Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 209



Thật ra Kỳ Ưng Diêm thấy nàng đứng đó cũng chỉ là thuận miệng gọi một tiếng,không ngờ tới Lạc Tranh lại vội vã đi về phía mình như vậy. Đợi nàng tới gần,anh ta mới cười lên tiếng, “Nghiêm túc như vậy, thật sự có chuyện tìm tôisao?”

“Ưng Diêm, chúng ta qua phòng nghỉ bên kia nói chuyện đi!” Lạc Tranh vẫn cảmthấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Louis Thương Nghiêu vẫn luôn dõi theo phía saumình nên có chút mất tự nhiên mở lời đề nghị.

Kỳ Ưng Diêm cũng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đứng cách đó không xa thì khẽcười rồi nói, “Chỉ cần cái tên đứng ở đằng kia đừng có nghĩ bậy mà đem tôigiết luôn thì được thôi.”

“Lúc này mà anh còn nói giỡn được sao?” Lạc Tranh bối rối nở nụ cười.

Hai người họ bước vào một phòng nghỉ khác…

“Ưng Diêm, rất cảm ơn anh ở trên toà giúp đỡ tôi.” Lạc Tranh là người đầu tiênlên tiếng.

Những người tham dự phiên xử có lẽ không biết việc anh ta lần lượt lên tiếngphản đối như vậy lại là cách giúp đỡ nàng hiệu quả tới mức nào. Những câu hỏianh ta đặt ra cho nhân chứng đều cung cấp cho nàng những chứng cứ có lợi nhất.Mỗi một lần Kỳ Ưng Diêm lên tiếng phản đối thực tế chính là mở ra thêm mộthướng đi mới cho quá trình tranh biện.

Cách làm của anh ta quả thực rất thông minh. Một mặt vẫn duy trì lợi ích củathân chủ của mình, mặt khác cũng làm cho Lạc Tranh có thêm nhiều cơ hội để đưachứng cứ có lợi ra trình toà.

Kỳ Ưng Diêm ngồi xuống cười nhẹ một tiếng, “Tôi cũng là đang giúp chính mìnhmà thôi. Thực tế tôi cũng muốn biết rõ chân tướng sự việc này chẳng hề kém côđâu.”

“Thế nên tôi càng phải đặc biệt nói lời cảm ơn với anh.” Lạc Tranh cười cườinhưng rất nhanh sau đó nét mặt đã chuyển thành nghiêm trọng, “Tôi nghĩ, cho dùnhân chứng hay vật chứng tiếp theo cũng sẽ trở thành một sự khảo nghiệm khókhăn cho Thương Nghiêu.”

“Vậy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên như nó vốn có, mặc dù để đạt được nhưvậy cũng không dễ dàng gì.” Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm đầy vẻ nghiêm túc, “Còn nữa,Lạc Tranh, tiếp theo cho dù là nhân chứng hay vật chứng đều sẽ cực kỳ bất lợicho cô cùng Thương Nghiêu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vậy thôi. Mục đích củachúng ta chính là muốn tra rõ chân tướng sự việc, tôi hy vọng cô có thể dùngnhững chứng cứ xác thực nhất để giành được sự ủng hộ trên toà.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không thua anh đâu.” Ánh mắt Lạc Tranh lại lần nữa khôiphục vẻ bình tĩnh cùng kiên cường.

“Tốt!” Kỳ Ưng Diêm khẽ nở nụ cười đầy vui vẻ.

Sau thời gian tạm nghỉ ngắn, phiên toà lại được tiếp tục…

Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi ở chỗ dành cho bị cáo còn Kỳ Ưng Diêm thì đứngdậy nhìn về phía hắn. Vẻ mặt cùng bộ dạng đầy lơ đãng thường ngày của anh tagiờ đã hoàn toàn bị vẻ nghiêm túc cực độ thay thế. Liền đó, anh ta bắt đầu đặtcâu hỏi…

“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, vừa rồi anh đã kể lại tình huống phát sinh vàotối hôm xảy ra án mạng. Anh nói vào lúc 8h 20 phút đã rời khỏi biệt thự, vậycó ai có thể làm chứng việc này cho anh hay không?”

Tuy ngồi ở chỗ dành cho bị cáo nhưng vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu vẫn cực kỳtrấn tĩnh cùng tỉnh táo, trong mắt hắn cũng không nhìn ra bất kỳ sự bất annào. Nghe xong câu hỏi, hắn mới chậm rãi trả lời, “Không có! Tôi dừng xe ở bãiđỗ trên mặt đất chứ không phải bãi đỗ ngầm. Mà camera an ninh ở đó lại bị pháhoại một cách có chủ ý nên tôi nghĩ không có nhân chứng hay vật chứng nào cóthể chứng minh thời gian tôi rời khỏi biệt thự cả.”

“Anh đã thừa nhận đêm đó mình có tới biệt thự, vậy anh tới đó để làm gì?”

“Thăm Deneuve.” Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ kiên định, “Mặc dù tôi đãhuỷ bỏ hôn ước với cô ấy nhưng đối với bệnh tình của Deneuve tôi vẫn luôn rấtquan tâm. Trong lòng tôi luôn coi cô ấy như em gái mình nên đêm đó mới ghé quathăm cô ấy.”

“Tại sao lại chọn buổi tối để tới thăm như vậy?” Câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm quảthực rất sắc sảo.

“Bởi vì quá bận rộn với công việc.”

Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Anh nói mình đã sớm rời khỏi biệtthự, vậy sau khi rời khỏi đó anh đã đi đâu hay làm gì và có ai chứng kiếnkhông?”

“Không có người nào có thể chứng minh cả.” Louis Thương Nghiêu hiển nhiênkhông muốn nói mình đã tới nơi nào sau đó.

“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, nếu như anh không thể nói rõ mình đã đi đâusau đó thì sao có thể chứng minh mình vô tội đây?” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêmđột ngột cất cao lên.

“Phản đối!” Lạc Tranh lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tôi phảnđối luật sư bên nguyên đưa ra câu hỏi không liên quan đến vụ án. Thân chủ tôicó quyền giữ lại bằng chứng chứng minh sự vô tội của mình. Cho dù muốn chứngminh cũng có rất nhiều phương thức khác chứ không nhất định phải làm như vậy.”

“Phản đối hữu hiệu!” Chánh án gật đầu, “Luật sư bên nguyên, xin chú ý câu hỏicủa mình.”

“Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong.” Kỳ Ưng Diêm trả lời rồi chậm rãi ngồi xuống.

“Luật sư biện hộ, cô còn nhân chứng hay vật chứng nào muốn trình toà haykhông?” Chánh án lên tiếng hỏi lại.

“Có, thưa quý toà!” Lạc Tranh khẽ trả lời.

Chánh án lại nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Luật sư bên nguyên, anh còn nhân chứngnào khác có thể chứng minh bị cáo có chủ ý mưu sát hay không?”

Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi, lại một lần nữa đứng lên...

“Ngài chánh án, cho phép tôi được gọi một nhân chứng khác lên toà.”

“Cho phép!”

Rất nhanh sau đó, cảnh sát trưởng Sherman đã xuất hiện trước toà. Hắn ta đượcđẩy vào bằng một chiếc xe lăn khiến cho chánh án cảm thấy rất kỳ quái nhưngcũng không lên tiếng hỏi han gì.

Liền đó, Kỳ Ưng Diêm đứng dậy lên tiếng khiến cho những người tham dự phiên xửđều cảm thấy kinh ngạc, “Những lời cảnh sát trưởng Sherman sắp nói ra sau đâysẽ khiến cho cục diện phiên toà hoàn toàn xoay chuyển…”

Nhân chứng Sherman, đại diện của cục cảnh sát đưa mắt nhìn về phía các thànhviên bồi thẩm đoàn rồi lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm…

“Hôm nay sở dĩ tôi lên toà làm nhân chứng bởi vì tôi biết được một sự việckhiến mọi người nghe rồi sẽ cảm thấy kinh sợ. Louis Thương Nghiêu giết hạicông chúa có hai lý do. Lý do thứ nhất là hắn ta thấy bệnh tình của công chúacó chuyển biến theo chiều hướng tốt lên nên sợ cô ấy sẽ tiếp tục quấy rầy hắn.Còn lý do thứ hai là vì công chúa đã tình cờ biết được bí mật về chuyện hắnbuôn lậu súng ống đạn dược. Cho nên công chúa bị giết là để diệt khẩu.”

Tất cả người ngồi nghe phiên xử đều rộ lên bàn tán vì kinh ngạc…

“Yên lặng!” Chánh án lập tức vung búa gõ mấy tiếng để ổn định tình hình.

“Luật sư bên nguyên, điểm thứ hai trong khẩu cung của nhân chứng vừa rồi khôngcó trong phần tài liệu mà anh đã đệ trình lên toà.”

Kỳ Ưng Diêm cũng không hề tỏ ra bối rối, anh ta nhẹ nhàng cúi người trướcchánh án rồi nhìn về phía Sherman, “Làm sao mà ông biết được chuyện này?”

“Tôi là cảnh sát, mấy năm nay vẫn luôn điều tra chứng cứ phạm tội của LouisThương Nghiêu. Hai ngày trước, có một vị công dân mẫu mực đã chủ động đệ trìnhbằng chứng chứng minh việc Louis Thương Nghiêu buôn lậu súng ống đạn dược.Chứng cứ đã được phía cảnh sát tiến hành thẩm tra, phân tích cho nên mới đưara kết luận như vậy.” Sherman bày ra bộ dạng cực kỳ nêu cao chính nghĩa lêntiếng trả lời.

“Luật sư bên nguyên có bằng chứng liên quan hay không?” Chánh án lập tức lêntiếng hỏi.

“Trên tay tôi là phần tài liệu mang mã số AC2576, trong đó có đủ bằng chứngchứng minh bị cáo đã từng buôn lậu vũ khí cho các quốc gia khác nhau, vi phạmnghiêm trọng quy định về việc buôn bán vũ khí của quốc gia.” Kỳ Ưng Diêm đemtài liệu trình lên…

Chánh án mở tài liệu ra xem một hồi, hàng lông mày khẽ nhíu lại…

“Chánh thanh tra Sherman, làm sao ông biết bị cáo giết người là vì muốn diệttrừ hậu hoạ.” Kỳ Ưng Diêm tiếp tục đặt câu hỏi.

“Qua điều tra chúng tôi biết được vị công dân mẫu mực đã đệ trình chứng cứ kiacó một đoạn ghi âm có thể chứng minh bị cáo cố ý giết người nhằm che dấu hànhđộng phạm pháp của mình.” Sherman chậm rãi nói.

Kỳ Ưng Diêm khẽ gật đầu, rồi đem cuộn băng ghi âm đã được giám định kia trìnhlên, “Qua việc giám định của bộ phận chuyên môn cho thấy thanh âm trong đoạnbăng này trùng hợp đến 90% với giọng nói của bị cáo.”

Khi cuộn băng ghi âm được trình lên, tâm tình Lạc Tranh không khỏi có chút rốiloạn. Tuy nói rằng băng ghi âm không phải là chứng cứ có hiệu lực để buộc tộinhưng ít nhiều gì thì nội dung của cuộn băng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến quyếtđịnh của bồi thẩm đoàn bởi dù sao con người cũng vẫn là loài động vật bậc caoxử sự nghiêng về tình cảm nhiều hơn.

Chánh án cũng chấp thuận việc phát cuộn băng ghi âm trước toà dưới sự giảithích của chuyên viên giám định.

Trong đoạn băng ghi âm, một giọng nói nghe cực kỳ giống với Louis ThươngNghiêu còn một giọng khác thì có thể mọi người không biết nhưng trong lòng LạcTranh thì cực kỳ hiểu rõ bởi đó chính là giọng của Ôn Húc Khiên. Nàng khôngkhỏi âm thầm cười khổ một tiếng. Ôn Húc Khiên này quả thực là kẻ thủ đoạn.Nàng vốn tưởng rằng cuộn băng ghi âm đã bị phá huỷ, không ngờ hắn vẫn còn lưulại bản sao.

Cuộc đối thoại trong đoạn ghi âm đều xoay quanh chuyện buôn bán vũ khí giữaLouis Thương Nghiêu và Ôn Húc Khiên. Hơn nữa giọng nói giống Louis ThươngNghiêu trong đó còn nêu ra nghi ngờ việc công chúa đã phát hiện hành vi củamình và có ý định diệt trừ hậu hoạ.

Các thành viên bồi thẩm đoàn đều nhíu chặt lông mày, vẻ mặt xem chừng không cólợi cho phía Lạc Tranh cho lắm.

Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi bình thản tại chỗ của mình như trước, khoé môihắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ.

Sau khi cuộn băng phát xong, Sherman nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh với ánhmắt cực kỳ hung dữ cùng đói khát của một con sói hung ác.

Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Sau khi tắt cuộn băngghi âm, quan toàn liền cất tiếng hỏi, “Người đàn ông còn lại trong cuộn bănglà ai?”

“Ngài chánh án, giọng nói còn lại trong đoạn ghi âm vừa rồi chính là của mộtnhân chứng khác mà tôi muốn quý toà cho phép truyền gọi lên đây.”

Chánh án khẽ gật đầu nhìn về phía Lạc Tranh, “Luật sư biện hộ còn điều gì muốnhỏi nữa không?”

Lạc Tranh đương nhiên có chuyện cần hỏi, nàng lập tức đứng dậy nhìn Sherman,lạnh lùng cười một tiếng, “Chánh thanh tra Sherman, ông phá án quả thực rấtvất vả. Xin hỏi vết thương trên người ông là bị sao vậy?”

Sherman không ngờ tới nàng lại đột ngột hỏi như vậy, ánh mắt hắn ta liền trừnglên rồi hung hăng chỉ tay về phía Louis Thương Nghiêu…

“Là hắn đã phái thủ hạ tấn công tôi! Tôi muốn kiện hắn tội tấn công cảnh sát.”

“Nếu như ngài chánh thanh tra muốn kiện thân chủ tôi đánh mình thì có thể đệtrình đơn lên văn phòng luật để thành lập một vụ án khác.” Lạc Tranh từ chỗngồi của mình đi tới trước mặt hắn, “Xem ra thương thế của ông không nhẹ chútnào. Ông đã nói thân chủ của tôi cho người tấn công ông, vậy thì nguyên nhânkhiến thân chủ tôi phải làm như vậy là gì?”

“Bởi vì…” Sherman thoáng cái cứng họng. Hắn ta có thể bịa đặt rất nhiều chuyệnnhưng nếu nói đến lý do thực sự khiến hắn bị đánh thì ấp úng cả nửa ngày hắncũng không nói nổi.

“Khó mở miệng đến thế sao?” Lạc Tranh cười lạnh mà thanh âm của nàng cũng độtngột chuyển lạnh băng, “Ông nói thân chủ tôi phái thuộc hạ đánh bị thương ôngthành ra thế này mà ngay cả lý do ông cũng không có sao?”

“Hắn….” Sherman suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng, “Hắn không muốn tôi ra toà làmchứng, hắn chính là muốn dùng cách thức này để cảnh cáo tôi.”

“Vậy sao?” Lạc Tranh nghe xong, nét lạnh lùng trên môi càng đậm hơn, sau đónàng quay về phía chánh án, “Ngài chánh án, tôi không còn gì hỏi nữa.”

Một câu nói của nàng làm Sherman chấn động, hắn còn tưởng nàng sẽ nói rachuyện hôm đó nhưng xem ra chỉ là hắn sợ bóng sợ gió mà thôi. Ngẫm lại thì hẳnnàng cũng chẳng có bằng cớ xác thực gì để buộc tội hắn.

Nhân chứng tiếp theo lên toà không phải ai khác mà chính là Ôn Húc Khiên. Saukhi bước vào trong phòng xử, hắn nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, khoé môicong lên đầy ý vị của việc trả thù.

“Ôn Húc Khiên tiên sinh, cuộn băng ghi âm vừa rồi cùng tất cả chứng cứ về việcbuôn lậu vũ khí đều là do anh cung cấp sao?” Kỳ Ưng Diêm hỏi thẳng vào vấn đề.

“Phải!”

“Anh đã có chứng cứ này từ lâu, vì sao lại không sớm nộp lên trình toà?”

“Bởi vì tôi cùng Thương Nghiêu đã từng là bạn bè. Tôi không muốn bán đứng anhta, nhưng sau này thấy những chuyện anh ta làm càng ngày càng quá đáng khiếntôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ngay cả chuyện lúc trước anh ta nói với tôimuốn giết công chúa, tôi cũng chỉ nghĩ anh ta nhất thời nói vậy chứ không ngờanh ta lại làm thật.”

“Nghe nói lúc trước Louis Thương Nghiêu là người đầu tư lớn nhất vào văn phòngluật của anh?”

“Phải, chính vì vậy nên tôi mới biết được không ít chuyện xấu của anh ta. Đứngtrên toà hôm nay tôi không dùng thân phận luật sư mà dùng thân phận một côngdân muốn duy trì sự ổn định của xã hội cùng sự công bằng của luật pháp để vạchtrần chuyện này, khiến cho hung thủ bị pháp luật trừng trị.” Ôn Húc Khiên nhìnvề phía Louis Thương Nghiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Kỳ Ưng Diêm cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Có thể nhận ra tất cả sự chúý của anh ta lúc này đều tập trung trên người Lạc Tranh.

Lạc Tranh dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Kỳ Ưng Diêm chậm rãi đứng dậynhìn về phía Ôn Húc Khiên. Trong lòng nàng lúc này là hàng loạt cảm xúc ngổnngang không ngừng dâng lên. Nàng cho tới giờ đều không nghĩ tới hắn sẽ lên toàlàm chứng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà vai trò của hắn vàLouis Thương Nghiêu đã hoàn toàn biến đổi…

Khẽ hít một hơi thật sâu, Lạc Tranh quay về phía chánh án, hơi cúi người xuốngcất tiếng…

“Ngài chánh án, bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án nên bên biện hộ vẫnkhông ngừng tìm kiếm những nhân chứng đã chứng kiến sự việc. Vừa rồi tôi nhậnđược tin báo đã tìm được nhân chứng trọng yếu có thể chứng minh đêm xảy ra ánmạng thân chủ tôi đã rời khỏi biệt thự vào lúc 8h 20 phút. Nhưng bởi vì nhânchứng đó không có cách nào tới kịp phiên toà hôm nay nên tôi xin thỉnh cầungài chánh án dựa trên nguyên tắc công bằng và bình đẳng mà hoãn lại thời giancủa phiên tái thẩm.”

Một câu nói của Lạc Tranh vừa thốt ra khiến ọi người có mặt đều kinh ngạc đếnngây người...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...