Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 224



Chương 21: Ngỡ đã một đời

Mặc dù đang là mùa đông nhưng gió cũng không quá lớn và tuyết cũng chỉ rơinhẹ. Những bông tuyết trắng xoá nhẹ nhàng bay trong gió như những cánh hoa lêtrắng muốt đầu xuân khiến khung cảnh bên ngoài phòng bệnh vô cùng mê hoặc lòngngười.

Vẫn tại bãi cỏ của bệnh viện, Louis Thương Nghiêu cuối cùng cũng nhìn thấythân hình mảnh mai của Lạc Tranh ở phía xa. Không còn ánh mặt trời ấm áp baophủ lên người nàng như lần trước mà lúc này Lạc Tranh chỉ mặc bộ quần áo bệnhnhân đắm mình trong những bông tuyết bay bay theo gió. Còn có vài bông tuyếtnhẹ nhàng đậu lại trên mái tóc Lạc Tranh hệt một nụ hôn dịu dàng như muốn chúcmừng nàng đã tỉnh lại.

Khoảnh khắc này, Louis Thương Nghiêu lại không dám tiến lại gần nàng bởi hắnthực không dám tin vào mắt mình.

Lạc Tranh đã tỉnh lại!

Hơn nữa, nàng còn đứng cách hắn không bao xa…

Lạc Tranh lúc này đang quay lưng về phía hắn, bóng lưng mảnh khảnh của nàngnhư hoà vào trong màn tuyết trắng mang theo một cảm giác vừa chân thực lại vừamộng ảo. Nàng giống như một tuyết tinh linh từ trên trời giáng xuống, thiênđịa vạn vật đều hoàn toàn an tĩnh, như chỉ có một mình nàng có sinh khí vậy.

Louis Thương Nghiêu có chút thận trọng bước về phía trước. Giờ khắc này, hắnkhông dám hành động nóng vội bởi sợ chỉ một chút bất cẩn sẽ khiến Lạc Tranh sợhãi. Cho dù là trong giấc mơ, hắn mỗi đêm đều mơ thấy cùng một chuyện, đó làLạc Tranh cuối cùng cũng tỉnh lại và dịu dàng nép vào trong lòng hắn.

Mặc dù động tĩnh phía sau lưng rất nhỏ nhưng vẫn đánh động tới Lạc Tranh. Nàngnhẹ nhàng quay đầu lại, đôi mắt trong veo chớp nhẹ, ánh lên tia dịu dàng nhưhồ nước phẳng lặng mùa xuân, đôi môi hồng khẽ cong lên hiện rõ ý cười. Nàngvẫn đứng ở đó lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông đang bước tới bằng ánh mắtvô cùng dịu dàng.

Dưới những bông tuyết bay bay, chiếc áo khoác màu sẫm mà Louis Thương Nghiêukhoác trên người càng tôn lên thân hình cao lớn ưng nhã của hắn. Cả bãi cỏrộng lớn của bệnh viện chỉ có mình hắn và nàng. Bước chân của hắn vẫn có chútdè dặt, nhưng ánh mắt ấm áp đầy thâm tình vẫn chăm chú hướng về phía nàng.

Không thể kìm nén thêm nữa, đôi môi xinh xắn của Lạc Tranh khẽ bật lên tênhắn, “Thương Nghiêu…”

Một tiếng gọi khe khẽ đầy dịu dàng của Lạc Tranh đã thấm vào tận đáy lòng củaLouis Thương Nghiêu, kích khởi mọi cảm xúc kìm nén bao lâu nay trong lòng hắn.Hắn rốt cục cũng hiểu được cảm xúc như có luồng điện xẹt qua vừa rồi chính làdự cảm giữa hai người yêu nhau. Loại dự cảm này hắn chưa từng trải qua nên lúcđó mới cảm thấy có chút xa lạ nhưng giờ hắn đã hiểu được một cách rõ ràng.

Mọi sự cố kỵ trong lòng đã được gỡ bỏ, Louis Thương Nghiêu sải bước tiến tới,vươn tay ra ôm lấy người phụ nữ như mộng như ảo trước mặt vào trong ngực, ghìchặt lấy nàng không chút buông lơi.

Nàng rốt cục cũng tỉnh lại sau giấc ngủ mê man hơn nửa tháng trời. Trongkhoảng thời gian đó, từng giờ từng khắc hắn đều tưởng tượng ra cảnh nàng saukhi tỉnh lại sẽ thế nào. Không nghĩ tới giờ phút này lại giống như nàng vừamới ngủ một giấc từ tối hôm qua giờ tỉnh dậy rời giường vậy.

Dường như những sợi râu mới nhú trên cằm hắn cọ vào má khiến Lạc Tranh có chútđau nhói. Nàng khẽ cười né đi gương mặt của hắn rồi ngẩng đầu lên, đưa bàn taynhỏ bé mịn màng với những đầu ngón tay thanh mảnh khẽ vuốt ve gương mặt hắn,“Sáng nay anh không có cạo râu sao?”

Giọng nói quen thuộc, cảm giác quen thuộc lại lần nữa trở về khiến LouisThương Nghiêu có một cảm giác như đã trải qua cả một kiếp dài. Cổ họng hắn nhưnghẹn lại, không nói lời nào vội đem áo khoác trên người cởi ra choàng lênthân hình nhỏ nhắn của nàng, rồi lại lần nữa ôm chặt lấy nàng thật lâu khônghề buông tay..

Lạc Tranh thật sự bị bộ dạng này của hắn làm cho buồn cười. Vất vả lắm mới cóthể ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nàng đưa bàn tay ra hứng lấy những bôngtuyết mềm mại đang nhẹ nhàng rơi xuống rồi nhìn nó dần tan ra.

“Thương Nghiêu, em nghe nói bông tuyết sáu cánh là bông tuyết đẹp nhất trênđời. Hôm nay nhìn thấy mới biết thì ra bông tuyết thực sự có sáu cánh.” Thanhâm của nàng vẫn dịu dàng như trước, nhìn ngắm bông tuyết trong lòng bàn tayrồi dịu dàng nở nụ cười.

“Trong mắt anh, em còn đẹp hơn bông tuyết sáu cánh kia nhiều.” Louis ThươngNghiêu đã không thể kìm lòng hơn nữa, khẽ cúi xuống đặt lên môi nàng một nụhôn đắm đuối không rời.

Từng bông tuyết trắng xóa trong không gian rộng lớn đó hệt như bầu trời ngậpcánh hoa đào ngày nào, bao lấy thân hình đôi nam nữ ôm lấy nhau quyến luyếnkhông rời.

Ngồi trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ Louis Thương Nghiêu còn có thêm một sốngười như Lawrence, bác sỹ Oswald, thậm chí cả Beauchery Louis và Tân Thanh Hàcũng có mặt. Bọn họ không ai nói câu nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn Lạc Tranhđang ngồi trên giường bệnh như nhìn ngắm thứ trân bảo quý giá nhất thế gian.

Trên mặt Louis Thương Nghiêu lúc này có chút lo lắng. Hắn sợ vẻ mặt của mọingười lúc này sẽ khiến Lạc Tranh sợ hãi. Vừa rồi tỉnh lại, tinh thần của nàngnhìn qua rất ổn, nhưng trong lòng nàng không biết đã có sự chuyển biến tốt hơnhay là đã biến thành một người hoàn toàn khác đây? Hết thảy những suy nghĩ nàykhông chỉ quanh quẩn trong đầu Louis Thương Nghiêu mà cả những người ngồi đâyai cũng muốn biết điều đó.

Lạc Tranh ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy một cái gối vào trong ngực. Áokhoác ngoài của Louis Thương Nghiêu đã được treo lên giá. Nàng vẫn mặc bộ quầnáo dành cho bệnh nhân như trước nhưng trên người đã sớm tràn ngập mùi hoắchương đặc trưng của riêng hắn. Lạc Tranh cũng không nói tiếng nào, lại thấymọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn mình như vậy nên nàng cũng dứt khoát nhìnlại họ bằng ánh mắt cũng tò mò như vậy.

Một lúc lâu sau...

“Được rồi! Tôi biết mọi người ở đây đều có chuyện muốn hỏi nhưng Lạc Tranh vừatỉnh lại, có rất nhiều chuyện cô ấy phải từ từ thích ứng.” Louis Thương Nghiêukìm lòng không được liền cất tiếng. Khung cảnh trước mặt khiến hắn thấy cóchút kỳ quái bởi mọi người cứ nhìn nhau như nhìn quái nhân vậy.

Lawrence liếc Louis Thương Nghiêu một cái rồi lên tiếng, “Xem cậu đau lòng vìbà xã của mình kìa! Mọi người chỉ mới nhìn cô ấy có chút mà…”

Không đợi Louis Thương Nghiêu lên tiếng trả lời, Lạc Tranh đã cất lời trước…

“Được rồi, tôi biết rõ tất cả mọi người đều có chuyện muốn hỏi, nhưng xin hãynể tình tôi vẫn còn ngồi trên giường bệnh mà hỏi ngắn gọn một chút, được chứ?”

Giọng nói của nàng lại khôi phục vẻ bình thản như trước, chỉ là trên môi cóchút ý cười nhẹ mà thôi.

Louis Thương Nghiêu thì lại nhìn không ra là nàng đã khôi phục lại bình thườnghay lại dùng cách trốn tránh như trước để gạt hắn. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinhthần để đối mặt với mọi chuyện nhưng cho dù vậy thì trong lòng vẫn cảm thấythống khổ. Ai nói cứ phải nhất định đối mặt với mọi chuyện đây?

Rốt cuộc, Lawrence là người đầu tiên trút bỏ nghi vấn trong lòng…

“Lạc Tranh, cô có biết mình đã ngủ mê man suốt nửa tháng rồi không?”

Lạc Tranh hơi nhíu hàng lông mày thanh tú, trong mắt thoáng hiện chút ngạcnhiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười, “Không phải thế chứ? Tôi chỉ cảm thấy mệt muốnchết, giống như là ngủ không đủ giấc vậy…” Nói đến đây, nàng lại nhìn về phíaLouis Thương Nghiêu mỉm cười, “Tôi biết rõ, Thương Nghiêu vẫn luôn ở đây chămsóc mình, tôi cũng rất muốn nói chuyện cùng anh ấy nhưng hai mắt dường nhưkhông cách nào mở ra vậy.”

Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường rồi ôm nàng vàolòng.

Khuôn mặt Lạc Tranh khẽ đỏ ửng lên nhưng cũng không đẩy hắn ra mà dựa đầu vàongực hắn.

Beauchery Louis không kìm lòng được thêm nữa vội vàng lên tiếng, “Lạc Tranh à,bây giờ cháu cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu haykhông?”

Lạc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, “Cháu…cháu rất khỏe. Ít nhất hiện giờ cảm thấytinh thần rất thoải mái.” Nàng ngập ngừng nhìn Beauchery Louis, vẻ mặt có chútmất tự nhiên. Tuy rằng nàng đã biết chuyện về thân thế của mình nhưng sự thayđổi thái độ đột ngột của ông thế này khiến nàng khó có thể thích ứng ngayđược.

Tân Thanh Hà cũng nhìn ra sự dè dặt trong mắt Lạc Tranh liền cười nhẹ mộttiếng, trong mắt bà tràn ngập sự quan tâm đầy chân thành, “Con muốn ăn gìkhông, mẹ sẽ đích thân làm cho con.”

“Bác gái, cám ơn bác. Hiện giờ cháu chưa thấy đói.” Lạc Tranh nhẹ nhàng trảlời.

“Bé ngốc, sao còn gọi là bác gái chứ?” Tân Thanh Hà bật cười lên tiếng.

Lạc Tranh bất giác sững người vì kinh ngạc, hồi lâu vẫn không quen với việcxưng hô theo cách mới.

“Từ từ rồi sẽ quen mà!” Louis Thương Nghiêu cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắtcực kỳ âu yếm. Tạ ơn trời vì nàng vẫn nhớ rõ hắn.

Lạc Tranh cũng nhìn hắn mỉm cười. Tình cảm của hắn, cho dù không nói ra nàngvẫn có thể cảm nhận được.

Vẫn lặng lẽ quan sát Lạc Tranh nãy giờ, bác sỹ Oswald rốt cục cũng lên tiếng,“Lạc Tranh, cô còn nhớ tình hình trước lúc mình ngủ mê man thế nào không?”

Lời nói của ông vừa dứt, sắc mặt của mọi người trong phòng đều biến đổi, nhấtlà Louis Thương Nghiêu. Sự lo lắng mơ hồ trong lòng hắn lúc này đã hiện rõtrên nét mặt có chút nghiêm trọng. Đây đúng là vấn đề cực kỳ quan trọng mà mọingười lại không hỏi đến, chỉ có Oswald tỉnh táo đặt câu hỏi đúng trọng tâm màthôi.

Đối mặt với câu hỏi này, Lạc Tranh cũng không còn cơ hội trốn tránh nữa. Vấnđề tâm lý của nàng thông qua câu trả lời cũng sẽ khiến mọi người có được đápán chính thức.

Giờ khắc này, Louis Thương Nghiêu lại có cảm giác muốn né tránh. Ít nhất, hắnthấy cứ như thế này cũng rất tốt rồi.

Nụ cười trên môi Lạc Tranh dần ngưng lại, mà Louis Thương Nghiêu cũng nhạy cảmnhận ra điều này. Cánh tay hắn khẽ siết chặt lấy thân hình nhỏ bé trong lòng,có chút không đành lòng trầm giọng khuyên nhủ, “Tranh, nếu không nhớ ra thìcũng đừng cố.”

Louis Thương Nghiêu đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi. Chỉ cần Lạc Tranh vui vẻ thìkhông nhất thiết phải nhớ lại tất cả mọi chuyện. Có nhiều khi, lãng quên cũnglà điều hạnh phúc.

Ánh mắt Lạc Tranh thoáng chút chấn động, nhìn Louis Thương Nghiêu một hồi,cánh môi nàng khẽ cong lên rồi một lúc lâu sau nhẹ nhàng chớp mắt, “Vấn đềhiện giờ là em có thể đối mặt với mọi chuyện hay trốn tránh nó, đúng không?”

Louis Thương Nghiêu nghe mà sững sờ…

Lạc Tranh hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Oswald…

“Bác sỹ Oswald, tôi nhớ được mọi chuyện, cũng nhớ rõ tình hình trước lúc mìnhngủ mê man. Tôi biết ý ông muốn hỏi gì, cũng biết rõ mọi người đang lo lắngđiều gì. Thật ra từ năm tôi mười tám tuổi cho đến trước lúc ngủ mê man, tôiđều đang tự lừa gạt bản thân, tự nói chuyện với mẹ mình. Thậm chí tôi còn tựhuyễn hoặc rằng mẹ mình đang an dưỡng tại viện dưỡng lão.”

Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ ngừng lời, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Nhưng trênthực tế, mẹ tôi không có ở viện dưỡng lão, tôi cũng không hề nhận được điệnthoại của mẹ. Hết thảy mọi chuyện đều do tôi tự tưởng tượng ra để tìm kiếm sựan ủi cho bản thân mình.”

Oswald và mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có ánh mắt của Louis Thương Nghiêulà hoàn toàn thay đổi. Nét lo lắng trong mắt hắn vừa rồi giờ đã chuyển thànhvui mừng tột độ. Sự vui mừng này cũng nhanh chóng lan tràn từ ánh mắt đếngương mặt hắn. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn ôm nàng lên xoay vài vòng…

Lạc Tranh cũng không chú ý tới vẻ mặt của mọi người xung quanh mà chỉ đắm chìmtrong thế giới của mình rồi than nhẹ một tiếng…

“Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rõ chân tướng sự việc cả rồi. Năm tôi mườitám tuổi, cha mẹ tôi đều đã qua đời, chỉ là tôi không chịu chấp nhận sự thậtnày mà thôi.”

“Tranh, em nhớ được tất cả mọi chuyện sao?” Louis Thương Nghiêu vội cất tiếnghỏi. Trong mắt hắn lúc này, ngoài niềm vui sướng tột độ vẫn còn chút lo lắng.

Ánh mắt của bác sỹ Oswald thì lại sáng lên, ông có một dự cảm mãnh liệt rằngtình huống của Lạc Tranh không có xấu như trong tưởng tượng của mọi người màđáng lạc quan hơn rất nhiều.

Đôi mắt Lạc Tranh lúc này cũng đã khôi phục lại thần thái tỉnh táo cùng trítuệ, vừa dịu dàng vừa mê đắm. Nàng cười nhẹ một tiếng rồi cất lời, “Lúc trínhớ của em hỗn loạn, còn làm một chút chuyện không hay, đúng không?”

“Tranh...”

“Em còn nhớ chuyện đã tức điên lên thiếu chút nữa bóp chết Sally, cũng thiếuchút nữa giết luôn Ôn Húc Khiên. À, đúng rồi! Hai người đó bây giờ ra sao?”Lạc Tranh nhớ tới hai người này liền đột ngột hỏi lại.

Louis Thương Nghiêu mỉm cười khẽ nhíu mày, “Ôn Húc Khiên bị kết án tù nhiềunăm nhưng vào tù chưa được một tuần lễ đã bất ngờ bỏ mạng. Sally thì bị ngườicủa vương thất Monaco đưa về nước, xem ra cũng sẽ không tránh khỏi sự trừngphạt.”

“Ôn Húc Khiên chết rồi?” Lạc Tranh bị tin tức này làm cho sững sờ và có chútkhiếp sợ. Cho dù hắn là người nàng rất hận nhưng cũng không hy vọng hắn phảimất mạng như vậy. Chẳng lẽ vương thất Monaco…

“Tranh, hiện giờ điều quan trọng nhất không phải ai khác mà chính là bản thânem.” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu có chút bất mãn khi thấy nàng vẫn cònquan tâm đến tình hình của Ôn Húc Khiên.

“Đúng vậy, Lạc Tranh, cô cũng biết chúng tôi lo lắng cho tình hình của cô đếnthế nào. Cho nên hiện giờ đừng quan tâm đến chuyện gì khác.” Oswald vội lêntiếng.

Lạc Tranh khẽ ngước mắt nhìn mọi người xung quanh. Trên gương mặt họ đều hiệnrõ sự lo lắng với các cung bậc khác nhau. Bàn tay nhỏ bé của nàng vô thức đặttrên bụng rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Cho tới giờ, tôi đều biết rất rõ ràng mọichuyện. Chỉ là cảm thấy như bản thân mình đang ở nơi lưng chừng núi, không cócách nào để leo lên. Thật may là có cục cưng trong bụng đã giúp tôi. Hôm naytỉnh lại cũng là nhờ cục cưng đá tôi…”

Lawrence có chút nghi hoặc nhìn nàng, “Lạc Tranh, đứa bé còn chưa thành hình…”

“Tôi biết, nhưng có lẽ đó là sự cảm ứng tâm linh. Lúc ở trên tòa, nếu khôngphải nhờ cục cưng trong bụng làm huyên náo tôi cũng sẽ không có phản ứng lớnnhư vậy. Nếu không nhờ có cục cưng thì tôi cũng không thể chống đỡ đến tậnphút cuối cùng.” Lạc Tranh khẽ cất lời từ tận đáy lòng.

Oswald cùng mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lawrence dọa cho anh ta thiếuchút nữa nhảy dựng lên, vội vàng lên tiếng trấn an, “Đúng vậy, những lời nàycủa Lạc Tranh là hoàn toàn bình thường, mọi người không cần phải ngạc nhiên.Mẫu tử vốn có sự tương thông về tâm linh như kiểu thần giao cách cảm vậy.”

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm..

Louis Thương Nghiêu khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh, sắc mặt hắn cóchút nghiêm trọng nhìn nàng, “Em còn nhớ năm mười tám tuổi đã xảy ra chuyện gìkhông?”

Câu hỏi này của hắn thực sự rất lớn mật. Sở dĩ hắn dám hỏi như vậy cũng bởicảm thấy tình hình của nàng đã rất khá.

Trong mắt Lạc Tranh cũng nổi lên nét bi thương, nhưng ít nhất vẻ mặt nàng hiệngiờ cũng đã khiến mọi người an tâm hơn rất nhiều. Ít nhất việc Lạc Tranh dũngcảm đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn tốt hơn nhiều so với việc trầm lặng trốntránh.

“Năm mười tám tuổi, em đã tự bóp méo rất nhiều sự thật. Để tạo ình cảm giác antoàn, em đã hư cấu ra rất nhiều chuyện trong khi sự tình vốn không phải nhưvậy…”

Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng, giọng nói yếu ớt khiến người nghe không khỏi cảmthấy đau lòng. Mà mọi người cũng theo lời kể của nàng như có thể thấy rõ tìnhhình năm nàng mười tám tuổi hiện ra trước mắt…

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Tranh luôn sống trong một gia đình tràn ngập hành vi bạolực bởi cha nàng rất hay uống rượu. Mỗi lần uống, ông đều say khướt tạo thànhmột hình ảnh khủng khiếp không thể xóa nhòa trong tâm trí Lạc Tranh…

Cuộc sống như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi Lạc Tranh sáu tuổi thì có một ngườiđàn ông thần bí xuất hiện. Ông ta rất quan tâm tới mẹ con nàng, nhất là đốivới Lạc Tranh. Sự xuất hiện của ông dường như đem lại ánh sáng cho cuộc sốngmệt mỏi của mẹ con nàng. Người đàn ông đó thường đem rất nhiều đồ ăn ngon đếncho Lạc Tranh, thậm chí còn mua cho nàng những món đồ chơi tốt nhất. Nàng vẫncòn nhớ có một lần ông đến mang cho nàng một con gấu bông phiên bản hạn chế sốlượng và một con búp bê rất đẹp.

Nhưng tiệc vui chóng tàn bởi chuyện đó rất nhanh chóng truyền đến tai cha củaLạc Tranh. Sau khi biết chuyện, Lạc Nguyên càng giận lây sang Fanny, cho rằngngười đàn ông kia có tình ý với bà. Vì thế xung đột giữa cha mẹ Lạc Tranh diễnra càng lúc càng căng thẳng. Người đàn ông thần bí kia khi biết Fanny gặpchuyện khó xử cũng rất không vui, từng muốn ra mặt can thiệp nhưng đều bịFanny ngăn lại. Ông cũng không tiện nhúng tay vào chuyện giữa hai vợ chồng họcho nên suốt một thời gian dài sau đó ông không xuất hiện nữa.

Cứ như vậy, từng ngày cứ lặng lẽ trôi qua cho đến năm Lạc Tranh mười tám tuổithì chuyện đau lòng kia đã xảy ra.

Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ run lên. Trí nhớ của nàng lúc này đã cực kỳ rõ ràngnên trong đầu, từng lời mắng chửi cùng đánh đấm của Lạc Nguyên hiện ra lạikhiến nàng đau đến tê tâm liệt phế.

Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy nàng, dùng lồng ngực vạm vỡ của mình để xoadịu sự bất an trong lòng Lạc Tranh.

“Em còn muốn kể tiếp không?” Hắn cất tiếng hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ ân cần.

Lạc Tranh khẽ gật đầu. Những giọt mồ hôi li ti trên trán cũng được hắn nhẹnhàng lau đi, rồi nàng hít sâu một hơi, tiếp tục kể lại mọi chuyện…

Cho dù sống trong một gia đình đầy bạo lực và căng thẳng như vậy nhưng LạcTranh càng lớn vẫn càng xinh đẹp khiến áp lực tinh thần của Lạc Nguyên cànglúc càng lớn. Mặc dù Fanny đã từng sinh con nhưng nhìn bà vẫn vô cùng quyến rũkhiến cho Lạc Nguyên càng thêm bất an. Càng ngày ông ta uống càng nhiều, mỗilần say rượu về nhà đều lôi Fanny ra giày vò, thậm chí có lúc còn đánh LạcTranh.

Năm đó, Lạc Tranh đậu vào đại học Yale. Một chuyện vốn vui vẻ như vậy nhưngđối với một gia đình không khá giả cho lắm thì lại là một gánh nặng không nhỏ.Nhưng Lạc Tranh là người rất có chủ kiến. Hơn nữa gia đình thế này đã khiếnnàng mệt mỏi quá rồi. Cho dù ra ngoài đi làm nàng cũng không muốn về nhà nhìnngười cha mỗi ngày đều say khướt. Nàng hy vọng có thể kiếm được tiền để đưa mẹtới một nơi thật xa sống cuộc sống bình an.

Từ bé, Lạc Tranh đã rất thông minh, chỉ số IQ cũng rất cao, đặc biệt trí nhớcủa nàng tốt đến hiếm thấy và cũng rất nhạy cảm với mọi chuyện xung quanh. Cólẽ do ảnh hưởng của Fanny nên từ nhỏ nàng đã muốn trở thành luật sư hay cảnhsát. Đối với nàng mà nói chỉ có hai nghề nghiệp này mới giúp nàng bảo vệ tốtmẹ mình.

Lạc Tranh cũng biết rõ cha mình không hài lòng với việc nàng học lên đại họcqua những lời qua lại giữa cha mẹ. Thậm chí nàng còn nghe được cha mình muốnlấy gì đó của mẹ mà mẹ nhất định không chịu đưa cho.

Cho đến một đêm nọ, Lạc Nguyên uống rất nhiều rượu rồi loạng choạng trở vềnhà. Lạc Tranh còn nhớ rõ đó là một đêm tối đen mù mịt đến dọa người. Tất cảnhững vì sao trên trời đều bị che khuất bởi màn đêm u ám. Lạc Nguyên vừa trởvề đã bắt đầu nổi điên, vừa đánh vừa mắng mẹ, còn đòi bà đem đồ giao ra để đicầm, nếu không sẽ đánh chết bà.

Lạc Tranh vừa mới tiến lên khuyên can, không ngờ bị cha mình thô bạo đẩy sangmột bên khiến đầu nàng đập mạnh vào cạnh bàn. Nàng chỉ cảm thấy nơi đầu dộilên từng cơn đau nhói rồi một chất lỏng âm ấm chảy xuống, mùi máu tươi nhanhchóng lấp đầu hơi thở của nàng. Nàng còn nghe thấy tiếng mẹ mình kêu lên rồikéo nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt bà lúc đó vẫn tràn ngập sự kinh hoàng…

Rồi sau đó, Lạc Tranh còn nghe thấy tiếng cha mắng mỏ, nói sinh ra nàng là sailầm, còn nói, “Tại sao phải sinh ra mày? Chết đi! Các người chết hết đi! Tagiết chết các người…”

Đầu óc đã có chút hỗn loạn của Lạc Tranh còn mơ hồ nhìn thấy cha mình điêncuồng lao vào trong bếp, sau đó cầm lấy một con dao lớn chém về phía lưng mẹ,nhát thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba…

Lạc Tranh muốn gọi mẹ nhưng lại không cách nào thốt nên lời, muốn che ẹ nhưnglại không thể nhúc nhích. Nàng chỉ cảm thấy cả người mẹ toàn là máu, máu nhuộmđỏ cả những bông hoa bách hợp mà nàng vừa mua về ẹ, nhuộm đỏ cả con búp bêcùng gấu bông đang nằm trên sàn nhà. Nàng nhìn thấy mẹ khó nhọc nhét thứ gì đóvào con gấu bông, sau đó tuyệt vọng nhìn nàng như muốn bảo nàng phải giữ gìncon gấu bông đó thật cẩn thận. Tiếp đó, bà hoàn toàn bất động.

Cho đến khi Lạc Tranh điên cuồng hét lên, Lạc Nguyên mới có lại phản ứng, nhìnxem người phụ nữ đang nằm trong vũng máu chính là vợ của mình, ông ta mới trợntrừng mắt, tay chân mềm nhũn ra khiến con dao trong tay rơi xuống sàn nhà ngherầm một tiếng.

Một tiếng động này cũng làm kinh động đến Lạc Tranh. Nàng ngước nhìn về phíacha mình bằng ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của nàng lúc này cũng sắc lạnhhệt con dao vô tình đang nằm trên sàn. Máu từ vết thương trên đầu nàng vẫntiếp tục chảy, mà Lạc Tranh cũng không còn khóc nổi nữa hoặc là nước mắt nàngchảy xuống đã hoà vào làm một với máu trên đầu đang chảy ra không ngừng.

Bị ánh mắt của Lạc Tranh nhìn chằm chằm khiến Lạc Nguyên cảm thấy toàn thân ớnlạnh cho đến khi giọng nói lạnh băng của Lạc Tranh vang lên, “Ông đã giết mẹtôi! Ông là kẻ giết người! Tôi sẽ không tha thứ! Cả đời này sẽ không tha thứcho ông!”

Thanh âm của nàng toát lên vẻ xa lạ cùng lạnh lẽo đến cực điểm, mà ngay cả ánhmắt nàng cũng loé lên đầy hận thù.

Đầu óc của Lạc Nguyên đã sớm trống rỗng. Nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt,ông ta rốt cục cũng không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng rồi chạy đến phíacửa sổ phòng ngủ chính, không chút do dự nhảy xuống.

Lạc Tranh từ từ đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn khung cảnh tối đen phíadưới. Ở dưới đó là thi thể cha nàng, từng mảng lớn, mảng lớn máu đỏ tươi khôngngừng nhuộm đỏ ánh mắt nàng.

Lạc Tranh không khóc mà chỉ cất tiếng cười lạnh lùng hệt một sát thủ tàn khốcvô tình.

Nàng một lần nữa trở lại bên mẹ, chậm rãi đem con dao trên sàn chém từng nháttừng nhát vào con búp bê, chẳng bao lâu con búp bê đã bị chém cho tơi tả, trởnên cực kỳ thê thảm…

Rồi sau đó nàng lại đem búp bê dấu đi. Sau đó khi người đàn ông thần bí kiatới nơi, nhìn thấy khung cảnh kinh hoàng này thì cũng sững sờ đến ngây ngẩn cảngười.

Cảnh sát rất nhanh chóng có mặt, lại không muốn đánh động đến hàng xóm xungquanh nên hiện trường được phong toả và thu dọn rất nhanh. Lúc ở trong bệnhviện, người đàn ông thần bí kia lại tới đưa Lạc Tranh cùng Fanny đang hấp hốisang Mỹ. Ở đó, Lạc Tranh cùng mẹ được chăm sóc và trị liệu với điều kiện tốtnhất. Nhưng bởi vết thương quá nặng nên chẳng bao lâu sau Fanny đã qua đời.

“Nhiều năm như vậy, em liên tục sống trong ảo tưởng, ảo tưởng rằng mẹ vẫnthường xuyên nói chuyện với em. Thậm chí, em còn ôm điện thoại mà kể với bànhững chuyện vừa xảy ra với mình. Cứ như vậy, em đã tự lừa dối bản thân mìnhnhiều năm liền cho đến khi Ôn Húc Khiên ở trên toà nói ra tất cả. Những lờicủa anh ta giống như cây gậy lớn đánh thẳng vào đầu em. Em vẫn không dám đốimặt, không biết phải làm thế nào để đối mặt, thậm chí còn cho rằng anh ta đanglừa gạt mình mà thôi. Sau đó, em mới biết được hết thảy mọi chuyện đều là sựthật.” Thanh âm của Lạc Tranh lúc này đã trở nên nghẹn ngào, thậm chí còn cóchút mệt mỏi rồi nàng khẽ dựa đầu vào ngực Louis Thương Nghiêu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...