Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 229



Bị Louis Thương Nghiêu nói thẳng ra như vậy khiến Kỳ Ưng Diêm có chút ngạingùng, anh ta lúng túng một hồi rồi mới mở miệng, “Lưu Ly không giống mấyngười phụ nữ kia. Thật lòng mà nói, cứ nhìn thấy cô ấy tôi lại cảm thấy miệngđắng lưỡi khô, những chuyện muốn nói cứ suy đi tính lại mãi vì sợ nói ra sẽgây phản cảm cho cô ấy.”

“Thực tế là cô ấy rất không có cảm tình với anh.” Louis Thương Nghiêu khẽ thannhẹ một tiếng, “Nếu chuyện đã trở nên tệ như vậy thì anh cũng nên biết, dù cólàm thêm chút nữa thì cũng không khiến tình hình tệ thêm là bao đâu.”

“Anh có ý gì hay thế?” Vừa nghe tới đây, hai mắt Kỳ Ưng Diêm liền sáng rựclên.

Lạc Tranh nhìn Louis Thương Nghiêu bằng ánh mắt đầy sự cẩn trọng. Nàng cũngmuốn nghe xem hắn sẽ giúp Kỳ Ưng Diêm xoay chuyển tình hình ra sao.

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cong môi, lộ rõ vẻ mặt đầy tà mị, “Phụ nữ, nếuchỉ theo đuổi như vậy thì không đủ. Tốt nhất anh nên dứt khoát đem cô ấy ‘gạonấu thành cơm’ đi. Cô ấy đã không cho anh cơ hội bước vào cuộc sống của mìnhthì anh hãy cưỡng chế mà bước vào đó, cưỡng chế cô ấy tiếp nhận mối quan hệcủa hai người chẳng phải là được rồi sao?”

“Bộp!” Lạc Tranh đưa tay đập mạnh lên lồng ngực Louis Thương Nghiêu một cái,đôi mắt đẹp mở lớn vì kinh ngạc…

“Đây là cách mà anh đang nghĩ sao? Lưu Ly là bạn tốt nhất của em đó. Anh làmnhư vậy là hại cô ấy!”

Louis Thương Nghiêu lập tức nở nụ cười đầy ấm áp rồi ôm chầm lấy Lạc Tranh,“Anh biết rõ Lưu Ly là bạn tốt nhất của em, sao anh có thể làm hại cô ấy chứ?Đây là anh nghĩ cho hạnh phúc cả đời cô ấy mà thôi. Anh tin tưởng, Ưng Diêmchính là chân mệnh thiên tử mà cô ấy đang cần, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thậtsự đáng tiếc.”

Lạc Tranh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, khẽ nhíu mày suy tư.

Mà Kỳ Ưng Diêm ở bên này vừa nghe xong câu nói của Louis Thương Nghiêu liềnbất ngờ đứng bật dậy, trầm giọng nói, “Vậy làm như thế đi!” Nói xong, anh talập tức xoay người tính rời đi khiến Lạc Tranh bị dọa cho hoảng sợ vội lêntiếng gọi anh ta…

“Này, Ưng Diêm, anh định làm gì với Lưu Ly?”

Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười có chút lười biếng, “Chuyện nam nữ tốt nhất nên để namgiới nắm quyền chủ động vẫn tốt hơn. Tấn công mạnh mẽ một chút thì khả nănggiành thắng lợi cũng cao hơn một chút. Một năm qua, cách thức theo đuổi củatôi thực sự đã sai rồi. Thương Nghiêu chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài thángđã bắt được cô, kinh nghiệm này của anh ta rất đáng để học tập. Thương Nghiêu,cám ơn anh. Không quấy rầy hai người động phòng nữa.” Vừa dứt lời, Kỳ Ưng Diêmlập tức giơ tay chào rồi rời đi.

“Khoan, Ưng Diêm, không được…A…” Lạc Tranh rất muốn đuổi theo nói cho anh tabiết nhưng đáng tiếc đã bị Louis Thương Nghiêu kéo ngược trở lại.

“Tranh, đừng quá quan tâm đến chuyện của người khác.” Lồng ngực vạm vỡ của hắndán sát vào lưng nàng, cúi đầu cười khẽ khiến thân thể mềm mại của Lạc Tranhdễ dàng cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn.”

“Không phải…Ưng Diêm làm vậy sẽ rất nguy hiểm.” Lạc Tranh nghiêng đầu nhìnhắn, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.

Louis Thương Nghiêu có chút sững sờ, “Em nói vậy là sao?”

Lạc Tranh khẽ thở nhẹ rồi mới trả lời, “Hai người căn bản không hiểu rõ Lưu Lynên mới nói vậy. Cô ấy ghét nhất là người không biết lễ nghi. Nếu nói chuyệnvới cô ấy một cách lịch sự may ra còn có chút cơ hội. Đằng này Kỳ Ưng Diêm lạichủ động công kích cô ấy thì chỉ có thể nhận lấy một kết cục duy nhất là sẽchết rất thảm mà thôi.”

Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không hiểu.

Mà Lạc Tranh cũng rất kiên nhẫn giải thích với hắn, “Lưu Ly là nhà điều chếhương liệu nên cô ấy rất am hiểu việc sử dụng hoa cỏ để chiết xuất tinh dầu.Mỗi một loại tinh dầu đều có công hiệu riêng của nó, có thể giúp con người tagiảm bớt áp lực nhưng nếu dùng với liều lượng không phù hợp sẽ khiến mọichuyện trở nên rắc rối. Em còn nhớ lúc trước có một nam sinh theo đuổi Lưu Ly,thấy Lưu Ly không để ý đến mình nên anh ta đã đột nhập vào nhà cô ấy. Có lẽ doquá thích Lưu Ly nên anh ta không kìm được mới cưỡng hôn cô ấy. Không ngờ ngàyhôm sau, anh ta lái xe như một kẻ điên, thiếu chút nữa còn lái xe lao thẳngxuống vực.”

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu có chút ngẩn ra.

“Anh không ngờ, đúng không? Nguyên nhân là do Lưu Ly rất căm ghét hành vi củaanh ta nên đã xịt vào trong xe của anh ta một loại hương có tác dụng kíchthích sự hưng phấn của phần đại não coi như là một sự trả đũa nho nhỏ với anhta.” Lạc Tranh lại khẽ thở dài một tiếng, “Cho nên anh đưa ra chủ ý như vậyvới Ưng Diêm, nếu anh ta thật sự làm như vậy thì không biết Lưu Ly sẽ đối phóvới Ưng Diêm thế nào nữa.”

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh lại cảm thấy toàn thân khẽ run lên.

Đáy mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên chút suy tư, rồi lại nhẹ nhàngcười một tiếng, “Yên tâm đi, Ưng Diêm làm chuyện gì cũng sẽ biết nặng nhẹ. Anhcũng không tin Lưu Ly không có chút cảm giác nào với anh ta. Chẳng ai lại vôcảm với người đi theo mình suốt một năm trời mà không có chút phản ứng nàocả.”

Nét mặt Lạc Tranh có chút bi thương nhìn Louis Thương Nghiêu, “Đáng buồn nhấtchính là người yêu đơn phương. Nếu như Lưu Ly thật sự có cảm giác với Ưng Diêmthì cũng không đến mức hôm nay mới hỏi em tên của anh ta.”

Louis Thương Nghiêu hoàn toàn ngây người vì kinh ngạc trước thông tin này,“Lưu Ly thật đúng là người quá kỳ lạ. Nhưng như vậy vẫn hơn là không hỏi gì.Ít nhất, điều đó chứng tỏ Lưu Ly đã bắt đầu quan tâm đến Ưng Diêm, không phảisao?”

“Chỉ mong là vậy!” Thanh âm của Lạc Tranh có chút vô lực, khẽ đáp lại câu nóicủa hắn.

Trong không khí lúc này tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng, là mùi hương thơm ngáttừ trên người Lạc Tranh và mùi hoắc hương dịu nhẹ từ cơ thể Louis ThươngNghiêu đang hoà quyện lại, phảng phất trong hơi thở khiến tâm thần cả hai đềutrở nên phấn khích.

Louis Thương Nghiêu từ đằng sau dịu dàng ôm lấy Lạc Tranh, âu yếm thì thầm bêntai nàng, “Lúc con trai ở bên thì em liền quan tâm đến con trai, lúc con khôngở bên thì em lại dành sự quan tâm ấy người bạn. Em yêu, em có thể dành chútquan tâm cho ông xã của em được không?”

“Sao em lại không quan tâm đến anh chứ?” Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng khẽ lêntiếng kháng nghị. Còn chưa kịp nói thêm lời nào, Louis Thương Nghiêu đã cúixuống đặt lên môi nàng một nụ hôn cuồng nhiệt, đồng thời những sợi ria mới nhúcủa hắn cọ vào làn da mềm mại của Lạc Tranh khiến nàng có chút ngứa ngáy.

“Đừng…” Lạc Tranh nghiêng đầu muốn tránh đi nhưng lại bị hắn bá đạo giữ chặtlại. Những nụ hôn liên tiếp mang theo nhu tình đầy quyến luyến không ngừng phủlên từng tấc da thịt nàng, khơi lên những cảm giác nóng rực không ngừng lantoả khắp toàn thân.

“Cưng, ngủ thôi!” Thanh âm êm ái cùng hơi thở nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng phảlên vành tai nàng, mang theo ý tứ đầy ám muội.

Tim Lạc Tranh không khỏi đập loạn lên mấy nhịp. Lúc này nàng mới nhớ ra đêmnay chính là đêm động phòng chính thức của nàng và Louis Thương Nghiêu. Tuyrằng nàng đã sinh cục cưng cho hắn, nhưng đến giờ phút này, Lạc Tranh vẫnkhông tránh được cảm giác ngượng ngùng, nhất là trong một đêm ý nghĩa thế này.

“Thương Nghiêu….” Cả người Lạc Tranh bị Louis Thương Nghiêu bế bổng lên. Thanhâm của nàng đã trở nên run rẩy và khẩn trương đến cực điểm.

Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàngxuống chiếc giường lớn cực kỳ êm ái. Ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn không rờikhỏi nàng dù chỉ một giây phút. Hình dáng nàng hiện lên trong mắt hắn có chútnhư mộng như ảo, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong veo đầy trí tuệ cùnglàn da trắng muốt càng thêm mê người dưới ánh trăng bạc chiếu vào căn phòng.Khẽ cúi xuống nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nằm dưới thân mình, tận đáy lòngLouis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên một cảm giác mê đắm khó nói nên lờicùng sự thoả mãn đến cực điểm.

Không kìm lòng được, hắn liền cúi xuống mút lấy cánh môi mềm mại của nàng. Nụhôn của hắn mang theo chút dịu dàng, lại có chút cuồng dã. Tác phong của hắnvẫn hệt như trước kia, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt của hắn dần khiến hô hấpcủa Lạc Tranh có chút khó nhọc nhưng nàng lại không có cách nào chống lại nó.Đầu lưỡi của hắn cũng không ngừng khiêu khích, xâm chiếm khoang miệng thơm mátcủa nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Lạc Tranh, thật lâu vẫn không buôngtha.

“Uhm…” Hơi thở của Lạc Tranh hoàn toàn bị lấp đầy bởi mùi hoắc hương đặc trưngtrên cơ thể Louis Thương Nghiêu. Cùng với ham muốn đang không ngừng tăng lêncủa hắn, mùi hương quyến rũ đầy nam tính kia dần khiến đầu óc Lạc Tranh trởnên trống rỗng, chỉ có thể vô thức bật ra những tiếng ngân nga yếu ớt.

Đôi môi bá đạo của Louis Thương Nghiêu hôn tới đâu, nơi đó liền lưu lại nhữngdấu ấn ký đỏ rực cực kỳ mê hồn. Trái tim Lạc Tranh đã đập loạn nhịp, bàn tayvô thức chống đỡ khuôn ngực rộng vạm vỡ của hắn, còn cảm nhận được tiếng timđập mạnh mẽ trong lồng ngực kia. Rất nhanh chóng, hắn kéo bàn tay nhỏ bé củanàng vòng qua cổ mình, còn bày tay hắn thì thành thục trút bỏ hết thảy quần áotrên người nàng, từng món, từng món theo nhau rơi lả tả xuống sàn.

Thân hình tuyệt mỹ mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng của Lạc Tranh hiện ra trướcmắt khiến cho đôi mắt đen thẳm của hắn hiện rõ sự khẩn trương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh đã đỏ ửng lên, nơi cổ họng bật ra những tiếngrên rỉ khe khẽ như tiếng mèo con. Dưới sự kích tình cuồng nhiệt của hắn, bàntay nhỏ bé của Lạc Tranh cũng dần vô thức trượt xuống ôm lấy bờ vai rắn chắccủa hắn, đầu ngón tay yếu ớt như muốn khảm sâu vào da thịt màu đồng mê ngườikia. Mà Louis Thương Nghiêu sau một hồi điên cuồng kích tình, ánh mắt của hắncũng trở nên sâu thẳm mang theo dục vọng khiếp người.

“Tranh, em đẹp quá!” Giọng nói đầy tà mị của Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầmbên tai nàng. Vừa dứt lời, hắn cũng lập tức cúi xuống há miệng ngậm lấy nụhồng đã sớm vươn thẳng lên đầy kiêu hãnh trên bầu ngực tròn đầy của Lạc Tranh,khiến cho nàng hé miệng thở dốc một hồi. Bàn tay to của hắn cũng nhẹ nhàng mơnman từng đường cong tuyệt mỹ trên thân thể nàng rồi trượt xuống nơi tư mật,không ngừng trêu chọc phần đùi non của nàng. Thân thể hai người họ cứ thế dánchặt vào nhau, một chút khoảng cách dù nhỏ nhất cũng bị triệt tiêu hoàn toàn.

Hành vi quen thuộc của hắn rất nhanh chóng khơi lên những cảm xúc trí mạngtrên thân thể Lạc Tranh, khiến toàn thân nàng trở nên vô lực, ngửa đầu hétthành tiếng, thân thể mềm mại khẽ cong lên, chạm vào lồng ngực rắn chắc củahắn. Nàng lúc này dịu dàng, mềm mại như nước còn hắn, cứng rắn như thép, lạimạnh mẽ như lửa..

“Thương Nghiêu, anh thật xấu…” Thân hình thon thả của Lạc Tranh theo từng độngtác tà mị của hắn không ngừng đưa đẩy, từ tận đáy lòng liên tục dâng lên mộtkhát vọng mãnh liệt khiến nàng vô cùng khó chịu, hàm răng vô thức cắn nhẹ vàobờ môi, hàng lông mày thanh tú cũng khẽ chau lại.

Thanh âm ngọt ngào say lòng người yếu ớt vang lên khiến Louis Thương Nghiêucàng thêm khó kìm chế. Cảm giác nóng rực nơi bụng dưới càng lúc càng dâng lênmãnh liệt, hắn lập tức vươn bàn tay to ra nhắc cao phần hông của nàng lên rồihoàn toàn áp người xuống, đem thân hình mềm mại của nàng nối liền thành mộtthể.

“A…” Lạc Tranh ngửa đầu hét lên thành tiếng, cảm giác trống rỗng trong thânthể bị hắn lấp đầy trong nháy mắt khiến nàng cảm giác toàn thân căng trướng.

“Tiểu yêu tinh mê hồn…” Louis Thương Nghiêu mê muội nhìn nàng chăm chú, khuônmặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh khẽ nhăn lại bởi cơn đau đớn bất ngờ khiến hắn cựckỳ thương cảm, khẽ cất tiếng thở dài. Bộ dạng kiều mỵ của nàng thiếu chút nữakhiến hắn không cách nào kìm chế mà điên cuồng động thân. Nhưng hắn lại càngmuốn nhìn ngắm dáng vẻ của nàng lúc này lâu hơn một chút. Sự yêu kiều của nàngkhiến cho lý trí của hắn dần dần lạc lối, khiến hắn bắt đầu không kìm chế nổimà điên cuồng xâm chiếm thân thể nàng, khơi lên từng đợt sóng đầy đam mê cuốnlấy nàng hoà vào với hắn.

Dưới sự luận động điên cuồng của hắn, Lạc Tranh vô thức cất tiếng khóc thổnthức tự lúc nào.

Dáng vẻ của nàng lúc này thật khiến cho người ta phải đau lòng. Louis ThươngNghiêu khẽ cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài đầy yêu thương. Hắn từtừ rút khỏi thân thể nàng rồi lại bất ngờ thẳng lưng xông tới, làm cho thânthể Lạc Tranh như chơi vơi bên bờ vực.

Sự xâm nhập đầy mạnh mẽ tận sâu thẳm nơi tư mật khiến Lạc Tranh kinh hoàng tớimức không còn sức để hét lên. Thân hình mềm mại đã trở nên vô lực, dán chặtlấy lồng ngực vạm vỡ của hắn, mặc cho hắn tuỳ ý cuốn lấy nàng, đưa nàng từđỉnh cao này tới đỉnh cao khác.

Hơi thở trầm đục đầy gấp gáp của Louis Thương Nghiêu như bao trùm bầu khôngkhí. Thân thể nàng thực sự khiến hắn phát cuồng, một loại cảm giác vui thíchcực hạn không cách nào diễn tả thành lời không ngừng xâm chiếm toàn thân hắn,khiến hắn có cảm giác phiêu diêu như đắm mình trong tiên cảnh…

Trên du thuyền khổng lồ, nhiệt độ trong phòng ngủ cơ hồ còn nóng hơn cả nhiệtđộ nóng bỏng của ánh mặt trời ban ngày.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển thành xanh thẳm, Louis ThươngNghiêu mới buông tha cho Lạc Tranh. Còn nàng, mệt mỏi tới mức chỉ có thể dụiđầu vào ngực hắn mà chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau cơnkích tình cuồng dại khiến nét ửng đỏ vẫn còn lưu lại mãi không tan. Còn khuônmặt của Louis Thương Nghiêu thì tràn ngập sự thoả mãn, khẽ cúi xuống đặt lêntrán nàng một nụ hôn đầy yêu thương rồi vòng tay siết lấy cơ thể nàng ôm chặtvào lòng.

Cảm giác thoả mãn cùng niềm hạnh phúc vô tận này bắt đầu từ tối hôm qua cànglúc càng trở nên mãnh liệt.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lạc Tranh vô thức cất tiếng nói yếu ớt như muốnphản kháng hắn, “Thương Nghiêu…anh thật xấu. Biết rõ em đang trong giai đoạnnguy hiểm mà….” Lời còn chưa nói xong, Lạc Tranh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cólẽ bị hắn kích tình quá mức mãnh liệt như vậy đã khiến nàng không chịu nổi.

Nhìn dáng vẻ say ngủ của nàng, khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên lộ rõnụ cười đầy mãn nguyện. Đem nàng ôm càng chặt hơn, hắn khẽ tì cằm lên đỉnh đầunàng, nhắm đôi mắt lại, hít thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàngrồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...