Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 6: Tôi muốn thấy thành ý của em Khóe môi Thương Nghiêu nhếch lên một nụcười nhẹ, người phụ nữ này quả nhiên thông minh sắc sảo hệt như lời đồn.
Trong không khí đầy ý vị khiêu khích, rất dễ dàng nhận thấy.
Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, đây cũng là thói quen nghề nghiệp của nàng, bằngcách quan sát diễn biến tâm lý cũng như thái độ cử chỉ của đối phương để đặtra câu hỏi, từ đó có thể xác định đối phương có thành ý hợp tác hay không.
Đáng tiếc...
Lần này nàng phát hiện mình sai rồi! Ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, tựa hồkhông thấy đáy, nàng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như có như không của hắn,nhưng lại không hề nhìn ra nội tâm hắn rốt cục đang suy tính điều gì.
Trong lòng bất giác có chút hoảng hốt...
Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản!
Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, hắn chỉ là một giám đốc tập đoàn đơn thuầnhay sao? Nàng luôn cảm giác, sau lưng người đàn ông này còn có một bí mật rấtlớn mà không ai hay biết.
Thương Nghiêu cũng rất hứng thú nhìn thẳng vào Lạc Tranh, ánh mắt không hề cóý dời đi, dường như không thèm quan tâm mà điềm nhiên tiếp nhận sự quan sátcùng đánh giá của nàng. Một lúc sau, hắn mới mở miệng, phá vỡ sự dò xét củaLạc Tranh.
"Tôi nghĩ Lạc tiểu thư đã hiểu lầm rồi." Môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùngtà mị.
Khóe môi Lạc Tranh đang cong lên bất giác ngưng lại...
"Con người tôi trước nay luôn công tư rõ ràng, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làmăn. Tuy tôi cùng Húc Khiên là bạn bè nhiều năm nhưng không nhất định phải trởthành đối tác.” Thương Nghiêu thái độ vô cùng ưu nhã, gác chân phải lên chântrái, cất tiếng nói có chút hời hợt nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tà mị cùngngang tàng như chim ưng.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên đã trở nên rất lúng túng...
Trong lòng Lạc Tranh bất giác như bùng lên một ngọn lửa, nhanh chóng tràn ngậptrong ánh mắt, lại bị nàng mạnh mẽ đè nén, khóe môi một lần nữa nở nụ cườixinh đẹp lộ rõ lúm đồng tiền, “Thương Nghiêu tiên sinh thật sự rất biết nóiđùa, ngài hẳn biết rõ mục đích chúng tôi tới đây hôm nay. Nếu như ThươngNghiêu tiên sinh không có thành ý, cần gì phải mời chúng tôi tới tận Parisnày?”
Thương Nghiêu nghe vậy, thản nhiên cười, "Lạc Tranh tiểu thư quả nhiên là mộtnữ cường nhân hết lòng vì công việc. Đến Paris sẽ nhất định phải hợp tác sao?Tôi cùng Húc Khiên nhiều năm không gặp, coi như ôn lại chuyện cũ cũng tốt chứsao?
"Anh... "
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên bên cạnh thấp giọng khuyên can, "Chúng ta khôngcần phải ép buộc người khác."
Lạc Tranh bị lửa giận trong lòng thiêu đốt, người đàn ông càn rỡ này khiếnnàng thật chán ghét. Trước giờ chưa từng bị đùa bỡn kiểu này, Lạc Tranh đươngnhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
"Thật ra, cũng không phải là không có khả năng hợp tác. Đúng như Lạc tiểu thưvừa nói, tôi và Húc Khiên là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên cũng muốn cùng hợptác, chỉ có điều... một bên khác có thái độ rất chân thành khiến tôi không tìmđược lý do từ chối.” Thương Nghiêu chậm rãi đảo ngược cục diện đối thoại, đưamắt nhìn về phía Lạc Tranh, mang theo ánh nhìn như thể mèo vờn chuột.
"Thành ý?" Lạc Tranh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe môi vẫn lạnhnhạt như trước, cất lời, “Tôi cùng Húc Khiên từ Hongkong tới tận Paris, thànhý thế nào chắc Thương Nghiêu tiên sinh cũng nhận thấy rồi. Còn nữa, lựa chọnđối tác chuyên nghiệp là mấu chốt vô cùng quan trọng. Văn phòng luật chúng tôichỉ trong vài năm ngắn ngủi có thể chiếm được vị trí hàng đầu trong ngành làviệc không thể phủ nhận.”
Khóe môi Thương Nghiêu lộ rõ vẻ hứng thú, đôi mắt đen thẫm vẫn chăm chú nhìnvào gương mặt thanh tú như hoa lê của Lạc Tranh. “Được lắm, người phụ nữ nàyquả nhiên có ý chí chiến đấu!”
"Cho nên..." đợi nàng nói xong, hắn mới mở miệng, hơi kéo dài giọng, tỏa rahương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ, “ Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ chuyệnnày. Con người tôi trước giờ vốn rất thích giao thiệp với những người có thànhý.”
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 6 - Phần 2: Tôi muốn thấy thành ý của em
Lạc Tranh nghe vậy, hàng lông mày đen nhánh bất giác chau lại.
Ôn Húc Khiên thấy thế, cười cười nói: "Thương Nghiêu, mình tin cậu sẽ thậntrọng suy nghĩ về vụ hợp tác này. Đây không giống như việc mua bán bình thườngtrên thương trường, dĩ nhiên cần phải có thời gian cân nhắc cẩn thận. Hôm nay,chủ đề hợp tác chỉ nói tới đây thôi, chúng ta nhiều năm không gặp, cũng nênvui vẻ ôn lại chuyện cũ chứ?”
"Đúng là chỉ có Húc Khiên hiểu tôi." Thương Nghiêu nở nụ cười thoải mái.
Nhưng trong mắt Lạc Tranh lúc này chỉ nhìn thấy một việc khác - Người đàn ôngkia lúc mới bắt đầu thái độ hết sức qua loa, giờ ngay cả nụ cười cũng không cóchút chân thành.
Xem ra, trận chiến này nhất định phải đánh rồi!
Khách sạn Park Hyatt Vendom, Paris.
Điểm nổi bật nhất của khách sạn này là có thêm phòng Hoàng gia sang trọng nhấtthế giới, mỗi đêm tới 20.000 đô la.
Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh hiện đang ở trong khách sạn này. Đương nhiên là doThương Nghiêu đã phái người đặt sẵn hai phòng Hoàng gia từ trước khi bọn họđặt chân tới Paris.
Chỉ riêng đại sảnh đã rộng tới 2500 mét vuông được bao bọc bởi vườn hoa, đủ đểthu hút ánh mắt của những người khó tính nhất.
"Húc Khiên, hôm nay lúc ở phòng họp lẽ ra anh không nên ngắt lời em." LạcTranh khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trước mặt Ôn Húc Khiên, hàng lôngmày đen nhánh chau lại, lộ rõ vẻ suy tư. “Người bạn kia của anh rõ ràng luônđùa giỡn chúng ta, nếu còn không đem mọi việc ra nói rõ ràng, hắn sẽ càng giảbộ hồ đồ.”
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên cười cười, vươn tay kéo nàng ngồi xuống, ôm vàolòng, "Em quá khẩn trương rồi. Anh tin tưởng Thương Nghiêu sẽ thận trọng suyxét, em cũng phải cho người ta chút thời gian mới được.”
"Em chỉ sợ chúng ta công dã tràng thôi." Lạc Tranh thành thật nói.
"Tranh Tranh, trước khi tới đây, chúng ta đã phân tích thực lực của đối thủrồi. Văn phòng luật kia cho dù là sự chuyên nghiệp hay danh tiếng đều kém xachúng ta. Thương Nghiêu là giám đốc của tập đoàn, cho dù muốn lựa chọn chúngta làm đối tác cũng không thể nói thẳng ra được, nếu không sẽ bị người ta xìxào là dựa vào bạn bè để lôi kéo hợp tác. Không nên ép hắn quá, nếu không kếtquả sẽ ngược lại.” Ôn Húc Khiên ôm chặt nàng, cười ấm áp.
"Húc Khiên, người bạn kia của anh...” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cóchút chần chừ, “Anh thực sự hiểu được hắn sao?”
"Tính tình của hắn anh cũng hiểu một chút...”
"Vậy còn gia cảnh thì sao? Anh không hề biết gì?"
"Tranh Tranh, em nghĩ xem, anh chỉ biết tên hắn là Thương Nghiêu, làm sao cóthể hiểu rõ gia cảnh của hắn chứ? Hắn không thể họ Thương sao?” Ôn Húc Khiênôn nhu cười, “Nếu người ta đã không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều, dù saođó cũng là chuyện riêng của hắn.”
"Húc Khiên, tâm địa anh quá tốt rồi." Lạc Tranh khẽ thở dài, tựa đầu vào ngựcanh, "Cho dù thế nào, em cũng sẽ giúp anh nắm chắc vụ hợp tác này.”
"Yên tâm, Thương Nghiêu nhất định sẽ hợp tác với chúng ta, anh tin tưởng hắn."Ôn Húc Khiên vỗ nhẹ bả vai nàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất khẽ thì thầm bêntai.
Lạc Tranh gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tĩnh lặng, người đàn ông kiatừ đầu tới cuối không hề nói lời nào về chuyện nhất định sẽ hợp tác. Ngoài mặttỏ ra có hứng thú, nhưng thực tế là hắn đang đợi, đợi người ta chủ động thểhiện thành ý, đúng như lời hắn nói – hắn luôn thích hợp tác với người có thànhý.
Người thế nào mới gọi là có thành ý? Như thế nào mới được gọi là thành ý? Chắcchắn, việc này không thể do bọn họ quyết định mà là hắn - kẻ đang chiếm ưuthế.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 6 - Phần 3: Tôi muốn thấy thành ý của em
Câu lạc bộ Kalici
Khi màn đêm buông xuống, Paris tỏa ra một vẻ đẹp mê hồn, giống như một ngườiphụ nữ đẹp lộng lẫy. Trong không gian yên tĩnh tỏa ra mùi nước hoa thoangthoảng bởi một lẽ đơn giản, nơi này là một vùng đất xa hoa nên khắp nơi cũngbao trùm không khí đó.
Từ tầng trên của câu lạc bộ nhìn xuống là phong cảnh sông Seine mỹ lệ, tàuthuyền sáng đèn nhộn nhịp qua lại. Xa hơn một chút là tháp Eiffel, đồiMontmartre và nhà thờ Sacré Coeur với kiến trúc tuyệt đẹp nổi tiếng với đườngdẫn lên nhà thờ là hơn 300 bậc thang.
Câu lạc bộ nằm ngay gần quảng trường Étoile cùng với trung tâm là Khải HoànMôn, là giao điểm của 12 con đường và đại lộ Champs Elysees. Ngồi ở câu lạc bộthưởng thức cảnh đêm Paris quả thực là sự hưởng thụ không tồi.
Khi Lạc Tranh bước vào câu lạc bộ, Thương Nghiêu đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổsát đất nhàn nhã uống rượu vang. Bộ dạng hắn dường như rất biết thưởng thức,một bàn đầy đồ ăn ngon được bài trí vô cùng trang nhã, đương nhiên không thểthiếu món trứng cá muối Beluga.
Cả câu lạc bộ rất yên tĩnh, chắc đã bị hắn bao hết nên mới không có bất kỳngười khách nào quấy rầy.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước tới.
Không có bất kỳ sự ngăn cản nào cũng như không khó tới gần hắn như nàng đãtưởng tượng.
"Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy bữa tối của ngài." Nàng mởmiệng, thanh âm vô cùng dịu dàng, đúng mực.
Đối với sự xuất hiện của Lạc Tranh, Thương Nghiêu hình như không hề kinh ngạc,khẽ đặt ly rượu xuống, đưa tay ra, "Lạc tiểu thư, mời ngồi."
Lạc Tranh có chút giật mình nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Sau khi ngồixuống, nàng mới nhìn ra trước mặt mình đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ ăn cùng lyrượu. Khẽ ngước nhìn hắn, Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
"Thương Nghiêu tiên sinh đã sớm biết tôi sẽ tới?"
"Lạc tiểu thư là luật sư tiếng tăm lẫy lừng như vậy, muốn biết hành tung cũngkhông khó.” Thương Nghiêu nhếch môi, cầm lấy chai rượu chậm rãi rót vào ly củanàng, “Huống hồ, theo như tính cách của Lạc tiểu thư, nếu không bàn xongchuyện hợp tác, sao có thể an tâm ngủ chứ?”
Vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh toả ra mùi thơm ngát vô cùng tinh khiết,nhẹ nhàng thấm vào trong lòng Lạc Tranh. Nghe hắn nói vậy, khoé môi nàng khẽnổi lên ý tán thưởng, “Thương Nghiêu tiên sinh quả nhiên rất am hiểu lòngngười.”
"Lạc tiểu thư không phải cũng vậy sao?" Thương Nghiêu đặt chai rượu xuống,ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mang theo một tia đùa cợt, "Có thể nghera ý tứ của tôi quả thực không đơn giản. Chỉ là tốc độ tìm đến của Lạc tiểuthư chậm hơn so với tưởng tượng của tôi, chai vang đỏ này đã mở được hai giờrồi.”
Lạc Tranh nghe ngầm ý của hắn, khẽ nhếch môi, " Vang Chateau Pétrus năm 1961,sau khi mở hơn hai giờ thì hương vị càng thuần khiết hơn mới phải.”
"A?" Lông mày Thương Nghiêu hơi nhướng lên, nét mặt tỏ ra vô cùng hứng thú,đáy mắt cũng toát lên ý tán thưởng, nhìn nàng, “Xem ra Lạc tiểu thư cũng rấtam hiểu về rượu vang, thậm chí không cần uống thử đã biết đây là ChateauPétrus năm 1961.
"Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, chỉ là một chút hiểu biết mà thôi. VangChateau Pétrus năm 1961 có mùi vị rất đậm đà, khi nâng ly lên, sẽ ngửi thấymùi thơm ngào ngạt. Tôi chỉ là trùng hợp biết một chút về loại vang lâu nămnày mà thôi, không được may mắn như Thương Nghiêu tiên sinh. Dù sao giá trịcủa chai rượu này không chỉ đơn thuần ở hương vị cao quý của nó mà còn vì sốlượng hạn chế nữa.” Giọng nói dịu dàng của Lạc Tranh lộ rõ sự hiểu biết, khôngchỉ nâng cao giá trị bản thân mà cũng đề cao đối phương không ít.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 6 - Phần 4: Tôi muốn thấy thành ý của em
"Bộp, bộp, bộp!" Từ phía đối diện vang lên tiếng vỗ tay của Thương Nghiêu,trên khuôn mặt rắn rỏi mang thêm vài phần tà khí, tay hắn khoanh lại trướcngực, ngay cả đôi môi mỏng cũng nổi lên một nụ cười khó dò. “Lạc tiểu thư chỉnói bâng quơ như vậy mà đã đem toàn bộ tính chất của loại rượu này nói ra hết,quả thực không đơn giản. Đã như vậy, chi bằng nếm thử xem có hợp khẩu vị Lạctiểu thư hay không?”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng lên chiếc ly chân cao, cực kỳ tao nhãkhẽ nhấp một ngụm rượu, lập tức, mùi thơm ngọt ngào thuần khiết lan toả trongkhoang miệng, từ từ hoà vào từng mạch máu…”
"Hương rượu thơm thuần, đúng là cực phẩm. Hôm nay rốt cuộc tôi đã biết đượcnhững người yêu thích rượu vang đối với chai Chateau Pestrus này lại “tình hữuđộc chung”, tranh nhau mua đến vậy.
"Tranh nhau mua đối với tôi mà nói thì thật khoa trương, nhưng mà tình hữu độcchung…” Trên khuôn mặt anh tuấn tà mị của Thương Nghiêu toát lên ý cười thoảimái, đôi mắt đen thâm thuý toát ra sự táo bạo không hề che dấu.
"Tôi tình nguyện đem bốn chữ này đặt trên người Lạc tiểu thư."
Tâm tư Lạc Tranh theo câu nói sau cùng của hắn bất giác đập loạn, lại nâng lyrượu lên khẽ nhấp một chút để che dấu tâm trạng hoảng hốt. Thế này là sao? Từkhi nàng bước chân vào luật giới, đàn ông theo đuổi nàng đếm không kể xiết,đàn ông ăn nói bạo dạn hơn hắn cũng có khối người, nhưng chưa từng có ai khiếnnàng cảm thấy tay chân luống cuống như lúc này.
Hương vị thuần khiết của rượu vang đỏ nhẹ nhàng kéo lại lý trí cùng sự bìnhtĩnh của nàng. Rốt cuộc, ngước mắt lên, khôi phục vẻ tỉnh táo cùng lạnh nhạtvốn có, đôi môi mềm mại nổi lên một nụ cười vô cùng thanh nhã lộ ra lúm đồngtiền xinh xắn.
"Thương Nghiêu tiên sinh thật biết nói đùa, mỹ nữ xung quanh ngài nhiều nhưmây, người bình thường như tôi sao dám nhận bốn chữ “tình hữu độc chung” này.Chắc rằng Thương Nghiêu tiên sinh chỉ là trong khoảnh khắc nhất thời cảm kháimà thôi.”
Đôi mắt đen của Thương Nghiêu loé lên ánh cười, nụ cười trên môi càng đậm...Người phụ nữ này thật thông minh! Nếu đổi lại là một người khác, đã sớm ngượngngùng không thôi hoặc ra vẻ ngây thơ rồi. Nhưng người phụ nữ này lại có thểbình tĩnh phản bác lời hắn, khiến lời nói đầy ám muội của hắn bị lật lại hoàntoàn. Thật là thú vị!
"Đêm nay, thật đúng là “tú sắc khả xan" (bữa cơm ngon mắt và người đẹp cũngngon mắt). Thương Nghiêu một câu hai nghĩa, khẽ cất tiếng cười trầm thấp,“Không biết Lạc tiểu thư có thấy vui vẻ hay không?”
Tâm tư Lạc Tranh khẽ run lên, người đàn ông nguy hiểm này đang trắng trợn tántỉnh nàng. Thật không ngờ hắn lại lớn mật đến vậy. Sau hai giây yên lặng, LạcTranh rất nhanh nở nụ cười, “Tôi thật sự rất vui.”
Nụ cười trên môi người đàn ông đối diện càng lúc càng đậm. Lạc Tranh cũngnhếch miệng, đột ngột chuyển đề tài.
"Tôi nghĩ Húc Khiên cũng sẽ thích nơi này. Hôm nào tôi cũng Húc Khiên sẽ đứngra mời, đích thân ở đây đáp tạ thịnh tình của Thương Nghiêu tiên sinh. Nhất làcảm ơn rượu ngon cùng đồ ăn ngon tối nay.” Giọng nói của nàng vô cùng thongthả nhàn nhã, ánh mắt cũng thật là bình tĩnh.
Nụ cười trên môi Thương Nghiêu hơi ngưng lại, cặp mắt đen chợt loé lên một tiathâm trầm khó hiểu, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị che dấu hoàn toàn, nhếchmôi cười, “Lạc tiểu thư nói quá lời, Húc Khiên cùng tôi là bạn thân nhiều năm,mà cô lại là bạn gái cậu ta, “chiếu cố” cô là việc tôi nên làm.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ "chiếu cố", cho dù người phụ nữ ngốc đến mấy cũng cóthể nghe ra ẩn ý trong đó.
Lạc Tranh càng là người thông minh, nghe vậy chỉ cười nhạt, "Thương Nghiêutiên sinh quá khách khí rồi, nhưng mà như Thương Nghiêu tiên sinh đã nói, tìnhbạn là tình bạn, hợp tác là hợp tác. Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nghĩ tiếptheo cũng nên bàn chút chuyện hợp tác được rồi chứ?” Chương 7: Thành ý là phảithể hiện ra Thương Nghiêu nghe vậy, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, nhìn thẳngvào mắt nàng, đôi môi mím lại, toát lên vẻ cuồng mị, cất giọng nói trầm thấpvô cùng êm tai, “Nếu Lạc tiểu thư đã chuyển chủ đề sang chuyện hợp tác thìchúng ta sẽ bàn một chút vậy. Húc Khiên là bạn tốt của tôi, đương nhiên tôi sẽưu tiên cậu ta hơn.”
Nói đến đây, hắn cố ý ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía nàng có thêm vài phầnhứng thú.
Lạc Tranh sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, khóe môi hơi cong lên lộ rõ sự bìnhthản, ngay cả đôi mắt đẹp cũng không gợn chút sợ hãi. Nàng không chủ động lêntiếng, chỉ tựa lưng vào sofa, nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp, cũng khônglẩn tránh.
Nàng là luật sư, đương nhiên rất có tài ăn nói. Người đàn ông đối diện kiađang dùng cách này để đùa giỡn, nàng nhất định sẽ bồi tiếp hắn tới cùng.
Lạc Tranh biết rõ hắn cố ý ngừng lại là vì muốn dò xét phản ứng của nàng. Nếuchỉ vì nghe thấy hắn nói vậy mà đã có biểu hiện kích động hoặc là tỏ thái độhưng phấn, nàng nhất định thua chắc. Mặc dù Lạc Tranh không phải thương nhân,nhưng nhiều năm xử lý các vụ kiện thương mại, nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứsâu xa trong lời nói của hắn.
Cho nên, nàng không chủ động lên tiếng, nàng phải chờ, hơn nữa phải kiên nhẫnchờ, bình tĩnh chờ, chờ hắn chủ động mở miệng nói tiếp. Bởi vì nàng biết rõ,người đàn ông này chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu hợp tác như vậy, hắn chắcchắn có điều kiện, nhất định có điều kiện.
Không khí yên lặng như tờ...
Thương Nghiêu chăm chú nhìn thẳng Lạc Tranh, nụ cười hứng thú bên môi càngđậm, trong mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng hòa với ý muốn chinh phục và hammuốn khống chế mãnh liệt - Người phụ nữ này thực sự quá thông minh!
Nếu là những phụ nữ bình thường khác, khi nghe hắn nói vậy, phản ứng đầu tiênsẽ là hưng phấn. Cho dù sự hưng phấn được che dấu khéo léo tới mức nào, nhưngngười am hiểu lòng người như hắn nhất định sẽ nhìn ra dù là biểu hiện nhỏ nhấttrên nét mặt đối phương. Thế nhưng, nàng lại vô cùng bình tĩnh, kiên nhẫn nhưvậy nhìn hắn, chờ hắn chủ động nói tiếp, quả thực không hề đơn giản.
Trò chơi này, hắn càng ngày càng thích!
Hắn từ nhỏ đã định là ác ma hủy diệt thiên sứ. Trong cơ thể luôn tiềm ẩn sự utối có thể khiến hắn mỗi khi đối diện với người hoặc vật tốt đẹp thuần khiếtđều có một ham muốn mãnh liệt thôi thúc bản thân phải phá hủy nó.
Mà người phụ nữ thông minh này lại có thể dễ dàng làm dấy lên ý chí chiến đấutrong hắn. Một cảm giác cuồng nhiệt, hưng phấn như khiến lồng ngực hắn muốn nổtung. Hắn thực muốn cảm giác chinh phục, chinh phục sự khiêu chiến kia.
"Nhưng là...” Thương Nghiêu rốt cục chủ động mở miệng, lười biếng dựa vàosofa, hàng lông mày rậm anh tuấn khẽ nhướng lên, toát lên sự quyến rũ ma quỷ,“Tôi cũng đã nói qua, tôi thích hợp tác với người có thành ý, Húc Khiên là bạntôi, đây là sự thật, nhưng tôi cũng muốn xác định lại một điều...”
Lạc Tranh khẽ cười, đôi mắt long lanh như một dòng sông xuân quyến rũ, đa tìnhnhưng lại đầy vẻ thông minh, nhanh trí khiến cho người khác không thể dò xét,đôi môi mọng đỏ hé mở, “Ý của Thương Nghiêu tiên sinh là...”
"Rất đơn giản, tôi muốn thấy thành ý của cô!" Đôi mắt đen của Thương Nghiêukhông chớp, khóa chặt cặp mắt sáng của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lyrượu, mang theo vẻ ám muội mê hoặc, giống như đang di chuyển trên thân thể mịnmàng của người phụ nữ...
Trong lòng Lạc Tranh bất giác nổi lên một cảm giác khó tả, cảm nhận được ý tứtrong lời nói của hắn, vừa muốn mở miệng đã thấy điện thoại của hắn rung lên.
"Xin lỗi." Thương Nghiêu cười, cầm lấy điện thoại, đứng lên đi đến cửa sổ sátđất cách đó không xa.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 7 - Phần 2: Thành ý là phải thể hiện ra
Lạc Tranh nhân cơ hội hắn nhận điện thoại âm thầm thở dài. Có trời mới biếtđây là cuộc nói chuyện mệt nhất của nàng từ trước tới giờ. Cặp mắt của ngườiđàn ông này hệt tia X-quang, nàng mà không đề phòng thì hắn có thể nhìn thấuhết thảy. Trước nay, nàng vốn nghĩ đàn ông dù tinh anh cỡ nào cũng đều có cáchđối phó, thế nhưng cuộc nói chuyện đêm nay mới chỉ diễn ra có 10 phút mà đãtiêu hao hết sức lực của nàng rồi.
Từ lúc nàng ngồi xuống đối diện với hắn, nàng luôn đề cao cảnh giác một chútcũng không dám buông lỏng.
Nhưng mà...
Trái tim Lạc Tranh bắt đầu đập loạn, mơ hồ cảm thấy có điểm bất an. Rốt cuộccái hắn gọi là “Muốn nhìn thấy thành ý” thực ra là cái gì?
Âm thầm hít sâu một hơi, ánh mắt nàng nhìn về phía bóng lưng hắn cách đó khôngxa. Thương Nghiêu đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, đôi chân thon dài rắnchắc vô cùng vững vàng. Hắn đứng trên tầng cao nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới,khí thế khiếp người, tư thái như thể là vua một cõi, ngạo nghễ nắm cả thiênhạ.
Mà vóc người hắn lại vô cùng cao lớn, ngay cả bóng lưng cũng khiến người ta cócảm giác có một áp lực vô hình đè nén.
Trong lòng Lạc Tranh bất giác trầm xuống, nàng khẽ điều chỉnh tư thế, không đểkhí thế của hắn áp đảo mình.
Đang nghĩ ngợi, Thương Nghiêu đã cúp điện thoại, xoay người lại, vóc người caolớn cơ hồ che khuất cả ánh sáng bên ngoài. Đôi mắt sắc bén nóng bỏng chậm rãiquét lên thân hình nàng từ trên xuống dưới.
Dù không trang điểm, trên người chỉ mặc bộ trang phục công sở thường ngàynhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng. Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt sánglong lanh, làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả với những đường nétquyến rũ hệt như một kiệt tác của Thượng đế...
Khóe môi Thương Nghiêu dường như hơi động...
"Thương Nghiêu tiên sinh, mời nói ra yêu cầu của ngài." Đợi hắn ngồi xuống,Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, mặc dù thấy rõ trong ánh mắt hắn hiện lên vàiphần tà ý nhưng nàng vẫn muốn kiên trì tới cùng.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu như Lạc tiểu thư muốn hợp tác, thì phảikhiến tôi hài lòng mới được, như vậy mới đủ thành ý.” Nét vui vẻ trên mặt hắnkhông hề giảm bớt, ánh mắt lại chuyển thành nóng rực, sắc bén.
"Thương Nghiêu tiên sinh muốn tôi làm việc gì?" Lạc Tranh hơi nghiêng gươngmặt xinh đẹp nhìn hắn, đôi môi anh đào hé mở, cố gắng kiềm chế bản thân thêmnhẫn nại...
Thương Nghiêu tà mị liếc nhìn nàng, "Nếu như Lạc tiểu thư đủ thành ý thì đicùng tôi đến một nơi.”
"Là nơi nào?" Lạc Tranh buột miệng hỏi.
Thương Nghiêu lười biếng đứng dậy, hai bàn tay to chống đỡ vào cạnh bàn, hơnnửa thân người vươn về phía nàng. Hành động đột ngột của hắn khiến nàng bấtngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt cương nghị của hắn sát lại gần, đủ để nàngcó thể cảm nhận được mùi hoắc hương đặc trưng. Đây là một mùi hương nam tínhtự nhiên, có thể khiến phụ nữ nhanh chóng bị chinh phục. Mùi hương này thậtgiống như chất kích thích thần kinh, khiến người ta bất tri bất giác khôngmuốn rời đi. Đến khi tỉnh lại thì đã muộn, bản thân bị chinh phục triệt đểkhông cách nào kháng cự.
Tâm tư Lạc Tranh bất giác hoảng hốt...
"Đi một nơi...có thể chứng minh thành ý của cô!" Tiếng nói trầm thấp của hắnkhẽ vang lên bên tai Lạc Tranh, đôi mắt nóng rực cũng nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt Lạc Tranh vô thức nổi lên tia cảnh giác. Ở cự ly gần như vậy, nàng cănbản không có cách lẩn trốn, chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm củahắn. Ánh mắt của hắn mang theo ý dọa người cùng mưu đồ trêu chọc không hề giấudiếm...
