Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 210



Chương 13: Diễn biến bất ngờ

“Luật sư biện hộ, quyết định này chắc hẳn không chỉ đơn giản là muốn lùi lạiphiên toà chờ nhân chứng phải không?” Chánh án đương nhiên hiểu rõ một khiluật sư đề xuất thỉnh cầu kiểu này là nhất định còn có nguyên nhân sâu xa.

“Vâng! Phía bên tôi vẫn còn một nhân chứng chưa kịp tới tham dự phiên toà. Hơnnữa, chỉ cần nhân chứng này xuất hiện, thân chủ của tôi sẽ có đầy đủ bằngchứng chứng minh cho sự vô tội của mình. Hơn thế nữa…” Lạc Tranh lạnh lùngquay đầu nhìn về phía Ôn Húc Khiên, nhấn mạnh từng lời vô cùng rõ ràng, “Tôicũng có đủ bằng chứng để chứng minh tất cả khẩu cung của vị Ôn Húc Khiên tiênsinh đây hay vị chánh thanh tra Sheman kia đều là giả tạo. Bọn họ mới chính làđầu sỏ gây nên vụ án này.”

Không chỉ chánh án sững sờ mà tất cả thành viên bồi thẩm đoàn đều kinh hãi cựcđộ…

Kỳ Ưng Diêm cũng nhíu nhíu mày không hiểu rốt cục Lạc Tranh đang định làm cáigì nữa.

Một lúc lâu sau...

“Luật sư bên nguyên có ý kiến gì không?”

Kỳ Ưng Diêm nhìn Lạc Tranh một cái rồi đứng dậy, “Tôi tôn trọng quyết định củaluật sư biện hộ.” Lời này của anh ta vừa thốt ra khiến các thành viên trongvương thất Monaco cực kỳ tức giận bởi họ biết rõ Kỳ Ưng Diêm vốn có quyền phảnđối.

“Được, bản toà chấp nhận thỉnh cầu của luật sư biện hộ, kéo dài thời gian táithẩm tới ngày mai. Bởi vì tình tiết của vụ án rất nghiêm trọng nên tất cả cácnhân chứng liên quan đều phải chịu sự bảo vệ của toà án. Bị cáo sẽ bị tạm giamkhông cho phép rời khỏi nơi này.” Chánh án nói xong liền đọc quyết định tạmthời kết thúc phiên toà. Quản gia nhận được thông báo mới nhất của bác sỹ điều trị vội vàng chạy tớibệnh viện. Đẩy cửa phòng bệnh bước vào ông ta thấy người vợ ốm yếu vì bệnh lâungày của mình đang không ngừng chảy nước mắt thì giận tím mặt bước tới đẩy LạcTranh ra…

“Ai cho cô tới quấy rầy vợ tôi? Tôi đã nói rồi, không cho phép cô tới làmphiền cô ấy!”

Lạc Tranh vốn đã khá mệt mỏi, đứng không vững nên bị quản gia đẩy một cái mấtđà suýt nữa đụng vào cánh cửa. Cũng may là có Vi Như nhanh nhẹn dùng thân mìnhđỡ lấy nàng. Sau đó cô hướng phía quản gia hét lên, “Ông đừng có mà động chânđộng tay, nếu dám đả thương Lạc luật sư, tôi sẽ kiện ông đó.”

Quản gia tức giận trừng mắt nhìn hai người họ.

“Chúng ta đi thôi!” Lạc Tranh kéo Vi Như rời khỏi phòng bệnh.

Quản gia thấy hai người họ rời đi mới khẩn trương ngồi xuống bên cạnh vợ mình,ân cần hỏi, “Bọn họ có làm khó gì em hay không?”

Trên mặt người vợ của quản gia biệt thự tràn ngập vẻ đau xót, cố gắng đưa tayra chạm vào mặt ông ta, “Em không sao, nhưng mà họ nói anh đã lên toà khaikhẩu cung giả phải không?”

Quản gia lúng túng một hồi không biết nói thế nào. Ông ta có thể nói dối lúclên toà nhưng trước mặt vợ mình thì không có cách nào làm được như vậy.

Người vợ thấy thái độ ông ta như thế, vẻ bi thương trên khuôn mặt dường nhưtăng thêm vài phần, “Anh là vì bệnh của em nên mới làm như vậy? Đối phương épbuộc anh phải làm vậy sao?”

Hiểu chồng không ai bằng vợ. Quản gia nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vẻkích động hiện lên rõ ràng, “Bà xã, bệnh của em không thể kéo dài thêm nữa. Emcũng biết số tiền chúng ta có căn bản không đủ để trả chi phí phẫu thuật. Chodù có người phù hợp tình nguyện hiến tuỷ thì cũng không thể tiến hành được.Hơn nữa phẫu thuật xong còn cần phải tiếp tục trị liệu đến khi em bình phục,tất cả những việc đó đều cần dùng đến tiền.”

“Cho nên anh mới đồng ý với người ta khai khẩu cung giả?” Người vợ nghe vậynước mắt lại không ngừng chảy ra, “Không được! Lên toà khai man như vậy làphạm pháp. Vị luật sư vừa rồi tới đây đã biết anh khai khẩu cung giả rồi. Anhkhông thể vì em mà tự hại bản thân mình như vậy được.”

“Nhưng nếu anh không làm như vậy thì sẽ không có tiền trị bệnh cho em. Bọn họđã nói chỉ cần phiên toà này kết thúc sẽ cho anh một số tiền lớn. Đến lúc đó,em có thể tiến hành phẫu thuật ngay rồi.” Hốc mắt quản gia đã đỏ ửng lên, nắmlấy tay vợ mình khẽ nói.

Người vợ đau khổ lắc đầu, “Nếu khiến anh phải khai khẩu cung giả để đổi lấymạng sống cho em thì em tình nguyện không làm cuộc phẫu thuật này. Em tìnhnguyện chết đi cũng không muốn nhìn thấy anh phải đau lòng cả đời. Ông xã…”

Thanh âm của người vợ đã trở nên nghẹn ngào, “Chẳng lẽ anh đã quên Louis tiênsinh từng có ơn với chúng ta thế nào hay sao? Nếu như không có ngài ấy, anhsao có thể tới biệt thự của công chúa làm quản gia. Cuộc sống của chúng ta tuykhông bằng những gia đình đại phú đại quý nhưng so với trước kia đã tốt hơnrất nhiều rồi. Nếu như không phải em mắc căn bệnh này thì cuộc sống của chúngta thực sự quá tốt, quá tốt rồi.

Cho nên chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với Louis tiên sinh. Cho dù ngàiấy không có ơn với chúng ta thì chúng ta cũng không thể bỏ mặc lương tâm mìnhmà nguỵ tạo lời khai để hãm hại người vô tội đâu anh.”

“Bà xã, anh không thể trơ mắt nhìn em…”

“Cả đời này anh đều là người cực kỳ đàng hoàng. Sở dĩ em đồng ý lấy anh cũngbởi vì anh là người trung thực. Hiện giờ sao anh lại định thay đổi nguyên tắclàm người của mình chứ? Ông xã, nếu như anh thật sự cho lời khai giả, cho dùem chữa hết bệnh cũng sẽ sống những ngày thống khổ mà thôi. Chẳng lẽ anh muốnsống một cuộc sống như vậy hay sao?” Người vợ quản gia run rẩy cất lời…

Quản gia nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi đau xót, vòng tay ômlấy vợ mình mãi không buông lơi…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...