Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Vi Như khẽ ném điện thoại sang một bên. Còn có cái gì phải hối hận cơ chứ?Cùng lắm thì từ nay thành người xa lạ chứ gì? Mặc dù đây không phải là điều cômong đợi. Lý do cô không dám gặp cậu ta, chính vì sợ cậu ta sẽ nói ra nhữnglời làm cho cô tổn thương. Cô biết, cô không phải là mẫu người phụ nữ củaLiệt.
“Vi Như, cậu không sao đấy chứ?” Cô bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh dè dặt hỏi.
Vi Như lắc đầu không nói gì.
“Cậu… và Louis Liệt có chuyện gì à?” Cô bạn cùng phòng lại tiếp tục dò xét.
Ánh mắt của Vi Như thoáng hiện lên chút lo lắng. Cô chưa kịp trả lời liền nghethấy tiếng ồn ào bên ngoài hành lang, còn có cả tiếng bước chân hỗn loạn. Ngaysau đó, cửa phòng liền bị một sức mạnh ghê gớm đẩy ra.
Đột nhiên xuất hiện tiếng động mạnh khiến hai cô gái trong phòng giật nảymình. Nhất là Vi Như, sau khi cô nhìn rõ người vừa xông vào, hai mắt trợn trònlên.
Liệt giống như một vị thần từ trên trời thình lình rơi xuống. Cậu ta sải bướcđi vào, bất chấp tiếng hét toáng của một đám con gái đến xem “náo nhiệt” phíasau lưng. Một tay vươn ra nắm lấy cổ tay Vi Như, không nói năng gì liền kéo côra ngoài.
Lúc tất thảy mọi chuyện diễn ra Vi Như đều trong trạng thái kinh ngạc, đại nãotrở nên hỗn loạn. Cô bị Liệt kéo thẳng ra khỏi ký túc xá. Khi xuống tới cầuthang, thầy giáo quản lý ký túc tức giận kêu la oai oái, nhưng Liệt cũng chẳngthèm quan tâm, dứt khoát kéo Vi Như vào trong xe, sau đó “Rầm” một tiếng đóngcửa lại.
Tiếng đóng cửa làm cho Vi Như hoàn toàn bừng tỉnh. Cô nhìn xung quanh, rồi lạinhìn người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc chỉ tay vào cậu ta. “Anh…anh là thổ phỉđấy à? Sao lại vào ký túc của nữ sinh chứ?”
Chẳng cần phải nói thì cũng biết, ngày hôm sau nhất định Vi Như sẽ phải chịuđựng ánh mắt chất vấn của bao nhiêu nữ sinh. Cũng khỏi cần nói, vào giờ nàyrồi, trong đêm khuya thanh vắng thế này nhất định cũng ẩn náu bao nhiêu đôimắt đang dõi theo sự “náo nhiệt” giữa cô và Liệt. Cô thậm chí có thể tưởngtượng sáng sớm ngày mai, ban quản lý ký túc sẽ tìm cô mà nói chuyện!
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách này mà thôi, chính là cô đã ép tôi.”Liệt dựa người vào ghế lái, nghiêng người nhìn cô, bên môi khẽ nhếch lên nụcười hết sức thản nhiên.
“Tôi ép anh? Tôi ép anh cái gì? Có nhầm lẫn gì không vậy, là anh giữa đêm hômphát bệnh thần kinh đấy chứ.”
Liệt vươn tay ra, xoay người Vi Như lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắtcô rồi nói rõ ràng từng lời, “ “Tôi gọi cô xuống tầng cô không chịu xuống. Thếchỉ còn cách tôi tự mình lên tìm cô thôi!”
“Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?” Vi Như hít sâu một hơi, đối diện với ánhmắt của Liệt, lại khiến cô nhớ tới những chuyện xảy ra tại phòng đọc, tim lạibắt đầu đập thình thịch.
Liệt nhếch môi cười, đôi mắt khẽ nheo lại xẹt qua một tia chế nhạo. Ánh mắtnhẹ nhàng lại có chút vui vẻ, rõ ràng cậu ta đang có ý đùa cợt.
“Kỳ thực, tìm cô cũng không phải có chuyện gì to tát. Tôi chỉ có thắc mắc, haingày nay cô có chút kỳ lạ, liên tiếp tránh mặt tôi là có ý gì?”
Vi Như nghe xong, suýt chút nữa thì tức phát điên lên. Dáng vẻ vừa rồi củaLiệt y như kiểu hỏi cung, giống như cô vừa gây ra tội tình gì với cậu ta vậy.Nhưng lại nghĩ tới việc ngày mai trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán trongtrường, cô bất đắc dĩ thở dài.
“Anh thật sự là rất phiền phức đấy. Làm sao tôi phải tránh mặt anh chứ? Chẳngqua tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, nên muốn nghỉ ngơi sớm mà thôi.”
“Vậy sao? Hai ngày hôm nay cô cũng không tới biệt thự của tôi.” Liệt lườibiếng lên tiếng, dường như không hề tin vào những lời nói của Vi Như.
“Tôi không có thời gian.” Vi Như bị ánh mắt dò xét của Liệt chiếu tướng nên cóchút không tự nhiên, lắp bắp lên tiếng.
“Cô không có thời gian?” Liệt cảm thấy buồn cười, vươn người qua như muốn dòxét tâm trạng của Vi Như. Đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên, đôi lông màyanh tuấn khẽ giật giật, ánh mắt cũng lóe lên một tia vô cùng đen tối.
“Cô đã bị người ta đá rồi, vì cái gì mà không có thời gian chứ?”
“Hứ, Louis Liệt, anh có thể nói chuyện với người khác một cách bất lịch sự nhưthế sao? Tôi bị người ta đá khi nào? Tôi ngay cả bạn trai còn chưa có thì nóigì tới chuyện đá hay không đá chứ?”
Chỉ cần một câu nói của Liệt mà Vi Như trở nên hết sức kích động. Cô gạt phắttay của cậu ta ra, trong mắt liền lóe lên ngọn lửa giận dữ, “Anh có muốn tíchđức cho bản thân mình không vậy? Mà dù có không muốn đi chăng nữa thì cũng nênđể cho cái miệng của mình được sạch sẽ một chút chứ, sao lại có thể nói khónghe như vậy?”
“Nói chuyện khó nghe có nghĩa là miệng không sạch sao?” Liệt khẽ cười rồi kéomột lọn tóc của Vi Như ra nghịch ngợm, cười một cách xấu xa.
“Miệng của tôi có sạch sẽ hay không, chẳng phải cô là người biết rõ nhất haysao?”
“Anh…” Mặt của Vi Như bỗng chốc đỏ lên, trừng mắt với Liệt thật lâu nhưngkhông nói được câu gì.
“Thế nào? Sao còn không chịu thừa nhận đi?” Liệt kề sát vào người Vi Như. “Nóithật, đó là lần đầu tiên tôi chủ động hôn một người phụ nữ. Không ngờ tới môicủa cô lại mềm mại và ngọt ngào như viên kẹo đường vậy. So với những người phụnữ khác…”
“Anh kéo tôi xuống đây là muốn nhắc nhở tôi những chuyện này sao?” Trong lòngVi Như chợt cảm thấy đau đớn. Quả nhiên, trong lòng Liệt đã sớm coi nhẹ chuyệnđó. Nụ hôn kia đối với cậu ta mà nói, cũng chẳng là gì cả. Buồn cười nhất làcô, thế mà sợ hãi tới tận hai ngày.
“Nếu như anh chỉ muốn so sánh tôi với những người phụ nữ khác của anh, vậythật xin lỗi, tôi không có thời gian ở đây để cho anh so sánh này nọ.” Vẻ mặtVi Như trở nên cau có. Sau khi nói xong câu đó liền mở cửa xe.
“Cô sao vậy?” Liệt vươn tay ra ngăn cản hành động của Vi Như, đáy mắt nổi lênmột chút bất đắc dĩ. “Tôi cũng không có ý so sánh cô với ai cả. Chỉ là… Tôinói sự thật thôi.”
“Chẳng phải những gì muốn nói anh đã nói xong rồi sao?” Vi Như không muốn ngheLiệt nói thêm bất kỳ điều gì nữa, lạnh lùng lên tiếng.
Liệt khẽ thở dài, “Vi Như, tôi không muốn làm mối quan hệ của chúng ta trở nênphức tạp hơn nữa, cô hiểu chứ?” Mấy ngày hôm nay, việc Vi Như không thèm để ýkhiến tâm tư của Liệt trở nên bực bội. cậu ta biết rõ, có lẽ nụ hôn kia đãkhiến cô có những biểu hiện khác thường.
Mỗi lần thấy Vi Như xoay người bước đi, trong thâm tâm Liệt thật sự có chút sợhãi là cô sẽ chán ghét mình, chán ghét cái hành vi lỗ mãng hôm đó. Lần này tìmcô lý do rất đơn giản, chính là hy vọng mối quan hệ của cô và cậu ta có thểtrở lại như trước kia, không cần phải trở nên lạnh nhạt như vậy.
Nhưng, những lời này khi nói ra lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhất làngười nghe lúc này lại là Vi Như. Từng ngón tay khẽ run lên một chút, tận sâutrong đáy lòng khẽ nổi lên một chút đau thương cùng chua xót. Cô dùng sức khẽcắn vào đôi môi của mình, tuy không đau lắm nhưng cũng đủ khuếch tán toànthân.
“Tôi hiểu ý của anh. Anh yên tâm, mối quan hệ giữa tôi và anh vĩnh viễn cũngkhông thay đổi.” Nói xong, Vi Như đẩy Liệt ra, dứt khoát bước xuống xe màkhông hề quay đầu lại, bóng dáng cô dần dần cũng bị đêm đen bao phủ.
Vi Như hiểu rõ ý của Liệt. Có cái gì mà không hiểu chứ. Từng lời của cậu ta rõràng như thế, nếu cô nghe mà còn không hiểu thì chắc đầu óc có vấn đề. Một nụhôn thì đã là gì chứ? Đối với cậu ta thì đó chẳng phải là chuyện xảy ra nhưcơm bữa hay sao? Cậu ta muốn nói rõ cho cô biết, cậu ta chỉ xem cô như huynhđệ mà thôi, giống như trước kia vậy. Loại quan hệ này vĩnh viễn sẽ không thayđổi, tại sao bản thân lại đa tình như vậy chứ? Cô cho rằng, chỉ một nụ hôn màcó thể thay đổi quan hệ của hai người sao?
Thật nực cười, phụ nữ đã lên giường với cậu ta đếm còn không hết. Một mớ quanhệ như thế còn không làm thay đổi được suy nghĩ của Liệt thì một nụ hôn có ságì? Vi Như ơi là Vi Như, chớ có dại! Mày chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi.Mày nghĩ mày là ai đây?
Nhìn bóng dáng của Vi Như ngày một xa dần, Liệt vẫn không thể nào hiểu nổi.Hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại. Cậu ta đã nói sai cái gì chứ? Rõ ràng làcô đã đồng ý với cậu ta rồi, sao giờ lại có thái độ như vậy?
Lơ đãng nghĩ vẩn vơ rồi chợt nhớ tới đôi môi của Vi Như, nhớ tới đôi mắt củacô lúc trong ngực của mình hoảng loạn như thế nào, Liệt không nhịn được cườikhẽ, lắc đầu rồi lái xe rời đi.
Trong một pub ở trung tâm thành phố, cứ qua mười một giờ hàng ngày đều là thờiđiểm sôi động nhất. Tới nơi này tìm thú vui đều là những người trẻ tuổi. Córất nhiều người tới nơi này để tìm kiếm sự kích thích, để giải tỏa những áplực trong cuộc sống. Có những người tới đây chỉ để uống chút rượu hoặc làmquen với những người bạn mới.
Liệt là khách quen của nơi này. Nguyên nhân là vì pub này có những chaiIcewine mà nơi khác không thể có. Mà Liệt cũng rất hào phóng cho nên mỗi lầncậu ta tới nơi này, ông chủ đều đích thân đem những loại rượu hảo hạng ra đểtiếp đãi. Cậu ta luôn ngồi ở một vị trí cố định, uống rượu, nhìn những cảnhtượng xa hoa trụy lạc trên sàn nhảy, xem vài bức tranh hay chỉ bình thản nhâmnhi ly rượu.
Từ lúc sinh ra tới giờ, Liệt luôn cho rằng bản thân chẳng phải là người tốtlành gì. Về điểm này thì cậu ta có phần giống với anh trai của mình - LouisThương Nghiêu. Có lẽ, những người trong gia tộc Louis đều không cho bản thânmình là người lương thiện. Nhất là sau khi Vũ chết rồi tận mắt chứng kiến LạcTranh được gả cho anh trai, Liệt lại quay trở về với cuộc sống lúc trước. Thậmchí so với trước kia, cậu ta còn muốn sống “bất cần” hơn, không thiết tha vớibất kỳ thứ gì cả.
Kỳ thực Liệt cũng là người khá lạc quan. Cậu ta cũng có nhận thức rất rõ ràngvề sự phải trái trong tình yêu và cũng là người rất rộng lượng. Đúng như nhữnglời cậu ta thường nói với Lạc Tranh, “Tình yêu vốn là chuyện riêng của mỗingười, việc tôi yêu chị không có liên quan gì tới chị, cho nên không cần phảitự trách bản thân làm gì.”
Chậm rãi nhấp từng ngụm rượu, lại không nhớ được chính xác những lời vừa rồiđã nói từ khi nào, trong đầu Liệt lại hiện lên hình ảnh Lạc Tranh với nụ cườitươi tắn để lộ má lúm đồng tiền. Nàng thực sự quá hoàn mỹ, hệt như một thiênsứ trên trời vậy. Người có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho nàng chỉ có thểlà anh trai mà thôi, riêng điểm này Liệt cảm thấy tâm phục khẩu phục. Thậtlòng mà nói, Liệt cũng chẳng thèm để ý tới cái gọi là “tình chị em” nhưng nếutrong lòng đối phương thật sự không có chỗ dành cho cậu ta thì cần gì phải làmnhững chuyện mất mặt chứ?
Nghĩ tới Lạc Tranh, Liệt lại bâng quơ nhớ tới đồ đệ của nàng là Vi Như - nhađầu xấu xa! Cầm lấy chai rượu, ngón tay Liệt cũng trở nên run rẩy. Tại sao ViNhư có thể trả lời không chút nể nang cậu ta như vậy? Muốn cùng cậu ta nối lạimối quan hệ “huynh đệ” trước kia sao? Đúng là chỉ biết làm theo ý mình. Hơnnữa, nửa đêm nửa hôm, không thèm hỏi lấy một câu, bỏ mặc cậu ta ở lại đó mộtmình như vậy. Chết tiệt! Nghĩ tới đây, Liệt lại dốc cạn ly rượu. Uống càngnhiều, cơn giận lại càng tăng thêm. Thậm chí cậu ta còn muốn quay trở lại kýtúc xá để hỏi lại cô một cách rõ ràng.
