Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 254



Chương 17: Phản tác dụng (18+)

(Nguyên tác : Phản thực mễ - là cụm từ được lấy ý tứ từ một câu tục ngữ củaTrung Quốc: Thâu kê bất thành phản thực mễ. Có nghĩa là dùng thóc trộm gànhưng không những không bắt được gà mà còn mất cả thóc. Câu này nhằm ámchỉ"hành động đen tối"của Lưu Ly, không những hãm hại bất thành mà còn bị Diêmca ăn sạch sẽ, mất cả chì lẫn chài =)) - Trans by: Hà Tròn ^^ )

“Anh, anh…” Lưu Ly chưa từng có kinh nghiệm tranh luận với người khác nênđương nhiên sẽ không thể bằng Kỳ Ưng Diêm - một người luôn giỏi về khoản ănnói, tư duy logic cũng như khả năng phản biện hoàn hảo. Cô chỉ có thể tức giậntrừng mắt nhìn anh ta nhưng mãi không nói gì được. Một lúc lâu sau, Lưu Ly mớinghẹn ngào lên tiếng.

“Anh đi ra ngoài!”

Kỳ Ưng Diêm khẽ mỉm cười, không những không nghe theo lời Lưu Ly mà ngược lạicòn đi về hướng cô.

“Anh muốn làm gì? ”

Lưu Ly thấy thế vô thức lùi lại mấy bước. Nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Ưng Diêmmỗi lúc một gần, cô hoảng sợ xua xua hai tay.

“Anh đi ra, đi ra mau!”

“Nếu như anh nói không thì sao?” Kỳ Ưng Diêm càng lúc càng tiến tới gần khiếncho Lưu Ly không còn đường lui. Cho tới khi lưng cô chạm vào bức tường phíasau, anh ta liền thuận thế vây cô lại trong vòng tay của mình. Cúi đầu khẽcười nhìn Lưu Ly, ánh mắt ung dung nhàn nhã của Kỳ Ưng Diêm hoàn toàn đối lậpvới ánh mắt hoang mang sợ hãi như chú thỏ con của cô. Anh ta khẽ nhếch môi lêntiếng…

“Loại hương liệu mang tên Tiểu Diệp này anh đoán em dùng loài dây leo đúngkhông? Trong hơn tám trăm loài thì chỉ có loài dây leo mới là loài có độc tốthấp nhất. Trong lá, thân và rễ của loại cây cao su tiểu diệp đều tiết ra loạichất dịch như sữa. Loại dịch này cũng là loại mà các nhà thực vật học thườnghay dùng để chiết xuất và làm thí nghiệm.

Nếu dùng một lượng ít thì chỉ khiến da bị ngứa ngáy. Nhưng nếu dùng với mộtlượng khá nhiều thì sẽ khiến da bị sưng tấy và đau nhức. Vẫn may là em hạ thủcòn khá nhẹ tay. Anh chỉ muốn hỏi em một điều, nếu em đã muốn giáo huấn anhthì vì sao lại nương tay với anh như vậy?”

Lưu Ly nhìn Kỳ Ưng Diêm bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa pha lẫn chút hoảng loạn.“Sao anh lại có thể biết nhiều như thế? Lẽ nào khi anh cầm lấy bình tinh dầuđã sớm biết những điều này?”

Kỳ Ưng Diêm chỉ cười rồi im lặng.

“Không thể nào, sao anh lại có thể biết được chứ?” Lưu Ly lắc đầu. Cô khôngtin Kỳ Ưng Diêm lại có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình như vậy.

“Khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, muốn theo đuổi cô ấy, muốn cóđược cô ấy, điều quan trọng nhất là phải tìm ra tiếng nói chung giữa haingười. Mà em lại thích thực vật và hoa như thế, đương nhiên trong một thờigian ngắn anh cũng phải cất công đi tìm hiểu chúng rồi.”

“Không thể nào. Sao trong một thời gian ngắn mà anh có thể nhớ được nhiều loạithực vật như thế chứ?”

“Em đừng bao giờ nghi ngờ về trí nhớ của anh. Em phải biết một điều, đầu củaluật sư chính là một chiếc máy tính.” Kỳ Ưng Diêm khẽ cười rồi chỉ vào đầumình.

“Nói như vậy có nghĩa là, những biểu hiện của anh lúc nãy chỉ là giả tạo?”

“Chỉ là đùa em một chút mà thôi.” Kỳ Ưng Diêm nói xong liền áp khuôn mặt tuấntú của mình lại sát Lưu Ly, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Em vẫn chưa trả lờicâu hỏi của anh.”

“Á…” Lưu Ly đang mải lo lắng nên không ngờ tới Kỳ Ưng Diêm lại hỏi lại nhưvậy. Kế hoạch trừng trị anh ta đã bại lộ, hơn nữa khoảng cách giữa hai ngườihọ đã bị kéo lại quá gần, gần tới mức cô có cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏngtrên cơ thể của anh ta. Vì thế, đầu óc của Lưu Ly nhất thời trở nên hoảngloạn, mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn nên những gì Kỳ Ưng Diêm nói trước đócô đều quên sạch.

Nhìn đôi mắt của Lưu Ly đã sớm trở nên mông lung mờ ảo, đôi môi anh đào khẽ hémở, trong lòng Kỳ Ưng Diêm đột nhiên trỗi dậy một sự thỏa mãn vô hạn. Anh takhẽ thở dài, cố kìm nén ham muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọnglên tiếng. “Rõ ràng là em không cần nương tay đối với anh. Sao thế? Mềm lòngrồi à?”

“Em…” Lưu Ly chợt ngẩn người ra. Quanh co nửa ngày cũng không tìm ra lý do đểtrả lời.

Kỳ Ưng Diêm khẽ đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve và cảm nhận từng đườngnét trên khuôn mặt của Lưu Ly. Bởi vì ở khoảng cách quá gần mà khuôn mặt ấybỗng đỏ bừng cùng nóng ran lên.

“Nguyên nhân rất đơn giản. Vì thực ra em đã yêu anh!”

“Không cho phép anh nói bậy!” Lưu Ly nghe xong lời kết luận của Kỳ Ưng Diêm màsợ hết hồn, tức giận trừng lớn hai mắt. “Anh nghĩ rằng em cũng bỉ ổi như anhsao? Chẳng qua em muốn giáo huấn anh một chút mà thôi.”

“Em luôn miệng nói anh bỉ ổi. Lưu Ly à, em thực sự làm trái tim anh bị tổnthương đấy.” Kỳ Ưng Diêm cười lắc đầu. “Anh cũng trở nên bỉ ổi kể từ khi emluôn tìm cách tính sổ với anh đấy. Được lắm, lần này anh nhất định cũng phảitính sổ với em mới được?”

“Anh… Anh có cái gì chứng minh bản thân “cây ngay không sợ chết đứng” không?”Lưu Ly khẽ nhích thân thể nghiêng đi, khuôn mặt nhỏ bé tránh né ngón tay củaKỳ Ưng Diêm.

“Anh đương nhiên ‘cây ngay không sợ chết đứng rồi’. Ít nhất mấy ngày hôm nay,mọi hành vi của anh rất quang minh chính đại. Nhưng, thưa tiểu thư Lưu Ly thânmến, hành động của em vừa rồi có thể coi là có chủ đích. Phạm tội có dự mưuvới hành hung không có dự mưu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau nhé!” Đôimắt của Kỳ Ưng Diêm khẽ lóe lên những tia sáng tinh anh.

“Em hành hung anh lúc nào chứ? Ngược lại, chính anh mới là người bỉ ổi, lénnhìn em tắm, hơn nữa còn liên tục lừa gạt em, chiếm tiện nghi của em!” Lưu Lydứt khoát cùng Kỳ Ưng Diêm lý luận.

Kỳ Ưng Diêm nghe xong lại cảm thấy buồn cười, khẽ lắc đầu…

“Nha đầu ngốc, em đang lý luận với một luật sư đấy à? Vậy được, anh tốt bụngtường thuật lại cho em nghe nhé.” Kỳ Ưng Diêm dứt khoát ôm lấy Lưu Ly, trênmôi nở nụ cười hết sức tà mị.

“Em nói anh nhìn lén em tắm, cái này căn bản là lời buộc tội vô căn cứ. Nếunhư em khóa cửa phòng tắm lại mà anh cố tìm cách để nhìn vào lúc em đang tắm,đó mới là nhìn lén. Em nói anh lừa em, anh lừa em cái gì mới được cơ chứ? Thứnhất, anh không lừa sắc của em. Thứ hai anh không lừa tiền của em. Anh khôngthể tưởng tượng được rốt cuộc là anh đã lừa em cái gì.

Nếu em nói anh như vậy tức là ghép vào tội phỉ báng. Em nói anh tìm cách“chiếm tiện nghi” của em. Vậy em có biết rằng, mấy đêm vừa rồi thực sự là anhchỉ ôm em rồi chìm vào giấc ngủ hay không? Nếu muốn chiếm tiện nghi của em,anh đã sớm làm điều đó từ lâu rồi, em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho emsao?”

“Anh ngụy biện!”

“Được, thế bây giờ nói một chút về tội của em.” Đơn giản là Kỳ Ưng Diêm khôngcho Lưu Ly có cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói.

“Mấy ngày hôm nay em đã có những hành vi như hành hung, đe dọa, phỉ báng cóchủ đích cũng như không có chủ đích gây tổn hại tới anh. Đầu tiên là đẩy đầuanh va bị thương. Sau đó còn thường xuyên đe dọa anh rời khỏi đây cũng nhưthường xuyên phỉ báng hành vi của anh. Thậm chí vừa nãy em còn dùng “nhữngkiến thức chuyên ngành” của mình mà mưu hại anh. Ngộ nhỡ anh bị dị ứng vớihương liệu thì sao? Không chừng cũng bị nguy hiểm tới tính mạng cũng nên. Nếuđúng như thế thì hành vi của em chính là mưu sát có chủ đích. Lưu Ly, em nóithử xem anh phân tích có đúng không?”

Lưu Ly bị Kỳ Ưng Diêm nói cho ngây ngẩn cả người. Cô muốn nói gì đó nhưng lạikhông nói lên lời. Ngôn từ của anh ta vô cùng sắc bén, mặc dù hàm chứa ý trêuchọc trong đó nhưng cũng khiến cô không thể phản kháng lại dù chỉ một câu màchỉ đành trừng mắt nhìn anh ta với ánh mắt lộ rõ sự ủy khuất.

Cô vốn đã biết luật sư là người không dễ chọc vào mà!

Thấy ánh mắt đáng thương của Lưu Ly, trong lòng Kỳ Ưng Diêm lại bùng lên mộtcảm giác nóng bỏng quen thuộc. Anh ta cười khẽ rồi cúi xuống, tỳ trán mình vàotrán cô…

“Bây giờ thì đến lượt anh. Em đã làm nhiều việc “bất hợp pháp” với anh nhưvậy, anh cũng nên trừng phạt em một chút mới được.”

Hơi thở nóng rực của đàn ông như bao trùm cả hơi thở yếu ớt của Lưu Ly. Côcũng cảm nhận rõ sự thay đổi trong giọng nói của Kỳ Ưng Diêm, cảm giác đó tuyrất mơ hồ nhưng cô vẫn không có cách nào cưỡng lại được nó cho nên cô càng cảmthấy bất an hơn.

“Anh muốn làm gì?” Lưu Ly đưa tay đẩy mạnh Kỳ Ưng Diêm ra, “Đừng lại gần em!”

Ngay lập tức, hai bàn tay nhỏ nhắn đang vùng vẫy của Lưu Ly liền bị Kỳ ƯngDiêm cố định trên đỉnh đầu. Lưu Ly càng dùng sức giãy giụa thì anh ta càngsiết mạnh hơn. Cô chỉ cảm thấy như hai cổ tay mình bị còng lại nhưng trên thựctế anh ta chỉ dùng có một tay để đổi phó với cô mà thôi.

Kỳ Ưng Diêm chăm chú nhìn vào đôi môi của Lưu Ly, khóe môi vẫn cong lên nụcười quen thuộc nhưng cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong đôi mắt nhưthú hoang của anh ta…

Khi Lưu Ly cảm thấy cổ họng như khô rát lại vì căng thẳng thì lại thấy Kỳ ƯngDiêm chậm rãi nâng bàn tay kia lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mơn man khuônmặt nhỏ nhắn của cô, sau đó lại chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên phần cổtrắng ngần. Ngón tay anh ta di chuyển tới đâu liền nhen nhóm một ngọn lửa nóngbỏng trên thân thể cô tới đó khiến Lưu Ly có cảm giác ngọn lửa này đang lan ravới tốc độ cực nhanh và xuyên thấu tận sâu thẳm trái tim mình.

“Kỳ Ưng Diêm, anh đừng có làm càn!” Lưu Ly sợ hãi kêu lên. Cô không biết KỳƯng Diêm muốn làm gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta càng lúc càng dọa người,giống như đêm trước vậy.

“Em nói xem, anh phải trừng phạt em như thế nào mới được đây?” Kỳ Ưng Diêm nởnụ cười đầy sảng khoái nhưng cũng rất mê người. Khẽ cúi đầu, anh ta thì thầmbên tai Lưu Ly, “Em không nhớ đêm đó anh đã nói gì sao? Anh đã nói rồi, anh cóthể buông tha em một lần nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”

“Rõ ràng người sai là anh…”

“Ai là người không biết hối cải? Tiểu nha đầu, anh muốn em nhớ kỹ, đàn ông làngười nguy hiểm đến cỡ nào, không thể tùy tiện trêu vào đến cỡ nào.” Kỳ ƯngDiêm lại bày ra vẻ mặt có chút tiếc nuối khe khẽ lắc đầu. Sau đó anh ta cúixuống vành tai mê người của Lưu Ly, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Ngay mộthành động kích thích đơn giản như vậy cũng khiến Lưu Ly không chịu nổi, cơ thểkhẽ run lên.

Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly lên, nghiêm túc nhìnvào đôi mắt của cô. Hơi nước vẫn còn đọng trên đôi mi thanh tú cong vút, sốngmũi cao tinh tế, hoàn hảo cùng với chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn tạo nên vẻquyến rũ mê hồn. Khuôn mặt thanh tú kết hợp với mái tóc đen nhánh,mềm mạibuông dài bên hai vai cùng với chiếc cổ trắng ngần và làn da mịn màng, quảthực khiến cô giống một thiên sứ xinh đẹp vậy.

Nơi cổ của Kỳ Ưng Diêm bắt đầu cảm thấy nóng rát khó chịu. Không thể khôngthừa nhận trong xương cốt của mỗi người đàn ông đều thấm đẫm bản năng thíchchinh phục và bản năng săn mồi. Nhất là ánh mắt hoảng sợ cùng lo lắng của LưuLy lại hoàn toàn trở thành chất xúc tác khơi lên khát vọng chinh phục của anhta. Vào giờ phút này, mỗi một cử động dù nhỏ nhất của Lưu Ly cũng trở thành sựcám dỗ trí mạng.

Bàn tay của Kỳ Ưng Diêm lại bắt đầu mất kiểm soát, trượt xuống trước ngực LưuLy, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc khăn tắm đang bao bọc thân thể mềm mại kia khiến nónhanh chóng rơi xuống sàn…

“Không… Kỳ Ưng Diêm…!” Lưu Ly sợ hãi mở lớn hai mắt, thậm chí trong đôi mắt cơhồ còn nổi lên chút hơi nước. Hai tay của cô liên tục bị cố định trên đỉnhđầu, nhất thời không thể cử động được. Lưu Ly thật không thể ngờ rằng, Kỳ ƯngDiêm lại dám có hành động to gan lớn mật như vậy.

Giờ đây, thân thể mềm mại trắng trẻo của Lưu Ly đã hoàn toàn rơi vào trong tầmmắt của Kỳ Ưng Diêm không sót một ly nào.

“Lưu Ly, em thật đẹp!” Kỳ Ưng Diêm khẽ thì thầm bên tai Lưu Ly, giọng nói thôtrọng lộ rõ sự tán thưởng. Từng ngón tay nóng rực rốt cuộc cũng không kìm nénđược nữa, hòa với tâm tư không ngừng cuộn trào như dòng nước xiết, dọc theovòng eo thon thả của cô chậm rãi hướng lên.

“Đừng…!” Cố sức giãy dụa để né tránh hành động bá đạo của Kỳ Ưng Diêm nhưngdường như kết quả lại ngược với mong muốn, thân thể của Lưu Ly càng sát lạigần anh ta hơn.

Kỳ Ưng Diêm khẽ cười, đôi môi nóng bỏng dọc theo cằm của Lưu Ly nhẹ nhàng hônxuống. Đầu của anh ta di chuyển càng ngày càng thấp. “Tiểu nha đầu, trừng phạtem thế này đã được chưa?” Nói xong, anh ta liền cúi đầu nhanh chóng mở miệngngậm lấy nụ hoa kiêu ngạo trên ngực Lưu Ly.

“A…” Lưu Ly chưa từng trải qua cảm giác như thế này nên cơ thể thuần khiết mềmmại lập tức run lên. Hai hàm răng cũng vì thế mà trở nên run rẩy, giọng nóicũng mang theo chút nức nở cùng ủy khuất.

Kỳ Ưng Diêm lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sớm trở nên nghiêm túc. Anh ta buônghai bàn tay nhỏ bé của Lưu Ly ra, không đợi cho cô kịp có phản ứng liền trựctiếp đè sát cô lên trên tường, nhấn mạnh từng lời, “Lưu Ly, anh yêu em. Câunói này của anh chưa bao giờ là lời đùa giỡn đối với em!”

Lưu Ly bị ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm làm cho rung động. Ánh mắt chứa chan tìnhcảm của anh ta vào lúc này khiến trái tim cô lại bắt đầu cuồng loạn, còn thânthể cũng do bị anh ta đè nén mà cũng trở nên khác thường.

“Tại sao lại là em?” Đôi môi đỏ mọng của Lưu Ly khẽ run lên, nơi ngực cũngnương theo hơi thở gấp gáp mà càng thêm phập phồng.

“Anh đã nói rồi, tình yêu vốn không có lý lẽ nào cả, mà chỉ đơn giản là anhyêu em mà thôi. Yêu chẳng vì lý do nào hết. Mấy ngày hôm nay được ở gần em,anh càng khẳng định tình cảm của mình. Anh yêu em và anh muốn có em. ” Từnglời nói của Kỳ Ưng Diêm vô cùng dứt khoát, cả khuôn mặt anh tuấn kia đều hiệnrõ vẻ kiên định cùng nghiêm túc.

“Không…” Lưu Ly có cảm giác như bản thân mình đang đứng giữa một đám mây,hoảng loạn vô định. Cô run rẩy lên tiếng, “Em… em không thích anh.”

Những lời như vậy nói ra vào thời điểm này thực sự rất nguy hiểm, nhất là khiđối diện lại là người đàn ông đang mất khống chế. Đáng tiếc, đối với chuyệnnam nữ, căn bản Lưu Ly cũng rất ít kinh nghiệm. Cô không biết phải làm thế nàođể cự tuyệt một người đàn ông, cũng không biết nên dùng phương thức gì mới cóthể bảo vệ chính bản thân mình.

Sau khi nói xong câu đó, Lưu Ly phát hiện ra sắc mặt của Kỳ Ưng Diêm đột ngộtbiến đổi. Lúc này cô mới nhận thức được một điều là bản thân đã mắc phải mộtsai lầm chí mạng.

“Hiện tại chưa thích anh cũng không sao cả. Chỉ cần cảm nhận anh, có lẽ rấtnhanh em sẽ biết được tâm tư của mình là thế nào.” Kỳ Ưng Diêm hơi nheo mắtlại. Sau khi nói xong câu đó liền dứt khoát bế Lưu Ly lên đi ra khỏi phòngtắm.

Hai mắt của Lưu Ly mở lớn vì sợ hãi và căng thẳng. Đầu óc của cô như lâm vàotình trạng thiếu dưỡng khí khiến Lưu Ly không kịp phản ứng với những ý tứtrong lời nói của Kỳ Ưng Diêm. Chỉ tới khi cảm nhận được toàn thân bị anh tađẩy lên chiếc giường mềm mại, lúc đó cô mới chợt nhận ra anh ta định làm gìvới mình.

“Đừng như vậy…” Nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập khát vọng của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Lysợ hãi muốn né tránh thì đã không kịp nữa. Thân hình đàn ông cao lớn cũng lậptức đè ép xuống khiến cô không còn đường nào để trốn thoát.

Kỳ Ưng Diêm khẽ mỉm cười, đôi mắt cũng tràn đầy tình yêu thương dành cho LưuLy. Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, Kỳ Ưng Diêm dịu dàng lên tiếng, “Lưu Ly,hãy tha thứ cho anh. Anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Em có biết mỗi đêmnằm ôm em ngủ, đối với anh là sự giày vò như thế nào không?”

Trái tim Lưu Ly lúc này như chực nhảy ra khỏi cổ. Cô có thể cảm nhận thấy bàntay to của Kỳ Ưng Diêm đang đặt lên một bên ngực mình, xoa nắn nó một cáchđiên cuồng còn miệng anh ta thì đang hôn lên bầu ngực bên kia của cô.

Lưu Ly vô thức cắn chặt làn môi. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, có chút khuấtphục nhưng cũng có chút phẫn nộ. Cảm giác như có một dòng nước xiết từ trongsâu thẳm trái tim tràn ra, xâm chiếm toàn thân khiến gương mặt cô trở nên nóngran lên, ngay cả hô hấp cũng có phần gấp gáp và dần nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Lưu Ly cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, toàn thân cũng mềm nhũn vô lực giống hệtmột chú nai nhỏ yếu ớt. Kỳ Ưng Diêm vẫn ôm chặt lấy nơi mềm mại của cô khiếnđôi mắt to tròn sợ hãi nhắm chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì ngượngngùng mà đỏ bừng, một chút cử động nhỏ nhất cũng không dám phát lộ.

“Mở mắt ra nhìn anh!” Kỳ Ưng Diêm cúi đầu ra lệnh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...