Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 14: Lại mở phiên tòa
Khi lên tòa, nhân chứng đầu tiên mà mỗi bên đưa ra có ý nghĩa cùng tác dụngcực kỳ quan trọng. Đây cũng là sự mở màn cho đợt phản kích của Lạc Tranh đốivới bên nguyên đơn.
Không khí bên trong phòng xử lập tức thay đổi, sự căng thẳng tựa hồ đã lantràn khắp nơi. Bên ngoài cánh cửa phòng xử án, giới truyền thông cũng đang sẵnsàng chuẩn bị.
Kỳ Ưng Diêm cũng không đưa ra bất kỳ lời phản bác nào đối với lời khai củanhân chứng mà Lạc Tranh đưa ra.
Bởi vụ án này khá đặc biệt nên tất cả nhân chứng đều phải túc trực chờ tòatruyền gọi, hơn nữa còn không cho phép có bất kỳ sự tiếp xúc nào với bênngoài. Bởi vụ án có xuất hiện nhân chứng mới dẫn đến ảnh hưởng nhất định, lạinhằm vào người làm chứng mà bên nguyên đưa ra nên các nhân chứng hôm trước lạibị truyền gọi lên tòa một lần nữa.
Chánh thanh tra Sherman vẫn ngồi xe lăn lên tòa như hôm trước. Ánh mắt ông tacũng hệt như ngày hôm qua bởi vì ông ta quá tin tưởng rằng cho dù có bị gọilên tòa lần nữa thì cũng không có chuyện gì có thể phản bác lại lời khai lúctrước của mình.
“Chánh thanh tra Sherman, xin ông kể lại lần nữa những gì mình đã nói trongphiên tòa hôm qua.” Giọng nói lạnh băng của Lạc Tranh khẽ cất lên.
Sherman nhìn thoáng qua Lạc Tranh một cái, dường như cũng có chút không tựnguyện cho lắm nhưng cũng không thể cự tuyệt, lại một lần nữa đem những gì đãnói trên tòa hôm trước lặp lại.
Sau khi ông ta kể xong, Lạc Tranh đột ngột hỏi lại, “Sherman tiên sinh, trảiqua cả ngày hôm qua, vậy hiện giờ ông có bằng lòng kể lại nguyên nhân khiếnmình bị thương ra đây hay không?”
Sắc mặt Sherman lập tức biến đổi, khóe môi thoáng run rẩy, “Tôi đã nói nguyênnhân rồi.”
“Thật vậy sao? Sherman tiên sinh là cảnh sát, ông nên biết làm chứng giả trêntòa sẽ gặp phải hậu quả gì…”
“Tôi phản bối luật sư biện hộ cố tình đe dọa nhân chứng.” Kỳ Ưng Diêm nhìn vềphía chánh án, thong thả lên tiếng.
“Người thực sự đe dọa nhân chứng là một người hoàn toàn khác chứ không phải làtôi!” Lạc Tranh cũng không đợi cho chánh án lên tiếng liền chủ động nói tiếp,“Sherman tiên sinh, ông nói thân chủ tôi buôn lậu vũ khí, vậy những chứng cứmà ông có được đều do người khác giao cho ông hay là ông đã tự mình điều trara? Hay là ông biết rõ những chứng cứ đó là giả tạo nhưng vẫn cố tình trìnhlên.”
Sắc mặt Sherman đã trở nên rất khó coi.
“Luật sư biện hộ, những gì cô vừa nói cần phải có bằng chứng chứng minh mớiđược.” Chánh án khẽ lên tiếng nhắc nhở.
“Ngài chánh án, tôi đương nhiên có chứng cứ. Nhưng vì tình tiết trong vụ ánnày rất đặc biệt nên xin tòa cho truyền một nhân chứng khác - Ôn Húc Khiêntiên sinh!” Giọng nói lạnh băng của Lạc Tranh lại lần nữa vang lên, lãnh khídường như còn bao phủ cả đôi mắt nàng khi nhắc đến cái tên này.
Chánh án nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Luật sư bên nguyên có ý kiến gì không?”
Kỳ Ưng Diêm cũng nhìn ra sự kiên định trong mắt Lạc Tranh nên gật đầu, “Tôikhông có ý kiến!”
Ôn Húc Khiên lại một lần nữa bị gọi lên tòa. Lạc Tranh nhìn về phía hắn lạnhlùng cất tiếng chất vấn, “Anh nói đoạn băng ghi âm do mình cung cấp là đoạnbăng anh đã bí mật thu lại?”
“Phải!” Ôn Húc Khiên bình thản trả lời.
“Việc giám định cuộn băng ghi âm cũng do anh tìm chuyên gia giám định thựchiện phải không?”
“Phải, hơn nữa còn có cảnh sát trưởng Sherman giám sát cả quá trình.” Ôn HúcKhiên dù sao cũng là luật sư nên đương nhiên biết rõ thủ pháp mà giới luật sưthường dùng khi đặt câu hỏi trên tòa. Trả lời xong, hắn cất tiếng cười lạnhlùng, “Lạc luật sư, không phải cô định nghi ngờ cả năng lực của chuyên giagiám định đấy chứ?”
“Ngài chánh án, tôi có bằng chứng chứng minh đoạn băng ghi âm này là giả. Hơnnữa, đằng sau hai nhân chứng Ôn Húc Khiên và Sherman còn có một bí mật xấu xakhông muốn cho người khác biết được.” Lạc Tranh cũng không buồn để ý đến vẻmặt Ôn Húc Khiên lúc này thế nào mà nhìn về phía chánh án, “Xin cho phéptruyền gọi một nhân chứng khác lên tòa, người này có thể chứng minh cho dùđoạn băng ghi âm kia có tương thích đến 90% vẫn có thể làm giả được.”
“Cho gọi nhân chứng lên tòa!” Chánh án lập tức chấp thuận.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặc tây phục chỉnh tề bước vào phòng xử.Anh ta chính là nhà hiệu chỉnh âm thanh nổi tiếng thế giới, tinh thông việcchế tác hết thảy mọi loại âm thanh, trong giới có uy tín cực cao.
Sau khi hoàn thành việc tuyên thệ, anh ta nhìn về phía Lạc Tranh, bắt đầu trảlời câu hỏi của nàng.
“Đúng vậy! Trên thực tế, một đoạn ghi âm cho dù có xác định là tương thích đến100% đi nữa vẫn có thể làm giả được. Các thiết bị chuyên dụng hiện nay cộngthêm một chút kỹ thuật của người xử lý thì đừng nói là đem giọng đàn ông nàychuyển thành giọng đàn ông khác mà cho dù chuyển thành giọng dịu dàng của phụnữ cũng có thể làm được.”
“Với tư cách là một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực âm thanh, anh thấy độtin cậy của đoạn ghi âm này được bao nhiêu phần?” Lạc Tranh lại lần nữa đặtcâu hỏi.
“Mức độ tin cậy của nó là số 0. Ngay một chuyên gia bình thường cũng sẽ bác bỏngay đoạn băng ghi âm này. Nên biết rằng ghi âm là thứ không đáng tin nhấttrong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay.”
Lạc Tranh khẽ nở nụ cười, “Đã làm phiền anh rồi!”
Sau khi vị chuyên gia trong lĩnh vực âm thanh rời phòng xử, Lạc Tranh liềnnhìn về phía chánh án, chậm rãi lên tiếng, “Ngài chánh án, như vậy có thể thấyđoạn ghi âm kia hoàn toàn không đáng tin cậy, vì vậy tôi đề nghị bỏ đoạn băngđó ra khỏi danh sách những vật chứng của bên nguyên.”
Kỳ Ưng Diêm lập tức đứng dậy, “Ngài chánh án, tuy luật sư biện hộ đã mời tớitòa chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực âm thanh nhưng lý do bác bỏchứng cứ của bên biện hộ chỉ đại diện ột phần mà thôi. Nếu như đoạn băng ghiâm này là thật, nhưng lại vì sự nhầm lẫn của khoa học kỹ thuật mà không thểtrở thành chứng cứ thì quá không công bằng đối với người đã khuất.”
“Ngài chánh án, xin cho phép truyền một nhân chứng khác lên tòa. Cô ấy có thểchứng minh tất cả lời khai của Ôn Húc Khiên hay Sherman đều là dối trá!”
Tại chỗ ngồi dành cho nhân chứng, sắc mặt Sherman cùng Ôn Húc Khiên lập tứcbiến đổi.
Kỳ Ưng Diêm không có bất kỳ lời phản đối nào nữa, chỉ chậm rãi trở lại chỗ củamình ngồi xuống.
Sau khi được sự chấp nhận của chánh án, một nhân chứng nữa lại tiến vào. Khinhân chứng này vừa xuất hiện, Ôn Húc Khiên vốn đang cố đè nén tâm tình đầy bấtan cũng lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt hắn tràn ngập sự kinh ngạc cùng không dámtin khi nữ nhân chứng kia xuất hiện, bộ dạng của hắn như thể vừa nhìn thấy quỷhiện hình vậy.
Người phụ nữ kia đi đến chỗ ngồi dành cho nhân chứng, cũng không buồn nhìn tớiđôi mắt đang trợn trừng của Ôn Húc Khiên mà lập tức bắt đầu tuyên thệ cực kỳtrịnh trọng, “Tôi là Diêu Vũ, xin thề những lời tôi nói sau đây tất cả đều làsự thật.”
Diêu Vũ đích thân lên tòa làm chứng thế này là do Lạc Tranh thỉnh cầu. Từ saulần ở tại bệnh viện biết rõ Ôn Húc Khiên không chút lưu tình bỏ đi, trái timcô ta như đã chết. Một thời gian dài sau đó, cô ta ở nước ngoài đã nghĩ thôngsuốt rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra trước kia bản thân mình thực sự rất ngốcnghếch.
Lạc Tranh lại lần nữa đặt câu hỏi xung quanh vấn đề liên quan tới cuộn băngghi âm. “Diêu Vũ, cô hãy đem tất cả những chuyện mình biết nói rõ ràng cho tấtcả mọi người được biết.”
Suốt cả quá trình, giọng nói cùng ánh mắt của Lạc Tranh cực kỳ bình tĩnh cùngkiên định như thể đang nói về chuyện của người nào khác chứ không hề liên quangì đến bản thân nàng vậy.
“Cô khẳng định đoạn băng ghi âm kia là giả tạo, khi cô vẫn còn ở bên cạnh ÔnHúc Khiên, tận mắt nhìn thấy anh ta tìm đến người chế tác âm thanh chuyênnghiệp để làm giả thành đoạn băng này?”
Nàng vừa dứt lời, tại chỗ ngồi dành cho người dự phiên xử ở phía dưới liềnvang lên tiếng xôn xao không ngớt. Ôn Húc Khiên đứng bật dậy, rốt cục khôngnhịn được nữa nhìn về phía Diêu Vũ phẫn nộ quát lên, “Cô đang ở đây nói bậy bạcái gì đó?”
Chánh án thấy thái độ của hắn như vậy cũng cảm thấy bất mãn, lập tức gõ búa đểcảnh cáo.
Một lát sau, Kỳ Ưng Diêm đứng dậy đi đến bên cạnh Diêu Vũ, cẩn thận đánh giácô ta rồi đột ngột hỏi, “Cô Diêu Vũ, xin hỏi cô cùng nhân chứng Ôn Húc Khiêncó quan hệ gì?”
Ánh mắt Diêu Vũ lúc này cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt cất lời, “Không chút quanhệ!”
“Không quan hệ?” Kỳ Ưng Diêm đương nhiên không hài lòng với câu trả lời nàycủa Diêu Vũ. Anh ta khẽ vươn tay ra cầm lấy một loạt ảnh từ trợ lý của mìnhchuyển qua rồi giơ cao lên, “Vậy những bức ảnh thân mật này phải giải thíchthế nào đây?”
Diêu Vũ nhìn thoáng qua số ảnh trên tay anh ta. Đó đều là những tấm ảnh cô tatừng chụp chung với Ôn Húc Khiên trước đây, trong ảnh bộ dạng của cả hai đềucực kỳ tươi cười. Khẽ nhíu mày, cô ta cũng không trả lời.
“Vậy để tôi trả lời thay cô, được không?” Kỳ Ưng Diêm ngược lại cũng không hềcưỡng bách gì thêm, chỉ thong thả lên tiếng.
Diêu Vũ có chút nghi hoặc nhìn về phía anh ta.
“Trước kia, cô vẫn luôn ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, chỉ là anh ta chưa từng hứahẹn sẽ lấy cô mà thôi. Nói trắng ra thì cô chỉ là người phụ nữ ở bên ngoài củaÔn Húc Khiên, là người thứ ba mà thôi.” Kỳ Ưng Diêm lại nhấn mạnh từng lời,“Cô Diêu, tôi không có hình dung sai về quan hệ giữa hai người chứ?”
Từng lời của Kỳ Ưng Diêm không có chút châm biếm nào mà hoàn toàn đứng trênlập trường công bình.
Sắc mặt Diêu Vũ liền lộ rõ vẻ lúng túng, cũng không lên tiếng phủ nhận mà chỉgật gật đầu.
Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa nhìn về phía cô ta, “Hơn nữa, cô đã từng mang thai, màcái thai đó chính là con của Ôn Húc Khiên. Chính vì cô dùng đứa bé đó để uyhiếp nên anh ta mới bất đắc dĩ phải ly hôn.”
“Tôi…”
“Phản đối!” Lạc Tranh lập tức đứng dậy, “Tôi phản đối luật sư bên nguyên đangcó hành vi công kích cá nhân đối với người làm chứng!”
Chánh án còn chưa kịp mở miệng…
“Ngài chánh án, tôi có thể chứng minh cô Diêu Vũ chỉ vì muốn trả thù mới lêntòa làm chứng giả mà thôi!” Giọng nói kiên định của Kỳ Ưng Diêm lập tức vanglên.
Chánh án suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Phản đối vô hiệu! Luật sư bênnguyên có thể tiếp tục đặt câu hỏi.”
Lạc Tranh hít sâu một hơi rồi ngồi xuống
Kỳ Ưng Diêm tiếp tục nhìn về phía Diêu Vũ…
“Ba tháng trước, bởi một tai nạn ngoài ý muốn nên cô bị sinh non. Bác sỹ cũngđã tuyên bố cô không còn khả năng sinh nở được nữa. Ôn Húc Khiên không thểnhẫn nhịn được thêm khi bị cô lừa gạt nhiều lần như vậy nên đã rời bỏ cô. Vìvậy, cô mới sinh hận và vẫn muốn tìm cơ hội trả thù anh ta.”
“Không phải! Tôi không có!” Diêu Vũ bắt đầu trở nên kích động.
“Ngài chánh án, đây là tài liệu chứng minh việc Diêu Vũ do tai nạn bất ngờ dẫnđến sinh non ở bệnh viện. Ở đó còn ghi rõ chẩn đoán của bác sỹ, có thể chứngminh cho những gì tôi vừa nói.” Kỳ Ưng Diêm lại đem một phần tài liệu kháctrình lên.
Chánh án mở tài liệu ra xem sau đó liền nhíu mày lại.
“Diêu Vũ, lúc trước cô vẫn luôn dùng đứa bé trong bụng cộng thêm một chút thủđoạn để bức bách và lừa gạt Ôn Húc Khiên. Cô liên tục quấy rầy vợ chồng Ôn HúcKhiên khiến cho cuộc hôn nhân của anh ta không cách nào duy trì được nữa. Từnhững chuyện đó có thể thấy cô là người phụ nữ rất có tâm kế. Sau khi chuyệnvỡ lở, Ôn Húc Khiên cũng rời bỏ cô khiến cô thẹn quá hóa giận, cho nên hôm naycô mới lên tòa khai khẩu cung giả để giá họa cho nhân chứng bên tôi.” Giọngnói của Kỳ Ưng Diêm càng lúc càng trở nên đanh thép, dường như muốn dồn cô tavào đường cùng không thể quay đầu vậy.
“Không phải! Không phải như vậy!” Diêu Vũ đột ngột hét lên, sau đó đưa hai tayôm lấy đầu. Một lúc lâu sau, hốc mắt cô ta đã ươn ướt, lại quay đầu nhìn vềphía Lạc Tranh.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhìn về phía cô ta gật đầu như muốn khích lệ tinhthần Diêu Vũ.
Diêu Vũ cố gắng ổn định lại tâm tình, rồi sau đó dời tầm mắt về phía Ôn HúcKhiên. Ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ phức tạp, nước mắt cũng không ngừng lăn dàitrên má. Một lúc lâu sau, cô ta mới mở miệng…
“Đúng vậy! Con người tôi quả thực rất đáng giận, đã làm người thứ ba phá hoạigia đình người ta. Kỳ luật sư nói không sai, tôi đã dùng đứa bé để yêu cầu ÔnHúc Khiên ly hôn, hơn nữa còn muốn anh ta cho tôi danh phận Ôn phu nhân. Đángtiếc, anh ta chẳng làm được gì. Tôi biết Ôn Húc Khiên khi vào làm tại vănphòng luật của anh ta, cũng biết anh ta sắp kết hôn nhưng vẫn cứ ở bên anh ta.Sau đó chuyện này đã bị…” Nói đến đây Diêu Vũ nhìn về phía Lạc Tranh khẽ hítsâu một hơi, “….Lạc luật sư, cũng chính là Ôn phu nhân lúc đó biết được, rồiLạc luật sư chủ động đưa ra đề nghị ly hôn. Lúc đó tôi đã mang thai đứa concủa Ôn Húc Khiên nên cũng đã ngây thơ nghĩ rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm vớimình.”
Nói tới đây, thanh âm của Diêu Vũ càng trở nên nghẹn ngào mà những lời cô tavừa nói cũng khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Lạc Tranh. Trêntòa, mọi người đều biết nàng là phu nhân của Louis Thương Nghiêu, nhưng đốivới việc nàng từng là phu nhân của Ôn Húc Khiên thực khiến ọi người kinh ngạc.
Lạc Tranh dường như đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnhkhiến người ta không thể nhìn ra chút biến hóa nào.
Giọng nói đau khổ của Diêu Vũ lại tiếp tục vang lên, đem tất cả mọi chuyệnphát sinh giữa cô ta và Ôn Húc Khiên từ trước tới giờ hết thảy đều kể rõ ràng.Đương nhiên, Diêu Vũ không hề nhắc tới việc Thương Nghiêu chỉ thị cho cô taquyến rũ Ôn Húc Khiên. Khi kể lại mọi chuyện, Diêu Vũ cũng nhiều lần nhấn mạnhtới việc Ôn Húc Khiên là một kẻ đạo đức giả và ưa bạo lực.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên dường như đã cố kìm nén sự giận dữ đến sắp nổ tung. Hắnkhông thể lên tiếng phản bác điều gì bởi vì nếu nói ra, hắn sẽ bị người tacười vào mặt vì đã để vợ mình bị bạn tốt cướp đi. Mặc dù nguyên do mọi chuyệnkhông đơn giản như bề ngoài của nó nhưng cũng khó tránh được miệng lưỡi thếgian.
Cả phòng xử lúc này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng khóc của DiêuVũ hòa cũng giọng nói nghẹn ngào, “Tôi không bao giờ dám nghĩ tới Lạc luật sưsẽ tha thứ ình, hơn nữa còn khích lệ tôi có dũng khí để một lần nữa làm lạicuộc đời. Sở dĩ hôm nay tôi có mặt tại tòa không phải xuất phát từ cái màngười ta gọi là trả thù. Bởi vì tôi đối với loại người cặn bã như Ôn Húc Khiênsớm đã không còn chút hy vọng gì nữa. Tôi chỉ muốn đem tất cả chân tướng sựviệc nói ra toàn bộ mà thôi.”
Những lời của Diêu Vũ thực sự có tác động rất lớn đến những người có mặt nơinày, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp không gian…
Một lúc lâu sau, Kỳ Ưng Diêm mới đứng dậy lên tiếng, “Ngài chánh án, tôi khôngcòn gì hỏi nữa!” Nói xong anh ta ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn về phía LạcTranh, trên môi thoáng hiện lên nụ cười đầy kín đáo, thầm nhủ, “Lạc Tranh ơiLạc Tranh, thật không ngờ cô lại có thể đi một nước cờ hiểm như vậy. Khôngnhững tàn nhẫn với những người liên quan mà còn tàn nhẫn ngay cả với bản thânmình. Thật không ngờ cô có thể vì Thương Nghiêu mà liều lĩnh như vậy.”
Diêu Vũ lúc này đã được đưa ra khỏi phòng xử bởi lời chứng của cô ta bắt đầuảnh hưởng tới cảm xúc cùng phán đoán của bồi thẩm đoàn.
Lạc Tranh lại lần nữa đứng lên, thanh âm lạnh lẽo đầy kiên định vang lên,“Ngài chánh án, tiếp theo tôi muốn trình lên tòa một chứng cứ khác nữa. Chứngcứ này có thể chứng minh nhân chứng Ôn Húc Khiên cùng Sherman đã lén lút cấukết với nhau, vì mục đích cá nhân và lợi ích của bản thân để ngụy tạo chứng cứrằng thân chủ tôi buôn lậu vũ khí. Chứng cứ này cũng có thể chứng minh lờikhai của bọn họ căn bản không đáng tin!”
Lạc Tranh lúc này hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người khác, vẫngiữ thái độ cực kỳ tỉnh táo để tiếp tục phần biện hộ của mình.
“Luật sư biện hộ muốn trình lên chứng cớ gì?”
“Là một đoạn băng ghi hình!” Lạc Tranh trịnh trọng cất lời.
Những lời của nàng vừa thốt ra, sắc mặt Sherman lập tức biến đổi.
Vi Như cùng các thành viên trong luật sư đoàn bất đắc dĩ khẽ đưa tay ôm đầu.Về đoạn video này bọn họ cũng đã từng tranh luận qua. Quy định cũng đã chỉ rõnhững đoạn ghi âm thu lén không đủ điều kiện dùng làm bằng chứng nhưng ghihình thì lại có thể. Mà đoạn băng sắp trình lên lại là do Lạc Tranh đã lén ghilại. Nói cách khác trước lúc mở phiên tòa, nàng và nhân chứng bên nguyên đã cósự tiếp xúc. Đây rõ ràng là hành vi gây trở ngại cho việc thực thi pháp luật.Việc công khai đoạn băng ghi hình này giống như một con dao hai lưỡi, một mặtcó thể chứng minh mọi chuyện, khiến chánh án và tất cả mọi người biết đượcchân tướng sự việc nhưng cũng đồng thời chứng minh Lạc Tranh không tuân thủnguyên tắc nghề nghiệp của luật sư, có khả năng khiến nàng bị thu hồi và hủybằng luật sư.
Có thể nói nước đi này của Lạc Tranh cực kỳ bất ngờ, một nước đi có thể đượccoi là tìm sự sống trong cái chết. Qua được cửa này, hoặc là sẽ thắng lợi vẻvang, hoặc là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Từ trước tới giờ, nàng vẫnluôn thích đặt cược, và lần này nàng đã đặt cược bằng tất cả tiền đồ của mình.
Đưa tay nhận lấy chứng cứ do Vi Như chuyển sang, nàng còn cảm nhận được sự runrẩy khe khẽ từ đầu ngón tay Vi Như cùng tiếng gọi “Sư phụ!” đầy khó xử của côhọc trò này.
“Đưa cho chị!” Giọng nói cùng ánh mắt của Lạc Tranh lúc này cực kỳ kiên định.
Vi Như cũng đành đem chứng cứ giao cho Lạc Tranh, trên mặt vẫn không ngừng lộrõ vẻ lo lắng.
Chứng cớ rất nhanh được đệ trình lên toà rồi được phát trên màn hình lớn ngaytại phiên toà…
Đây chính là đoạn băng được Lạc Tranh bí mật ghi lại từ lúc Ôn Húc Khiên chủđộng xuất hiện tìm nàng uống trà rồi ôm nàng vào xe, sau đó thẳng đường tớichỗ Sherman. Tất cả đoạn đối thoại khi Ôn Húc Khiên và Sherman gặp mặt đềuđược ghi lại đầy đủ tuy ánh sáng ở đoạn băng hình này không được tốt lắm. Nếukhông phải vì máy ghi hình trong bông tai của Lạc Tranh cực kỳ nhạy thì nàngcăn bản cũng không biết được giữa bọn họ còn có một cuộc đối thoại dơ bẩn đếnnhư vậy.
Lúc Ôn Húc Khiên đem Lạc Tranh giao cho Sherman, góc độ hình ảnh có chútnghiêng lệch nhưng chất lượng hình ảnh vẫn khá tốt, đủ để đem tất cả âm mưuxấu xa thâm độc của chúng lôi ra ánh sáng.
“Đêm nay tặng cô ta cho ông tận hưởng đó!” Ôn Húc Khiên cười cực kỳ đểu cáng.
Sherman nhìn về phía Lạc Tranh bằng ánh mắt tràn ngập dục vọng, cất tiếng cườiđầy dâm dục, “Rốt cục cũng có thể nếm thử mùi vị của cô ta rồi. Lần đầu tiênnhìn thấy cô ta, tôi đã muốn nếm thử hương vị mê người này. Louis ThươngNghiêu kia thật có phúc khí khi ngày đêm được tận hưởng như vậy.”
“Ông đừng quên đã hứa gì với tôi. Cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì tôi cũngmuốn hắn phải chết!” Ôn Húc Khiên hung dữ lên tiếng.
“Yên tâm đi, tài liệu anh đã giao cho tôi, tôi đều xem hết cả rồi. Căn bảnkhông thể phát hiện ra chút dấu vết giả tạo nào cả. Hơn nữa đoạn băng ghi âmkia cho dù toà án không tiếp nhận đi nữa nhưng một khi đã phát ra thì sẽ ítnhiều ảnh hưởng đến phán đoán của bồi thẩm đoàn. Lần này anh làm rất khá, chodù bằng chứng này có là nguỵ tạo đi chăng nữa thì chỉ cần lúc lên toà, đốiphương không tìm được chứng cứ để bác bỏ nó thì Louis Thương Nghiêu coi nhưcầm chắc cái chết!” Ánh mắt Sherman loé lên vẻ hiểm độc.
Ôn Húc Khiên nở nụ cười gian xảo, “Tốt rồi, thanh tra, hết thảy đều giao choông. Nhưng mà tôi còn một yêu cầu nữa.”
“Yêu cầu gì?”
Trên màn hình lớn tại phòng xử, chỉ thấy Ôn Húc Khiên đưa bàn tay khẽ véo nhẹlên gương mặt Lạc Tranh lúc này đã có chút mơ hồ đang gắng gượng chống lại tácdụng của thuốc kích thích. Giọng nói đầy dâm tà của hắn cất lên, “Lượng thuốckích thích tình dục tôi bỏ trong đồ uống khá lớn, đêm nay sau khi cảnh sáttrưởng ngài hưởng thụ xong thì để cho tôi hưởng thụ một chút, dáng vẻ của côta thực sự khiến người ta mê muội, không cách nào kìm lòng được.”
“Ha ha, không thành vấn đề!” Sherman cũng cười cực kỳ càn rỡ.
