhơi thở đầy nam tính vây lấy nàng…
Lạc Tranh không khỏi nhẹ run lên một cái...
Qua một lúc sau, Lạc Tranh mới nhận ra dường như Thương Nghiêu có chút hănghái đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt thâm thuý hệt tia X-quang,xem chừng đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé.
Gò má Lạc Tranh không khỏi nóng lên, hắng giọng một cái, có chút lúng túng hạánh mắt xuống, nhàn nhạt nói, “Thời gian không còn sớm, nếu Thương Nghiêu tiênsinh đã bị thương, nên trở về nghỉ sớm thì hơn.”
Thương Nghiêu khẽ nhếch môi, "Luôn miệng nói muốn kiếm tiền của tôi, lại cứ hạlệnh trục khách như vậy thật không hay chút nào.”
Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, đứng dậy, hai tay khoanh lại trước ngực, nhàn nhạtnói, "Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?"
Hàng lông mày rậm của hắn ánh lên tia vui vẻ, liền đứng lên, bộ dạng lườibiếng lắc lắc cánh tay không bị thương, nhìn nàng, “Vết thương của tôi đau.”
Lạc Tranh nhìn hắn, có chút nghi ngờ không hiểu lời nói của hắn là thật haygiả.
Thương Nghiêu hướng nàng chậm rãi đi tới, đến trước mặt nàng liền ngừng lại,đột nhiên khuôn mặt hắn áp sát lại, khoé môi khẽ rung lên…
"Chi bằng em hôn tôi một chút, nụ hôn của em đối với tôi mà nói có tác dụnggiảm đau rất lớn…”
Đáy mắt Lạc Tranh hơi chấn động, nhất là khi thấy nụ cười của hắn, vô cùng mêngười khiến người ta như ngừng thở. Nàng nhìn hắn, không hề chớp mắt, một lúclâu sau mới lạnh lùng nói, “Xem ra Thương Nghiêu tiên sinh đúng là cần nghỉngơi thật tốt, hiện giờ anh đã bắt đầu nói mê sảng rồi.”
Nói xong, nàng bước tới phía trước, mở cửa, tỏ rõ ý tiễn khách.
Thương Nghiêu ngược lại cười ha ha một tiếng, bộ dạng mười phần tán đồng nói,"Ừ, đúng là tôi nên nghỉ ngơi." Vừa nói, hắn vừa đem áo sơ mi trên người kéoxuống, ném qua sofa, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng ngủ trên lầucủa nàng bước tới.
Lạc Tranh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn bướclên lầu, ngọn đèn chiếu theo thân ảnh của hắn đổ xuống cái bóng cao lớn thondài. Mỗi một bước đi của hắn đều rất trầm ổn hữu lực, vô cùng quen thuộc nhưthể đang ở nhà của mình vậy.
Sửng sốt phải đến vài phút, khi Thương Nghiêu đã bước vào phòng ngủ của nàng,Lạc Tranh mới có phản ứng, vội đưa tay đóng cửa ra vào lại, bàn tay nắm lạithành quả đấm, bước theo lên lầu.
Trong phòng, tràn ngập hơi thở nhàn nhạt mùi hoắc hương thuộc về riêng hắn,hệt như đêm hôm đó…
"Anh..." Lạc Tranh vừa vào cửa, liền chứng kiến hắn từ phòng tắm của nàng đira, cầm trong tay khăn tắm của nàng, không vui nhíu mày, "Sao anh có thể tựtiện xông vào phòng người khác như vậy?"
"Em là người của tôi, sao đây lại gọi là phòng của người khác được?" ThươngNghiêu giống như là nghe được chuyện cười, hàng lông mày khẽ nhếch lên, lạihướng nàng vẫy tay.
"Em đến giúp tôi tắm rửa!" Lời nói của hắn giống như một loại mệnh lệnh, lạicó chút…dụ dỗ.
Đầu óc Lạc Tranh như muốn nổ tung, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái,nhìn chằm chằm hắn, “Anh nói cái gì? Tôi giúp anh tắm rửa? Đùa kiểu gì vậy?”
Thương Nghiêu cũng không miễn cưỡng nàng, thấy bộ dạng xinh đẹp cùng kinh ngạcđến tròn mắt của Lạc Tranh, cười cười, “Thôi vậy, tôi vẫn còn xoay xở được,tuy trên người có thương tích, nhưng mà bộ dạng như thể muốn mưu sát chồng củaem khiến tôi thực sự sợ hãi.”
Nói xong, hắn cười ha ha một tiếng, bước vào phòng tắm...
Lạc Tranh bị hành vi cường đạo cùng lời nói vô lý của hắn làm cho tức giận đếnkhông nói lên lời, không hề nghĩ ngợi trực tiếp bước vào phòng tắm, ánh mắtdường như bốc lửa.
"Anh đừng quá..." Lời nói nửa chừng bất giác bị nàng nuốt trở vào. Bởi vì nàngbất ngờ bước vào khiến cho động tác cởi quần lót của Thương Nghiêu hơi dừnglại để lộ thân hình vô cùng hấp dẫn. Lạc Tranh còn vô tình nhìn thấy quần lótbị hắn kéo xuống giữa hai chân, vật nam tính cứng rắn kia vừa mới được tự do,cơ hồ còn đang rung động…
Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng xấu xa, "Sao thế, em đổi ý muốn giúp tôi tắmrửa? Hay là…” Hắn cố ý dừng lại một chút, đi đến trước mặt nàng, thốt lên mộtcâu nói vô cùng ám muội, “…em đã thích nó?”
"Anh..." gương mặt Lạc Tranh đã sớm đỏ ửng, xấu hổ không chịu nổi, nhíu chặthàng lông mày, lạnh lùng mắng, "Quả thực là tên điên!" Nói xong, nàng chạy vộikhỏi phòng tắm, chỉ nghe tiếng “rầm” của cửa bị đóng lại.
Nàng mơ hồ nghe được tiếng cười của hắn đuổi theo sau lưng…
Chẳng bao lâu, tiếng nước chảy vang lên...
Lạc Tranh vô lực ngồi trên sofa, co lại một góc, mắt nhìn chằm chằm vào cánhcửa nhà tắm ở phía xa. Hắn rốt cục là người hay ma quỷ?
Từ khi nàng làm luật sư tới giờ, đã gặp được rất nhiều loại đàn ông khác nhau,nhưng mà không có một người nào khó hiểu như hắn. Hắn khiến nàng có cảm giácvô lực, khẩn trương, mỗi thời khắc đều phải vô cùng cẩn thận. Gặp được hắnnàng cảm thấy thực sự mệt mỏi, giống như mỗi phút đều chuẩn bị xảy ra chiếntranh vậy.
Nàng không dám buông lỏng bản thân, bởi vì vừa buông lỏng, nàng không biết kếtiếp chờ đợi mình sẽ là cái gì...
Cũng giống như đêm nay, Lạc Tranh vô thức nắm chặt tay lại. Hắn…lại muốn làmgì?
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt.
Tim Lạc Tranh bất giác đập thình thịch, vội đứng dậy, nhìn thấy Thương Nghiêutừ phòng tắm bước ra, toàn thân nàng bất giác run lên nhè nhẹ.
Hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm dưới thân liền bước ra ngoài, bọt nước bám trênbờ vai rắn chắc long lanh mê người, tương phản với làn da màu đồng của hắncàng vô cùng nổi bật đánh thẳng vào thị giác…
Lạc Tranh bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cụp mắt xuống, giảnhư không hề nhìn thấy thân hình hoàn hảo như thiên thần của hắn…
"Giờ anh có thể đi rồi chứ?" Giọng Lạc Tranh có chút không được tự nhiên, "Nếunhư anh kiên trì không đi, vậy chỉ còn cách tôi rời đi mà thôi."
Không khí mập mờ kiểu này từng giây từng phút đều giày vò Lạc Tranh, khiếnnàng rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽphản bội Húc Khiên, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cùng bạn của Húc Khiên phátsinh quan hệ. Nhưng mà đêm nay, nàng lại nhìn ra trong ánh mắt của ThươngNghiêu loé lên tia sáng tựa dã thú. Nàng đã quá hiểu hàm ý của ánh mắt nhưvậy, kể từ đêm hôm đó, nàng đã hiểu một cách triệt để.
"Em qua đây!" Thương Nghiêu không những không đi, ngược lại còn ngồi xuốnggiường, bộ dạng lười biếng dựa vào thành giường, hướng về phía nàng ngoắcngoắc ngón tay, tựa như câu hồn sứ giả từ địa ngục khiến Lạc Tranh tâm ý vôcùng hoảng loạn.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như bị dục vọng dẫn dắt, lý trí có chút mơ hồ nhưng vẫncố cưỡng chế cảm giác trong lòng, lạnh lùng nói, “Nếu Thương Nghiêu tiên sinhđã thích chiếc giường này như vậy, vậy được, tôi nhường lại cho anh, tôi đi.”
Nàng thà rằng ngồi cả đêm ở quán rượu, cũng không muốn lại cùng người đàn ôngnày dây dưa không rõ ràng.
Nào ngờ, nàng vừa quay người lại…
Sau một khắc, sau lưng Lạc Tranh vang lên tiếng bước chân vô cùng trầm ổn,ngay sau đó cánh tay nàng bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
"Anh..."
"Tranh, đừng động, còn muốn làm cho vết thương của tôi đổ máu sao?" ThươngNghiêu từ phía sau lưng ôm lấy, làm cho thân thể mảnh mai của Lạc Tranh tựa ởvòm ngực vững chãi của hắn, bàn tay thành thục khẽ vuốt ve cánh tay nàng, dọctheo cánh tay mềm mại từ từ hạ xuống khiến một cảm giác an tĩnh nhanh chónglấp đầy toàn thân nàng. Hơn nữa, giọng nói của hắn lúc này trầm trầm, mangtheo bao nhiêu tình ý mê hoặc.
Thân thể Lạc Tranh bất giác căng lên, bàn tay nhỏ bé tính gạt tay hắn ra cũngbị bàn tay to kia nhẹ nhàng nắm lấy, khe khẽ vuốt ve, vô cùng âu yếm giống nhưbiểu hiện giữa hai người yêu nhau. Hắn cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng cùngcường thế bao phủ hoàn toàn lý trí của nàng…
"Tranh, em có biết, trong mắt tôi, em chính là một tiểu yêu tinh..." Hắn khẽmở miệng, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của nàng, sau đó nhẹ nhàng mút vào, khiếntoàn thân Lạc Tranh bất giác run rẩy, "Mỗi một ngày nhìn bóng dáng em ở trướcmặt tôi lúc ẩn lúc hiện, trong đầu tôi chỉ hiện lên toàn bộ khung cảnh đêm đó,em nằm dưới thân tôi thở gấp gáp, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng mê người…”
"Không..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân lại bắt đầu nổi lên cảm giác nóngbỏng quen thuộc, từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, nhanh chóng lan ra toànthân, thẩm thấu đến từng tế bào trong người. Muốn tránh thoát, muốn giãy giụalại phát hiện bản thân đã sớm vô lực xụi lơ trong ngực hắn.
"Anh... đừng nói nữa."
"Được được, tôi không nói, xấu hổ sao?" Giọng nói của Thương Nghiêu mang theoý sủng ái vô vàn. Hắn quả không hổ là kẻ lão luyện tình trường, biết rõ phảidùng giọng nói cùng động tác thế nào khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện mê manthuần phục…
"Nếu không muốn nghe tôi nói, vậy thì... làm, được chứ?" Giọng nói trầm thấpkhe khẽ mơn man như gió xuân, mà bàn tay hắn cũng vô cùng phối hợp, dùng lựcnhẹ nhất khẽ xoa nắn thân thể mềm mại, đánh tan ranh giới đạo đức cuối cùngcủa nàng.
Tim Lạc Tranh lúc này dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay nhỏ bé cốgắng níu giữ bàn tay to lớn của hắn, “Đủ rồi…buông ra…”
Lạc Tranh đã quá quen thuộc với loại cảm giác đang liên tục dâng lên tronglòng này, nhất là sau lưng lại áp vào một lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc, khiếnnàng dần vô lực chống đỡ. Nàng không thể như vậy, không thể lại lạc lối thêmlần nữa…
Thương Nghiêu cúi đầu cười, lôi nàng đến trước gương, một cánh tay rắn chắcvây chặt nàng vào trong ngực hắn, “Tranh, em nhìn xem em, nhìn xem tôi, chẳnglẽ em không thấy hai chúng ta thật sự rất xứng đôi sao?”
Lạc Tranh vô thức nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương…
Khuôn mặt đàn ông góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị tràn đầy khí thế, thânhình cao lớn hệt thiên thần đứng phía sau nàng. Mà nàng, gương mặt vốn trắngtrẻo giờ lại đang ánh lên sắc hồng vô cùng thẹn thùng. Hai người họ chỉ riêngmới nhìn qua hình dáng đã thấy vô cùng hài hoà, thân hình to lớn của hắn bêncạnh thân thể nhỏ xinh của nàng, hài hoà đến gần như hoàn mỹ.
"Tranh, nhìn vào mắt tôi, tôi muốn em biết rõ, tôi khao khát em đến nhườngnào…” Khẽ cúi đầu, giọng nói của Thương Nghiêu vô cùng ôn nhu, quyến luyến bêntai nàng, lại ngước mắt nhìn hình dáng nàng trong gương, ánh mắt sâu thẳm củahắn phát ra ham muốn mạnh mẽ.
Lạc Tranh vô thức nhìn người đàn ông trong gương, nhìn thẳng vào cặp mắt đencủa hắn. Trong chớp mắt, nàng dường như chìm vào trong ánh mắt đầy cuốn hútcủa hắn, không cách nào vùng vẫy thoát ra.
Nàng nhìn thấy, bàn tay to của hắn khẽ nâng lên, từ phía sau nàng chậm rãi đưađến phía trước, dọc theo chiếc cổ thiên nga thẳng tắp một đường đi xuống, tớichỗ eo lưng nàng, bàn tay thon dài nhẹ nhàng kéo dây áo xuống…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy trước ngực hơi lạnh, cùng không cách nào không nhìn vàoánh mắt hắn. Hắn vẫn như vậy nhìn nàng qua gương, không hề chớp mắt, trong ánhmắt kia càng lúc càng trầm đục, tràn ngập một loại khát vọng vô cùng nguy hiểmmà nàng đã sớm quen thuộc.
Thân hình xinh đẹp mềm mại trắng muốt hoà với ánh đèn trong phòng đẹp không gìsánh nổi. Da thịt rắn chắc cùng làn da mềm mại, hơi thở đàn ông trầm đục,hương thơm từ thân thể nàng, làn da ngăm tương phản với thân thể trắng nõn,hai chân rắn chắc thon dài cùng đùi ngọc thẳng tắp…Tại thời khắc sự tương phảnvô cùng mãnh liệt, ở trong gương như hiện lên một bức tượng điêu khắc vô cùnghoàn mỹ…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn như thể đem theo lửa nóng, ở trênngười nàng đốt lên cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nương theo cánh tay hắnđang siết chặt, Lạc Tranh không khó cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới khăntắm kia, trái tim nàng cũng theo sự trỗi dậy của hắn mà đập loạn lên, lý trídường như bắt đầu phiêu tán. Nàng chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ đang dần bịhoà tan, một cảm giác ham muốn mãnh liệt trào dâng không cách gì ức chế, bạophát như cơn lũ, hoang dã như cuồng phong, như cơn mưa xối xả tháng sáu ầm ầmkéo đến, làm nổ tung khoảnh khắc cuồng loạn tự do giữa hai người…
"Em đẹp quá..." Thương Nghiêu hôn dọc theo phần cổ của nàng, rơi dần xuống đầuvai, tiếng thì thầm tán thưởng khẽ vang lên, bàn tay to lớn đem thân thể nàngsiết chặt, nụ hôn nóng hổi đi vòng qua gáy sau đó chậm rãi dời xuống…
Lạc Tranh không khỏi khó nhọc hít một hơi, nàng có thể rõ ràng cảm nhận đượcbàn tay đàn ông nóng bỏng dọc theo phần cổ của nàng, một đường mơn man thẳngxuống lưng, khi hắn chậm rãi cúi xuống, nàng rốt cục nhịn không nổi khẽ bậtlên tiếng thân ngâm…
Sau một khắc, toàn bộ thân thể nàng bị hắn ôm lấy, cùng lăn xuống chiếc giườngêm ái…
