Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Từ tận sâu đáy lòng của Vi Như bỗng dâng lên một cảm giác bi thương khó tả.Nguyên nhân không phải vì Harry, mà vì thứ quan điểm có lẽ mãi mãi cô cũngkhông thể chấp nhận được này. Do cô quá bảo thủ hay tại anh ta quá tùy tiện?Lẽ nào tình yêu không phải được vun đắp từ sự tin tưởng và yêu thương lẫn nhausao?
Nếu nói người đàn ông có thể tách riêng sự quan hệ về thể xác lẫn tình yêu,thế còn phụ nữ thì sao? Chẳng phải phụ nữ không thể tách riêng được hai vấn đềđó? Nhưng tại sao ngày nay vẫn còn có những người phụ nữ có thể không hề quantâm đến vấn đề này? Cũng như cô gái kia hoặc cũng giống với những người congái đã từng có quan hệ với Liệt vậy.
Sao lại có thể như vậy?
Harry không biết Vi Như đang nghĩ gì, vẫn tưởng cô còn đang đau khổ vì thấttình nên anh ta lại chậm rãi lên tiếng. “Vi Như, thực ra em rất tốt, thực sựrất tốt. Chỉ là...”
“Được rồi, anh đừng nói gì nữa.” Vi Như ngắt lời Harry, nhìn anh ta rồi nói.“Tôi luôn nghĩ rằng, anh sẽ khác với những người đàn ông khác. Nhưng không ngờanh cũng là động vật ăn thịt mà thôi.”
Harry nghe xong có chút bối rối, rồi khẽ nhíu mày. Rõ ràng là anh ta khônghiểu Vi Như đang nói gì.
Vi Như nở nụ cười đầy lạnh lùng, cũng không buồn giải thích với anh ta nữa,quay lưng bước đi. Xem như cô không có mắt, lại đi thích một người đàn ông tùytiện như thế này.
“Vi Như…” Harry muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến người bạn gái đang ở gần đónên đành lắc đầu, xoay người đi về phía cô gái đó.
Khi Vi Như từ trong rừng cây đi ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất,bao phủ lấy toàn bộ thân thể cô nhưng cũng không làm cho cô cảm thấy ấm áp mộtchút nào. Ngược lại cô càng cảm thấy lạnh hơn.
Vi Như đang trong cơn tức giận, lại chứng kiến một cảnh tượng khác làm cho côtức điên lên. Ở ngay gần đó, hai nữ sinh đang bám chặt lấy Liệt như là keodính vậy. Dưới ánh nắng mặt trời cảnh tượng này càng trở nên chướng mắt hơn,làm cho sự tức giận đang hừng hực trong người chỉ chực bùng phát, chỉ muốn nổtung. Cô không nói gì liền sải bước về phía trước, đi về hướng của Liệt.
“Vi Như!” Liệt nhìn thấy Vi Như, nét mặt bỗng trở nên cực kỳ vui vẻ.
Cậu ta vốn định đuổi theo cô, không ngờ nhìn thấy cô đi vào rừng cây. Vừa địnhđi theo thì bị hai cô gái này dính chặt lấy. Muốn đẩy bọn họ ra, nhưng khôngngờ “công phu bạch tuộc” của bọn họ quá lợi hại, nhất định bám chặt lấy cậu takhông chịu buông. Thấy cô chủ động đi đến, cậu ta trở nên vô cùng phấn khích.
Nhưng ngay lập tức Liệt nhận ra có điều gì đó bất bình thường. Sắc mặt Vi Nhưxám xịt lại, hô hấp có chút nặng nề, ánh mắt cũng vô cùng giận dữ.
Liệt cảm thấy có chút kỳ lạ khi chứng kiến Vi Như đang bước tới trước mặt mìnhvới tốc độ cực nhanh như sao băng xẹt ngang bầu trời nên sững sờ mất một lúc.Dáng vẻ hung dữ của cô như muốn ăn tươi nuốt sống hai cô nàng đang dính chặtlấy cơ thể của cậu ta vậy. Ánh sáng toả ra từ đôi mắt giống như hai ngọn lửa,làm cho hai cô sinh viên kia có chút hoảng sợ không dám cử động nữa.
“Các cô không biết xấu hổ là gì sao?” Vi Như cất tiếng đầy lạnh lùng. Giọngnói của cô lúc này hệt như cơn gió lạnh chui ra từ khe hở trong lòng đất vậy.Trước kia, Liệt chưa từng chứng kiến biểu hiện nào của cô như lúc này.
Hai cô sinh viên kia thấy thế tưởng Vi Như đang ghen, cùng đưa mắt nhìn nhau.Đột nhiên, theo phản xạ, hai cô gái liền nới lỏng cánh tay đang bám riết lấyLiệt. Trong đó có một cô không chịu an phận, khó chịu lên tiếng, “Cô bị điênà? Chúng tôi thích Liệt thì liên quan gì đến cô chứ?”
“Đúng thế?” Cô gái còn lại cũng hùa theo.
Thực ra hai cô gái đều nhìn thấy sắc mặt của Vi Như lúc này. Sắc mặt cô rấthung dữ khiến ai nhìn thấy cũng bị doạ cho hết hồn hết vía. Nhưng vì sĩ diệnnên bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng “choảnh choẹ” lại một chút.
“Thích? Các cô dựa vào cái gì mà nói thích cậu ta? Các cô có biết thế nào làthích không? Thứ mà các cô gọi là thích chẳng qua cũng chỉ là sự ham muốn vềthể xác, muốn lên giường với anh ta mà thôi. Tôi thực sự không hiểu các ngườiđược giáo dục như thế nào mà lại có thể vứt bỏ hết lễ nghi, phép tắc cùng lòngtự trọng của bản thân như vậy.
Đường đường là những cô gái trẻ tuổi mà chẳng khác gì những kỹ nữ, đê tiện hếtmức. Các người không thể xa đàn ông, không muốn bị đàn ông ruồng bỏ, có đúngkhông?” Vi Như chẳng nể nang ai liền mắng một tràng, càng nói càng tức, càngnói càng hăng máu.
Liệt mới đầu rất ngạc nhiên, ngẩn người ra, nhưng sau đó lại cảm thấy thíchthú, ngưỡng mộ dáng vẻ của Vi Như lúc này.
Hai cô gái kia không ngờ Vi Như lại mắng mình khó nghe đến như vậy. Sự ngượngngùng trên khuôn mặt dần chuyển thành sự phẫn nộ. Nhưng vì đang ở trongtrường, lại ở trước mặt Liệt nên bọn họ cũng không muốn bản thân bị mất hìnhtượng, chỉ đành kìm nén mà nhỏ tiếng.
“Không biết từ đâu chạy ra một con điên như thế này? Đúng là đầu óc có vấnđề!” Nói xong hai người họ vội vàng xoay người bỏ đi.
“Đầu tôi có vấn đề? Tôi thấy có vấn đề là đầu của các cô mới đúng. Hai người…”Vi Như tức giận bước nhanh về phía trước nhưng liền bị Liệt kéo lại, cũng cắtngang lời cô định nói.
“Được rồi, đừng đuổi theo nữa.” Liệt xoay người Vi Như lại, cúi xuống nhìn cô,“Vi Như, cô bị sao vậy? Giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”
Vi Như nhìn Liệt, ánh mắt càng muốn phát hoả hơn.
“Anh đúng là đồ ngựa đực! Đàn ông các anh chẳng lẽ không lên giường thì sẽchết sao? Chẳng lẽ không có phụ nữ thì không sống nổi sao? Chẳng phải đều nói“sự quan hệ” và tình yêu không thể tách rời nhau còn gì? Vậy tại sao đàn ôngcác anh lại hạ tiện đến mức đó? Có thể lên giường với nhiều người con gái khácnhau, thậm chí không thèm quan tâm là quen trong bao lâu: Một ngày hay mấytiếng? Các anh chỉ là cỗ máy phát dục thôi sao? Các anh có còn chút nhân tínhnào không? Còn chút liêm sỉ nào không?”
Lần này người chịu trận là Liệt. Cậu ta bị mắng tới tấp, té tát vào mặt nênnhất thời không kịp phản ứng xem rốt cuộc là có chuyện gì. Đang định mở miệnghỏi thì liền nhìn thấy Harry ôm một cô gái đi ra từ trong rừng cây. Nhìn thấyLiệt và Vi Như ở phía trước, thái độ của anh ta có chút mất tự nhiên. Vốn haingười đó định đi về hướng này, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, anh ta liền ôm côgái kia đi về một hướng khác.
Ngay lập tức Liệt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhìn đôi nam nữ đi xa dần, ánh mắt Liệt liền sa sầm xuống. Quay đầu lại nhìnVi Như, trầm giọng hỏi, “Cô thực sự đau lòng vì thằng đó sao?”
“Anh điên à? Dù tôi có đau lòng vì ai đi chăng nữa cũng sẽ không đau lòng vìloại đàn ông ngựa đực như các anh.” Vi Như tức tối ném lại câu đó cho Liệt rồiđùng đùng bỏ đi.
“Vi Như…” Liệt liền đuổi ngay theo sau…
Hội trường lớn được xây ở phía tây nam của giảng đường chính. Đây là phòng họcđặc biệt bởi sinh viên có thể tự lựa chọn vị trí ình. Bởi sức chứa của nó lêntới hàng trăm người nên nơi này cũng thường có rất nhiều người lui tới.
Ba giờ chiều, sinh viên chuyên ngành có giờ học lần lượt kéo tới hội trường.Điều kiện giảng dạy hiện đại cũng là một yêu cầu thiết yếu của giờ học này.Tuy hội trường có thể chứa tới hàng trăm người nhưng không nhất thiết phải cótừng đó người đến nghe giảng. Sắp đến giờ lên lớp, những sinh viên tới đâycũng chỉ khoảng ba, bốn mươi người.
Harry vừa chọn được một ví trí khá thuận lợi đang định ngồi xuống thì nghethấy một loạt tiếng ồn ào vang lên. Nhìn về phía cửa hội trường, không ngờ anhta lại thấy Liệt đang bước vào.
Harry khẽ nhíu mày. Liệt là công tử nổi tiếng phong lưu đa tình, không ai làkhông biết cậu ta. Nhưng Harry thấy có chút kỳ lạ, chuyên ngành của cậu takhông cần phải đến đây học, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này? Tuy nhiênanh ta lại nghĩ, chắc Liệt ngắm được cô gái nào đó nên đến đây tán tỉnh cũnglà điều hết sức bình thường.
Nghĩ thế nên Harry cũng không để ý thêm nữa.
Liệt đứng lên cao nhìn một lượt hội trường. Khi cậu ta xác định chính xác toạđộ của Harry liền nở nụ cười hết sức ám muội rồi đi thẳng về phía anh ta.
Harry đang định lấy máy tính ra thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện bóng người.Ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại chính là Liệt. Thái độ của Liệt vô cùng“trêu ngươi” rồi lại ngồi xuống bên cạnh anh ta. Khoé môi Liệt khẽ nhếch lênđể lộ nụ cười mang theo ngụ ý sâu xa.
Tuy rất băn khoăn nhưng Harry cũng không mở miệng hỏi vì anh ta và Liệt khôngquen thân cho lắm, nên anh ta cũng chỉ quay sang làm tiếp công việc còn dangdở của mình.
“Harry, chúng ta sẽ ở đây hay là ra ngoài?” Thanh âm trầm trầm mê người củaLiệt đột nhiên vang lên khiến Harry có chút sững sờ. Anh ta không ngờ Liệt đếnđây là để tìm mình. Khẽ nhíu mày, Harry quay đầu nhìn Liệt, “Louis Liệt, cậuđang nói chuyện với tôi sao?”
“Ở đây còn có người thứ hai tên là Harry à?” Liệt cũng quay đầu nhìn anh ta,nụ cười bên môi thoáng hiện vẻ tà ác như quỷ dữ.
Harry kinh ngạc nhìn Liệt, “Cậu có ý gì?”
“Rất đơn giản!” Liệt khẽ xoay xoay vặn vặn cổ tay. Nụ cười trên môi loé lênđầy lạnh lùng rồi nhấn mạnh từng lời, “Muốn đánh anh!”
“Cái gì?” Harry kinh ngạc đứng bật dậy. Vì các sinh viên luôn chú ý đến Liệttừ khi cậu ta bước chân vào nên lũ lượt đi về hướng hai người, nhanh chóng vâyquanh để xem cảnh náo nhiệt trước mắt.
“Kích động như thế làm gì? Chọn địa điểm đi, ở đây hay là bên ngoài?” Nụ cườicủa Liệt càng lúc càng giống quỷ dữ. Thân hình cao lớn vạm vỡ của cậu ta tiềmẩn sức mạnh lớn lao cũng như sự quyến rũ chết người.
Ánh mắt Harry đột nhiên quắc lên, còn có chút phẫn nộ.
“Cậu đang phát điên cái gì vậy? Tôi và cậu thì có liên quan gì chứ? Cậu đingay đi, tôi sắp phải lên lớp rồi.”
Liệt nghe thấy thế liền cười nhẹ, “Chỉ là…tôi thấy anh chướng mắt. Biết làmthế nào bây giờ?”
“Cậu…”
“Harry…” Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt. Ngay sau đó,một cô gái bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng khi nhìnthấy Liệt thì ánh mắt đột nhiên sáng rực lên.
“Meali?” Harry hơi ngạc nhiên, cô gái này chính là bạn gái của anh ta.
Liệt khẽ nhướng mày, nhìn người con gái bên cạnh Harry, lại nở nụ cười hết sứctà mị, “Cô là bạn gái của Harry?”
Meali có chút hoảng hốt. Trước đó cô ta vẫn nghe nói về Louis Liệt, không ngờhôm nay lại có thể nhìn cậu ta ở cự ly gần như thế này. Cậu ta khôi ngô tuấntú như thế, đẹp trai hơn bất cứ người đàn ông nào khác nhưng cũng quyến rũ hơnbất cứ người con gái nào. Nụ cười của cậu ta hệt như sự kết hợp giữa thiênthần và ác quỷ, làm cho người ta không kiềm chế được mà trầm luân trong đó.
Cô ta không lên tiếng trả lời mà chỉ đứng đó ngơ ngẩn nhìn ánh mắt mê hoặc củaLiệt.
