Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 213



Trên toà án, sắc mặt Lạc Tranh có chút tái nhợt, gương mặt hai tên hèn hạ kiakhiến nàng càng cảm thấy muốn ói hơn. Ở chỗ ngồi dành cho bị cáo, bàn tay củaLouis Thương Nghiêu đã siết lại thành nắm đấm tự bao giờ. Hắn thầm thề vớilòng nhất định sẽ đích thân xử lý hai tên khốn đáng chết kia.

Thật ra lúc trước Lạc Tranh đã hứa với hắn sẽ không đem đoạn băng hình nàycông khai bởi vì sau khi hắn xem xong cũng biết một khi công khai đoạn băngnày trước toà sẽ có kết quả thế nào, mà nguyên nhân chính là hắn tuyệt đốikhông cho phép bất kỳ tên đàn ông thối tha nào được xúc phạm Lạc Tranh nhưvậy, huống hồ còn trắng trợn đến thế.

Louis Thương Nghiêu thật không ngờ tới cuối cùng Lạc Tranh lại đem đoạn ghihình này đưa ra trước toà như vậy.

Băng video vẫn tiếp tục được phát hình, vẻ mặt chán ghét của Sherman khôngngừng hiện ra to thù lù giữa màn hình khi hắn tiến lại gần Lạc Tranh bất chấpnhững lời mắng nhiếc của nàng. Những lời nói bỉ ổi cùng nụ cười dâm dãng củahắn thật khiến người ta nghe mà cảm thấy ghê tởm.

“Cô cứ việc mắng cho thoải mái đi. Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ phải chủ độngcầu xin tôi chiếm hữu cô. Ống kính kia sẽ ghi lại tất cả sự quyến rũ của côđêm nay, đến lúc đó, để xem một kẻ thân bại danh liệt như cô làm thế nào đểtiếp tục làm luật sư biện hộ cho Louis Thương Nghiêu.”

“Là Ôn Húc Khiên chủ động đưa chứng cứ giả tới tay ông, còn chủ động đứng ralàm nhân chứng để đẩy Louis Thương Nghiêu vào chỗ chết?”

“Đúng vậy! Tôi có thể nói cho cô biết, tôi hận Louis Thương Nghiêu đến chết.Nếu không phải vì mấy lời của hắn, anh em của tôi cũng sẽ không gặp chuyệnkhông may, nếu không phải vì mấy lời của hắn, tôi đã sớm được thăng chức. Lầnnày coi như hắn xúi quẩy. Chuyện công chúa bị sát hại lần này tôi nhất định sẽkhông bỏ qua, cũng không buông tha cho hắn. Lạc Tranh, tôi khuyên cô nên tiếtkiệm sức một chút. Cho dù cô giúp hắn thắng vụ kiện này thì chánh án cũng sẽkết tội hắn buôn lậu vũ khí. Với tội danh đó, hắn chỉ có đường chết, chết vớihai bàn tay trắng.”

“Chứng cứ về vụ buôn lậu vũ khí hẳn cũng do ông nguỵ tạo?”

“Tôi nói rồi, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì thì tôi cũng phải giết chếthắn. Nếu như cô muốn cầu xin tôi giữ lại mạng sống cho hắn thì ngoan ngoãn đểtôi nếm thử hương vị của cô rồi tôi sẽ xem xét cho hắn một con đường sống.”

Giọng nói của Sherman trong cuộn băng đều truyền tới tai từng người có mặttrên toà cực kỳ rõ ràng. Liền đó hình ảnh trong đoạn băng rung lên, trước khikết thúc còn vọng lại tiếng ồn ào bởi sự xuất hiện của khá nhiều người, thậmchí còn có tiếng ai đó đang trầm giọng nguyền rủa Sherman.

Mà chánh án cùng bồi thẩm đoàn cũng đã bị đoạn video vừa rồi làm cho kinh hãi.Hành vi của kẻ được gọi là cảnh sát trưởng kia thật đáng phỉ nhổ mà cũng khiếnbọn họ đau lòng. Kỳ Ưng Diêm lúc này cũng nhìn về phía Lạc Tranh, đối với hànhđộng này của nàng anh ta thật sự vừa kính nể lại vừa có chút lo lắng. Cho dùlúc này anh ta có đưa ra lời phản đối thế nào thì cũng bị chánh án bác bỏ màthôi.

Sherman đã sớm trở nên luống cuống, đoạn video vừa kết thúc, hắn ta liền đứngbật dậy kích động gào lên, “Không…không phải tôi, không phải là tôi!” Hắn takhông biết nói gì hơn ngoài mấy từ đó rồi hung hăng nhìn về phía Lạc Tranh gầmlên, “Cô dám….tôi sẽ kiện cô, tôi sẽ kiện chết cô!”

“Yên lặng, yên lặng!” Chánh án cảm thấy cực kỳ khó chịu trước hành động củaSherman, nhíu mày nhìn về phía hắn ta, “Ông nói người trong video kia khôngphải là mình, vậy còn có ai có thể giống ông đến vậy hay không?”

Từ giọng nói của chánh án có thể nhận rõ sự bất mãn đến cực điểm trong đó.

Sherman sau khi gào lên dường như đã sức cùng lực kiệt, ngã ngồi xuống ghế. Màbên kia Ôn Húc Khiên đã sớm ngây người. Hắn thật nghĩ không ra Lạc Tranh rốtcục là người như thế nào. Tất cả chuyện vừa rồi đã đem kế hoạch của hắn pháhuỷ toàn bộ, cho dù hắn có vung tiền mời bao nhiêu luật sư đi nữa cũng vô íchmà thôi.

Bằng chứng đã bày ra trước mặt tất cả mọi người.

Một lúc lâu sau trước ánh mắt của tất cả mọi người, Lạc Tranh lại lần nữa đứngdậy, giọng nói cực kỳ lạnh lùng của nàng lại vang lên, “Ngài chánh án, các vịbồi thẩm đoàn, đoạn video vừa rồi mọi người đã được tận mắt chứng kiến. Haingười được gọi là người đại diện cho công lý và chính nghĩa lại làm ra hành vigiả tạo chứng cứ như vậy thật khiến người ta phải ghê sợ.

Tạm không nói đến hành vi của Ôn Húc Khiên, chỉ riêng cảnh sát trưởng Sherman,chẳng những không đứng ở góc độ của người bảo vệ công lý để xử lý mọi chuyệnmà ngược lại còn vì tư thù bởi sai lầm năm xưa của mình mà mưu toan áp đặt tộidanh cho thân chủ tôi. Ông ta chẳng những bôi xấu tinh thần công chính củaluật pháp mà còn không xứng làm một nhân viên cảnh sát. Ông ta lợi dụng chứcvụ của mình làm tổn thương người vô tội, thậm chí còn dùng thuốc kích thíchtình dục để mong thực hiện hành vi đê hèn. Đối với loại người có hành vi bỉ ổinhư vậy, lời nói của bọn họ sao có thể coi là lời chứng đáng tin cậy đượcđây?”

Thanh âm của Lạc Tranh vừa dứt, tại khu vực dành riêng, khuôn mặt của mỗithành viên trong bồi thẩm đoàn đều hiện rõ sự kinh ngạc tột độ.

Sắc mặt của Ôn Húc Khiên cùng Sherman lại càng khó coi hơn, bọn họ cũng nhậnra tình hình trước mắt cực kỳ bất lợi ình. Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tranh tựamột tảng băng không cách nào tan chảy, khiến người ta có một cảm giác ớn lạnhmơ hồ…

“Ngài chánh án, các vị bồi thẩm đoàn, cái chết của công chúa Deneuve là bởi cóngười cố tình mưu sát. Thân chủ tôi bị người ta mưu hại, bị dính vào một loạttội tội danh như thông đồng, hối lộ, mưu sát, ám sát. Buồn cười nhất chính làngười vô tội thì phải ngồi ở vị trí bị cáo, còn hung thủ giết người thực sựlại công khai trở thành nhân chứng. Mà những người đó, vì muốn che dấu tội áccủa mình lại không ít lần ra tay hạ độc thủ đối với tôi và nhân chứng bên tôi.Hành động tàn ác đó thực sự khiến người ta nghe mà rợn người, tình huống vụkiện như thế này tưởng như không tồn tại nhưng nó lại đã thực sự diễn ra.”

Những lời của Lạc Tranh vừa thốt ra khiến cho tất thảy mọi người có mặt trêntòa cực kỳ kinh hãi, ngay cả quan tòa cũng giật mình sững người hồi lâu. Chỉcó mình Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn nàng bởi anh ta tin tưởng năng lực củaLạc Tranh có thể khiến cục diện thay đổi.

Một lúc lâu sau, chánh án mới lên tiếng, “Bản tòa không hiểu ý của luật sưbiện hộ cho lắm. Đúng là đoạn video này có thể dùng làm chứng cứ hợp pháp, bồithẩm đoàn cũng không còn muốn công nhận tư cách nhân chứng của hai người họnữa nhưng luật sư biện hộ cũng đã không tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp củamình. Đã biết trong thời gian thẩm tra án kiện, không được phép tiếp xúc vớinhân chứng bên nguyên nên luật sư biện hộ sẽ không tránh khỏi bị hiềm nghi.Tuy nhiên do có đoạn băng video ghi lại quá trình vụ việc nên sau khi vụ kiệnnày kết thúc, luật sư biện hộ cần phải tiếp nhận sự điều tra của công hội luậtsư.”

Lạc Tranh nhẹ nhàng nghiêng mình đầy lịch thiệp lên tiếng, “Ngài chánh án, tôiđồng ý tiếp nhận việc điều tra.”

“Tốt! Vậy giờ luật sư biện hộ muốn đưa ra chứng cứ gì để chứng minh cho nhữngđiều vừa nói?” Chánh án khẽ gật đầu rồi lại đặt câu hỏi.

“Xin cho truyền một vị nhân chứng nữa lên tòa, ông ta chẳng những có thể chứngminh có người đã bỏ tiền mua chuộc nhân chứng, hơn nữa còn có thể chứng minhđằng sau chuyện này hắc ám tới nhường nào.”

Nghe thấy sự chấp thuận của chánh án, sắc mặt của Kỳ Ưng Diêm thoáng hiện lênchút chần chừ. Lúc nhân chứng bước vào phòng xử, tất cả mọi người có mặt nơinày đều kinh ngạc bởi nhân chứng này không phải ai khác mà chính là quản giacủa căn biệt thự, người hôm qua đã lên tòa làm nhân chứng. Chỉ là lúc này, ôngta lại đứng ở vị trí nhân chứng bên biện.

Sắc mặt quản gia có chút mất tự nhiên nhưng mỗi bước chân của ông ta đều rấtthoải mái. Lúc đứng vào vị trí dành cho nhân chứng, ánh mắt của ông ta cực kỳbình tĩnh, đưa mắt nhìn hết thảy phòng xử, sau đó nhìn về phía Louis ThươngNghiêu, ánh mắt ông ta tràn ngập vẻ đau lòng cùng lúng túng.

Khóe môi Kỳ Ưng Diêm dường như hơi nhếch lên, tỏ ý cười một cách kín đáo.

Lạc Tranh đi đến trước mặt quản gia, yêu cầu ông ta đem tất cả những chuyện đãchứng kiến nói ra rõ ràng một lần nữa.

Không khí trên tòa cực kỳ yên tĩnh.

“Thật ra tôi có nhìn thấy Louis tiên sinh rời khỏi biệt thự vào đêm xảy ra ánmạng lúc 8h 20 phút. Louis tiên sinh chỉ ở đó chưa tới 20 phút, ngài ấy chỉghé thăm công chúa một lúc mà thôi.” Vẻ mặt quản gia tràn ngập sự ảm đạm nhưngcực kỳ kiên định khi nói những lời này.

“Đêm đó là tự tay tôi mở cổng biệt thự để xe của Louis tiên sinh rời đi. Rấtnhanh sau đó, tôi thấy xe của tiểu thư Sally cũng đuổi theo. Điều này cũngchẳng có gì đáng ngạc nhiên bởi mỗi lần Louis tiên sinh tới biệt thự thì Sallytiểu thư đều tìm cớ này cớ kia để đến đó. Ngay cả người làm tại biệt thự đềubiết Sally tiểu thư thích Louis tiên sinh.

Lúc Louis tiên sinh tới phòng của công chúa Deneuve, tôi còn nghe thấy ngài ấythân tình hỏi thăm công chúa. Công chúa còn rất cao hứng nói chuyện cùng ngàiấy. Khoảng gần 8h 20 phút là giờ mà công chúa thường uống thuốc mỗi ngày chonên khi tôi đưa thuốc vào còn thấy Louis tiên sinh rời đi.

Lúc đó, tôi còn đi theo ngài ấy, định cố gắng nói với ngài ấy liệu có thể thulại ý định thoái hôn hay không. Tuy tôi biết mình chỉ là một quản gia nhỏ bé,lời nói chẳng có trọng lượng nhưng nhìn công chúa như vậy tôi thật sự khôngđành lòng. Nhưng bởi Louis tiên sinh bước đi khá nhanh nên khi tôi đuổi tớinơi thì ngài ấy đã khởi động xe rồi. Vừa quay lại thì tôi cũng nhìn thấy xecủa Sally tiểu thư từ bãi đậu xe ngầm lao lên. Lúc đó, tôi chỉ có thể bất đắcdĩ lắc đầu bởi trong mắt Louis tiên sinh sao có thể có Sally tiểu thư đây?”

Đợi quản gia nói xong, Kỳ Ưng Diêm liền đứng dậy, hàng lông mày khẽ nhíu lại,nhìn ông ta lên tiếng, “Lời chứng của ông trước sau mâu thuẫn như vậy, ông nóixem chúng tôi cần phải làm sao để tin tưởng đây? Chỉ trong vòng chưa tới mộtngày, ông đã sửa lại lời khai của mình như vậy thật khiến người ta nghi ngờrằng ông đã bị mua chuộc đó!”

Quản gia khẽ run lên…

“Ngài chánh án, vị nhân chứng này đích thực là bị người ta mua chuộc. Nhưngkhông phải bị bên biện hộ mua chuộc mà là có người bên nguyên có ý định muachuộc cùng đe dọa nhân chứng, buộc ông ta phải giả mạo lời khai để phục vụ ưuđồ đen tối của họ.” Lạc Tranh lập tức lên tiếng.

“Nhân chứng, lời khai của ông trước sau không thống nhất, rốt cục là đã xảy rachuyện gì?” Chánh án chủ động đặt câu hỏi.

Quản gia hít sâu một hơi rồi chậm rãi lên tiếng…

“Sau khi vụ án phát sinh không bao lâu, có người chủ động tới tìm tôi, kêu tôira tòa làm chứng. Những lời phải nói trên tòa thế nào họ cũng đã chuẩn bị đầyđủ. Lúc đó tôi thấy đây là hành vi khai khẩu cung giả nên đã lập tức cự tuyệt.

Lập tức người đó đưa ra một khoản tiền nên tôi lại càng thấy sợ hãi. Tronglòng tôi biết rõ đó là hành động mua chuộc nhân chứng nên vẫn kiên quyết phảnđối. Sau đó người đó đưa tôi đến gặp một người đàn ông khác. Người đàn ông kiatrước giờ tôi chưa từng gặp qua nhưng đã nhìn thấy ông ta trên trang bìa tạpchí nhiều lần. Lúc đó ông ta nhắc tới vợ tôi bằng giọng nói cực kỳ lạnh lùngtàn độc, nói rằng nếu tôi không ngoan ngoãn nghe theo lời họ thì họ sẽ lập tứcgiết chết vợ tôi. Còn nếu ngoan ngoãn làm theo lời họ, chẳng những vợ tôikhông có chuyện gì mà tôi còn nhận được một số tiền lớn để chữa bệnh ung thưmáu cho vợ.”

Dưới sự đe dọa như vậy, quản gia cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ cóthể nghe theo lời bọn họ bóp méo lời khai của mình mà thôi.

Lạc Tranh đợi ông ta nói xong mới chậm rãi hỏi tiếp, “Vậy lý do gì khiến ôngquyết định nói ra tất cả sự thật?”

Quản gia nhìn Lạc Tranh rồi lại nhìn Louis Thương Nghiêu bằng ánh mắt trànngập sự đau khổ, ông ta khẽ cúi đầu nói, “Tôi không thể vứt bỏ lương tâm mìnhnhư vậy. Vợ tôi sau khi biết được chuyện này cũng cực kỳ đau lòng. Cô ấy nóivới tôi rằng thà chết cũng không muốn tôi làm như vậy. Cô ấy không muốn tôisuốt phần đời còn lại phải sống trong sự dằn vặt của lương tâm. Louis tiênsinh luôn có ơn với gia đình chúng tôi, chúng tôi sao có thể vì bản thân mìnhmà gây tổn hại cho ngài ấy chứ. Ngài chánh án…” Ông ta lại ngẩng đầu nhìn vềphía chánh án, “Tôi nguyện ý chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật bởi vì đãkhai khẩu cung giả lần trước, và tôi cũng thực lòng xin lỗi Louis tiên sinh.”

Trong đáy mắt Kỳ Ưng Diêm khẽ ánh lên một tia vui mừng, anh ta cũng không tiếptục gây khó khăn cho nàng nữa mà lẳng lặng ngồi xuống nhìn Lạc Tranh ở phíađối diện, nhìn nàng đang rất nhanh chóng làm rõ chân tướng sự việc…

Lạc Tranh hít sâu một hơi hỏi quản gia…

“Vừa rồi ông nhắc tới “bọn họ”, rốt cục bọn họ là ai, có mặt tại phiên tòa hômnay hay không?”

Quản gia khẽ nuốt nước miếng rồi gật đầu.

“Vậy ông hãy chỉ ra người đó là ai?” Ánh mắt Lạc Tranh lại càng thêm nghiêmtúc hơn.

Khóe môi quản gia còn hiện rõ sự run rẩy, giọng nói yếu ớt chậm rãi cất lên,“Người tới tìm tôi đầu tiên là nhân chứng Ôn Húc Khiên, còn một người khác…”Nói đến đây, ông ta giơ thẳng tay chỉ về phía một người đàn ông đang ngồi ởchỗ dành cho người tham dự phiên xử, “….chính là người của gia tộc Louis -Shawn.”

Cả phòng xử ồ lên vì bất ngờ, không ai dám nghĩ tới đằng sau vụ án mạng nàylại có nhiều mưu toan như vậy.

Từ chỗ ngồi của mình Shawn đã đứng bật dậy, khuôn mặt ông ta từ lúc quản giabắt đầu cung cấp lời khai đã lạnh cứng lại, bàn tay siết thành nắm đấm từ khinào. Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều chĩa về phía mình, ánh mắt của ông tacũng hóa lạnh băng tràn ngập sát khí cơ hồ có thể giết người.

“Ông ta nói dối! Ông ta đang nói dối! Tôi căn bản không biết ông ta!”

“Yên lặng!” Quan tòa lập tức gõ búa yêu cầu cảnh sát của tòa đem ông ta dẫnđi.

“Các người không thể đối với tôi như vậy! Tôi vô tội!” Thanh âm của Shawnnhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Một màn này quả thực khiến mọi người cảm thấy buồn cười. Người vô tội thì ngồiở chỗ bị cáo còn kẻ có tội thực sự thì lại làm nhân chứng.

“Nhân chứng, những lời ông vừa nói có gì để chứng minh hay không?” Chánh áncũng nhận thấy tình hình chuyển sang nghiêm trọng liền vội cất tiếng hỏi.

“Tôi…tôi không có. Nhưng mà xin các vị hãy tin tưởng tôi, những lời tôi nóitất cả đều là sự thật. Ôn Húc Khiên cùng mấy người kia thật sự là đang câu kếtvới nhau.” Quản gia vội vàng lên tiếng.

“Ngài chánh án...” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy chậm rãi lên tiếng, “Câu chuyện nàythực có chút không hợp lý lắm. Nhân chứng Ôn Húc Khiên và người tên Shawn màquản gia biệt thự vừa nói, một người ở Hongkong, một người ở Pháp làm sao cóthể cùng câu kết với nhau đây? Lời nói của quản gia thực sự không đáng tin,hơn nữa ông ta cũng chẳng có chứng cứ trực tiếp nào chứng minh cho lời nói củamình nên tôi đề nghị bác bỏ lời chứng của ông ta.”

Chánh án nghe vậy, hàng lông mày cũng khẽ nhăn lại hiện rõ sự suy tư.

Lạc Tranh thấy vậy cũng lập tức đứng lên, giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳtỉnh táo lại vang lên….

“Ngài chánh án, chuyện này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi ngườinhưng hãy để tôi kể ọi người một câu chuyện, nghe xong nhất định các vị sẽ cómột nhận thức mới đối với vụ án này.”

Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Lạc Tranh.

Khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt có chút nghiêm trọng, nàng bắt đầu kể lại…

“Các vị, tôi bước chân vào luật giới nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cảmthấy mệt mỏi cùng nặng nề như thế này. Nguyên nhân không phải là bởi vụ án nàyquá phức tạp mà bởi vì tôi biết được tình thân, tình bạn khi đứng trước sự cámdỗ của lợi ích thì chẳng còn chút giá trị nào. Tôi thật sự đau lòng khi thấyluật pháp bị lợi dụng, bị biến thành công cụ để những kẻ xấu xa đạt được mụcđích của mình. Có một gia tộc mà các vị trưởng bối trong đó vì tranh giành lợiích không ngừng mưu hại lẫn nhau. Thân chủ của tôi thật đau khổ vì sinh ratrong một gia tộc như vậy. Mặc dù anh ấy ngồi ở vị trí chủ tịch nhưng lại phảichịu không ít áp lực cùng sự uy hiếp của những người trong gia tộc. Để điềuhành tập đoàn đi vào con đường kinh doanh đúng luật, anh ấy đã phải đắc tộivới không ít trưởng bối trong gia tộc, kể cả người tên Shawn vừa bị đưa rakhỏi tòa lúc nãy. Trong gia tộc Shawn cũng là người có vị trí cao, nhưng ôngta vẫn luôn muốn nuốt trọn cả tập đoàn, muốn ngồi vào vị trí chủ tịch, cho nênông ta mới câu kết với một số trưởng bối khác trong gia tộc, bày ra kế hoạchthâm độc này nhằm đẩy thân chủ tôi vào chỗ chết với tội danh mưu sát.”

Nói đến đây, ánh mắt Lạc Tranh hệt mũi tên lạnh băng như muốn xuyên thấuSherman cùng Ôn Húc Khiên.

“Các trưởng bối trong gia tộc ở trong tối thao túng Shawn ở ngoài sáng, khiếnông ta mua chuộc cảnh sát trưởng Sherman cùng luật sư người Hongkong Ôn HúcKhiên, Mục đích khiến họ muốn đẩy thân chủ tôi vào chỗ chết là vì thân chủ tôikhông tiếp tay cho hành vi buôn lậu vũ khí của Shawn. Cho nên bọn họ dứt khoátra tay làm cho tới cùng, giết công chúa để giá họa cho thân chủ tôi. Vào thờiđiểm này, dùng bất cứ lý do gì cũng không đủ coi như đòn trí mạng giáng vàothân chủ tôi bởi họ biết gia tộc vẫn luôn phản đối vụ thân chủ tôi thoái hôncùng công chúa. Chỉ cần giết công chúa thì tất cả mọi nghi ngờ đều sẽ đặt lênthân chủ tôi, như vậy họ có thể hợp pháp hóa lý do của mình.”

“Nói bậy! Cô đang nói bậy bạ cái gì đó!” Sherman đứng bật dậy thô lỗ vung tayhét lên.

“Là tôi nói bậy hay nói trúng tâm sự của các người!” Lạc Tranh cũng không chútyếu thế khi đối diện với sự hùng hổ của ông ta…

“Cho tới giờ, ông vẫn đang giúp Shawn buôn lậu vũ khí. Nhiều năm nay, ông cũnggiành được không ít lợi ích từ ông ta. Trên tay tôi đang nắm giữ thông tin vềtài khoản bí mật của ông tại ngân hàng Thụy Sỹ. Xin hỏi một cảnh sát như ônglấy đâu ra một số tài sản lớn như vậy?”

“Tôi…”

“Thật ra Ôn Húc Khiên đã sớm tìm tới ông, bởi khi anh ta biết được thân phậncủa thân chủ tôi cũng nhận thấy được ông cùng với các thành viên khác tronggia tộc thân chủ tôi đang ngấm ngầm bàn mưu tính kế. Cho nên anh ta cũng nhâncơ hội này mượn tay các người diệt trừ thân chủ tôi. Các người đã thương lượngvới nhau bày ra vụ mưu sát công chúa, còn ngụy tạo tài liệu để áp đặt tội danhbuôn lậu vũ khí sang thân chủ tôi, mục đích khiến cho anh ấy không còn cơ hộixoay chuyển tình thế.” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Tranh vang lên đầy đanhthép hệt như đang phán quyết tội danh của bọn họ.

“Tôi không đồng ý với những lời nói không đủ bằng chứng của luật sư biện hộ!”

Chánh án cũng đồng ý với đề xuất của Kỳ Ưng Diêm, ánh mắt nhìn về phía LạcTranh lộ rõ sự nghi vấn.

“Đây chính là chứng cứ cho những gì tôi vừa nói!” Lạc Tranh nhận lấy tập tàiliệu do Vi Như chuyển tới, lạnh lùng tiếp lời, “Vào đêm trước khi phiên tòanày mở lại, tôi đã bị một kẻ đội mũ bảo hiểm cưỡi xe máy nổ súng nhằm bắn. Maymắn là nhờ có người cứu nên viên đạn đã đi chệch mục tiêu và găm vào trụ ximăng dưới bãi đậu xe. Tối qua, nhân chứng Trang Nguyên cùng người nhà của quảngia cũng bị những kẻ lạ mặt tới quấy rầy, viên đạn mà bọn chúng sử dụng đềucùng chủng loại.”

Chánh án lập tức nhận được tài liệu giám định đường đạn cùng kết quả kiểmnghiệm liên quan.

“Mẫu đạn thu được trong mấy vụ ám sát hụt này là A7-45S, đặc điểm của nó là cólực sát thương cực lớn, khi xuyên vào cơ thể con người còn tạo thành tổnthương nghiêm trọng đối với nội tạng. Đặc biệt loại đạn này chỉ được sử dụngcho quân đội của những nước thứ ba, việc mua bán nó không được tiến hành chínhthức giữa các chính phủ của các quốc gia. Đây là hành vi vi phạm nghiêm trọngquy định về buôn bán vũ khí, mà căn cứ vào số hiệu của khẩu súng này cũng cóthể tra ra được ai là người thực sự buôn lậu vũ khí. Từ khi thân chủ tôi điềuhành tập đoàn đã chấm dứt hoạt động kinh doanh liên quan đến vũ khí, tất cảđều có trong chứng cứ này.”

Sắc mặt Ôn Húc Khiên đã chuyển sang trắng bệch, hung dữ nhìn chằm chằm LạcTranh.

“Bây giờ, mời tất cả các vị cùng nhìn vào màn hình.” Lạc Tranh lại lần nữa đemcuộn băng ghi hình tại cổng biệt thự trình lên tòa. Đợi đến khi hình ảnh cuốicùng được phát xong, nàng lập tức ấn nút tạm dừng hình.

Hình ảnh trong cuộn băng ghi hình từ camera giám sát vừa dừng lại, trên mànhình lớn tại toà hiện lên bóng lưng của một người đàn ông khá giống bóng lưngcủa Louis Thương Nghiêu.

“Đây là đoạn băng ghi hình mà phía cảnh sát đem ra làm chứng cứ để ra lệnh bắtgiữ thân chủ tôi. Nhưng cũng chính từ đoạn băng này, tôi có thể khẳng định mộtcách chắc chắn rằng bóng lưng của người trong đoạn băng kia không hề có chútliên hệ nào với thân chủ của tôi.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.

Liền đó Kỳ Ưng Diêm lập tức đứng dậy, “Tôi phản đối việc luật sư biện hộ việnlý do để chối bỏ sự xác thực của cuộn băng ghi hình từ camera giám sát. Qua sựgiám định của chuyên gia cho thấy, bóng lưng của người trong đoạn băng trêntương thích đến 95%. Nếu nói hình ảnh trong cuộn băng trên không rõ ràng,không thể xác định đó là bị cáo thì cũng không thể chứng minh được đó khôngphải là bị cáo.”

“Tôi có bằng chứng chứng minh đoạn băng ghi hình vừa rồi không phải quay lạihoạt động của thân chủ tôi.” Lạc Tranh nghe thấy lời phản đối của Kỳ Ưng Diêmcũng không hề tỏ ra rối loạn mà vẫn bình thản lên tiếng, “Tuy nhiên, để xoá bỏnghi ngờ của bên nguyên, tôi muốn xin phép toà ời một vị chuyên gia lên toà.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...