Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Fic 1 : Anh muốn xé xác tất cả những gã đàn ông quanh quẩn trước mặt em
Tác giả: chijiro
Beta: tabbycat0405
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn gỗ. Trongkhông gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy nhịp thở đều đều của hai con người đang ngủsay trên chiếc giường lớn. Lạc Tranh khẽ cựa mình, lại như con mèo nhỏ vùi vàolồng ngực ấm áp của Louis Thương Nghiêu đang say ngủ, nhưng chợt nhớ ra điềugì đó, nàng bỗng mở to đôi mắt, ngồi bật dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Tranh đi làm trở lại, dù rằng nàng không làm luậtsư tố tụng nữa nhưng không có nghĩa nàng sẽ từ bỏ công việc yêu thích của mìnhmà ở nhà chăm con. Hơn nữa bọn trẻ cũng đã cứng cáp, không cần nàng phải ở nhàngày này qua ngày khác nữa.
Là người phụ nữ mạnh mẽ, lại không thích ỷ lại vào Louis Thương Nghiêu nên LạcTranh đã quyết định sẽ ra ngoài làm việc. Văn phòng tư vấn luật của nàng đãkhởi động được một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên nàng chính thức trở lại làmviệc. Với danh tiếng của mình, từ khi văn phòng còn chưa mở cửa, đã có rấtnhiều khách hàng tự tìm đến.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, Lạc Tranh mỉm cười dịu dàngrồi nằm xuống đưa tay khẽ phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Việcnàng ra ngoài đi làm thế này khó khăn lắm hắn mới chịu đồng ý. Với bản tính báđạo của Louis Thương Nghiêu, hắn chỉ muốn giữ chặt nàng lại trong nhà, khôngmuốn cho nàng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Thế nhưng công việc tư vấn luật pháp của nàng khách hàng chủ yếu lại là đànông thì sao hắn có thể yên tâm được đây. Lạc Tranh đã dùng đủ phương thức cuốicùng hắn mới miễn cưỡng đồng ý với điều kiện nàng không được nhận lời tư vấnluật cho khách hàng là nam giới. Nghĩ đến đây Lạc Tranh chỉ biết thở dài. Nếutừ chối tất cả các khách hàng nam giới thì nàng chỉ có nước đóng cửa văn phòngluật mà thôi. Người đàn ông này bản tính chiếm hữu quá à.
Khẽ nhướn người ra phía trước để ngắm hắn kỹ hơn nhưng cả người Lạc Tranh lạiđau ê ẩm. Hắn thâm hiểm thật! Biết rõ hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm màđêm qua vẫn không buông tha cho nàng. Lạc Tranh khẽ nhíu mày, ngón tay vô thứctăng thêm lực, bất chợt nàng phát hiện ra khuôn mặt hắn không hề thay đổi gìnhiều, vẫn là vẻ lạnh lùng chết người đầy tà mị. Năm tháng dường như khiến chohắn càng thêm mị hoặc hơn trước.
Đúng lúc này, Louis Thương Nghiêu mở mắt ra, thấy người phụ nữ trước mặt đangnhìn mình chăm chú, hơn nữa tay nàng lại đang đặt trên mặt hắn. Khẽ vuốt nhẹmá Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh nở nụ cười tươi như hoa, “Ông xã à, dậy đilàm thôi. Anh cũng phải đưa em đi làm nữa chứ!”
Vừa mới sáng sớm nghe thấy câu nói này của Lạc Tranh sắc mặt Louis ThươngNghiêu lập tức chuyển sang màu xám xịt. Nếu là những ngày bình thường trướckhi nàng đòi ra ngoài đi làm, thấy cử chỉ này của nàng hắn sẽ cực kỳ vui mừng,nhưng hôm nay tình thế đã thay đổi.
Hắn liền nhanh chóng xoay người, nằm đè lên người Lạc Tranh. Bật cười khẽ, đáymắt Lạc Tranh hiện lên một tia hứng thú. Nàng cố tình nói vậy chỉ là muốn trảđũa hành động tối qua của hắn mà thôi. Nhưng Louis Thương Nghiêu lại bị vẻ mặtcủa Lạc Tranh làm cho phát cáu. Hắn cúi xuống định hôn lên đôi môi anh đào kianhưng Lạc Tranh nhanh chóng quay đầu sang một bên, cười khúc khích khiến môihắn trượt qua gò má nàng.
Louis Thương Nghiêu âm thầm nghiến răng. Lạc Tranh ngày càng to gan. Hắn chưakịp có hành động gì tiếp theo thì đã bị Lạc Tranh đẩy sang một bên, nàng kéotấm chăn mỏng che đi thân thể tuyệt mỹ, nở nụ cười tươi rói làm lộ ra hai lúmđồng tiền xinh xinh, “Em còn phải đi làm, anh lại định làm trò quỷ gì? Chẳngphải anh đồng ý cho em đi làm rồi sao?”
Nói rồi nàng bước xuống giường, nhanh chóng ôm quần áo chạy biến vào phòng tắmtrước khi lửa giận của Louis Thương Nghiêu bốc lên ngùn ngụt.
Louis Thương Nghiêu nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa phòng tắm, ánh mắtloé lên một tia gian manh, ngay cả nụ cười cũng lộ rõ sự nguy hiểm. Dám chọctức hắn vào buổi sáng sao?
Hắn bước xuống giường, sải bước tiến về phía cửa phòng tắm…
Sau một hồi…[Á] [Ố] [……] […] những chuyện có thể xảy ra cuối cùng cũng thànhhiện thực
[Xin lỗi, tác giả không đủ tuổi để xem mấy cảnh này nên chỉ có thể đứng ngoài]
[Louis tiên sinh: Con giun kia, tránh ra cho vợ chồng ta……] Lạc Tranh bước vào phòng làm việc thì đã thấy Dennis ngồi chờ nàng ở đó. Nàngnở nụ cười với Dennis rồi ngồi xuống phía đối diện.
Hôm qua Dennis đã đặt lịch hẹn tư vấn luật ở văn phòng của nàng. Dù sao haingười cũng là bạn bè nên Lạc Tranh liền vui vẻ nhận lời mà không thèm đoáihoài đến lời cảnh báo rùng rợn của Louis tiên sinh
Trong khi không khí ở đây vô cùng tốt thì ở một nơi nào đó, trên tầng thứ mộttrăm, có một luồng sát khí lan tỏa mạnh đến nỗi ở dưới tầng hầm người ta cũngcảm thấy như đang ở Bắc Cực. Trên bàn làm việc của Louis Thương Nghiêu, hơnhai tiếng đồng hồ rồi mà không hề có tiếng lật trang. Từ lúc ngồi xuống bànlàm việc, hắn vẫn chỉ nhìn chăm chăm trang đầu tiên nhưng lại chẳng đọc nổichữ nào trong đó. Ngay đến giá cố phiếu ra sao hắn cũng chẳng thèm đoái hoài.Tất cả chỉ tại hôm nay là ngày bà xã đại nhân của hắn đi làm. Hắn bình thườngđã quen với việc mỗi sáng gọi điện cho nàng, trở về nhà vào giờ ăn trưa haygiờ ăn tối đều thấy nàng như một người vợ hiền cùng các con chờ hắn.
Không thể chịu đựng được nữa rồi, hắn phải đến văn phòng của nàng, phải đến đóngay lập tức. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian tĩnh mịch tới một tiếng độngnhỏ cũng không có, chỉ có cảm giác về một luồng khí lạnh mơ hồ đang khôngngừng dâng lên và bao phủ lấy căn phòng mà thôi. Lạc Tranh vẫn đang cặm cụingồi nghiên cứu bản hợp đồng, vì cố gắng nén cười mà gương mặt nàng ngày càngửng hồng, rất giống lúc tức giận. Nàng thừa biết là hắn ghen nên chỉ nói vậythôi, nhưng mà cũng nên trừng phạt hắn một chút cho bớt cái tật xấu này đi.Người đàn ông này, không lo chuyên tâm làm việc, chỉ lo chạy đến xem có ngườiđàn ông nào đến tìm nàng tư vấn luật không. Đúng là hết nói nổi!
Còn ở phía bên kia, không khí hết sức căng thẳng, Louis Thương Nghiêu nhìn LạcTranh không hề chớp mắt, nhất là khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng trong lònghắn lại càng thêm căng thẳng, hắn nuốt nước bọt, khẽ lên tiếng, “Tranh….”
“Hmm?” Lạc Tranh không hề ngẩng lên mà vẫn nhìn chăm chú vào tập tài liệu.
“Anh… Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
“Anh không phải rất bận sao?” Nàng cất giọng lạnh lùng, thanh âm cũng có chútrun rẩy như thể đang rất tức giận.
“Không… Không, anh đến đưa em đi ăn mà.”
“Thế sao không mời cái cô gái xinh đẹp tài giỏi kia đi” Lạc Tranh ngẩng đầulên trừng mắt nhìn hắn rồi lại cúi xuống.
Lần này thì xong thật rồi! Phụ nữ đúng là khó hiểu, chuyện nhỏ như con kiến màcũng biến thành con voi. Lạc Tranh của hắn bình thường hiểu chuyện lắm, saonay lại ghen chứ? Đúng là thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với phụ nữmà. Mặc kệ vì cái gì, hắn phải lấy lòng nàng trước đã, “Tranh à, anh với cô tađâu có quan hệ gì, chẳng qua….”
“Tối nay ra phòng khách ngủ!”
Á, giọng của nàng sao lại lạnh lùng dứt khoát đến thế, sao lại trừng phạt hắnnặng như vậy. Cái gì cũng được, chứ phải ngủ một mình ở phòng khách làm saohắn chịu nổi.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lạc Tranh, kéo lấy nàng ôm vàolòng. Khi phụ nữ giận cách này có lẽ là hữu hiệu nhất. Hắn lại khẽ thì thầmbên tai nàng, “Tranh, anh với cô ta đâu có gì, anh còn chưa gặp cô ta nữa là,bình thường em đâu có như vậy?”
“Anh không ra phòng khách phải không?” Lạc Tranh cất giọng còn lạnh lùng hơncả lúc trước, còn lập tức đẩy hắn ra.
Nghe xong câu nói đó, sắc mặt của Louis tiên sinh chuyển từ tái mét sang xámxịt. Lần này xem ra hắn đã đắc tội với nàng thật rồi. Có chút dè dặt kéo nàngôm vào lòng thêm lần nữa, hắn hạ giọng năn nỉ, “Bà xã đại nhân, em biết rõ làanh chỉ có mình em thôi mà . Anh….Anh không thể ngủ ở phòng khách được. Sofa ởđó cứng lắm, anh không chịu nổi…”
Nghe đến đây suýt nữa Lạc Tranh đã không nhịn được mà bật cười nhưng vẫn cốlàm ra vẻ giận dỗi, đẩy hắn ra lần nữa.
Lần này thì Louis Thương Nghiêu đã không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn quyếtđịnh hạ mình thêm lần nữa. Cho dù là người đứng đầu vô số lĩnh vực kinh doanhcả hai giới hắc đạo, bạch đạo thì sao chứ? Chung quy lại cả đời này hắn vẫnnguyện chịu thua một người.
“Bà xã đại nhân, anh sai rồi! Anh phải làm gì thì mới khiến em hết giận đây?Sao hôm nay em lại lạ như vậy?”
Haiz, hắn thực sự nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu hôm nay Lạc Tranh ănphải cái gì mà bỗng dưng lại nổi ghen với hắn như vậy. Người ăn dấm chua hômnay đáng ra phải là hắn mới đúng. Nhất định là cái tên Dennis kia lại gâychuyện gì rồi. Nhất định không thể tha cho hắn được!
Lạc Tranh vẫn cúi gằm mặt xuống, khóe môi cong lên vì cố nén cười. Nhưng khingẩng lên nhìn thấy ánh mắt cùng khuôn mặt tội nghiệp của Louis Thương Nghiêuthì nàng không thể kìm nén thêm nữa mà bật cười thành tiếng trước ánh mắt vôcùng ngạc nhiên của hắn.
“Ha ha… Trông anh buồn cười quá….Em chỉ đùa anh một chút thôi mà….Ha ha….”
Thấy Lạc Tranh cười như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Louis Thương Nghiêucũng lập tức đổ rầm xuống, thay vào đó là cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Nàng dámlừa hắn…
Dường như cảm giác được lửa giận của Louis Thương Nghiêu cơ hồ có thể thiêucháy cả văn phòng này, Lạc Tranh nhanh chóng sà vào lòng hắn, “Anh giận sao?”
“Em nói thử xem?” Giọng nói của hắn có phần lạnh lùng nhưng bàn tay thì vẫnkhông ngừng siết chặt lấy nàng như thể sợ nàng sẽ chạy mất.
“Nếu không thì….” Lạc Tranh cố tình kéo dài giọng ra, “Tối nay em sẽ ra phòngkhách…”
“Em dám!”
Nghe thấy hắn nói vậy khóe môi Lạc Tranh cong lên, nhưng chưa kịp nói câu tiếptheo thì đã thấy cả người mình bị hắn ép chặt xuống bàn làm việc. Giọng nóiđầy bá đạo của hắn cũng lập tức cất lên, “Lại dám lừa anh, để xem anh trừngphạt em thế nào?””
“Này, đây là văn phòng đấy!”
“Mặc kệ, ai bảo em dám chọc tức anh.”
[Tiếp theo là cảnh hạn chế độ tuổi…. ^^]
