Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 218



Chương 17: Đời trước, đời sau

Tân Thanh Hà cũng biết ông vẫn đang ôm một bụng đầy nộ khí nên nhẹ nhàng bướclên nói, “Cậu à, hiện giờ Lạc Tranh đã là vợ của Thương Nghiêu, hơn nữa cònmang trong mình cốt nhục của Thương Nghiêu rồi. Con bé và Thương Nghiêu giờ đãlà người một nhà…”

“Hừ, nếu không phải vì thằng ranh Thương Nghiêu này thì đứa học trò bảo bốicủa tôi sao có thể rút khỏi luật giới chứ? Cứ nghĩ tới đó là tôi lại thấy đaulòng.” Thái độ của Tân lão vẫn rất cứng rắn nhưng giọng nói cũng đã dịu lạiđôi chút. Khẽ điều chỉnh hơi thở của mình, ông có chút không vui lên tiếng,“Thanh Hà, tôi hỏi cô, chuyện về thân thế của Lạc Tranh cô biết được baonhiêu?”

Tân Thanh Hà vội vàng trả lời, “Chuyện này gần đây cháu mới được biết, cũngkhông hiểu được lý do của cha Thương Nghiêu năm xưa.”

Tân lão khẽ trừng mắt nhìn bà một cái rồi nói tiếp, “Tôi không ngại nói ọingười biết, cả đời cha của Thương Nghiêu đều chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp,không chỉ hại cô phải cô đơn cả đời mà còn khiến con trai mình trở thành mộtkẻ tàn bạo. Người Trung Quốc có câu “Con không được dạy dỗ là lỗi của ngườilàm cha” thật không sai chút nào. Lần này, nếu không có Lạc Tranh liệu ThươngNghiêu có thể được phán vô tội hay không? Nếu không phải vì nó và mấy lão giàtrong gia tộc Louis kia tay dính đầy máu thì cũng đâu có ra nông nỗi như ngàyhôm nay.” Nói xong câu đó, Tân lão nhìn Louis Thương Nghiêu bằng sắc mặt cựckỳ nghiêm trọng, biểu thị sự tức giận rõ ràng.

“Cha của anh cả đời này chỉ làm đúng mỗi một chuyện là sai người đem Lạc Tranhtới chỗ tôi mặc dù cho tới giờ tôi vẫn không rõ vì sao anh ta lại phải làm nhưvậy.”

Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, cung kính nghe ông trách mắng.

“Có tìm được người thần bí kia hay không?” Ánh mắt sắc bén của Tân lão khẽquét qua Louis Thương Nghiêu cùng Tân Thanh Hà.

Sắc mặt Tân Thanh Hà có chút khó xử, nhẹ nhàng lắc đầu.

Louis Thương Nghiêu cũng khẽ chau mày, lắc đầu tỏ ý không tìm được.

Tân lão thấy tình hình trì trệ như vậy, tâm trạng càng trở nên nặng nề vàkhông hài lòng hơn…

“Thương Nghiêu, nếu như anh có thời gian giết người vậy sao không dành thêm íttâm tư đó cho việc tìm người chứ? Người đó khó tìm lắm sao? Lúc còn nhỏ LạcTranh đã xảy ra chuyện gì anh chắc đã phải biết rất rõ ràng. Nhưng tôi vẫn chorằng thân thế Lạc Tranh không có đơn giản như vậy. Trước khi mẹ Lạc Tranh theobà ngoại con bé tới Hongkong, họ là người thế nào? Vì sao hai người phụ nữ lạivượt ngàn dặm xa xôi đến tận Hongkong, những chuyện đó chắc hẳn người thần bíkia và cha anh đều biết rất rõ ràng. Hiện giờ cha anh đã không còn, vậy anhcàng phải nhanh chóng tra ra chuyện này.”

“Cậu, trước hết xin cậu đừng nổi giận. Thương Nghiêu vẫn luôn không ngừng tìmkiếm ông ta. Tân Thanh Hà thấy mắt ông tràn ngập sự giận dữ vội vàng nhẹ nhànglên tiếng khuyên giải.”

“Ông, xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng.” Có thểnhận thấy Louis Thương Nghiêu đối với Tân lão vẫn rất mực kính trọng. Đổi lạingười khác, còn lâu mới dám mắng hắn như vậy.”

Tân lão nghe mấy lời của hắn xong, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, khẽ hừ lạnhmột tiếng rồi lại nghiêm túc cất tiếng…

“Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là chăm sóc cho Lạc Tranh cùng đứabé. Lần này trên tòa, con bé tỉnh táo cùng bình tĩnh như vậy là chuyện mọingười đều thấy rõ ràng. Có điều, sự tỉnh táo của con bé dường như quá mức bìnhthường cho nên nó lại trở thành sự khác thường. Anh phải chú ý một chút.”

“Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Louis Thương Nghiêuđương nhiên cũng phát hiện ra điều này. Đây cũng là vấn đề khiến hắn lo lắngnhất.

Tân lão cũng không nói gì với hắn nữa mà chỉ nhìn qua phía Tân Thanh Hà, “Côthật sự định cả đời này sống như vậy sao?”

Tân Thanh Hà đương nhiên hiểu được ý tứ của ông. Sự cố chấp của bà hiển nhiênđã khiến ông đau lòng cùng không vui. Lúc này đây, bà vẫn dùng ánh mắt kiêntrì hệt năm xưa nhìn ông cười nhẹ, “Trái tim cháu đã trao hết cho cha ThươngNghiêu rồi nên không cách nào tiếp nhận được người khác nữa.”

“Cô thật cố chấp!” Tân lão lại lần nữa không vui lên tiếng, “Nhiều năm vậyrồi, chẳng lẽ cô còn muốn thủ tiết vì người đàn ông đó hay sao? Đừng quên contrai cô cũng đã kết hôn rồi. Người cô đơn rốt cuộc cũng chỉ còn mình cô màthôi!”

“Cậu, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Tân Thanh Hà cũng biết rõtính tình cậu mình. Nhiều năm nay, tuy rằng ông vẫn rất không hài lòng về bànhưng xét cho cùng cũng là vì quan tâm đến bà mà thôi.”

Tân lão bất giác lại khẽ nhíu mày…

“Ông, xin hãy yên tâm, cháu sẽ tôn trọng quyết định của mẹ. Cháu cũng sẽ chămsóc thật tốt ẹ, không để mẹ phải cô đơn.” Louis Thương Nghiêu cũng hiểu đượctâm tư của Tân lão. Thật ra có nhiều lúc hắn cũng hy vọng mẹ mình có thể tìmđược tình yêu mới cho riêng bà nhưng mỗi lần hắn chứng kiến mẹ cầm ảnh của chamình rồi mỉm cười, hắn biết trong lòng bà đã không còn chỗ dành cho người đànông khác.

Có một số người, trong đời mình sẽ yêu rất nhiều lần nhưng cũng có người, cảđời chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.

Tân lão biết rõ có nói gì cũng vô ích nên chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Tân Thanh Hà nhìn theo bóng Tân lão khuất dần rồi khẽ thở dài, “Nỗi khúc mắctrong lòng cậu với cha con xem ra vẫn không dứt bỏ được!”

Louis Thương Nghiêu cười cười ôm lấy Tân Thanh Hà, “Nhà Louis quả thực đã nợTân gia rất nhiều.”

“Thằng bé ngốc, cái gì mà nợ với không nợ chứ. Chuyện đời trước đã qua rồi thìcũng đừng lo lắng nữa. Mẹ đi xem Lạc Tranh một chút. Đứa nhỏ này mẹ mới gặpvài lần nhưng thật sự rất thích con bé. Có thể công khai thừa nhận mang bầuđứa con của con ngay giữa phiên tòa như vậy thực sự rất đáng trân quý. Có thểthấy rõ con bé yêu con đến mức nào, còn nữa…” Ánh mắt Tân Thanh Hà nhìn về nơimơ hồ nào đó ở phía xa, lại dặn dò thêm, “Con còn nợ con bé một hôn lễ. Các côgái mặc dù bề ngoài không nói ra nhưng trong lòng rất quan tâm đến chuyện đó.Lúc trước, mấy chuyện con làm cũng thật quá đáng!”

“Mẹ dạy rất đúng, đợi mọi chuyện lắng dịu con sẽ lập tức làm ngay.” LouisThương Nghiêu cung kính nói.

Tân Thanh Hà gật gật đầu, lại có chút không kìm lòng được khẽ đưa tay xoa đầuLouis Thương Nghiêu giống như hồi hắn còn bé, khẽ thở dài cất lời từ tận đáylòng, “Chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi, con cũng đã lấy vợ sinh con, nếu nhưcha con còn sống…”

“Mẹ, hai ngày nữa chúng ta đi thăm cha.” Louis Thương Nghiêu nhìn bà bằng ánhmặt cực kỳ kiên định khẽ lên tiếng.

Tân Thanh Hà nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, ngay cả cánh môi cũng run rẩykhông ngừng. Giọng nói của bà liền trở nên rất kích động, nắm lấy cánh tay hắnhỏi gấp, “Mẹ có thể đi thăm cha con sao?”

Cho tới giờ, Tân Thanh Hà đều bị tước đi tư cách tới thăm mộ của cha ThươngNghiêu. Từ khi Thương Nghiêu còn rất nhỏ, bởi sự ngăn cấm của gia tộc Louis,sau khi cha hắn qua đời, cả thi thể ông cùng Thương Nghiêu đều bị đưa về giatộc Louis. Lúc đó Tân Thanh Hà như sắp phát điên. Mất đi chồng, con trai lạicũng bị mang đi, chuyện gì bà cũng có thể làm ra được. Cuối cùng gia tộc Louiscũng không muốn làm lớn chuyện cho nên đã hứa cho bà cùng con trai thườngxuyên gặp mặt. Nhưng mà bà không được phép tới thăm mộ của cha Thương Nghiêu.Nói cách khác, giữa chồng và con trai, bà chỉ có thể chọn một mà thôi.

Cuối cùng Tân Thanh Hà đã lựa chọn con trai của mình bởi đó là kết tinh tìnhyêu của bà và người đàn ông mà bà yêu thương. Chồng của bà đã qua đời, bàkhông thể không nhìn thấy con trai nữa.

Cứ như vậy, bà với người đàn ông mình yêu nhất trên đời chẳng những phải sinhly tử biệt mà ngay cả cơ hội tới thăm mộ ông cũng không có.

Không biết bao lần, khi giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, bà dường như nhìn thấyhình bóng cao lớn của người đàn ông đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào mùađông, trên người cha Thương Nghiêu khoác chiếc áo măng tô dài còn vương nhữngbông tuyết trắng xóa. Lúc đó trông ông hệt như thiên sứ giáng trần, khiến bàvừa nhìn đã không thể nào quên.

Cho dù không bao giờ được gặp lại cha của Thương Nghiêu nữa nhưng mỗi lần nhớtới ông, trong lòng bà đều tràn trề hạnh phúc. Mặc dù ông không còn ở trên đờinày nhưng tình yêu của họ vẫn sẽ mãi tiếp tục thông qua Thương Nghiêu, contrai họ.

Dáng vẻ cao lớn nối bật giữa đám đông của Thương Ngiêu thật sự thu hút mọi ánhnhìn. Hắn quả thật rất giống cha mình, từ khí chất cho đến đôi mắt đen sâuthẳm mê người, nụ cười cực kỳ tà mị khiến người ta không cách nào cưỡng lại.Điểm khác biệt nhất giữa hắn và cha mình chính là hắn so với cha mình còn tànnhẫn hơn nhiều. Có lẽ bởi từ nhỏ đã mất cha cho nên hắn luôn phải dựa vào bảnthân mình để giải quyết hết thảy mọi chuyện.

Tân Thanh Hà vốn đã giữ cho trái tim mình bình lặng như mặt nước an tĩnh, nếuđã không thể gặp được cha của Thương Nghiêu thì hãy đem tất cả tình cảm chônchặt vào đáy lòng, đem dư vị ngọt ngào của nó từng chút từng chút an ủi bà cảđời này. Mặc dù bà biết rõ ông được chôn cất tại đâu nhưng vẫn vô số lần bàphải cố gắng khống chế bản thân mình. Mỗi lần không kìm chế được tâm trạng thìbà lại dùng phương thức duy nhất là lữ hành để xoa dịu tâm hồn…đến những nơimà bà và cha Thương Nghiêu đã từng hứa hẹn sẽ cùng tới năm xưa…

Chỉ là không ngờ tới hôm nay Thương Nghiêu lại nói ra như vậy, mà ánh mắt củahắn cũng cực kỳ kiên định.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Sở dĩ trước giờ hắn khôngđề cập tới chuyện này là bởi vì không muốn các trưởng bối khác trong gia tộcLouis lại đến làm phiền mẹ hắn. Nhưng hôm nay hắn đã không còn cố kỵ nữa. Bởihắn đã không ngừng chặt đứt mạch máu kinh tế của bọn họ, hơn nữa sau phiên tòanày, chánh án nhất định sẽ đem những người liên quan đến chuyện buôn lậu vũkhí ra ánh sáng, như vậy sẽ chỉ còn lại ông nội hắn mà thôi. Hắn biết rõ ôngnội mình chẳng qua là vì bảo vệ lợi ích gia tộc. Một khi mọi sự uy hiếp từnhững người kia không còn, ông cũng sẽ nhanh chóng lui về hưởng thanh nhàn.

“Mẹ yên tâm, con sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Sau này mẹ có thể tự do tớithăm cha.” Louis Thương Nghiêu khẽ cất những lời chân thành từ tận đáy lòng.

Tân Thanh Hà đã sớm kích động đến mức bối rối, tâm nguyện hơn nửa đời bà rốtcục cũng có thể thực hiện…

Louis Thương Nghiêu an ủi mẹ mình thêm một hồi sau đó mới rời đi. Mà Tân ThanhHà bởi vì có thể gặp được chồng mình nên tâm tình cũng cực kỳ thoải mái, xoayngười trở về nhà chuẩn bị mọi thứ.

Lúc bà vừa bước tới bãi đậu xe liền thấy một thân hình cao lớn đứng chắn ngayphía trước, ngẩng đầu nhìn lên bà liền thấy một gương mặt quen thuộc…

“Dennis…”

“Bác gái, gần đây có khỏe không?” Trên môi Dennis tràn ngập nụ cười rạng rỡ.

Tân Thanh Hà gật gật đầu.

Dennis cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ngay vào đề, “Bác gái, có mộtchuyện cháu đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu hiện giờ cháu nói với bác không biếtcó tiện không?”

Tân Thanh Hà đương nhiên biết câu ngạn ngữ, “Không có chuyện không lên điệntam bảo”. Nếu Dennis đã tới đây tìm bà tức là cậu ta không muốn để ThươngNghiêu trông thấy. Như vậy nhất định cậu ta có chuyện quan trọng cần nói.

Tân Thanh Hà gật đầu, cười nhẹ một tiếng rồi cùng Dennis rời khỏi bãi đậu xe… Bệnh viện tư…

Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi sau khi nàng dùng giọng điệu đầy hoài nghi hỏi hắn“Em mang thai?”. Nhìn người phụ nữ mình yêu nằm trên giường bệnh, Louis ThươngNghiêu vừa đau lòng vừa không ngừng lo lắng.

Bác sỹ Lawrence và Oswald cùng bước vào phòng bệnh, Lawrence đem tất cả báocáo kiểm tra sức khỏe đưa cho Louis Thương Nghiêu rồi nhẹ nhàng lên tiếng,“Chúc mừng cậu! Cậu thật sự được làm cha rồi!”

Louis Thương Nghiêu thực sự bị kích động, cũng không cầm lấy báo cáo từ tayLawrence ngay. Ánh mắt hắn sáng lên nhưng vẫn có chút dè dặt hỏi lại, “Thậtchứ?”

Lawrence cùng Oswald nhìn nhau bật cười, nhất là Lawrence không nhịn nổi cònkhẽ lắc đầu, “Thương Nghiêu à, chuyện như vậy tôi lừa cậu làm gì.” Nói xong,Lawrence liền đưa cho hắn một tấm phim chụp, “Cậu tự xem đi, đây chính là cụccưng của cậu đó.”

“Đưa cho tôi!” Louis Thương Nghiêu vội vàng giành lấy tấm phim từ trong tayLawrence, nhìn một hồi rồi trừng lớn hai mắt chỉ vào tấm phim, “Sao lại nhỏthế này? Vậy tay đâu? Đầu ở chỗ nào?”

Lawrence cùng Oswald nghe mấy lời của hắn mà suýt ngã ngửa. Lawrence có chútbất đắc dĩ trợn mắt lên rồi nhẫn nại giải thích, “Lão huynh à, đừng khủng bốtôi như vậy được không. Đứa trẻ còn chưa tới bốn mươi ngày, vẫn còn chưa thànhhình mà!”

Người đàn ông này thật là! Một chút kiến thức sinh lý dễ hiểu như vậy mà hắnkhông biết chút gì là sao?

Louis Thương Nghiêu vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn Lawrence, không phải hắn khônghiểu đạo lý này, chỉ là hắn quá khẩn trương sợ đứa bé có chuyện gì mà thôi.

“Thì ra con của tôi khi bé trông như vậy!”

Nghe mấy lời ngốc nghếch của Louis Thương Nghiêu, Lawrence thật muốn kéo hắnra giảng ột bài. Khẽ thở dài một tiếng, Lawrence chậm rãi nói, “Thương Nghiêu,lúc mới hình thành trong bụng mẹ, cậu cũng như vậy đó.”

“Ha ha…” Louis Thương Nghiêu nhìn tấm phim chụp rồi cất tiếng cười có chútngây ngô. Gương mặt cương nghị của hắn cũng nhờ vậy mà trở nên nhu hòa đi rấtnhiều, những nét tà mị trên gương mặt hắn từ lúc nhìn thấy đứa bé cũng trở nêndịu dàng, tràn ngập tình yêu thương của người cha. Giọng nói đầy kiêu hãnh củahắn lại vang lên, “Con của tôi đương nhiên sẽ giống tôi rồi!”

Lawrence thật sự không thể nhịn thêm được nữa lại nói chen vào, “Tất cả mọiđứa trẻ mới hình thành đều trông như vậy!”

“Con của tôi nhất định sẽ xinh đẹp hơn người!” Louis Thương Nghiêu đắc ý nhìntấm phim trong tay, ngón tay hắn còn có chút run rẩy cùng mê muội khẽ vuốt vetấm phim. Không khó để nhận ra trong lòng hắn đang kích động cùng hưng phấnđến thế nào.

Lawrence cũng không nói gì thêm bởi anh ta biết rõ hắn vẫn luôn là người trànđầy kiêu hãnh. Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên Lawrence thấy dáng vẻnày của Louis Thương Nghiêu. Lúc trước anh ta còn nghĩ hắn không thích trẻcon. Thật không ngờ!

Louis Thương Nghiêu quay sang nhìn về phía Lạc Tranh. Nếu như không phải nàngđang chìm trong giấc ngủ thì hắn thật sự muốn ôm nàng chạy ra ngoài nói chotất cả mọi người biết bà xã của hắn đã mang thai.

Ngắm nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn say ngủ vẫn còn vương chút mệt mỏi của nàng,Louis Thương Nghiêu khẽ cúi xuống, cũng không chút để ý đến trong phòng vẫncòn hai vị bác sỹ kia, nhẹ nhàng hôn lên bên tai nàng, dịu dàng nói, “Bà xã,cảm ơn em!”

Đúng vậy, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự cảm kích cùng hạnh phúc. Cho tớigiờ, hắn cũng không biết tư vị này phải diễn tả thế nào nữa. Loại hạnh phúcnày hắn chưa từng được trải nghiệm bao giờ. Trong lòng hắn lúc này là nhữngcảm xúc không ngừng đan xen, cảm kích có, vui mừng có, còn có cả trách nhiệmlớn lao vì bắt đầu từ hôm nay, hắn không chỉ có trách nhiệm làm một ngườichồng tốt mà còn là một người cha nữa. Hắn rốt cục cũng khiến người phụ nữmình yêu tình nguyện mang thai đứa con của hắn. Đứa bé này là niềm kiêu hãnhcùng tự hào của hắn và nàng. Từ hôm nay, hắn phải tích cực trở thành một ngườicha tốt.

Thấy Louis Thương Nghiêu phấn khích như vậy, bác sỹ Oswald vốn im lặng từ nãygiờ khẽ thở dài một hơi, có chút ngập ngừng lên tiếng, “Louis tiên sinh, tôicó chuyện cần nhắc nhở anh một chút.”

Tuy vẫn ở trạng thái hưng phấn nhưng Louis Thương Nghiêu không khó nhận ragiọng nói mang ngữ điệu chần chừ của bác sỹ. Hắn đứng thẳng dậy, đôi mắt đangtràn ngập ý cười dần trở nên nghiêm túc.

“Ông muốn nói gì?”

Bác sỹ Oswald khẽ liếm môi, điều ông muốn nói lúc này thật khó mở miệng nhưngông vẫn kiên trì nói ra, “Tôi biết rõ anh rất mong đợi đứa bé này, nhưng tìnhtrạng tâm lý hiện giờ của Lạc Tranh không thích hợp cho việc mang thai.”

Louis Thương Nghiêu vừa nghe xong mấy lời này, nụ cười trên môi hắn như đôngcứng lại, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, giọng nói cũng thay đổi hoàn toàn, trởnên trầm hẳn đi…

“Ông nói vậy là có ý gì?”

Bác sỹ Oswald biết không thể dấu được hắn nên khẽ hít sâu một hơi rồi tiếptục, “Thật ra về chuyện này cả tôi và bác sỹ Lawrence đều có chung nhận định.Đó chính là….Đứa bé này không thể giữ lại được.”

“Cái gì?” Louis Thương Nghiêu đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén của hắn lúc nàylóe lên tia nhìn hung dữ tựa dã thú, trông hệt như một con sư tử dũng mãnh sẵnsàng giương móng vuốt bảo vệ vợ và con của mình vậy.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...