Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 205



Chương 10: Tin tức bất ngờ

Trước cửa biệt thự, mấy cảnh sát đã đứng chờ sẵn. Lúc Louis Thương Nghiêu cùngLạc Tranh bước ra, một người trong số đó bước lên, giơ tấm thẻ cảnh sát ratrước mặt họ.

“Louis tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ anh có lên quan tới một vụ hành hung cảnhsát. Hôm nay phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến để điều tra, làm rõ sựviệc.”

Khóe môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên để lộ nụ cười có chút mỉa mai cònLạc Tranh cũng cười khẽ rồi lạnh lùng lên tiếng, “Được! Tôi là luật sư đạidiện của anh ấy nên tôi cũng muốn trực tiếp tới nơi thẩm vấn để xem các anhđiều tra việc anh ấy có liên quan tới vụ hành hung cảnh sát là như thế nào!”

Viên cảnh sát có chút e dè trước thái độ thái độ lạnh lùng cùng cương quyếtcủa Lạc Tranh, quay sang nhìn nàng hồi lâu, còn có chút khó nhọc nuốt nướcmiếng…. Tới lúc Lạc Tranh xử lý ổn thỏa mọi chuyện thì cũng đã xế chiều. Bởi vì LouisThương Nghiêu vẫn bị cảnh sát liệt vào dạng đối tượng tình nghi cho nên trongkhoảng thời gian này, hắn vẫn ở tại biệt thự để xử lý mọi việc, không xuấthiện ở công ty.

Từ sở tư pháp bước ra, Lạc Tranh muốn lái xe về thẳng công ty nhưng bỗng cảmthấy người không được khỏe, chân tay bủn rủn làm cho nàng cảm thấy vô cùng khóchịu. Bàn tay đưa ra mở cửa xe bỗng đổ rất nhiều mồ hôi. Nàng cầm lấy khăngiấy rồi trong nháy mắt như nghĩ ra điều gì đó, liền lái xe một mạch tới bệnhviện.

Lạc Tranh ngồi trên chiếc ghế dài trong bệnh viện để chờ kết quả. Tâm tình củanàng vô cùng tệ hại, lại có chút hoảng loạn nữa. Lúc ở trên xe, nàng bỗng nghĩtới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đó chính là… tháng này, kỳ sinh lý củanàng vẫn chưa tới!

Trước kia, gặp phải công việc áp lực quá lớn cũng có thể bị chậm mấy ngàynhưng chưa bao giờ lại chậm lâu thế này. Nếu như hôm nay không phải do thânthể có chút khó chịu, căn bản nàng cũng không nhớ ra là đã qua kỳ sinh lý.

Sở dĩ Lạc Tranh đi thẳng tới bệnh viện công này là vì nếu tới bệnh viện tưchắc chắn sẽ gặp phải người quen. Thậm chí có thể sẽ gặp phải người của LouisThương Nghiêu cũng nên. Vì thế, để tránh phiền toái nàng chỉ có thể tới bệnhviện này, đứng xếp hàng chờ đợi.

Lạc Tranh có chút lo lắng, bởi vì phòng mà nàng đang chờ kết quả đó chính làphòng khám phụ khoa. Linh cảm của nàng thường rất chính xác. Mặc dù ở phươngdiện này nàng cũng không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết nên tới đâu để khámkhi gặp phải trường hợp thế này.

Rất nhanh sau đó đã có kết quả. Lạc Tranh gõ cửa rồi bước vào phòng làm việccủa bác sỹ. Dáng vẻ nàng có chút thấp thỏm cùng lo lắng ngồi xuống ghế đốidiện với bác sỹ.

Vị nữ bác sỹ này khoảng ngoài 40 tuổi. Bà nhìn thoáng qua kết quả kiểm tra rồilại nhìn khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Lạc Tranh, sau đó cười khẽ…

“Cô Lạc, chúc mừng cô, cô đã có thai!”

Câu nói vừa rồi chẳng khác nào tia sét dữ dội giữa bầu trời quang đãng, thiếuchút nữa làm Lạc Tranh ngất xỉu. Nàng ngẩn người nhìn miệng của vị bác sỹ kiađang mấp máy lên xuống không ngừng nhưng không nghe nổi bà đang nói gì. Trongđầu nàng chỉ không ngừng vang lên những lời vừa rồi của bác sỹ…

“Cô mang thai! Mang thai!”

Nàng mang thai?

Trời ơi!

Nàng đang mang trong mình con của Thương Nghiêu?

Các ngón tay của Lạc Tranh dường như đã trở nên tê dại. Những lời nói của vịbác sỹ đã sớm vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, cùng với ký ức của nàng, hòa thànhmột mớ hỗn độn…

“Tại sao lại sinh ra mày”

“Vì cái gì?”

“Chết đi! ”

“Đi chết đi! ”

“Chúc mừng cô, cô đã mang thai…”

Bà bác sỹ thấy ánh mắt của Lạc Tranh bỗng trở nên đờ đẫn, lo lắng gọi khẽ, “CôLạc…”

Một lúc lâu sau Lạc Tranh mới lấy lại phản ứng. Nàng nhìn bác sỹ một hồi lâu,sau đó đôi môi đỏ mọng mới run run cất tiếng hỏi, “Tại sao… Tại sao tôi lạimang thai chứ?”

Được hỏi câu này, bà bác sỹ có chút lúng túng, ngẩn người ra nhìn Lạc Tranhhồi lâu rồi mới nở nụ cười yếu ớt, “Cô Lạc, tôi nghĩ vấn đề này cô nên hỏichồng mình thì thích hợp hơn.”

Lạc Tranh cũng không bị câu nói đùa của bà bác sỹ chọc cười, sắc mặt của nàngvẫn nhợt nhạt như lúc trước, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những đêmhoan ái của hai người trong thời gian vừa qua.

Ngay lập tức Lạc Tranh liền nghĩ tới vụ uống thuốc kích dục vừa rồi. Hai ngườihọ quấn lấy nhau hết lần này tới lần khác nhưng Louis Thương Nghiêu không hềdùng tới biện pháp phòng tránh nào. Còn nàng vì bận rộn chuẩn bị cho ngày ratòa nên cũng quên mất việc uống thuốc.

Nhưng nghĩ lại thì không được ổn lắm. Sao có thể nhanh như vậy chứ?

Lạc Tranh bắt đầu bị cuốn vào những ký ức trước kia. Nàng chợt nhớ lại một đêmcách đó không lâu…

“Tranh, đừng uống thuốc tránh thai nữa có được không?”

“Không được, Thương Nghiêu, như thế em sẽ…”

“Yên tâm, anh dùng cái này là được chứ gì?”

“Em nghe nói đàn ông đều không thích dùng cái này, không phải sao?”

“Cái này là loại mới nhất. Nghe nói phụ nữ đều rất thích. Đêm nay chúng ta thửxem sao, được không?”

“Anh không muốn em phải uống những loại thuốc không có lợi cho sức khỏe nữa.”

“Nhưng… cái này, sao lại xấu như vậy?”

“Như vậy mới có thể kích khởi được những cảm hứng “nguyên thủy” nhất của emchứ!”

Lúc này Lạc Tranh mới đủ tỉnh táo nhớ lại những lời Louis Thương Nghiêu nóitrước kia. Lúc đó, căn bản nàng đang chìm đắm trong tình yêu cùng hạnh phúcnên không chú ý tới những lời của hắn. Giờ nhớ lại mới thấy ánh mắt hắn lúc đócó chút xấu xa cùng ám muội.

“Bác sỹ, tôi mang thai được bao lâu rồi?” Lấy lại được phản ứng, Lạc Tranh vộivàng hỏi bác sỹ.

Bác sỹ hỏi thăm tình hình sinh lý của Lạc Tranh rồi nhìn cuộn phim trên tay,khẽ nói. “Đây mới là giai đoạn đầu mà thôi. Được khoảng bốn mươi ngày rồi.”

Tim Lạc Tranh khẽ đập rộn lên. Khoảng bốn mươi ngày, vậy có nghĩa là nàng đãqua kỳ sinh lý được khoảng mười ngày. Trời ơi, nếu dựa theo thời gian mà suyđoán, thì đúng vào lần đó nàng đã mang thai con của Louis Thương Nghiêu!

Thương Nghiêu…

Lạc Tranh liền nghĩ ngay tới việc hắn giở trò với bao cao su, chắc chắn làthế!

Bác sỹ có chút ngạc nhiên nhìn phản ứng của Lạc Tranh. Lại thấy sắc mặt củanàng có chút xanh xao, chắc chắn là có khúc mắc gì đó, khẽ nhíu mày lên tiếnghỏi.

“Cô gái, không phải là cô không muốn có đứa bé này đấy chứ?”

Những lời nói của bác sỹ như kéo Lạc Tranh trở lại với thực tại. Nàng đờ đẫnnhìn bác sỹ hồi lâu, có chút hoảng loạn nhét tờ kết quả vào túi xách, khôngnói thêm gì nữa vội vàng rời đi.

“Cô Lạc…” Bác sỹ gọi với theo nàng từ phía sau nhưng thấy Lạc Tranh nhanhchóng mất dạng cũng đành vô lực lắc đầu…

Lạc Tranh lái xe trong tâm trạng vô cùng hoang mang, không biết nên đi đâu vềđâu bây giờ. Nàng chỉ biết chạy lòng vòng trên đường phố trong nội thành chotới khi tâm phiền ý loạn mới phanh gấp xe rồi dừng lại.

Nàng lấy kết quả khám thai ra xem lại lần nữa, xem rất lâu. Những số liệu trênđó căn bản nàng cũng không hiểu. Em bé cũng mới chỉ là một chấm nhỏ, giống nhưhạt đỗ tương…

Lạc Tranh đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên trên tờ thông báo kết quả, rồi lại sờvào bụng mình. Bên trong này thực sự đang ấp ủ một sinh mệnh sao? Một đứa concủa nàng và Thương Nghiêu sao?

Thật là kỳ diệu! Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, khiến nàng trở tay không kịpnữa. Đã lâu như thế rồi, sao nàng không nghĩ là mình sẽ mang thai nhỉ? Thái độkhông muốn có em bé của nàng vốn kiên quyết là thế, nhưng khi nhìn thấy sinhlinh nhỏ bé này, trong lòng lại trỗi dậy một cảm giác khó tả.

Lạc Tranh bất giác nhớ lại lần Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầm bên tai mình,“Tranh, sinh cho anh một đứa con có được không?”

Trái tim Lạc Tranh không kìm nén nổi đập liên hồi. Toàn thân nàng có chút yếuớt, nhất là dạ dày cũng đang âm ỷ mà co bóp. Nàng có thai… thế thì đứa bé phảilàm thế nào đây? Phải sinh ra sao? Nàng đã chuẩn bị tâm lý để trở thành mộtngười mẹ chưa?

Trong đầu Lạc Tranh lại nghĩ tới một cảnh tượng, nàng nằm trên bàn phẫu thuật,các bác sỹ cầm trên tay những dụng cụ lạnh lẽo. Họ muốn đưa những thứ này vàocơ thể nàng, cắt đứa bé mới được hơn bốn mươi ngày thành từng mảnh nhỏ rồi lấyra…

Hạt đỗ tương nhỏ bỗng biến thành máu…

Không!

Dường như cơ thể cũng cảm nhận được những suy nghĩ Lạc Tranh, dạ dày bỗng cothắt lại khiến nàng phải vội vàng che miệng lại mới ngăn được cảm giác buồnnôn đang ập tới. Trên trán rịn ra những giọt mồ hôi lớn khiến nàng cảm thấykhó chịu vô cùng.

Không được, nàng không thể làm thế. Không thể tàn nhẫn hủy bỏ đứa con của họ.Nàng yêu Louis Thương Nghiêu sâu đậm như vậy, nỡ lòng nào phá bỏ đứa con củamình chứ?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lạc Tranh mới khôi phục lại chút thần sắc. Đôi môicủa nàng giống như hồ nước bị khô cạn, trở nên khô cứng.

Lạc Tranh đem tờ kết quả khám thai nhét vào trong xe. Cùng lúc nàng quyết địnhgiữ lại đứa bé cũng là lúc nàng đưa ra một quyết định quan trọng đó là tạmthời sẽ không nói chuyện này với Louis Thương Nghiêu. Một khi hắn biết chuyệnnày, theo như tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng can thiệp vào vụán này nữa. Đồng thời hắn cũng không tin tưởng bất kỳ một luật sư nào khác màtự ý làm theo ý mình. Mùi tanh của máu, tạm thời có thể che giấu đi trong giâylát nhưng không thể che đậy được cả đời.

Vì con, nàng phải giấu chuyện này cho tới khi tất cả mọi việc kết thúc.

“Cục cưng…” Thực sự Lạc Tranh vẫn chưa quen với cách xưng hô này. Nàng cười cóchút ngượng ngùng, từng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bụng mình. “Con nhấtđịnh phải ngoan ngoãn, đừng làm mẹ khó chịu. Phải cùng mẹ giúp cha con thoáttội mới được.”

Nàng không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái nhưng nghĩ tới dáng vẻ củaLouis Thương Nghiêu, trong lòng lại gợn lên một cảm giác ngọt ngào khó tả..

Nếu như trong tương lai, cuộc sống của nàng lại có thêm một đứa bé, dường nhưcũng không quá bất tiện như trong tưởng tượng của nàng…

Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của LạcTranh. Lấy điện thoại ra, thanh âm của nàng cũng trở nên nhẹ nhõm đi phần nào.

“Sư phụ, sư phụ đang ở đâu thế ạ? Có một vị tiền bối đã đợi rất lâu trong vănphòng của sư phụ đấy ạ!”

“Tiền bối?...” Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, ông ấy nhất quyết phải gặp cho được sư phụ…” Nói tới đây, Vi Như ởbên kia đầu dây điện thoại cố ý hạ thấp giọng xuống. “Nhìn ông ấy có vẻ rấtquyền uy, bên cạnh còn có cả một đám vệ sỹ nữa!”

Trong đầu Lạc Tranh nghĩ ngay tới một người, nàng không nói thêm gì, ngắt điệnthoại xong liền đạp mạnh ga, quay xe chạy thẳng về công ty…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...