Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 4: Oan gia hay duyên nợ?
Liệt cũng không vội vàng đẩy Meili ra mà chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trướcngực, nhếch môi nở nụ cười nhẹ mang theo sự hút hồn còn hơn cả phụ nữ. Trênkhuôn mặt anh tuấn của cậu ta lộ rõ vẻ tà mị cùng kiên quyết, “Tôi không baogiờ chạm vào cùng một người phụ nữ hai lần. Tôi cũng không thích tranh giànhphụ nữ với người đàn ông khác.”
Đây là tác phong trước giờ của Liệt. Bất luận là bốn năm trước hay bốn nămsau, đối với chuyện quan hệ nam nữ, cậu ta chỉ theo đuổi cảm giác kích thíchcực độ mà thôi. Mỗi một người phụ nữ mới sẽ đem đến cho cậu ta một cảm giáchoàn toàn mới, cho nên cậu ta tuyệt đối không cho phép cảm giác đó bị phá bỏ.Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không bao giờ chạm vào một người phụ nữnào đến lần thứ hai.
Trên gương mặt Meili hiện rõ vẻ hoảng sợ cùng hối hận. Cô ta vội vàng kéo tayLiệt rồi lên tiếng, “Liệt, anh hiểu lầm rồi. Em vốn không hề thích Peter, chỉlà anh ta tự mình đa tình mà thôi. Liệt, chẳng phải tối qua chúng ta vẫn rấtvui vẻ đó sao?”
Liệt khẽ nhún vai rồi đáp lại, “Cô thích Peter hay không, không liên quan gìtới tôi. Cả trường này đều biết Louis Liệt tôi trước nay không bao giờ phátsinh quan hệ đến lần thứ hai với cùng một người phụ nữ. Cô cho rằng mình làngười rất đặc biệt sao?” Nói dứt lời, Liệt liền giật tay mình ra khỏi bàn taycủa Meili rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.
“Liệt…” Meili vừa gọi vừa vội vàng chạy theo. Mặc dù đuổi không kịp Liệt nhưngcô ta vẫn kiên trì theo tới cùng.
Liệt cũng bất đắc dĩ phải dừng lại chờ Meili tới gần. Hàng lông mày rậm củacậu ta khẽ chau lại, ánh mắt quét nhanh bốn phía một vòng…
“Liệt, em thật sự không muốn chia tay với anh. Em…”
“A…chó cưng dễ thương đã tới rồi, qua đây nào!” Liệt cũng chẳng buồn ngheMeili nói gì mà chỉ khẽ huýt sáo rồi vẫy tay với một cô gái cách đó không xa.
Cô gái đang ôm con chó nhỏ trong ngực nhìn về phía Liệt đang bị một cô gái níukéo ở phía xa, không khỏi bất đắc dĩ trợn mắt lên một chút, sau đó đem con chónhỏ trong ngực đặt xuống đất. Con chó nhỏ cực kỳ hưng phấn hướng phía Liệtchạy tới, còn vòng qua vòng lại quanh chân cậu ta liên hồi.
“Con đáng yêu của ta, từ sáng tới giờ không được gặp, thực nhớ con muốn chếtmà.” Liệt dùng một tay ôm lấy KITY giơ lên cao, sau đó lại ôm vào trong ngựchôn nhẹ một cái. KITY cũng cực kỳ cao hứng dụi đầu vào ngực Liệt kêu ư ư mấytiếng. Hôm nay, KITY mặc một bộ váy rất dễ thương, bên tai còn đeo thêm mộtchiếc nơ bướm cực đẹp.
Cô gái cách đó không xa cũng đã bước tới, đứng cạnh Liệt nhưng vẫn không hề mởmiệng nói chuyện.
“Liệt…” Meili cảm thấy như bị bỏ rơi liền cất tiếng gọi đầy uỷ khuất…
Cuối cùng Liệt cũng nhìn về phía Meili nhưng cánh tay lại khoác lên vai cô gáibên cạnh. Cậu ta khẽ nở nụ cười tà rồi lên tiếng, “Thật ngại quá, tôi phảicùng người bạn tốt của mình đưa KITY đi tắm rồi. Những gì cần nói tôi đã nóicả rồi. Tạm biệt!” Nói xong, Liệt ôm cô gái kia bỏ đi.
“Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Meili nhìn theo bóng lưng cậu ta, giận dữ hétlên. Thị trấn Flora
Cánh đồng hoa ngút ngàn…
Sáng sớm, từng cơn gió nhẹ thổi qua rừng hoa đào, đưa mùi hương dịu nhẹ của nótới từng góc nhỏ của căn biệt thự. Khi Kỳ Ưng Diêm khó nhọc bước xuống khỏigiường đã thấy bóng dáng của Lưu Ly thấp thoáng trong rừng hoa đào phía trước.
Trong ấn tượng của anh ta, dường như Lưu Ly rất yêu màu trắng cùng màu tím bởivì quần áo cô mặc phần lớn đều là hai màu sắc này. Hôm nay, cô cũng mặc mộtchiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng. Cô đang quaylưng về phía anh ta, cũng không biết là đang bận rộn cái gì nữa. Loại cảm giáctrong lòng Kỳ Ưng Diêm lúc này thực sự rất kỳ lạ. Cô gái đứng cách anh takhông xa kia đang cực kỳ an tĩnh, hệt như một bức hoạ thiếu nữ đang đắm mìnhvào không gian ngập tràn cánh hoa đào bay múa.
Không có một người nào, không có một phụ nữ nào có thể khiến Kỳ Ưng Diêm trởnên mất hồn như vậy. Ánh mắt anh ta lúc này mang theo sự si mê điên cuồng chămchú dán vào hình bóng Lưu Ly ở phía xa.
Cảm giác có chút bất thường ở phía sau, Lưu Ly khẽ đứng thẳng dậy rồi xoayngười lại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến ngàn vạn cánh hoa đào nhẹ nhàng rơirụng, nương theo cơn gió dịu dàng đáp xuống xung quanh cô, tạo thành một khungcảnh cực kỳ đẹp mắt.
Kỳ Ưng Diêm thực sự lại một lần nữa cảm thấy hít thở không thông. Cảnh tượngthế này, có mấy ai trên đời có dịp chứng kiến đây?
Thấy người đàn ông cách đó không xa đứng đờ ra đó nhìn chằm chằm vào mình, ánhmắt Lưu Ly đầu tiên là thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó liền quayđầu lại, tiếp tục hái những bông hoa phù hợp trên cây, sau đó nhẹ nhàng đặtvào giỏ hoa trên tay, thanh âm dịu dàng của cô cũng khẽ vang lên…
“Thể chất của Kỳ tiên sinh quả nhiên rất tốt, chỉ sau một đêm đã có thể hồiphục như vậy cũng thật hiếm thấy.”
Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới khôi phục lại được chút phản ứng, thu lại ánh mắt đầysi mê của mình rồi bước lại gần phía Lưu Ly. Anh ta khẽ duỗi chân duỗi tay mộtchút rồi lười biếng dựa vào một gốc cây khô gần đó, “Trên mặt, trên người tôivẫn còn rất nhiều chỗ đang sưng tấy.”
“Tôi đã đưa cho anh bình tinh dầu có tác dụng tiêu sưng rồi.” Lưu Ly cũng rấtbình thản lên tiếng, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nói về đềtài này.
Kỳ Ưng Diêm vừa cất tiếng cười nhẹ thì lại động đến khóe miệng đang sưng khiếnanh ta đau nhói kêu khẽ một tiếng. Mà Lưu Ly nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìnanh ta nhưng cũng không nói gì.
“Tinh dầu đó tôi đã dùng rồi, trên mặt thì còn được, nhưng trên người…” Nóitới đây, anh ta cố ý ngừng lại không tiếp tục nữa…
“Yên tâm đi, tinh dầu đó đều có nguồn gốc tự nhiên, sẽ không có bất kỳ tổnthương nào với cơ thể của anh đâu.” Lưu Ly hiểu lầm ý tứ của anh ta nên khẽcất tiếng giải thích.
“Ý của tôi không phải như vậy!” Kỳ Ưng Diêm đi tới bên cạnh giúp Lưu Ly háihoa đào rồi khẽ cất tiếng, “Ý của tôi là, những chỗ bị ong chích trên người,tôi không có cách nào tự bôi thuốc cả.”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của Lưu Ly vừa đưa ra chuẩn bị hái một bông hoaliền sững lại, vô tình chạm phải bàn tay Kỳ Ưng Diêm. Dưới sự khúc xạ của ánhmặt trời, làn da của Lưu Ly tạo thành sắc màu tương phản với bàn tay to của KỳƯng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay dâng lên một cảm giác mát lạnh giốngnhư là hơi lạnh đầu mùa xuân trên đỉnh Thiên Sơn vậy. Cảm giác dễ chịu nàycũng theo không khí trong lành buổi sớm len lỏi vào tận sâu thẳm trong lònganh ta.
Kỳ Ưng Diêm vốn cho rằng Lưu Ly có thể hiểu được ý tứ của mình.
