Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 202



Điều quan trọng nhất chính là, bọn họ đều một lòng một dạ tin tưởng Louis tiênsinh không giết người. Tuy rằng đối với công việc tại tập đoàn hắn xử lý cựckỳ nghiêm khắc, cũng không bao giờ đưa ra bất kỳ lời giải thích nào nhưng bọnhọ đều tin tưởng hắn từ tận đáy lòng, không rõ nguyên nhân, không rõ lý do,chỉ đơn giản là tin tưởng thôi.

“Lạc luật sư…” Một vị luật sư lên tiếng. “Hiện tại, tất cả chứng cứ đối vớiLouis tiên sinh đều vô cùng bất lợi. Ngộ nhỡ chúng ta thua kiện…”

“Tôi sẽ tiếp tục kháng án!” Lạc Tranh ngắt lời vị luật sư kia, thái độ vô cùngkiên quyết, giọng nói cũng cực kỳ kiên định.

“Nếu như lần này thua kiện, tôi sẽ kháng án. Liên tiếp kháng án cho tới khinào tòa án tuyên bố Louis tiên sinh vô tội mới thôi.”

“Được, chúng tôi biết rồi.” Các luật sư nhanh chóng gật đầu, bắt đầu tìm hiểutập tài liệu dầy cộp trước mặt.

Vi Như đứng một bên quan sát khuôn mặt gày rộc đi của Lạc Tranh, trong lòngkhông khỏi cảm thấy đau nhói. Gần đây vì những việc liên quan tới vụ án mànàng không hề ngủ ngon, sắc mặt cũng rất kém.

Cô không biết có thể giúp Lạc Tranh làm những gì, chỉ có thể thỉnh thoảng mangtới những đồ ăn tốt nhất, đảm bảo ọi người có thể yên tâm mà nghiên cứu vụ ánnày.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tất cả mọi người đều bận rộn với việc nghiêncứu tài liệu mà không hề để ý tới việc trời đã tối. Tuy thời gian cũng đã muộnnhưng mọi người không hề có ý định về nghỉ ngơi, tiếp tục bàn bạc cùng thảoluận với Lạc Tranh cho tới tận rạng sáng. Đối với luật sư mà nói, làm việckhông biết ngừng nghỉ cũng là chuyện thường tình. Nhất là lại gặp vụ án quantrọng như thế này, mọi người đều muốn dồn hết tâm huyết vào đó.

Cho tới ngày thứ ba, mọi người dường như không trụ nổi nữa, Lạc Tranh đành ọingười chút thời gian để nghỉ ngơi. Còn nàng thì lái xe ra ngoài, hy vọng cóthể tìm thêm được một chút chứng cứ.

Lạc Tranh lái xe rất chậm vì gần đây nàng ngủ rất ít, sợ trong lúc lái xe lạigặp chuyện không may. Đang lúc xe rẽ trái, nàng bỗng nhìn thấy Sally xuất hiệnở phía trước, sau đó cô ta xông tới chặn xe của nàng lại.

Tâm trạng Lạc Tranh lúc này cũng có chút mơ hồ, đột nhiên lại có người xông rachặn trước đầu xe khiến nàng giật mình hoảng sợ vội vàng bẻ tay lái rồi đạpmạnh phanh xe, vì thế chiếc xe cũng theo quán tính mà trượt về một bên đường.

Sally vẫn không hề nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ. Dường như cô ta biết rõ LạcTranh sẽ không đâm vào mình cho nên cứ đứng yên đó không hề cử động. Mắt cô tacứ nhìn chằm chằm vào xe của Lạc Tranh, trong tay không biết còn cầm theo mộtvật gì đó.

Lạc Tranh vội vàng xuống xe, nhìn thấy Sally có chút giật mình. “Cô làm gì ởđây? Cô…” Còn chưa kịp nói xong, Lạc Tranh chỉ thấy Sally đột nhiên giơ caocánh tay lên, ném đồ vật đang cầm trong tay về phía mình. Nàng không kịp nétránh, chỉ thấy cả khoảng không trước mắt là một chất lỏng màu đỏ hất về phíanàng, ngay sau đó nhuộm lên khắp người.

Một mùi nồng nặc xộc đến, chính là sơn dầu đỏ!

Khắp trên người, trên mặt Lạc Tranh đều là sơn dầu. Cả người nàng bị nhuộmtoàn một màu đỏ. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Sally tràn ngập sự căm hận,ánh mắt đó dường như có thể giết chết người.

“Lạc Tranh, cô chính là hung thủ đã gián tiếp hại chết chị gái tôi. Tôi sẽkhông bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ như các người đâu. Tuyệt đối không! Tôi sẽ lêntoà làm chứng, chứng minh hai người trong lúc chị tôi lâm bệnh nặng mà cấu kếtvới nhau. Cô là hung thủ! Cô là đồ yêu tinh hại người!”

Giọng của Sally lạnh tựa băng giá. Cô ta giống như người mắc bệnh tâm thần,không cách nào kiểm soát được lời nói của mình nữa. Từng câu từng chữ của côta giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Lạc Tranh.

Mà Lạc Tranh cũng không còn sức lực để giải thích bất kỳ điều gì nữa. Hơn nữa,nàng cũng biết, có giải thích thì cũng vô dụng mà thôi. Nhìn một đám sơn dầuđỏ rực trên người, trái tim Lạc Tranh cũng thắt lại. Xem ra Sally thực sự oánhận nàng, cô ta biết rõ nàng là người Hongkong, kiêng kỵ nhất là sơn dầu đỏnên mới không ngần ngại dùng cách này để trả thù nàng.

Cảnh sát tuần tra ở gần đó cũng rất nhanh chóng có mặt. Sally nói xong cũngchạy mất còn Lạc Tranh được đưa vào bệnh viện kiểm tra, cảnh sát cũng đi theonàng tới bệnh viện.

Việc này rất nhanh chóng truyền đến tai của chánh thanh tra Sherman. Rất nhanhsau đó, ông ta dẫn theo vài nhân viên cảnh sát tới bệnh viện. Thấy Lạc Tranhvừa thực hiện xong tất cả các thủ tục kiểm tra, ông ta khẽ cong môi, “Lạc luậtsư, có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra sự việc vừa rồi hay không?”

Lạc Tranh biết rõ chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến nên không nghĩ gì nhiều,lại ngồi lên giường kiểm tra của phòng cấp cứu bệnh viện, lạnh lùng lên tiếng,“Thanh tra muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải giảiquyết.”

“Phối hợp với cảnh sát luôn luôn là lựa chọn tốt nhất, mà cô lại là người theongành luật nữa chứ.” Sherman chậm rãi lên tiếng, “Người hắt sơn dầu đỏ vào côlà ai, có nhìn rõ không?”

Lạc Tranh nhìn Sherman, sắc mặt hết sức bình tĩnh, “Không nhìn rõ, đối phươngxuất hiện rất đột ngột, hất sơn dầu vào tôi với tốc độ rất nhanh rồi chạymất.”

“Cô đang nói dối! Rõ ràng cô đã nhìn thấy đối phương là ai!” Sherman cười lạnhlùng.

“Làm thế nào mà ngài thanh tra lại rõ tình hình ở hiện trường như vậy? Nếu nhưđã tường tận mọi chuyện xảy ra thì sao lại phải đến đây hỏi tôi chứ?” Giọngđiệu của Lạc Tranh vẫn hờ hững như trước, “Nếu cảnh sát đã biết đối phương làai thì không nên đến đây làm phiền tôi.”

“Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao đối phương lại hất sơn dầu vào người cô?”Sherman thấy thái độ của Lạc Tranh không chịu hợp tác, sắc mặt tự nhiên sa sầmlại.

Lạc Tranh đứng dậy, cầm lấy túi xách, lạnh lùng lên tiếng, “Tôi nghĩ đây chínhlà việc cảnh sát nên đi điều tra. Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đitrước.” Nói xong, nàng đi thẳng không hề quay đầu lại.

Sắc mặt Sherman tái mét đi, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của LạcTranh.

“Sếp, người phụ nữ này thật quá kiêu ngạo, dám khinh thường cảnh sát chúngta.” Một tay cấp dưới giận dữ lên tiếng.

Sherman khẽ nở nụ cười lạnh lùng, “Người phụ nữ này, sớm muộn gì cũng lọt vàotay tôi. Đến khi đó, tôi sẽ khiến cho cô ta phải mở miệng cầu xin tôi.”

Mấy gã cấp dưới của Sherman nghe xong cảm thấy cực kỳ khó hiểu liền dùng ánhmắt có chút nghi hoặc nhìn ông ta. Nhưng Sherman cũng không nói gì nữa. Ánhmắt ông ta lúc này loé lên những toan tính rất khó nắm bắt, dường như đang âmthầm lên kế hoạch ột âm mưu nào đó.

Lạc Tranh không quay lại công ty nữa mà đi thẳng về biệt thự. Nàng không ngờLiệt và Dennis đều đang ở đó nên bị sửng sốt một chút rồi mới định thần lạibước vào trong.

“Trời ơi, Lạc Tranh, chị bị sao vậy?” Liệt sợ hết hồn, vội vàng kéo Lạc Tranhlại, lo lắng nhìn nàng, “Chị bị thương ở đâu, sao lại chảy nhiều máu thế?”

Lạc Tranh đúng là dở khóc dở cười, đang định giải thích thì Dennis liền lêntiếng, “Là sơn dầu, không phải máu. Liệt, cậu không cần phải hốt hoảng nhưthế.” Lúc này, Liệt mới nhìn lại kỹ càng, trong lòng cảm thấy thở phào nhẹnhõm.

Lạc Tranh chào hỏi một chút, lên lầu thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi xuống.Nhìn thấy Dennis, nàng liền lên tiếng hỏi, “Sao anh lại tới đây vậy?”

“Tôi và mọi người cùng đứng trên một chiến tuyến mà. Đương nhiên là phải đếnxem tình hình thế nào rồi.” Dennis mỉm cười lên tiếng sau đó lại lo lắng hỏi,“Em bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại bị người ta hất sơn dầu đỏ vào người thếnày?”

“Đúng là một năm xui xẻo.” Lạc Tranh ngồi xuống, đón lấy ly trà nóng mà Liệtđưa cho, uống một ngụm rồi nói, “Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, mọi người khôngcần lo lắng. May là lần này không bị giới truyền thông chụp được hình.”

“Có nhìn rõ là ai không?” Liệt vội vàng hỏi.

Ánh mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Một lát sau, nàng khẽ gật đầu,“Là Sally.”

“Sally?” Liệt kinh dị hét lên, “Cô ta lại phát bệnh thần kinh à?”

“Cô ta nhất định cho rằng em là tòng phạm. ” Dennis không đợi Lạc Tranh trảlời, khẽ nở nụ cười khổ rồi lên tiếng.

Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa hai bàn tay cho ấm rồi khẽ nói, “Tôi có thể hiểu đượctâm trạng của cô ta. Cô ta cũng giống như vương phi thôi. Họ đều cho rằng, nếutôi sớm rút lui ngay từ đầu thì có thể công chúa sẽ không bị sát hại như vậy.”

“Cái kiểu quái quỷ gì thế?” Liệt nghe xong, sự tức giận lan tràn lên cả haiđuôi mắt, “Để tôi đi tìm con mụ điên Sally đó!”

“Liệt, bỏ qua đi.” Lạc Tranh giữ chặt cánh tay Liệt, “Sally là nhân chứng bênnguyên, nếu cậu tự ý đi tìm cô ta, cô ta có thể lấy danh nghĩa quấy rầy nhânchứng để kiện cậu. Sự việc đã rối loạn lắm rồi, đừng khiến nó trở nên tồi tệhơn nữa.”

Liệt suy nghĩ một chút, thấy những điều Lạc Tranh nói hoàn toàn có lý nên chỉcó thể kiên nhẫn chịu đựng, nén lại sự tức giận mà thôi.

“Lạc Tranh, em nói Sally là nhân chứng bên nguyên? Cô ta cũng có liên quan đếnvụ án này sao? Cô ta làm nhân chứng cho cái gì?” Dennis có chút thắc mắc hỏilại.

Lạc Tranh khẽ thở dài một tiếng, “Lời khai của cô ta giống với lời khai củaquản gia. Cả hai đều nói hôm đó có nhìn thấy Thương Nghiêu tới biệt thự.”

“Thế rốt cuộc Thương Nghiêu có tới hay không?” Dennis và Liệt đều lo lắng lêntiếng hỏi.

Lạc Tranh gật đầu, “Có đến đó, nhưng chỉ ở đó một thời gian ngắn rồi rời đi.Nhưng khoảng thời gian đó lại quá gần với thời gian xảy ra vụ án. Khi anh ấyra về cũng không có người chứng kiến.”

“Trời ạ....” Liệt cảm thấy không còn chút sức lực, khẽ dựa người vào sofa.“Anh trai cũng thật là, muộn như thế còn đến đó làm gì chứ? Bây giờ dù có tớimột nghìn cái miệng cũng không thể giải thích được.”

“Không cần phải giải thích gì hết. Cậu cũng không phải không biết, ThươngNghiêu vốn là người không thích giải thích. Đêm đó, chỉ là anh ấy lo lắng chobệnh tình của Deneuve nên mới đến thăm mà thôi. Không ngờ việc đó lại trởthành bằng chứng trí mạng như vậy.” Lạc Tranh yếu ớt lên tiếng.

“Những nhân chứng này thật lạ, ngoài Sally ra còn có ai nữa không?” Dennis lạihỏi tiếp.

Lạc Tranh có chút ngập ngừng. Một lúc lâu sau mới thốt ra mấy từ...“Ôn HúcKhiên!”

Dennis sững sờ mà ngay cả Liệt cũng ngớ người. Bọn họ biết rõ chuyện của LạcTranh, đương nhiên cũng biết quan hệ của Lạc Tranh và Ôn Húc Khiên trước kia.Nghe thấy nàng nói vậy, đều kinh ngạc tới mức há hốc miệng...

Thời gian mở phiên toà đang tới rất gần mà vụ án này cũng được dư luận đặcbiệt chú ý. Thứ nhất là bởi nó có liên quan tới những người không hề đơn giản,thứ hai là bởi vụ kiện này chính là cuộc đối đầu giữa hai luật sư nổi tiếngthế giới. Bất luận là Kỳ Ưng Diêm hay Lạc Tranh, đều vì vụ án này mà lập rađoàn luật sư, chuyên tâm nghiên cứu tài liệu và cố gắng dựa vào những bằngchứng xác thực để giành thắng lợi trên toà.

Cùng lúc đó, thân phận và mối quan hệ của Lạc Tranh cùng Louis Thương Nghiêucũng bị đưa ra bàn tán xôn xao. Về vấn đề này, có rất nhiều người tỏ ý nghihoặc. Bọn họ cho rằng luật sư biện hộ có quan hệ vợ chồng với đương sự củamình thì khi làm việc sẽ không được công bằng và công tâm cho lắm. Rất nhiềuđơn vị truyền thông cũng không ngừng khai thác đề tài này.

Nhưng Lạc Tranh cũng không giải thích gì nhiều, đối với giới truyền thông nàngcũng chỉ nói ngắn gọn rằng việc trở thành luật sư biện hộ cho Louis tiên sinhđã được văn phòng công tố và toà án xem xét một cách nghiêm túc và phê chuẩn.Suy cho cùng, pháp luật luôn luôn công bằng, sẽ không bởi tình cảm cá nhân màthay đổi được bất kỳ điều gì.

Đối với lời giải thích này của Lạc Tranh, có người thì hiểu ra vấn đề nhưngvẫn còn có người cảm thấy hoài nghi. Nhưng vẫn như thường lệ, nàng còn bậngiải quyết những việc liên quan tới vụ án cũng như chuẩn bị những tài liệu chongày mở phiên toà nên đối với những lời đồn đại kia nàng cũng không mấy quantâm.

Làm luật sư nhiều năm như vậy, đối với những hiểu lầm cùng những lời đồn nhảmnhí như thế này nàng cũng đã trải qua không ít. Đôi khi làm như vậy lại tốthơn, không giải thích gì cả chính là một lời giải thích tốt nhất. Mỗi ngườiđều có tiêu chuẩn phán xét của riêng mình, cũng thường có thói quen phán xétmọi việc một cách phiến diện. Nói nhiều chi bằng tiếp tục yên lặng và chứngminh bằng hành động thì tốt hơn. Đây chính là những kinh nghiệm quý báu mànàng đã tích lũy được.

Hôm nay, khi Lạc Tranh đang sắp xếp lại tài liệu thì điện thoại di động lạiđột nhiên vang lên. Cầm máy lên xem, nét mặt Lạc Tranh thoáng trở nên trầm tư.Sau khi nhận cuộc gọi, nàng nói với đối phương vài câu ngắn gọn rồi nhanhchóng tắt máy, nét mặt lại mang đầy vẻ ưu tư.

Vi Như gõ cửa đi vào, thấy Lạc Tranh ngồi bất động ở đó nhìn chằm chằm vàođiện thoại thì sợ hết hồn, vội bước tới ân cần hỏi, “Sư phụ, chị làm sao vậy?”

Lạc Tranh đột ngột ngẩng đầu nhìn lên khiến Vi Như giật thót mình. Một lúc lâusau nàng mới lên tiếng, “Vi Như, em làm giúp chị một việc.”

Quán trà Trung Quốc…

Bầu không khí lúc này tràn ngập một hương thơm dịu nhẹ và ấm áp. Sau khi phatrà xong xuôi, người phục vụ theo sự dặn dò từ trước liền lui ra ngoài. Trongphòng lúc này chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.

“Uống thử xem sao!” Một ly trà gợn lên sắc vàng tươi được đặt trước mặt LạcTranh.

Lạc Tranh nhìn thoáng qua ly trà, không vội uống ngay, lạnh nhạt lên tiếng vớingười đối diện. “Ôn Húc Khiên, anh trở nên thích uống trà từ khi nào vậy?”

Lúc trong phòng làm việc, điện thoại mà nàng nhận được đúng là của Ôn HúcKhiên.

Ôn Húc Khiên cười khẽ một tiếng, “Khẩu vị của mỗi người đều sẽ thay đổi. LạcTranh, không phải là khi tới Paris cô đã quen với trà kiểu Anh mà quên mất tràcủa Trung Quốc rồi chứ?”

Lạc Tranh khẽ nhếch môi. “Ôn Húc Khiên, anh hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Anhtìm tôi có chuyện gì?”

“Chắc cô cũng nghe nói qua, tôi chính là nhân chứng của bên khởi tố. Chờ tớikhi ra tòa, đích thân tôi sẽ vạch tội của Louis Thương Nghiêu.” Ôn Húc Khiêncười hết sức thâm hiểm, hờ hững cất lời.

Lạc Tranh vẫn hết sức bình tĩnh đáp lại, “Tôi biết chứ. Chỉ là không ngờ anhlại chủ động tới gặp tôi. Điều này không phù hợp với quy tắc cho lắm.”

“Cô yên tâm, là tôi chủ động tìm cô cho nên cô sẽ không mang tiếng là quấy rầynhân chứng. Tôi cũng không tố cáo cô cản trở việc thực thi luật pháp đâu.” ÔnHúc Khiên nhìn Lạc Tranh chậm rãi nói tiếp.

“Anh có chuyện gì thì nói đi!”

“Lạc Tranh, thực ra trong lòng cô biết rõ vụ kiện lần này tỷ lệ giành phầnthắng của cô gần như bằng không. Tranh thủ lúc này, sao không trở lại bên tôichứ? Louis Thương Nghiêu tiêu đời rồi, lần này hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn, khôngthể lật lại tình thế được nữa. Cô ở bên cạnh hắn cũng chẳng có ích gì đâu.”Trong mắt của Ôn Húc Khiên chợt lóe lên một tia sáng nham hiểm.

“Trở về bên cạnh anh?” Đôi môi Lạc Tranh khẽ cong lên hiện rõ vẻ châm biếm.Nàng nhẹ nhàng nâng ly trà lên, cố ý bỏ qua sự mưu mô cùng tính toán trong ánhmắt của Ôn Húc Khiên, khẽ nhấp một ngụm trà.

“Đường lối và chí hướng của anh với tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi sẽ chỉ ở bêncạnh người mà tôi cảm thấy xứng đáng để yêu. Anh, cơ bản đã không còn tư cáchnày nữa.”

Ôn Húc Khiên sau khi nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên sự nham hiểm nhưng rấtnhanh lấy lại thần thái ban đầu, hắn lạnh lùng cười một tiếng. “Tôi biết cô sẽtrả lời như thế mà, cho nên đối với cô, tôi cũng không có quá nhiều hy vọng.”

Lạc Tranh nhìn hắn một lúc lâu rồi mới cất tiếng hỏi, “Hôm nay anh hẹn tôi rađây, rốt cuộc là muốn như thế nào?”

“Rất đơn giản!” Ôn Húc Khiên nói xong liền đi đến ngồi xuống bên cạnh LạcTranh, ôm mạnh nàng vào trong lồng ngực, giữ chặt không cho nàng có cơ hộigiãy giụa. Tiếng cười đầy âm hiểm cùng ma quỷ của hắn vang lên.

“Cô hiểu tôi mà, tôi luôn thích lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích của mình.Lúc ở bên cạnh tôi, chẳng qua cô cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Vai diễn củacô cũng được quyết định rồi, chẳng lẽ còn có thể thay đổi được sao?”

“Thả tôi ra!” Đột nhiên, Lạc Tranh cảm thấy trong người dâng lên một cảm giácvô cùng nóng bức, đầu óc cũng bắt đầu trở nên quay cuồng. Một khát vọng quenthuộc dần dần tích tụ tại một điểm nào đó trên cơ thể. Nàng bắt đầu thở gấp.

“Buông cô ra? Được, giờ này ngày mai cô có thể đi.” Ôn Húc Khiên nhìn thấydáng vẻ của Lạc Tranh lúc này, liền đắc ý cười lớn. “Có một người rất hứng thúvới cô, tôi cũng chỉ là mượn hoa dâng Phật mà thôi. Dù sao những chuyện nhưthế này cũng không phải cô mới làm lần đầu tiên.”

“Ôn Húc Khiên, anh dám cho tôi uống thứ gì thế?” Lạc Tranh sau khi nghe xongliền kinh hãi không thôi. Dần dần, nàng bắt đầu không thể chống cự lại vớitừng đợt co thắt mãnh liệt của cơ thể nữa. Cảm giác trống rỗng ùa về như tháclũ, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể nàng.

“Đương nhiên là trà rồi, hơn nữa còn là trà thượng hạng nữa đấy.” Ôn Húc Khiênôm lấy cơ thể đang dần nóng ran lên của Lạc Tranh, si mê đưa tay ra khẽ vuốtve má nàng.

“Chỉ là tôi cho thêm vào đó một chút gia vị mà thôi. Cô không cần phải sợ,cũng không phải lo lắng như thế, chỉ lát nữa thôi cô sẽ khao khát có được mộtngười đàn ông. Cơ thể sẽ ngày càng trở nên trống rỗng, mong muốn được ngườiđàn ông đó lấp đầy, không ngừng lấp đầy…”

“Anh… Thật đáng xấu hổ!” Lạc tranh không ngờ Ôn Húc Khiên lại cho thuốc kíchthích vào trong ly trà, cố gắng dùng hết sức đẩy hắn ra, cầm lấy túi xách lảođảo bước tới phía cửa, nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ này.

Ôn Húc Khiên từ phía sau ôm lấy nàng, cười một cách gian xảo, “Muốn đi đâu?Không nên gấp gáp như vậy, tôi sẽ dẫn cô đi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏiđây.” Nói xong, hắn ôm lấy eo Lạc Tranh, sải bước ra khỏi phòng.

Vào lúc này, quán trà cực kỳ yên tĩnh, Ôn Húc Khiên cũng không lo sợ Lạc Tranhhét lớn mà gây ồn ào. Vì hắn biết rõ tính chất của loại thuốc kích thích này.Một khi thuốc đã ngấm, ngay cả cất tiếng hét nàng cũng không còn đủ sức lựcnữa.

Ôn Húc Khiên ôm Lạc Tranh lên một chiếc xe con, rất nhanh, chiếc xe rời khỏiquán trà.

Trời lại bắt đầu đổ mưa. Khi Lạc Tranh mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mìnhđang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đây chính là phòng ngủ. Với phong cách dùngtoàn đồ tối màu trong phòng không khó nhận ra đây chính là phòng của đàn ông.Rốt cuộc đây là đâu?

Lạc Tranh cố gắng gượng dậy để rời khỏi chỗ này nhưng phát hiện ra tay chântrở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa. Ngay cả sức bước xuốnggiường cũng không có. Thậm chí, từng đợt co thắt trong cơ thể nàng càng lúccàng mãnh liệt hơn.

Cảm giác trống rỗng cùng khao khát mãnh liệt chưa từng có đang không ngừngkích thích Lạc Tranh. Nàng nhìn khung cảnh tráng lệ xung quanh, trong lòngkhông ngờ lại dâng lên cảm giác đam mê khó mà đè nén nổi. Giống như là khátvọng, một khát vọng hết sức quen thuộc. Sự khát vọng này nàng chỉ có với mộtngười, đó chính là Louis Thương Nghiêu.

Không…

Lạc Tranh muốn cầm lấy túi xách nhưng không tìm thấy đâu cả. Điện thoại diđộng càng không tìm thấy. Một điều kinh khủng hơn đó chính là quần áo nàngkhông được chỉnh tề cho lắm, để lộ ra một khoảng rộng nơi cổ với làn da trắngmịn…

Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông. Rồi sau đó, một cánhtay to lớn liền đem cửa phòng ngủ mở ra…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...