Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 252



Cô ta quả thật cũng có vài phần xinh đẹp, nhất là mái tóc. Nhưng ánh mắt thìtràn đầy vẻ oán hận khiến cả khuôn mặt kia có chút không bình thường.

“Cô là Amelia đúng không? Nếu đã biết rõ thân phận của tôi như vậy thì lập tứcgiao đồ ra đây!” Kỳ Ưng Diêm hướng cô gái kia nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ đưa tayra.

Nét mặt của Amelia thoáng hiện lên một chút hoảng loạn. “Tôi giao cái gì mớiđược chứ?”

“Thế cô đang cầm cái gì đấy?” Nụ cười của Kỳ Ưng Diêm càng thêm sáng lạn,giọng nói nhàn nhã cùng tự đắc cất lên. “Cô có hiểu rằng, chưa được sự đồng ýcủa chủ nhà mà cô lại hết lần này tới lần khác lẻn vào nhà người khác như thếlà rất mất lịch sự hay không? Nếu ở nơi khác, hành động này chính là tội xâmnhập gia cư bất hợp pháp. Và thứ đồ cô đang cầm trên tay chính là đồ trộm cắp.Cô còn muốn tôi gọi tội trạng của cô bằng cái tên gì đây?”

“Tôi đâu có hết lần này tới lần khác xông vào nhà cô ấy trộm đồ? Chỉ có hômnay mà thôi!” Amelia tức giận, lập tức phản bác lại lời nói của Kỳ Ưng Diêm.Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười “gian xảo” của anh ta, cô ta mới chợt nhận ramình đã bị mắc bẫy.

Kỳ Ưng Diêm cất tiếng cười đầy sảng khoái, “Nếu đã dám thừa nhận thì lập tứcgiao đồ ra đây, đừng có lãng phí thời gian vô ích nữa. Tôi chỉ là luật sư màthôi, cũng không phải là quan tòa nên có thể coi như chuyện này tôi chưa nhìnthấy.”

Amelia đã từng được nghe qua những “truyền kỳ” về Kỳ Ưng Diêm nên biết ngườiđàn ông này cũng không dễ mà động vào. Hơn nữa, người đàn ông này đã nắm đượcđằng chuôi, không những miệng lưỡi rất cứng rắn mà bối cảnh của gia đình cũngkhông hề tầm thường. Tốt nhất không nên đắc tội với người này.

Cô ta có chút tức giận, bất mãn lấy ra từ trong túi xách một tập tài liệu,trực tiếp đưa đến trước mặt của Kỳ Ưng Diêm. Anh ta nhìn thoáng qua, tất cảđều là số liệu ghi chép hàng ngày của Lưu Ly.

Cuối cùng Lưu Ly cũng tiến lên trước, nhìn cô ta rồi chậm rãi lên tiếng,“Amelia, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu hiểu đây? Cho dù cô cólấy trộm được cách điều chế đi chăng nữa nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy,cô luôn sống trong thù hận nên căn bản đã quên mất một điều: Đối với người bàochế hương liệu, điều quan trọng nhất là phải có cái “tâm”. Cô như thế thì saocó thể bào chế ra một hương liệu tốt đây? Huống hồ cô còn muốn điều chế rahương liệu từ cây hoa thần nữa. Mà căn bản, loại hương liệu này tôi cũng chưacó nghiên cứu ra cách bào chế. Cô lấy đám số liệu này về cũng chỉ tạo ra bánthành phẩm mà thôi.”

Amelia nghe xong, khẽ cười lạnh, “Hóa ra loại hương liệu này cô vẫn còn chưanghiên cứu ra. Tôi còn tưởng rằng cô là thiên tài chứ? Mà sao hôm nay tự nhiênthái độ của cô lại trở nên tốt như vậy? Có phải vì có mặt Kỳ Ưng Diêm ở đâykhông? Cô đừng quên, cô chỉ là kẻ chuyên đi cướp bạn trai của người khác? Côcó phải hồ ly tinh không mà ngay cả Kỳ luật sư cũng bị cô lừa như vậy?”

“Cô luôn miệng nói tôi quyến rũ Joseph, cho tới tận bây giờ, cô vẫn luôn đổmọi tội lỗi lên đầu tôi. Vậy còn cô thì sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy,ngoại trừ việc sống trong thù hận cùng hết lần này tới lần khác ăn trộm thànhquả nghiên cứu của tôi thì cô đã làm được gì? Joseph đã chết rồi, chẳng lẽ côcứ định sống như vậy cả đời hay sao?” Lưu Ly khẽ nhíu mày, lạnh lùng lêntiếng…

“Thật là cảm động a! Người khác không biết chuyện còn tưởng tôi đang đổ oancho cô đấy!” Amelia nhìn Lưu Ly bằng ánh mắt mỉa mai sâu sắc rồi sau đó lạiquay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm.

“Kỳ Ưng Diêm, tôi biết rõ trong luật giới anh là người rất nổi tiếng. Nhưngtrong thời gian ở tại đây, chẳng lẽ anh không nhận ra cô ta là loại người nhưthế nào sao? Đồ đê tiện này…”

“Amelia, cô hãy cẩn thận lời nói của mình. Nếu không tôi sẽ lập tức kiện côtội phỉ báng người khác.” Kỳ Ưng Diêm lạnh lùng nhắc nhở cô ta rồi lại khẽcong môi cười.

“Lưu Ly là người thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất. Đối với những chuyệntrước kia, tôi cũng biết khá rõ ràng. Không ngại nói với cô rằng, một ngườiphụ nữ còn không “trông chừng” nổi người đàn ông của mình lại quay sang đổ tộiột người phụ nữ khác thực sự là chuyện rất đáng buồn cười.

Nếu có thời gian sao cô không thử ngẫm lại xem vì sao lại mất đi Joseph? Vìsao biết rõ Lưu Ly không hề thích mình mà anh ta vẫn còn muốn chia tay với cô?Nguyên nhân tột cùng là gì tôi nghĩ cô là người biết rõ nhất. Nhưng…

Bây giờ cô tìm tới Lưu Ly để kiếm chuyện cũng bởi vì căn bản cô không hiểu côấy là người như thế nào…

Còn tôi, đối với Lưu Ly, tôi luôn một lòng tin tưởng. Cho dù không biết rõ mọichuyện cũng không vấn đề gì. Chỉ cần biết rằng, cô ấy là người phụ nữ mà tôiyêu là được rồi!” Kỳ Ưng Diêm bình tĩnh cắt ngang lời của Amelia, đưa ra mộttuyên bố vô cùng bá đạo.

Trong đáy mắt của Lưu Ly có chút chấn động. Cô không nói gì cả, chỉ khẽ cắncắn môi rồi nhắm mắt lại.

Nghe xong những lời này của Kỳ Ưng Diêm, Amelia thực sự cảm thấy sững sờ. Mộtlúc lâu sau cô ta mới có lại phản ứng. Nụ cười đầy vẻ châm biếm mang theo hàmý sâu xa trên khoé môi cô ta càng trở nên rõ ràng hơn. “Lưu Ly, cô cũng thậtlợi hại, có thể mê hoặc hết người này tới người khác như vậy. Xem ra cô cũngcó duyên với luật sư quá đấy!”

Hô hấp của Lưu Ly lúc này có chút gấp gáp nhưng cô cũng chỉ dùng ánh mắt khôngvui nhìn về phía Amelia mà thôi.

Ánh mắt của Amelia lộ rõ tia oán hận cùng sự giận dữ nhưng rất nhanh chóng bịKỳ Ưng Diêm chắn ngay trước tầm nhìn…

“Amelia, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp cô. Tuyệt đốiđừng để tôi bắt gặp cô trộm đồ lần thứ hai. Nếu không, cho dù cô có là đàn chịcủa Lưu Ly đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”

Tầm mắt của Amelia khẽ dời về phía gương mặt của Kỳ Ưng Diêm, “Tôi thật khônghiểu vì cái gì mà đàn ông các anh đều thích cô ta?”

“Thích một người là vì nhận thấy ở người đó những điểm vô cùng đáng giá. Vì côkhông nhận thấy được những điểm này nên mới liên tục sống trong oán hận nhưthế. Tôi mong cô sau khi trở về hãy suy nghĩ thật kỹ: Thực sự cô oán hận LưuLy hay là oán hận chính bản thân mình đã không giữ được Joseph? Nếu cô thực sựyêu anh ta thì nên tôn trọng quyết định của anh ta mới phải.”

Kỳ Ưng Diêm trước giờ vốn không thích đi thuyết giảng đạo lý cho người khác.Đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều như vậy. Sau khi dứt một tràng thuyếtgiáo, Kỳ Ưng Diêm lại khẽ cất tiếng cười.

“Tôi không ngại nói cho cô biết, Lưu Ly là người phụ nữ mà tôi yêu. Cho dù cóxảy ra chuyện gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy. Vẫn là câu nóicũ, đừng để tôi gặp lại cô lần nữa…”

“Nếu không thì anh định làm gì tôi?” Amelia tức giận nhìn Kỳ Ưng Diêm.

Nụ cười trên môi Kỳ Ưng Diêm vẫn cực kỳ mê người nhưng lời nói lại cực kỳ lạnhlùng, “Cô có biết vì sao tôi lại làm luật sư biện hộ hay không?”

Trong đáy mắt của Amelia liền nổi lên một tia cảnh giác.

“Lý do rất đơn giản. Luật sư biện hộ thường có sở trường về khoản ngụy biện màbản thân tôi luôn rất thích ngụy biện. Trên pháp đình luôn thích mở to hai mắtmà nói này nói kia. Chẳng hạn đen thì nói thành trắng, trắng lại nói thànhxám. Cho nên Amelia, cô nói xem, một ngày nào đó ngộ nhỡ tôi thấy cô không vừamắt hoặc cô không chịu nghe theo lời cảnh cáo của tôi, chẳng may tôi nhất thờikích động lại cho cô ăn vài bữa cơm tù cũng nên. Đến khi cô ra ngoài thì cũngtrở thành người có tiền án tiền sự rồi, tiền đồ của cô sẽ thực sự nguy to đó.”

“Anh…” Amelia rất muốn cất tiếng thoá mạ Kỳ Ưng Diêm nhưng lại nghĩ tới việcanh ta vừa nói thực không phải chuyện đùa, hơn nữa anh ta là người có khả nănglàm được như vậy nên nắm tay cô ta khẽ siết lại thành nắm đấm, “Xem như anhlợi hại!” Nói xong, Amelia tức giận thở phì phì rồi bỏ đi.

Kỳ Ưng Diêm vẫn nhếch môi nhìn theo bóng dáng Amelia mỗi lúc một xa dần. Đợitới khi hình bóng cô ta hoàn toàn biến mất, anh ta mới khẽ vươn vai một cáirồi lại thuận thế khoác lấy vai Lưu Ly, rồi giữ chặt lấy vai cô…

“Được rồi, anh vừa giúp em giải quyết mọi chuyện, vậy em định cảm ơn anh thếnào đây?”

Lưu Ly không thèm để ý đến Kỳ Ưng Diêm, lập tức hất cánh tay của anh ta khỏivai mình rồi không nói lời nào mà đi thẳng về biệt thự…

Khi màn đêm buông xuống, thị trấn Flora lại trở về sự an tĩnh như nó vốn có,trời đất vạn vật dường như cũng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tắm rửa xong, Lưu Ly lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, dùng khănbông lau khô mái tóc còn đang ướt. Khuôn mặt không hề trang điểm của cô phảnchiếu qua tấm gương vẫn cực kỳ rung động lòng người. Vừa ngẩng đầu lên lại bắtgặp ngay ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm đang nhìn mình không chớp, Lưu Ly khẽ cúixuống, có chút mất tự nhiên lên tiếng, “Anh không đi tắm sao?”

Kỳ Ưng Diêm khẽ nhếch môi cười rồi lười biếng đứng dậy. Cuối cùng Lưu Ly cũngcó chút tiến bộ, không một mực đòi đuổi anh ta đi ra ngoài phòng khách nữa màlại hỏi anh ta có định tắm hay không? Điều này chứng tỏ cô đã chịu chấp nhậncho anh ta ngủ chung một giường

Lúc Kỳ Ưng Diêm chuẩn bị bước vào nhà tắm, Lưu Ly lại khẽ gọi anh ta…

“Hey…” Cô vẫn chưa quen được với việc gọi thẳng tên của Kỳ Ưng Diêm.

Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại nhìn Lưu Ly…

“Việc đó… Khi ở trên pháp đình, có thật anh có thể nói đen thành trắng, nóitrắng thành xám hay không?” Lưu Ly không nén nổi tò mò liền cất tiếng hỏi, vẻmặt cũng lộ rõ sự mâu thuẫn. Cô vốn không thích việc luật sư lợi dụng vị trícủa mình mà tuỳ tiện đổ oan cho người tốt.

Kỳ Ưng Diêm khẽ cười, “Anh chỉ là luật sư mà thôi, cũng không phải là thầnthánh phương nào, sao có thể lợi hại như vậy được. Những lời đó chỉ là muốndoạ cô ta sợ thôi.”

“Thật sự là anh không vì lợi ích cá nhân mà làm những việc trái với lương tâmđấy chứ?” Trong lòng Lưu Ly thoáng nổi lên chút lo lắng.

Kỳ Ưng Diêm chăm chú nhìn Lưu Ly hồi lâu rồi sau đó đi đến trước mặt cô, hơicúi xuống. Hai cánh tay mạnh mẽ của anh ta chống xuống bàn trang điểm, nhanhchóng khoá Lưu Lưu Ly vào trong ngực mình. Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm lúc này cũng cựckỳ nghiêm túc…

“Lưu Ly à, đã làm luật sư, muốn kết luận một vấn đề gì đó đều phải dựa trênchứng cứ. Từ khi hành nghề cho tới giờ, mỗi khi đứng trước quan tòa, anh đềukhông làm trái với lương tâm của mình.”

Lưu Ly như bị mê hoặc bởi ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm nên khẽ gật đầu trong vôthức.

“Em đang lo lắng cho anh sao?” Kỳ Ưng Diêm đột ngột nở nụ cười tà, ánh mắtnghiêm túc của anh ta cũng chuyển thành sự đắc ý rõ ràng.

Ánh mắt của Lưu Ly thì lại có chút hoảng hốt. Cô vội vàng khép mi lại, “Ai lolắng cho anh chứ? Anh muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ của Lưu Ly, Kỳ Ưng Diêm lại càng cảm thấyyêu thương cô hơn. Thanh âm của anh ta cất lên cũng trở nên trầm trầm đầy dịudàng.

“Yên tâm, anh đồng ý với em. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần khiến em khôngvui, anh sẽ không làm nữa.” Nói xong, Kỳ Ưng Diêm không kìm được liền đặt lêntrán Lưu Ly một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tâm tình Lưu Ly lúc này có chút cuồng loạn. Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìnlên, chỉ khẽ đưa tay đẩy anh ta ra xa. Người đàn ông này sao lại kỳ lạ như thếchứ? Sao mỗi lời nói của anh ta đều khiến trái tim cô rung động như vậy?

Kỳ Ưng Diêm cất tiếng cười đầy sảng khoái rồi bước vào phòng tắm. Nhìn dáng vẻcủa anh ta, Lưu Ly lại chợt cảm thấy như từ trước tới giờ, anh ta đang đùa cợtvới cô vậy.

Suy nghĩ một chút, Lưu Ly liền lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một chai tinh dầuthơm. Do dự một hồi nhưng cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm đi tới trước cửa phòngtắm đưa tay gõ mấy tiếng…

“Ưng Diêm, em…em có một chai dầu thơm có tác dụng thư giãn tinh thần rất tốt.Anh có muốn thử một chút không?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...