Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 18: Tâm lý ảnh hưởng sinh lý
Bác sỹ Oswald cùng Lawrence đều nhìn ra sự biến đổi rõ rệt trong mắt LouisThương Nghiêu nên đưa mắt nhìn nhau một hồi. Sau đó, bác sỹ Oswald với giọngnói có chút mất tự nhiên mới khẽ lên tiếng, “Louis tiên sinh, tôi biết nói nhưvậy sẽ khiến anh hiện giờ rất khó tiếp nhận, nhưng đây cùng là vì nghĩ chotình hình của Lạc Tranh mà thôi. Tâm lý Lạc Tranh hiện nay đang tồn tại mộtvấn đề rất lớn, tạm không nói đến chứng phân liệt nhân cách ẩn của cô ấy màchỉ xét đến biểu hiện của cô ấy lúc ở trên toà và sau khi rời toà thực khiếnngười ta rất bất an. Trước mắt, các xét nghiệm lâm sàng đều cho thấy cô ấyđang có bệnh về mặt tinh thần. Tình hình hiện giờ của cô ấy có khả năng tạothành ảnh hưởng đến bản thân, do đó thai nhi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Hơn nữa,với tâm lý của Lạc Tranh hiện nay thì thực sự không thích hợp để mang thai.Nếu không, cô ấy sẽ càng thêm khó chịu và bất an hơn.”
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Tranh, ánh mắt vốnlạnh băng của hắn giờ đã tràn ngập sự u ám, lộ rõ sự đau lòng không cách nàoche dấu. Hắn duỗi bàn tay nhẹ nhàng áp vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Gươngmặt như thiên thần với làn da mềm mại mịn màng này đã bao lần khiến hắn lưuluyến quên đi hết thảy. Mà hiện giờ, sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt cùng lànhlạnh khiến hắn càng thêm đau lòng không thôi. Một lúc lâu sau, Louis ThươngNghiêu mới cúi đầu khẽ cất tiếng hỏi…
“Lawrence, trước mắt tình hình sức khoẻ của cô ấy và thai nhi thế nào?” Lúcnói mấy lời này, hắn cũng không dời tầm nhìn khỏi gương mặt của Lạc Tranh.
Lawrence khẽ thở dài một tiếng rồi nói, “Trước mắt, Lạc Tranh cùng cục cưngđều rất khoẻ mạnh, cũng không phát hiện bất kỳ hiện tượng khác thường nào. Cácthông số về thai nhi đều đạt tiêu chuẩn, có thể nói cái thai này cực kỳ khoẻmạnh. Nhưng Thương Nghiêu à, sự lo lắng của bác sỹ Oswald cũng không phảikhông có đạo lý. Tạm không nói đến vấn đề tâm lý sẽ ảnh hưởng đến sinh lý saunày mà xét ngay tình hình trước mắt mà nói thì trong thời gian mang thai hoặcsau khi sinh, cô ấy có thể sẽ không chăm sóc tốt được cho đứa bé.”
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt Lạc Tranh thoánghiện chút chấn động.
“Hơn nữa…” Bác sỹ Oswald tiếp tục cất lời, “Mang thai đối với một người cóbệnh về mặt tâm lý thực sự là một gánh nặng. Người bình thường trong lúc mangthai tâm lý còn có sự biến động rất lớn, huống chi Lạc Tranh lúc này lại làngười không cách nào khống chế được tâm tình của bản thân mình.”
“Bác sỹ Oswald, ít nhất là đến giờ phút này Lạc Tranh vẫn đang không chế tốttâm tình của mình.” Giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên khôkhốc. Hắn thật sự muốn có con, hắn thật sự muốn có đứa con của hắn và LạcTranh nhưng hắn lại không có cách nào để không tin lời của các chuyên giatrong lĩnh vực này.
Oswald nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu…
“Louis tiên sinh, cô ấy quả thực đang khống chế tâm tình bản thân, hơn nữa còncó tâm lý trốn tránh thực tại. Điều này tôi có thể dễ dàng nhận ra từ trongánh mắt cô ấy. Anh thử nghĩ lại xem, nếu một người có tâm lý bình thường khinghe chuyện của cha mẹ mình như vậy sao còn có thể gắng giữ được tỉnh táo, saocòn có thể tiếp tục tranh biện trên toà đây? Xét theo tính tình Lạc Tranh thìsau khi phiên toà kết thúc, cô ấy nhất định sẽ đi tìm hiểu mọi chuyện cho rõràng nhưng mà sự thực là cô ấy ngay một câu cũng không hề nói ra. Điều này nóilên cái gì chứ?”
Ngón tay Louis Thương Nghiêu khẽ run lên. Những lời của bác sỹ Oswald cũng lànhững vấn đề mà hắn vẫn luôn suy nghĩ. Phải nói là trong lòng hắn đã sớm cócâu trả lời rồi, chỉ là hắn vẫn luôn không dám nghĩ tới khía cạnh xấu kia màthôi.
Nhưng Louis Thương Nghiêu vẫn quay đầu lại nhìn Oswald, dường như muốn chờ ôngnói ra đáp án vậy.
Oswald nhìn Louis Thương Nghiêu rồi lại nhìn qua Lạc Tranh, khẽ hít sâu mộthơi rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Điều này đã nói lên thật ra Lạc Tranh vốn đãbiết rõ ràng chân tướng sự việc, trong tiềm thức của cô ấy biết rõ nguyên nhânthật sự dẫn đến cái chết của cha mẹ mình. Nhưng bộ não của con người vốn có cơchế tự bảo vệ để tránh cho bản thân họ bị tổn thương cho nên bộ não của cô ấysẽ hình thành nên một câu chuyện có thể hoá giải mọi tổn thương trong lòng côấy. Nhưng mà sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ấy phát hiện ra sự thật đó.”
“Trước mắt cô ấy sẽ không phát hiện ra phải không?” Rốt cuộc, dự cảm khônglành trong lòng Louis Thương Nghiêu đã trở thành sự thật. Đây cũng là vấn đềkhiến hắn sợ hãi nhất. Lúc thấy nàng rất nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnhtáo, hắn đã biết có chuyện xảy ra rồi.
“Tôi đã từng nói vấn đề tâm lý của cô ấy nếu có tiến hành điều trị cũng khôngphải là cách hay. Tốt nhất là để cô ấy tự mình nhận thức lại tất cả mọi chuyệnsau đó dựa vào người thân, bạn bè cùng với sự miễn dịch của bản thân cô ấy đểđiều tiết tâm tình, khôi phục lại tình trạng bình thường. Nếu trị liệu khôngtốt, để cô ấy nhận thức được mọi chuyện khi bản thân còn chưa hoàn toàn tiếpthu được nó thì sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.”
“Nói cách khác, cho dù là xảy ra tình huống thế nào đi nữa cũng cần để cho côấy tự mình nhận thức vấn đề của bản thân?” Tâm tình Louis Thương Nghiêu lúcnày cũng thật rối loạn, hắn thật muốn thay nàng gánh chịu hết thảy những thứnày. Hắn rất muốn, rất muốn…
“Các vấn đề phát sinh từ tâm lý đều nên dùng cách thức này để đối mặt. Điềuquan trọng nhất chính là phải dựa vào bản thân người bệnh.” Bác sỹ Oswald chânthành khuyên nhủ.
Louis Thương Nghiêu lại lần nữa chăm chú nhìn Lạc Tranh thật lâu mà không nóinăng gì… Lạc Tranh ngồi trên băng ghế dài, lẳng lặng dựa vào ngực Louis Thương Nghiêu,nhìn đứa bé đang đùa nghịch cách đó không xa, trên môi tràn ngập nụ cười vuivẻ. Nàng dụi đầu vào ngực hắn, tìm kiếm một vị trí thật thoải mái rồi khẽ cườihỏi, “Thương Nghiêu, khi nào em mới có thể xuất viện?”
Louis Thương Nghiêu vẫn luôn ôm lấy nàng, nghe vậy liền dịu dàng trả lời,“Tranh, em đã quá mệt mỏi rồi, ở lại nơi này nghỉ ngơi cho tốt vài ngày đi.”
“Nhưng mà em còn muốn về Hongkong một chuyến, còn phải giải trình một sốchuyện với công hội luật sư, mà họ cũng đang chờ tin của em.” Lạc Tranh ngẩngđầu nhìn hắn, nghiêm túc cất tiếng.
Louis Thương Nghiêu khẽ siết lấy bả vai nàng, dịu dàng nhìn vào mắt nàng, “Hộiluật sư bên Hongkong đã tiếp nhận thỉnh cầu của em rồi. Mọi chuyện anh cũngthay em xử lý ổn thoả cả.”
“Thay em xử lý ổn thoả cái gì cơ?” Lạc Tranh kinh ngạc nhìn hắn.
“Là em nói sau khi vụ kiện này kết thúc sẽ rút khỏi luật giới mà. Thật ra đócũng là suy nghĩ của anh, quan trọng hơn cả đó là…” Bàn tay của Louis ThươngNghiêu nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đôi mắt hắn mang theo sự dịu dàng cùng ấmáp cực độ, “Em đã mang thai rồi, anh càng không cho phép em phải bôn ba vất vảnhư vậy. Thanh thản ổn định làm vợ của anh không phải tốt hơn sao?”
“Tự đại, cuồng ngạo!” Lạc Tranh nhớ tới lời hứa hẹn lúc trước nên cũng khônghề trách cứ hắn, ngược lại cũng đặt bàn tay nhỏ bé của mình phủ lên bàn tayhắn, ánh mắt nàng cũng tràn ngập sự dịu dàng, “Thương Nghiêu, em thật khôngbiết là khi phụ nữ mang thai lại có một cảm giác kỳ diệu thế này. Nơi này đanghình thành cục cưng của chúng ta, con nhất định sẽ giống cả anh và em…”
Trái tim Louis Thương Nghiêu khẽ nhói lên như bị mũi kim nhọn đâm vào. Một lúclâu sau, hắn mới khó nhọc cất tiếng, “Tranh, em không phải vẫn không thích cócon sao? Hay là chúng ta không cần vội vàng như vậy?” Có trời biết, lúc nóimấy lời này, Louis Thương Nghiêu thật muốn giết chết bản thân mình.
Lạc Tranh lập tức phản ứng lại với lời nói của hắn. Nàng từ trên ghế đứng bậtdậy, ánh mắt tràn ngập sự nghi vấn cùng không dám tin…
“Thương Nghiêu, anh vừa nói gì? Ai bảo em không thích có con? Tại sao anh lạinói như vậy? Chẳng lẽ anh không muốn đứa bé này?”
Hàng lông mày đen nhánh của Lạc Tranh lộ rõ vẻ tuyệt vọng cùng đau xót giốngnhư vừa bị người đàn ông mình yêu thương vứt bỏ vậy.
Louis Thương Nghiêu thấy thế cũng không kìm lòng được liền đứng dậy kéo nàngôm vào trong ngực, cúi đầu khẽ nói, “Tranh, đừng nhìn anh như vậy. Anh làm vậycũng chỉ là không muốn em quá vất vả mà thôi. Có trời biết, anh muốn có convới em tới nhường nào.”
“Ai nói em vất vả? Em muốn có con. Thương Nghiêu, không phải anh cũng rất muốncó đứa bé này sao?” Bộ dạng của Lạc Tranh lúc này đầy vẻ bối rối, ngay cả ngóntay nàng cũng khẽ run rẩy.
Bộ dáng của nàng hiện rõ trong mắt Louis Thương Nghiêu khiến hắn càng thêm sợhãi và đau lòng, vòng tay ôm lấy nàng càng siết chặt hơn. Hắn vội vàng lêntiếng, “Đừng khẩn trương! Coi như vừa rồi anh nói bậy được không? Anh thật sựrất thích có con, con của anh và em. Yên tâm, bất kỳ ai cũng không thể đem concủa chúng ta đi hết. Anh sẽ chăm sóc em thật cẩn thận, dù thế nào đi nữa anhcũng sẽ bảo vệ em và con.”
Louis Thương Nghiêu thật không dám nói nhiều đến đề tài này hơn nữa. Hắn cũngkhông muốn kích động cảm xúc của Lạc Tranh. Không khó nhận ra nàng thật sựmuốn có đứa bé này. Hắn cũng không dám tưởng tượng nếu như thật sự phải làmnhư lời bác sỹ Oswald nói, bỏ đi đứa bé này thì không hiểu Lạc Tranh sẽ biếnthành bộ dạng thế nào. Có lẽ cục cưng cũng là cơ hội làm cho tình huống củanàng có cơ chuyển biến, không bết bát như vậy nữa.
Lạc Tranh lúc này giống như người đang đi trên dây, không cẩn thận một chút sẽrơi xuống. Hắn biết rõ sẽ có một ngày như vậy, nhưng hắn muốn chuẩn bị mọi thứsẵn sàng hơn nữa. Khi hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, cho dù nàng có từ trên caorơi xuống, hắn cũng sẽ vững vàng đón lấy nàng, không để cho nàng phải chịu bấtkỳ tổn thương nào. Đương nhiên, cả con của bọn họ cũng vậy.
